Vương triều Đại Càn. Kinh thành, Thẩm gia. “Từ hiền chất, lão phu nhất định sẽ khuyên bảo tốt Ấu Di, gả cho ngươi là vinh hạnh của nàng.” Bên trong căn phòng rộng lớn, giọng nói khàn khàn của Thẩm Cát lộ vài phần cung kính. Nói xong, nếp nhăn trên trán lão càng sâu hơn, rõ ràng là đang nghĩ một đằng nói một nẻo. Một người khoác áo choàng trắng lộng lẫy, người đó đứng chắp tay sau lưng, ngơ ngác nhìn bức tranh thủy mặc trên tường. “Hiền chất, đứa nhỏ này về sau liền giao cho ngươi.” Thẩm Cát trịnh trọng nói. “A…” Người khoác áo choàng trắng khẽ cười nhẹ, hắn chậm rãi quay người, vẻ mặt lạnh nhạt: “Thẩm ngự sử, lệnh ái của ngươi, ta không với tới nổi.” Người đàn ông khoảng chừng hai mươi, làn da trắng như sứ, hai mắt đen như mực, các đường nét trên khuôn mặt tinh xảo như được chạm khắc tỉ mỉ. Mặc dù hắn vô cùng tuấn tú nhưng lại lạnh lùng đến quỷ dị, giống y hệt một con rắn độc, nhìn thôi cũng khiến người ta rùng mình không dám nhìn thẳng. Thẩm Cát nghe vậy, trên mặt liền lộ ra vẻ nịnh…
Chương 136: Lừa tiền (2)
Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản DiệnTác giả: Thủ Trích Tỳ BaTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngVương triều Đại Càn. Kinh thành, Thẩm gia. “Từ hiền chất, lão phu nhất định sẽ khuyên bảo tốt Ấu Di, gả cho ngươi là vinh hạnh của nàng.” Bên trong căn phòng rộng lớn, giọng nói khàn khàn của Thẩm Cát lộ vài phần cung kính. Nói xong, nếp nhăn trên trán lão càng sâu hơn, rõ ràng là đang nghĩ một đằng nói một nẻo. Một người khoác áo choàng trắng lộng lẫy, người đó đứng chắp tay sau lưng, ngơ ngác nhìn bức tranh thủy mặc trên tường. “Hiền chất, đứa nhỏ này về sau liền giao cho ngươi.” Thẩm Cát trịnh trọng nói. “A…” Người khoác áo choàng trắng khẽ cười nhẹ, hắn chậm rãi quay người, vẻ mặt lạnh nhạt: “Thẩm ngự sử, lệnh ái của ngươi, ta không với tới nổi.” Người đàn ông khoảng chừng hai mươi, làn da trắng như sứ, hai mắt đen như mực, các đường nét trên khuôn mặt tinh xảo như được chạm khắc tỉ mỉ. Mặc dù hắn vô cùng tuấn tú nhưng lại lạnh lùng đến quỷ dị, giống y hệt một con rắn độc, nhìn thôi cũng khiến người ta rùng mình không dám nhìn thẳng. Thẩm Cát nghe vậy, trên mặt liền lộ ra vẻ nịnh… Nhưng cái tên Đệ Ngũ Ma Đầu như sét đánh ngang tai, nàng ta là nhân vật kinh khủng của đại lục Cửu Châu, chỉ nhìn đời bằng nửa con mắt!“Mới hai ngày trước, Độn Thế Cốc đã bị Đệ Ngũ Ma Đầu giết sạch, lý do là cốc chủ của họ chặn đánh nam nhân này.“Cường giả Độn Thế Cốc cách nửa bước Thánh cảnh đều bị giết hết rồi, những đại tông sư kia hoàn toàn bị xóa sổ.”Thạch hầu dùng một hơi kể lại những tin tức kinh khủng mà nó nghe được.Ồn ào! Dã thú bên trong động phủ chấn động đến cực điểm!Nửa bước Thánh cảnh!Không phải tương đương với Vương cảnh của yêu thú sao?Thượng cổ yêu hồn khi còn sống mới đạt bậc Vương cảnh, Đại đương gia của bọn họ cấp hai, bọn họ chỉ cấp ba…Nghĩ vậy, thằn lằn cùng mấy dã thú khác sợ đến vỡ mật, rùng mình, cảm giác như bị dao cùn lột da!Trời ơi!Đợi Đệ Ngũ Ma Đầu tới núi Vân Vụ, việc giết bọn chúng sẽ dễ như trở bàn tay.“Tin tức có chính xác không?”Mặt con thằn lằn tái nhợt.Thạch hầu quỳ dưới đất liên tục gật đầu.Thằn lằn hoa mắt chóng mặt, thất hồn lạc phách co ro nói: “Vậy giờ làm sao mới tốt…”Đầu trâu mình hổ là người đầu tiên tỉnh táo lại, giọng nói khàn khàn: “Con người kia rơi từ vết nứt hư không xuống, có lẽ Đệ Ngũ Ma Đầu không biết hắn đang ở đây.”“Ngu xuẩn!”Con rắn khổng lồ khuôn mặt vặn vẹo, môi run mi: “Cái người đáng sợ kia chắc chắn đoán được, vảy ngược của nàng ta nếu gặp chuyện không may thì Vân Vụ Yêu Uyên chắc chắn sẽ bị san bằng.”Nghe vậy, bầu không khí trầm xuống.“Mau đi xin lỗi.”Con thằn lằn điên cuồng hét lên một tiếng, thoắt cái đã biến mất.Những dã thú còn lại cũng vội vàng lao tới Xích địa.“Có cần hỏi qua Đại đương gia không?”Đầu trâu mình hổ sợ hãi quá mức, đầu óc hiển nhiên chậm nửa nhịp.Người đẹp rắn lạnh lùng liếc hắn: “Hỏi cái con mẹ ngươi!”…
Nhưng cái tên Đệ Ngũ Ma Đầu như sét đánh ngang tai, nàng ta là nhân vật kinh khủng của đại lục Cửu Châu, chỉ nhìn đời bằng nửa con mắt!
“Mới hai ngày trước, Độn Thế Cốc đã bị Đệ Ngũ Ma Đầu giết sạch, lý do là cốc chủ của họ chặn đánh nam nhân này.
“Cường giả Độn Thế Cốc cách nửa bước Thánh cảnh đều bị giết hết rồi, những đại tông sư kia hoàn toàn bị xóa sổ.”
Thạch hầu dùng một hơi kể lại những tin tức kinh khủng mà nó nghe được.
Ồn ào! Dã thú bên trong động phủ chấn động đến cực điểm!
Nửa bước Thánh cảnh!
Không phải tương đương với Vương cảnh của yêu thú sao?
Thượng cổ yêu hồn khi còn sống mới đạt bậc Vương cảnh, Đại đương gia của bọn họ cấp hai, bọn họ chỉ cấp ba…
Nghĩ vậy, thằn lằn cùng mấy dã thú khác sợ đến vỡ mật, rùng mình, cảm giác như bị dao cùn lột da!
Trời ơi!
Đợi Đệ Ngũ Ma Đầu tới núi Vân Vụ, việc giết bọn chúng sẽ dễ như trở bàn tay.
“Tin tức có chính xác không?”
Mặt con thằn lằn tái nhợt.
Thạch hầu quỳ dưới đất liên tục gật đầu.
Thằn lằn hoa mắt chóng mặt, thất hồn lạc phách co ro nói: “Vậy giờ làm sao mới tốt…”
Đầu trâu mình hổ là người đầu tiên tỉnh táo lại, giọng nói khàn khàn: “Con người kia rơi từ vết nứt hư không xuống, có lẽ Đệ Ngũ Ma Đầu không biết hắn đang ở đây.”
“Ngu xuẩn!”
Con rắn khổng lồ khuôn mặt vặn vẹo, môi run mi: “Cái người đáng sợ kia chắc chắn đoán được, vảy ngược của nàng ta nếu gặp chuyện không may thì Vân Vụ Yêu Uyên chắc chắn sẽ bị san bằng.”
Nghe vậy, bầu không khí trầm xuống.
“Mau đi xin lỗi.”
Con thằn lằn điên cuồng hét lên một tiếng, thoắt cái đã biến mất.
Những dã thú còn lại cũng vội vàng lao tới Xích địa.
“Có cần hỏi qua Đại đương gia không?”
Đầu trâu mình hổ sợ hãi quá mức, đầu óc hiển nhiên chậm nửa nhịp.
Người đẹp rắn lạnh lùng liếc hắn: “Hỏi cái con mẹ ngươi!”
…
Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản DiệnTác giả: Thủ Trích Tỳ BaTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngVương triều Đại Càn. Kinh thành, Thẩm gia. “Từ hiền chất, lão phu nhất định sẽ khuyên bảo tốt Ấu Di, gả cho ngươi là vinh hạnh của nàng.” Bên trong căn phòng rộng lớn, giọng nói khàn khàn của Thẩm Cát lộ vài phần cung kính. Nói xong, nếp nhăn trên trán lão càng sâu hơn, rõ ràng là đang nghĩ một đằng nói một nẻo. Một người khoác áo choàng trắng lộng lẫy, người đó đứng chắp tay sau lưng, ngơ ngác nhìn bức tranh thủy mặc trên tường. “Hiền chất, đứa nhỏ này về sau liền giao cho ngươi.” Thẩm Cát trịnh trọng nói. “A…” Người khoác áo choàng trắng khẽ cười nhẹ, hắn chậm rãi quay người, vẻ mặt lạnh nhạt: “Thẩm ngự sử, lệnh ái của ngươi, ta không với tới nổi.” Người đàn ông khoảng chừng hai mươi, làn da trắng như sứ, hai mắt đen như mực, các đường nét trên khuôn mặt tinh xảo như được chạm khắc tỉ mỉ. Mặc dù hắn vô cùng tuấn tú nhưng lại lạnh lùng đến quỷ dị, giống y hệt một con rắn độc, nhìn thôi cũng khiến người ta rùng mình không dám nhìn thẳng. Thẩm Cát nghe vậy, trên mặt liền lộ ra vẻ nịnh… Nhưng cái tên Đệ Ngũ Ma Đầu như sét đánh ngang tai, nàng ta là nhân vật kinh khủng của đại lục Cửu Châu, chỉ nhìn đời bằng nửa con mắt!“Mới hai ngày trước, Độn Thế Cốc đã bị Đệ Ngũ Ma Đầu giết sạch, lý do là cốc chủ của họ chặn đánh nam nhân này.“Cường giả Độn Thế Cốc cách nửa bước Thánh cảnh đều bị giết hết rồi, những đại tông sư kia hoàn toàn bị xóa sổ.”Thạch hầu dùng một hơi kể lại những tin tức kinh khủng mà nó nghe được.Ồn ào! Dã thú bên trong động phủ chấn động đến cực điểm!Nửa bước Thánh cảnh!Không phải tương đương với Vương cảnh của yêu thú sao?Thượng cổ yêu hồn khi còn sống mới đạt bậc Vương cảnh, Đại đương gia của bọn họ cấp hai, bọn họ chỉ cấp ba…Nghĩ vậy, thằn lằn cùng mấy dã thú khác sợ đến vỡ mật, rùng mình, cảm giác như bị dao cùn lột da!Trời ơi!Đợi Đệ Ngũ Ma Đầu tới núi Vân Vụ, việc giết bọn chúng sẽ dễ như trở bàn tay.“Tin tức có chính xác không?”Mặt con thằn lằn tái nhợt.Thạch hầu quỳ dưới đất liên tục gật đầu.Thằn lằn hoa mắt chóng mặt, thất hồn lạc phách co ro nói: “Vậy giờ làm sao mới tốt…”Đầu trâu mình hổ là người đầu tiên tỉnh táo lại, giọng nói khàn khàn: “Con người kia rơi từ vết nứt hư không xuống, có lẽ Đệ Ngũ Ma Đầu không biết hắn đang ở đây.”“Ngu xuẩn!”Con rắn khổng lồ khuôn mặt vặn vẹo, môi run mi: “Cái người đáng sợ kia chắc chắn đoán được, vảy ngược của nàng ta nếu gặp chuyện không may thì Vân Vụ Yêu Uyên chắc chắn sẽ bị san bằng.”Nghe vậy, bầu không khí trầm xuống.“Mau đi xin lỗi.”Con thằn lằn điên cuồng hét lên một tiếng, thoắt cái đã biến mất.Những dã thú còn lại cũng vội vàng lao tới Xích địa.“Có cần hỏi qua Đại đương gia không?”Đầu trâu mình hổ sợ hãi quá mức, đầu óc hiển nhiên chậm nửa nhịp.Người đẹp rắn lạnh lùng liếc hắn: “Hỏi cái con mẹ ngươi!”…