“Dương Gia Lập, uống, uống cho tôi!” “Hôm nay còn rót chết cậu....”. Dương Gia Lập nghe người bên tai kêu gào, run rẩy đứng dậy. Hốc mắt cậu bây giờ đã hằn lên những tơ máu, trong người đều là men say, cố gắng chống đỡ để tiếp tục tỉnh táo, giống như một chiếc lá chết cuối cùng đang treo trên cành khô, lung lay dường như sắp đổ. Cố nén cảm giác đang muốn nôn mửa trong bụng, cậu nhìn người đàn ông bên cạnh đang đưa chén rượu về phía mình: “Quản Gia, tôi thật sự không uống nổi nữa.” Người đàn ông kia lên tiếng cười nhạo: “Những người như cậu sao lại có thể nói không uống tiếp được, cậu bồi rượu như thế này, cũng quá dở rồi.” Dương Gia Lập cười gượng một tiếng, thầm nghĩ, cậu chỉ là một tên minh tinh nhỏ bé bị bắt đi bồi rượu người khác, những người trong đây lại là ông lớn có địa vị, giàu có và cực kì kiêu ngạo. Mà mẹ nó...!lại chỉ bắt một mình hắn đi bồi Lần này rót rượu nhiều như thế, người chết cũng bị ông ta rót cho sống lại Nếu không phải vì kéo tài nguyên cho đoàn đội, không thể…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...