Tác giả:

“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…

Chương 649: Hồ Tàng Long

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Khuôn mặt của anh ta cũng bị bôitrắng xóa.Có hai vòng tròn lớn màu đỏ ở haibên má.Người này chính là thuộc hạ ở lạicanh giữ nơi đóng quân của bọn họ!Tần Trọng lập tức nhảy lên, cứungười ở trên cây xuống.Hắn đưa tay đặt trên mũi của ngườiđàn ông đó, kiểm tra xem anh tacòn thở hay không, lúc này mới cóthể thở phào nhẹ nhõm.Hắn nói với Tần Vạn Hào: “Cũngmay là anh ta chỉ bị ngất đi thôi”.Ngay sau đó, Tần Trọng đánh thứcngười này, rồi hỏi.“Tại sao cậu lại bị người ta treo lêncây thế?”“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”Người vừa bị đánh thức dậy ngâyngười ra.Một lúc sau mới phản ứng lại, nói.“Cũng không biết tại sao nữa, vừanãy hai người chúng tôi đang ngồibên đống lửa trại nói chuyện”.“Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, rồingất đi luôn”.Tần Vạn Hào vội vàng hỏi: “Vậyngười kia đâu?”“Tôi không biết!”Tần Vạn Hào nhìn thấy tên thuộc hạbị trang điểm thành bộ dạng nàycũng cảm thấy bất lực.Vội vàng nói: “Mau cởi sạch bộquần áo rách nát này ra cho tôi, cònlớp trang điểm trên mặt nữa, cũngrửa sạch hết đi”.Chẳng mấy chốc, thuộc hạ của TầnVạn Hào đã tìm thấy người còn lại.Người này còn thảm hơn!Bởi vì toàn thân của anh ta đều bịchôn vùi dưới đất, chỉ thò mỗi cáiđầu lên!Khi mọi người kéo anh ta ra khỏiđống đất, bọn họ phát hiện ra anhta cũng đang mặc một bộ đồ làmbằng giấy, khuôn mặt lem nhem vớilớp trang điểm kỳ quái.“Mau xé hết quần áo đi cho tôi!”Thuộc hạ của Tần Vạn Hào vội vàngxé hết lớp quần áo giấy đi, pháthiện trên người người này viết mộtchữ to.Chết!Và sau lưng người còn lại cũng viếtmột chữ lớn bằng máu.Sống!Tần Vạn Hào hoảng sợ.Cảnh giác cao độ nhìn bốn xungquanh.Dù cho ông ta đã trốn trong lều,được thuộc hạ canh giữ khắp nơinhưng ông ta vẫn không thể nàongủ được.Tần Vạn Hạo mở trừng trừng haimắt, chờ cho đến lúc trời sáng.Ngày hôm sau, khi Tần Vạn Hào rakhỏi lầu, hai mắt ông ta thâm đen sìkhông khác gì mắt gấu trúc.Đồng thời, trong mắt cũng dày đặcnhững tia máu.Hai người kia trông cũng phờ phạckhông kém, vừa nhìn là biết cả đêmqua không ngủ.Tần Vạn Hào lảo đảo dẫn dắt cả độiđi theo sau đám người Lý Phong.Chẳng mấy chốc, đám người LýPhong đã đến chỗ một hồ nước.Hồ nước này ở trên một ngọn núicao, vì vậy được gọi là Thiên Hồ.Đứng ở bên hồ, Lý Đông Đông nóivới Lý Phong.“Hồ này được gọi là hồ Tàng Long”.Nước trong hồ đột nhiên biến mấtvài ngày trong tháng.Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh chenvào một câu: “Giống ‘đến ngày’ ấyhả?”Ngay khi Hứa Hạo Nhiên vừa nóixong, cậu ta cảm nhận được mộtluồng sát khí từ bên cạnh truyềnđến.Hứa Hạo Nhiên vội vàng trốn sangbên cạnh Lý Phong, nói với HứaMộc Tình, người đã nắm chặt bàntay thành nắm đấm.“Chị, em nhận ra chị càng ngàycàng bạo lực đấy, nếu cứ như vậy,cẩn thận anh rể không thèm chịnữa đâu”.Câu nói này của Hứa Hạo Nhiênkhiến cho Hứa Mộc Tình tức giậngiơ chân lên, giậm nhẹ xuống đất.Nhưng điều kỳ lạ là, vì Hứa MộcTình giậm chân xuống đất.Giữa hồ nước trước mặt mọi ngườiđột nhiên xuất hiện một vòng xoáycực lớn, có kích thước to bằng mườisân bóng đá.Có cảm giác như ai đó đang ở dướiđáy hồ tháo nước vậy.Đột nhiên, toàn bộ nước trong hồnhanh chóng rút xuống.Mọi người đang đứng bên bờ hồ,trợn tròn mắt nhìn toàn bộ nướctrên mặt hồ rút xuống cạn sạchkhông còn một chút nào.Nhưng kỳ lạ là khi hồ cạn nước chỉcòn lại lớp phù sa dày đặc và tômcá đang bật nhảy loạn xạ.Mà không thể nhìn thấy cái lỗ màđã rút hết nước xuống trong phútchốc đâu.Hứa Hạo Nhiên trợn tròn mắt,không ngừng tìm kiếm: “Anh rể,chuyện gì thế này?”“Tại sao chị em mới giậm chân cómột cái nước trong hồ đã biến mấthết rồi?”“Ui cha mẹ ơi!”“Chị, chị mạnh quá luôn ấy!”“Một cái giậm chân mà làm rungchuyển cả đất trời!”Thật ra Hứa Mộc Tình cũng đangngẩn người ra.Hứa Hạo Nhiên nói như vậy khiếnkhuôn mặt cô ấy đỏ ửng cả lênCô lén liếc nhìn Lý Phong, thấy LýPhong nở nụ cười bình thản, côcàng thêm đỏ mặt tía tai.Lý Phong nắm lấy tay Hứa MộcTình: “Em yên tâm, nguyên nhânnước hồ biến mất không phải là doem giậm chân đâu”.Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc nhìn LýPhong: “Anh còn nói nữa”.Edek nói với học sinh bên cạnh mộtvài câu.Một người đàn ông da trắng đeokính gọng đen dày cộp lập tức cầmdụng cụ bước lên trước.Sau khi kiểm tra cẩn thận, anh tanói với Edek.“Thưa giáo sư, nước hồ biến mất làdo có liên quan đến sự vận độngđịa chất của toàn bộ dãy núi”.“Không phải do người làm”.Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đột nhiênnhảy dựng lên, chỉ tay vào mộtmỏm đá cách đó không xa.“Anh rể, anh nhìn xem! Hình như ởđó có một ngôi miếu!”Mọi người quay đầu sang nhìn, pháthiện ở vách đá bên hồ, quả thật cómột ngôi miếu bằng đá được đẽobằng tay.Trước đây do nước hồ nhấn chìmtoàn bộ ngôi miếu nên mọi ngườikhông thể nhìn thấy được.Bây giờ nước hồ đã cạn, ngôi miếuđã hiện ra một cách rõ ràng trướcmặt mọi người.“Đi, chúng ta qua đó xem xem”.Vừa dứt lời, Lý Phong lập tức bếHứa Mộc Tình lên.Bình thường ngay cả khi chỉ có haingười, Lý Phong làm như vậy cũngkhiến cho hai má Hứa Mộc Tình đỏửng lên như quả táo chín.Chứ đừng nói là bên cạnh có nhiềungười như vậy.Hứa Mộc Tình vùng vẫy thoát rakhỏi vòng tay của Lý Phong.Lý Phong lại cười nói: “Đừng quậynữa”.“Nước trong hồ này mặc dù đã rútcạn rồi”.“Nhưng bùn ở bên dưới vẫn còn rấtsâu”.“Nếu như em lún xuống, quần áobẩn hết thì phải làm sao?”Trong lúc nói chuyện, Lý Phonggiống như một con chuồn chuồn,động tác nhẹ nhàng nhanh chóng,nhảy từ trên bờ xuống.Lý Phong nhảy liên tục với tốc độrất nhanh trên những mỏm đá ởtrên mặt hồ.Trong nháy mắt đã tới ngôi miếu đácách đó cả trăm mét.Ngôi đền đá này được khai quậtnhân tạo trên vách đá.Lý Phong đứng trước cửa miếu,ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên váchđá có khắc ba ký tự.Miếu Long Vương!Những phiến đá dưới chân đượcbao phủ bởi tảo xanh và rêu.Giẫm lên cảm giác rất trơn.Lý Phong bế Hứa Mộc Tình đi từngbước vào sảnh chính của ngôi miếu.Một bức tượng có hình dáng kỳ lạđược đặt ngay trong chính điện.Bức tượng hình người, trên đầu độimũ hoàng đế, trên người khoác áolong bào.Long Vương ở đâu chứ?Đây giống như một tác phẩm điêukhắc một vị hoàng đế cổ đại.Đồng thời, bức tượng đá bên cạnhngôi miếu cũng được khắc rất nhiềuchữ.Từ những chữ này có thể đoánđược rằng đây chính là vị vua đượctất cả mọi người tôn thờ, Sấmvương Lý Tự ThànhKhông lâu sau, Edek và Hứa HạoNhiên lần lượt bước vào.Edek nhìn quanh một lượt rồi nóivới Lý Phong.“Ngôi miếu này xuất hiện ở đây thậtkhông bình thường chút nào”.“Dựa theo kinh nghiệm trong quákhứ của tôi, ở đây nhất định sẽ cómột mật đạo”.“Chỉ là nhìn bề ngoài, mọi thứ ở đâytrông hoàn toàn bình thường”.“Không có dấu hiệu của bất kỳ cơquan nào”.Lý Phong đứng trước bức tượngSấm vương.Bức tượng này cao tầm sáu bảymét, trông rất hiên ngang hùngdũng.Một nửa cơ thể của bức tượng ởtrong bức tường đá.“Anh rể, em thấy chỗ này cũng chỉcó bao nhiêu đây thôi”.“Nếu như thật sự có mật đạo, thìchắc chắn là ở phía sau bức tượngnày”.

Khuôn mặt của anh ta cũng bị bôi

trắng xóa.

Có hai vòng tròn lớn màu đỏ ở hai

bên má.

Người này chính là thuộc hạ ở lại

canh giữ nơi đóng quân của bọn họ!

Tần Trọng lập tức nhảy lên, cứu

người ở trên cây xuống.

Hắn đưa tay đặt trên mũi của người

đàn ông đó, kiểm tra xem anh ta

còn thở hay không, lúc này mới có

thể thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nói với Tần Vạn Hào: “Cũng

may là anh ta chỉ bị ngất đi thôi”.

Ngay sau đó, Tần Trọng đánh thức

người này, rồi hỏi.

“Tại sao cậu lại bị người ta treo lên

cây thế?”

“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”

Người vừa bị đánh thức dậy ngây

người ra.

Một lúc sau mới phản ứng lại, nói.

“Cũng không biết tại sao nữa, vừa

nãy hai người chúng tôi đang ngồi

bên đống lửa trại nói chuyện”.

“Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, rồi

ngất đi luôn”.

Tần Vạn Hào vội vàng hỏi: “Vậy

người kia đâu?”

“Tôi không biết!”

Tần Vạn Hào nhìn thấy tên thuộc hạ

bị trang điểm thành bộ dạng này

cũng cảm thấy bất lực.

Vội vàng nói: “Mau cởi sạch bộ

quần áo rách nát này ra cho tôi, còn

lớp trang điểm trên mặt nữa, cũng

rửa sạch hết đi”.

Chẳng mấy chốc, thuộc hạ của Tần

Vạn Hào đã tìm thấy người còn lại.

Người này còn thảm hơn!

Bởi vì toàn thân của anh ta đều bị

chôn vùi dưới đất, chỉ thò mỗi cái

đầu lên!

Khi mọi người kéo anh ta ra khỏi

đống đất, bọn họ phát hiện ra anh

ta cũng đang mặc một bộ đồ làm

bằng giấy, khuôn mặt lem nhem với

lớp trang điểm kỳ quái.

“Mau xé hết quần áo đi cho tôi!”

Thuộc hạ của Tần Vạn Hào vội vàng

xé hết lớp quần áo giấy đi, phát

hiện trên người người này viết một

chữ to.

Chết!

Và sau lưng người còn lại cũng viết

một chữ lớn bằng máu.

Sống!

Tần Vạn Hào hoảng sợ.

Cảnh giác cao độ nhìn bốn xung

quanh.

Dù cho ông ta đã trốn trong lều,

được thuộc hạ canh giữ khắp nơi

nhưng ông ta vẫn không thể nào

ngủ được.

Tần Vạn Hạo mở trừng trừng hai

mắt, chờ cho đến lúc trời sáng.

Ngày hôm sau, khi Tần Vạn Hào ra

khỏi lầu, hai mắt ông ta thâm đen sì

không khác gì mắt gấu trúc.

Đồng thời, trong mắt cũng dày đặc

những tia máu.

Hai người kia trông cũng phờ phạc

không kém, vừa nhìn là biết cả đêm

qua không ngủ.

Tần Vạn Hào lảo đảo dẫn dắt cả đội

đi theo sau đám người Lý Phong.

Chẳng mấy chốc, đám người Lý

Phong đã đến chỗ một hồ nước.

Hồ nước này ở trên một ngọn núi

cao, vì vậy được gọi là Thiên Hồ.

Đứng ở bên hồ, Lý Đông Đông nói

với Lý Phong.

“Hồ này được gọi là hồ Tàng Long”.

Nước trong hồ đột nhiên biến mất

vài ngày trong tháng.

Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh chen

vào một câu: “Giống ‘đến ngày’ ấy

hả?”

Ngay khi Hứa Hạo Nhiên vừa nói

xong, cậu ta cảm nhận được một

luồng sát khí từ bên cạnh truyền

đến.

Hứa Hạo Nhiên vội vàng trốn sang

bên cạnh Lý Phong, nói với Hứa

Mộc Tình, người đã nắm chặt bàn

tay thành nắm đấm.

“Chị, em nhận ra chị càng ngày

càng bạo lực đấy, nếu cứ như vậy,

cẩn thận anh rể không thèm chị

nữa đâu”.

Câu nói này của Hứa Hạo Nhiên

khiến cho Hứa Mộc Tình tức giận

giơ chân lên, giậm nhẹ xuống đất.

Nhưng điều kỳ lạ là, vì Hứa Mộc

Tình giậm chân xuống đất.

Giữa hồ nước trước mặt mọi người

đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy

cực lớn, có kích thước to bằng mười

sân bóng đá.

Có cảm giác như ai đó đang ở dưới

đáy hồ tháo nước vậy.

Đột nhiên, toàn bộ nước trong hồ

nhanh chóng rút xuống.

Mọi người đang đứng bên bờ hồ,

trợn tròn mắt nhìn toàn bộ nước

trên mặt hồ rút xuống cạn sạch

không còn một chút nào.

Nhưng kỳ lạ là khi hồ cạn nước chỉ

còn lại lớp phù sa dày đặc và tôm

cá đang bật nhảy loạn xạ.

Mà không thể nhìn thấy cái lỗ mà

đã rút hết nước xuống trong phút

chốc đâu.

Hứa Hạo Nhiên trợn tròn mắt,

không ngừng tìm kiếm: “Anh rể,

chuyện gì thế này?”

“Tại sao chị em mới giậm chân có

một cái nước trong hồ đã biến mất

hết rồi?”

“Ui cha mẹ ơi!”

“Chị, chị mạnh quá luôn ấy!”

“Một cái giậm chân mà làm rung

chuyển cả đất trời!”

Thật ra Hứa Mộc Tình cũng đang

ngẩn người ra.

Hứa Hạo Nhiên nói như vậy khiến

khuôn mặt cô ấy đỏ ửng cả lên

Cô lén liếc nhìn Lý Phong, thấy Lý

Phong nở nụ cười bình thản, cô

càng thêm đỏ mặt tía tai.

Lý Phong nắm lấy tay Hứa Mộc

Tình: “Em yên tâm, nguyên nhân

nước hồ biến mất không phải là do

em giậm chân đâu”.

Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc nhìn Lý

Phong: “Anh còn nói nữa”.

Edek nói với học sinh bên cạnh một

vài câu.

Một người đàn ông da trắng đeo

kính gọng đen dày cộp lập tức cầm

dụng cụ bước lên trước.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, anh ta

nói với Edek.

“Thưa giáo sư, nước hồ biến mất là

do có liên quan đến sự vận động

địa chất của toàn bộ dãy núi”.

“Không phải do người làm”.

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên

nhảy dựng lên, chỉ tay vào một

mỏm đá cách đó không xa.

“Anh rể, anh nhìn xem! Hình như ở

đó có một ngôi miếu!”

Mọi người quay đầu sang nhìn, phát

hiện ở vách đá bên hồ, quả thật có

một ngôi miếu bằng đá được đẽo

bằng tay.

Trước đây do nước hồ nhấn chìm

toàn bộ ngôi miếu nên mọi người

không thể nhìn thấy được.

Bây giờ nước hồ đã cạn, ngôi miếu

đã hiện ra một cách rõ ràng trước

mặt mọi người.

“Đi, chúng ta qua đó xem xem”.

Vừa dứt lời, Lý Phong lập tức bế

Hứa Mộc Tình lên.

Bình thường ngay cả khi chỉ có hai

người, Lý Phong làm như vậy cũng

khiến cho hai má Hứa Mộc Tình đỏ

ửng lên như quả táo chín.

Chứ đừng nói là bên cạnh có nhiều

người như vậy.

Hứa Mộc Tình vùng vẫy thoát ra

khỏi vòng tay của Lý Phong.

Lý Phong lại cười nói: “Đừng quậy

nữa”.

“Nước trong hồ này mặc dù đã rút

cạn rồi”.

“Nhưng bùn ở bên dưới vẫn còn rất

sâu”.

“Nếu như em lún xuống, quần áo

bẩn hết thì phải làm sao?”

Trong lúc nói chuyện, Lý Phong

giống như một con chuồn chuồn,

động tác nhẹ nhàng nhanh chóng,

nhảy từ trên bờ xuống.

Lý Phong nhảy liên tục với tốc độ

rất nhanh trên những mỏm đá ở

trên mặt hồ.

Trong nháy mắt đã tới ngôi miếu đá

cách đó cả trăm mét.

Ngôi đền đá này được khai quật

nhân tạo trên vách đá.

Lý Phong đứng trước cửa miếu,

ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên vách

đá có khắc ba ký tự.

Miếu Long Vương!

Những phiến đá dưới chân được

bao phủ bởi tảo xanh và rêu.

Giẫm lên cảm giác rất trơn.

Lý Phong bế Hứa Mộc Tình đi từng

bước vào sảnh chính của ngôi miếu.

Một bức tượng có hình dáng kỳ lạ

được đặt ngay trong chính điện.

Bức tượng hình người, trên đầu đội

mũ hoàng đế, trên người khoác áo

long bào.

Long Vương ở đâu chứ?

Đây giống như một tác phẩm điêu

khắc một vị hoàng đế cổ đại.

Đồng thời, bức tượng đá bên cạnh

ngôi miếu cũng được khắc rất nhiều

chữ.

Từ những chữ này có thể đoán

được rằng đây chính là vị vua được

tất cả mọi người tôn thờ, Sấm

vương Lý Tự Thành

Không lâu sau, Edek và Hứa Hạo

Nhiên lần lượt bước vào.

Edek nhìn quanh một lượt rồi nói

với Lý Phong.

“Ngôi miếu này xuất hiện ở đây thật

không bình thường chút nào”.

“Dựa theo kinh nghiệm trong quá

khứ của tôi, ở đây nhất định sẽ có

một mật đạo”.

“Chỉ là nhìn bề ngoài, mọi thứ ở đây

trông hoàn toàn bình thường”.

“Không có dấu hiệu của bất kỳ cơ

quan nào”.

Lý Phong đứng trước bức tượng

Sấm vương.

Bức tượng này cao tầm sáu bảy

mét, trông rất hiên ngang hùng

dũng.

Một nửa cơ thể của bức tượng ở

trong bức tường đá.

“Anh rể, em thấy chỗ này cũng chỉ

có bao nhiêu đây thôi”.

“Nếu như thật sự có mật đạo, thì

chắc chắn là ở phía sau bức tượng

này”.

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Khuôn mặt của anh ta cũng bị bôitrắng xóa.Có hai vòng tròn lớn màu đỏ ở haibên má.Người này chính là thuộc hạ ở lạicanh giữ nơi đóng quân của bọn họ!Tần Trọng lập tức nhảy lên, cứungười ở trên cây xuống.Hắn đưa tay đặt trên mũi của ngườiđàn ông đó, kiểm tra xem anh tacòn thở hay không, lúc này mới cóthể thở phào nhẹ nhõm.Hắn nói với Tần Vạn Hào: “Cũngmay là anh ta chỉ bị ngất đi thôi”.Ngay sau đó, Tần Trọng đánh thứcngười này, rồi hỏi.“Tại sao cậu lại bị người ta treo lêncây thế?”“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”Người vừa bị đánh thức dậy ngâyngười ra.Một lúc sau mới phản ứng lại, nói.“Cũng không biết tại sao nữa, vừanãy hai người chúng tôi đang ngồibên đống lửa trại nói chuyện”.“Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, rồingất đi luôn”.Tần Vạn Hào vội vàng hỏi: “Vậyngười kia đâu?”“Tôi không biết!”Tần Vạn Hào nhìn thấy tên thuộc hạbị trang điểm thành bộ dạng nàycũng cảm thấy bất lực.Vội vàng nói: “Mau cởi sạch bộquần áo rách nát này ra cho tôi, cònlớp trang điểm trên mặt nữa, cũngrửa sạch hết đi”.Chẳng mấy chốc, thuộc hạ của TầnVạn Hào đã tìm thấy người còn lại.Người này còn thảm hơn!Bởi vì toàn thân của anh ta đều bịchôn vùi dưới đất, chỉ thò mỗi cáiđầu lên!Khi mọi người kéo anh ta ra khỏiđống đất, bọn họ phát hiện ra anhta cũng đang mặc một bộ đồ làmbằng giấy, khuôn mặt lem nhem vớilớp trang điểm kỳ quái.“Mau xé hết quần áo đi cho tôi!”Thuộc hạ của Tần Vạn Hào vội vàngxé hết lớp quần áo giấy đi, pháthiện trên người người này viết mộtchữ to.Chết!Và sau lưng người còn lại cũng viếtmột chữ lớn bằng máu.Sống!Tần Vạn Hào hoảng sợ.Cảnh giác cao độ nhìn bốn xungquanh.Dù cho ông ta đã trốn trong lều,được thuộc hạ canh giữ khắp nơinhưng ông ta vẫn không thể nàongủ được.Tần Vạn Hạo mở trừng trừng haimắt, chờ cho đến lúc trời sáng.Ngày hôm sau, khi Tần Vạn Hào rakhỏi lầu, hai mắt ông ta thâm đen sìkhông khác gì mắt gấu trúc.Đồng thời, trong mắt cũng dày đặcnhững tia máu.Hai người kia trông cũng phờ phạckhông kém, vừa nhìn là biết cả đêmqua không ngủ.Tần Vạn Hào lảo đảo dẫn dắt cả độiđi theo sau đám người Lý Phong.Chẳng mấy chốc, đám người LýPhong đã đến chỗ một hồ nước.Hồ nước này ở trên một ngọn núicao, vì vậy được gọi là Thiên Hồ.Đứng ở bên hồ, Lý Đông Đông nóivới Lý Phong.“Hồ này được gọi là hồ Tàng Long”.Nước trong hồ đột nhiên biến mấtvài ngày trong tháng.Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh chenvào một câu: “Giống ‘đến ngày’ ấyhả?”Ngay khi Hứa Hạo Nhiên vừa nóixong, cậu ta cảm nhận được mộtluồng sát khí từ bên cạnh truyềnđến.Hứa Hạo Nhiên vội vàng trốn sangbên cạnh Lý Phong, nói với HứaMộc Tình, người đã nắm chặt bàntay thành nắm đấm.“Chị, em nhận ra chị càng ngàycàng bạo lực đấy, nếu cứ như vậy,cẩn thận anh rể không thèm chịnữa đâu”.Câu nói này của Hứa Hạo Nhiênkhiến cho Hứa Mộc Tình tức giậngiơ chân lên, giậm nhẹ xuống đất.Nhưng điều kỳ lạ là, vì Hứa MộcTình giậm chân xuống đất.Giữa hồ nước trước mặt mọi ngườiđột nhiên xuất hiện một vòng xoáycực lớn, có kích thước to bằng mườisân bóng đá.Có cảm giác như ai đó đang ở dướiđáy hồ tháo nước vậy.Đột nhiên, toàn bộ nước trong hồnhanh chóng rút xuống.Mọi người đang đứng bên bờ hồ,trợn tròn mắt nhìn toàn bộ nướctrên mặt hồ rút xuống cạn sạchkhông còn một chút nào.Nhưng kỳ lạ là khi hồ cạn nước chỉcòn lại lớp phù sa dày đặc và tômcá đang bật nhảy loạn xạ.Mà không thể nhìn thấy cái lỗ màđã rút hết nước xuống trong phútchốc đâu.Hứa Hạo Nhiên trợn tròn mắt,không ngừng tìm kiếm: “Anh rể,chuyện gì thế này?”“Tại sao chị em mới giậm chân cómột cái nước trong hồ đã biến mấthết rồi?”“Ui cha mẹ ơi!”“Chị, chị mạnh quá luôn ấy!”“Một cái giậm chân mà làm rungchuyển cả đất trời!”Thật ra Hứa Mộc Tình cũng đangngẩn người ra.Hứa Hạo Nhiên nói như vậy khiếnkhuôn mặt cô ấy đỏ ửng cả lênCô lén liếc nhìn Lý Phong, thấy LýPhong nở nụ cười bình thản, côcàng thêm đỏ mặt tía tai.Lý Phong nắm lấy tay Hứa MộcTình: “Em yên tâm, nguyên nhânnước hồ biến mất không phải là doem giậm chân đâu”.Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc nhìn LýPhong: “Anh còn nói nữa”.Edek nói với học sinh bên cạnh mộtvài câu.Một người đàn ông da trắng đeokính gọng đen dày cộp lập tức cầmdụng cụ bước lên trước.Sau khi kiểm tra cẩn thận, anh tanói với Edek.“Thưa giáo sư, nước hồ biến mất làdo có liên quan đến sự vận độngđịa chất của toàn bộ dãy núi”.“Không phải do người làm”.Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đột nhiênnhảy dựng lên, chỉ tay vào mộtmỏm đá cách đó không xa.“Anh rể, anh nhìn xem! Hình như ởđó có một ngôi miếu!”Mọi người quay đầu sang nhìn, pháthiện ở vách đá bên hồ, quả thật cómột ngôi miếu bằng đá được đẽobằng tay.Trước đây do nước hồ nhấn chìmtoàn bộ ngôi miếu nên mọi ngườikhông thể nhìn thấy được.Bây giờ nước hồ đã cạn, ngôi miếuđã hiện ra một cách rõ ràng trướcmặt mọi người.“Đi, chúng ta qua đó xem xem”.Vừa dứt lời, Lý Phong lập tức bếHứa Mộc Tình lên.Bình thường ngay cả khi chỉ có haingười, Lý Phong làm như vậy cũngkhiến cho hai má Hứa Mộc Tình đỏửng lên như quả táo chín.Chứ đừng nói là bên cạnh có nhiềungười như vậy.Hứa Mộc Tình vùng vẫy thoát rakhỏi vòng tay của Lý Phong.Lý Phong lại cười nói: “Đừng quậynữa”.“Nước trong hồ này mặc dù đã rútcạn rồi”.“Nhưng bùn ở bên dưới vẫn còn rấtsâu”.“Nếu như em lún xuống, quần áobẩn hết thì phải làm sao?”Trong lúc nói chuyện, Lý Phonggiống như một con chuồn chuồn,động tác nhẹ nhàng nhanh chóng,nhảy từ trên bờ xuống.Lý Phong nhảy liên tục với tốc độrất nhanh trên những mỏm đá ởtrên mặt hồ.Trong nháy mắt đã tới ngôi miếu đácách đó cả trăm mét.Ngôi đền đá này được khai quậtnhân tạo trên vách đá.Lý Phong đứng trước cửa miếu,ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên váchđá có khắc ba ký tự.Miếu Long Vương!Những phiến đá dưới chân đượcbao phủ bởi tảo xanh và rêu.Giẫm lên cảm giác rất trơn.Lý Phong bế Hứa Mộc Tình đi từngbước vào sảnh chính của ngôi miếu.Một bức tượng có hình dáng kỳ lạđược đặt ngay trong chính điện.Bức tượng hình người, trên đầu độimũ hoàng đế, trên người khoác áolong bào.Long Vương ở đâu chứ?Đây giống như một tác phẩm điêukhắc một vị hoàng đế cổ đại.Đồng thời, bức tượng đá bên cạnhngôi miếu cũng được khắc rất nhiềuchữ.Từ những chữ này có thể đoánđược rằng đây chính là vị vua đượctất cả mọi người tôn thờ, Sấmvương Lý Tự ThànhKhông lâu sau, Edek và Hứa HạoNhiên lần lượt bước vào.Edek nhìn quanh một lượt rồi nóivới Lý Phong.“Ngôi miếu này xuất hiện ở đây thậtkhông bình thường chút nào”.“Dựa theo kinh nghiệm trong quákhứ của tôi, ở đây nhất định sẽ cómột mật đạo”.“Chỉ là nhìn bề ngoài, mọi thứ ở đâytrông hoàn toàn bình thường”.“Không có dấu hiệu của bất kỳ cơquan nào”.Lý Phong đứng trước bức tượngSấm vương.Bức tượng này cao tầm sáu bảymét, trông rất hiên ngang hùngdũng.Một nửa cơ thể của bức tượng ởtrong bức tường đá.“Anh rể, em thấy chỗ này cũng chỉcó bao nhiêu đây thôi”.“Nếu như thật sự có mật đạo, thìchắc chắn là ở phía sau bức tượngnày”.

Chương 649: Hồ Tàng Long