“Tĩnh tiên sinh! Tĩnh tiên sinh! Không xong rồi! Có người muốn gây phiền phức cho ngài!!” Một người choàng áo lông thú chạy vào, đây là cách ăn mặc của người Tây Vực ở biên ải. Là một người đàn ông cao lớn râu ria đầy cơ bắp, không để ý lễ nghi lạch bạch chạy vào, mà bởi vì quá mức nóng vội mà nhất thời thu chân không kịp. Sau khi kêu to một tiếng liền chạy thẳng vào trong phòng, bây giờ đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất. Xem ra là chạy nhanh đến mức không kịp thở, đã ngất luôn tại chỗ… “…” Người bị vị đại hán râu ria gọi là Tĩnh tiên sinh, cũng không để ý chút nào mà tiếp tục lật quyển sách thuốc đã xem qua nhiều lần. Sau khi nhìn thấy có người hô to gọi nhỏ xông vào, cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là chậm rãi đứng lên, đi đến chỗ vị đại hán đang nằm bất tỉnh nhân sự kia đá mấy cái, sau đó vừa lòng bởi vì người kia bị y đá trúng huyệt đạo, mà đau đến không thể không tỉnh lại, đại hán đau đớn mở mắt… “… Không, chưa thấy qua người… Nhìn qua cách giao tiếp, cách ăn mặc… Chắc là,…

Quyển 2 - Chương 41

Tại Mỹ Nhân HoàiTác giả: Chân Gia Tiểu ĐảoTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ“Tĩnh tiên sinh! Tĩnh tiên sinh! Không xong rồi! Có người muốn gây phiền phức cho ngài!!” Một người choàng áo lông thú chạy vào, đây là cách ăn mặc của người Tây Vực ở biên ải. Là một người đàn ông cao lớn râu ria đầy cơ bắp, không để ý lễ nghi lạch bạch chạy vào, mà bởi vì quá mức nóng vội mà nhất thời thu chân không kịp. Sau khi kêu to một tiếng liền chạy thẳng vào trong phòng, bây giờ đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất. Xem ra là chạy nhanh đến mức không kịp thở, đã ngất luôn tại chỗ… “…” Người bị vị đại hán râu ria gọi là Tĩnh tiên sinh, cũng không để ý chút nào mà tiếp tục lật quyển sách thuốc đã xem qua nhiều lần. Sau khi nhìn thấy có người hô to gọi nhỏ xông vào, cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là chậm rãi đứng lên, đi đến chỗ vị đại hán đang nằm bất tỉnh nhân sự kia đá mấy cái, sau đó vừa lòng bởi vì người kia bị y đá trúng huyệt đạo, mà đau đến không thể không tỉnh lại, đại hán đau đớn mở mắt… “… Không, chưa thấy qua người… Nhìn qua cách giao tiếp, cách ăn mặc… Chắc là,… “Đương nhiên muội biết. Chỉ là, muội vừa đến nhà ngoại công, thế nhưng ngoại công đã rời nhà lâu rồi, thật vất vả mới có tin tức từ trên bồ câu đưa tin, trên thư còn nói ngoại công đang  ở phía Tây, còn có chuyện quan trọng trong người, không thể phân – thân trở về. Rơi vào đường cùng, muội đây mới mạo muội đến đây, muốn mời Mộ đại ca xuất thủ cứu giúp.” Nói tới chính sự, Khâu Linh Yến nhíu mày, trên mặt tràn đầy lo lắng, căn bản không rảnh chú ý tới sóng ngầm bắt đầu khởi động giữa hai người, chỉ hi vọng Mộ Tĩnh Vân có thể mau chóng gật đầu, cứu phu quân của nàng thoát ly khỏi bể khổ.“…” Mộ Tĩnh Vân sau khi nghe xong lời nói này, lúc này mới từ đối diện với mặt Hách Liên Dực Mẫn chuyển qua nhìn lên ánh mắt bi thương của Khâu Linh Yến. Ngoài miệng không đáp lại, nhưng trong lòng lại “À” như đúng rồi. Thật ra là y đã quên mất chuyện Lý Hòe bởi vì thương thế của Mộ Triết Khôi  mà ở lại núi Tây Lương Sơn rồi…“Muội lần này đến Hách Liên gia tìm huynh, cũng đã nói qua với ngoại công nên mới dám liều chết đến đây.” Thấy Mộ Tĩnh Vân không tỏ thái độ, Khâu Linh Yến nhất thời còn có chút nóng nảy, nắm chặt nắm tay một chút, quyết định tự mình nói rõ ràng mọi chuyện mới tốt —— tuy rằng nàng chỉ gả làm tân nương không lâu, nhưng mà nàng cũng biết ân oán trước đây của Mộ Tĩnh Vân và *phu gia (nhà chồng) của nàng ——Thẩm gia Thanh Thành ——Thẩm gia đại công tử, thân trúng kỳ độc, bao nhiêu danh y cũng *thúc thủ vô sách, mà cha của phu quân, Thẩm Ngạo Quân không biết được cao nhân nào chỉ điểm lại tìm được  “Y thánh” Ứng Thiên giáo tuyệt tích đã lâu —— Mộ Tĩnh Vân!(Thúc thủ vô sách 束手无策: không có cách nào, bó tay)Mộ Tĩnh Vân không dễ tiếp xúc, chuyện này gần như mọi người trong võ lâm đều biết. Hơn nữa chánh tà không chung đường, cho nên Mộ Tĩnh Vân thấy chết mà không cứu. Tuy rằng mọi người đã sớm đoán được, thế nhưng khi trơ mắt nhìn Thẩm đại công tử thật sự tắt thở thì Thẩm gia nếu nói là không hận tuyệt đối là chuyện không thể nào…Lúc đó, tuy rằng nàng đã định hôn ước với Nhị công tử Thẩm Nam Phong, nhưng bởi vì còn chưa xuất giá, cho nên lúc đó không có mặt. Tình huống cụ thể, tuy là không có tận mắt thấy, nhưng mà nhìn ra quan hệ của y và Thẩm gia cũng không phải tốt đẹp gì ——Cho nên nàng biết rõ, vị hôn phu của mình đã từng trước mặt quần hùng bất kính với Mộ Tĩnh Vân; nàng cũng biết, Hách Liên Dực Mẫn lúc ấy chiêu cáo thiên hạ, nếu ai dám tìm Mộ Tĩnh Vân gây chuyện, chính là đối địch với hắn và gia tộc Hách Liên —— cho nên cho nên, nàng thật sự không dám ôm lấy bao nhiêu hi vọng Mộ Tĩnh Vân sẽ ra tay giúp nàng —— bây giờ lợi thế duy nhất của nàng chính là ngoại công của mình và giao tình với Mộ Tĩnh Vân…“Hừ, cũng không phải lần đầu tiên ông ta chỉ điểm cho người khác tìm được ta.” Khâu Linh Yến muốn qua ngoại công Lý Hòe và giao tình với Mộ Tĩnh Vân cầu một đường sinh cơ. Lại không ngờ rằng Mộ Tĩnh Vân nghe xong, lạnh lùng hừ một tiếng, ngữ khí không tốt, ngay cả ánh mắt cũng thay đổi —— lúc ấy, nếu không phải Lý Hòe nói cho Thẩm Ngạo Quân tung tích của y. Sao hôm nay y có thể dây dưa một chỗ với người nam nhân này chứ!“Theo lý thuyết, Thẩm đại công tử vừa mới qua đời không lâu, Thẩm gia không nên nhanh như vậy đã có hỉ sự.” Hách Liên Dực Mẫn quá thông minh, từ một câu nói nén giận của Mộ Tĩnh Vân, hắn đã nghe ra đầu mối, nhưng mà hắn cũng hiểu được bây giờ coi như có muốn biết rõ hơn, Tĩnh Vân cũng sẽ không hợp tác. Cho nên nghĩ lại, kéo chủ đề đến —— tang kỳ của huynh trưởng chưa qua, đệ đệ đã thành thân, Thẩm Ngạo Quân đã một bó tuổi rồi sẽ không quyết định hồ đồ như thế. Nói như vậy, sở dĩ phải làm như vậy chắc chắn là rất bức thiết, chẳng hạn như: xung hỉ.“Hách Liên đại ca nói rất đúng.” Khâu Linh Yến cúi đầu, nhẹ nhàng hít một tiếng, dường như ngay cả chính bản thân nàng cũng cảm thấy việc này vô cùng không ổn thỏa: “Bắt đầu từ nửa năm trước thân thể phu quân đã có chút không thích hợp.  Chỉ là tuổi trẻ khí thịnh, nên cũng không để ở trong lòng, nghĩ rằng chẳng qua chỉ là một chút bệnh nhỏ mà thôi. Cho đến một tháng trước, bệnh tình đã nặng đến không thể chậm trễ hơn được nữa, trưởng bối trong nhà thương lượng xong, liền quyết định hôn kỳ sẽ sớm hơn, để xung hỉ.” Sâu kín nói xong, vẻ lo lắng lại hiện lên, trên người Khâu Linh Yến lúc này, lại có loại bi thương nhàn nhạt nói không nên lời…Có lẽ, đây cũng là nỗi bi ai của nữ tử. Từ xưa đến nay, cho dù có không thua đấng mày râu như thế nào, có danh tiếng như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn không chạy thoát khỏi gông xiềng của hôn nhân…Lời nói của Khâu Linh Yến khiến cho tất cả mọi người đang có mặt im lặng.  Trong đại sảnh to như vậy, dường như chỉ có giọng nói có chút ai oán của nàng còn dừng lại ở tại không trung chưa có tán đi…“Ngươi đã có hôn ước với Thẩm gia, vậy thì Lý Hòe cũng không tính người ngoài rồi. Vì sao lúc trước Thẩm đại công tử xảy ra chuyện thì Lý Hòe không xuất thủ cứu giúp?” Sau một lúc lâu, Hách Liên Dực Mẫn mới lại lên tiếng, phá vỡ không khí yên tĩnh có phần nặng nề này.“Cứu.” Một tiếng này, là Mộ Tĩnh Vân cùng Khâu Linh Yến đồng thời trả lời. Thấy Mộ Tĩnh Vân rốt cuộc lại chịu nói chuyện, Khâu Linh Yến mới thở nhẹ nhõm một hơi, lại nói tiếp một câu: “Chính là cứu không được.” Lúc trước nàng tuy rằng không đi, nhưng ngoại công cũng đã đi, hơn nữa ngoại công cũng đã sớm nói với Thẩm Ngạo Quân, Thẩm đại công tử trúng độc quá sâu, tuyệt đối không thể cứu được. Chẳng qua Thẩm Ngạo Quân không muốn tin, buộc ngoại công nàng tìm Mộ Tĩnh Vân tới, mới có thể phát sinh ra những chuyện sau đó.“Như vậy xem ra, lúc trước nhưng thì ra là bị Thẩm đại hiệp ép buộc.” Hách Liên Dực Mẫn cười nhẹ một tiếng, cũng không che giấu.“Kỳ thật lúc ấy ngoại công ta còn nhìn ra thân thể Nam Phong thân thể có vấn đề, cũng có đưa phương thuốc cho chàng. Chỉ là lúc ấy trọng tâm mọi người  đều ở trên người đại ca, cho nên vẫn không có ai để tâm. Tiếp tục kéo dài như thế, thế cho nên mới trở thành cái dạng này.” Đối với đánh giá của Hách Liên Dực Mẫn về *công công (cha chồng) của mình, Khâu Linh Yến hơi ngượng ngùng gật đầu, nhưng rốt cuộc là thân phận không cho phép, cũng không dám nói thêm cái gì.“Ngươi nói xem?” Đại khái đã hiểu mọi chuyện rồi, mũi nhọn Hách Liên Dực Mẫn vừa chuyển, ném vấn đề này lên trên người Mộ Tĩnh Vân. Chẳng qua ánh mắt hắn nhìn về phía Mộ Tĩnh Vân có chút hung hăng ngữ khí cũng không được tốt lắm, xem ra tức giận của Hách Liên đại nhân còn chưa tan…“Ngoại công muội còn nói, hi vọng Mộ đại ca có thể xem phân thượng của chiếc nhẫn này, giúp muội lần này!” Rốt cục đã tới lúc Mộ Tĩnh Vân tỏ thái độ rồi. Trước khi Mộ Tĩnh Vân trả lời, Khâu Linh Yến lại tiếp tục vội vàng nói thêm một câu, vẻ mặt có chút sợ hãi, nhưng lại mang theo mong đợi rõ ràng. Nàng biết Mộ Tĩnh Vân không phải người dễ cảm động, cho nên một câu có trọng lượng nhất này, nàng luôn luôn kiềm chế, đợi, tại giờ khắc cuối cùng này mà đánh bạc một phen!!“…” Vốn bởi vì thái độ Hách Liên Dực Mẫn không tốt, thế cho nên Mộ Tĩnh Vân căn bản không muốn trả lời hắn vấn đề này. Nhưng mà câu nói đó của Khâu Linh Yến  hiển nhiên đã thành công khiến Mộ Tĩnh Vân có một tia động dung, ngón tay vô ý thức nhẹ nhàng chạm lên ban chỉ trên ngón cái. Suy nghĩ không hiểu sao lại loạn lên, liền bay đến núi Tây Lương Sơn khi đó, người nam nhân kia cầm lên tay trái của y, động tác dịu dàng giúp y đeo nhẫn lên, sau đó còn giống như là đang cười cầm cái ban chỉ còn lại quơ quơ trước mắt y, tươi cười ôn nhu hỏi y: “Có thể đeo lên giúp ta không?” …Mộ Tĩnh Vân không biết mình đây là làm sao vậy. Cái ban chỉ này vẫn luôn mang theo trên tay, chưa bao giờ cảm thấy có gì đặc biệt cũng không để tâm, dường như là theo thời khắc mang lên đó cũng rất tự nhiên mà dung hợp với cơ thể y vậy, cho nên cho tới bây giờ vẫn không dậy nổi chú ý của y. Nhưng mà, vì sao hôm nay nghe được người khác nhắc tới, y lại sẽ đột nhiên nhớ tới lúc ấy Hách Liên Dực Mẫn cười dịu dàng đeo nhẫn giúp y, cùng câu hỏi giống như gió xuân mơn trớn nội tâm kia…”Tên đó bây giờ đang ở đâu?” Thu thập xong loạn thất bát tao trong đầu, Mộ Tĩnh Vân hồi thần, liền phát hiện trong đại sảnh, toàn bộ tầm mắt đều tập trung ở trên người của mình. Đặc biệt là người nào đó ngồi ở thượng vị, rõ ràng cho thấy rất có ý kiến với việc vừa rồi y thất thần, thù mới hận cũ, cho nên lúc này, khí tức trên thân đều mang một cỗ lệ khí, rõ ràng tâm tình đang vô cùng không tốt…—— Nhưng mà Mộ Tĩnh Vân vẫn là Mộ Tĩnh Vân, rất vui vẻ khiến cho chuyện chuyển biến xấu hơn nữa —— biết rõ mục tiêu Hách Liên Dực Mẫn tức giận là mình, nhưng mà tính tình bướng bỉnh nổi lên, y vừa không muốn biết biết nam nhân rốt cuộc là đang giận những thứ gì, cũng không muốn yếu thế như vậy, cho nên hừ lạnh một tiếng, không nhìn tới nam nhân, cũng không tính toán trả lời vấn đề của hắn, mà trực tiếp chuyển sang nói với Khâu Linh Yến, chống đối … (tạc mao, xù lông, thật moe quá đi >.

Tại Mỹ Nhân HoàiTác giả: Chân Gia Tiểu ĐảoTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ“Tĩnh tiên sinh! Tĩnh tiên sinh! Không xong rồi! Có người muốn gây phiền phức cho ngài!!” Một người choàng áo lông thú chạy vào, đây là cách ăn mặc của người Tây Vực ở biên ải. Là một người đàn ông cao lớn râu ria đầy cơ bắp, không để ý lễ nghi lạch bạch chạy vào, mà bởi vì quá mức nóng vội mà nhất thời thu chân không kịp. Sau khi kêu to một tiếng liền chạy thẳng vào trong phòng, bây giờ đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất. Xem ra là chạy nhanh đến mức không kịp thở, đã ngất luôn tại chỗ… “…” Người bị vị đại hán râu ria gọi là Tĩnh tiên sinh, cũng không để ý chút nào mà tiếp tục lật quyển sách thuốc đã xem qua nhiều lần. Sau khi nhìn thấy có người hô to gọi nhỏ xông vào, cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là chậm rãi đứng lên, đi đến chỗ vị đại hán đang nằm bất tỉnh nhân sự kia đá mấy cái, sau đó vừa lòng bởi vì người kia bị y đá trúng huyệt đạo, mà đau đến không thể không tỉnh lại, đại hán đau đớn mở mắt… “… Không, chưa thấy qua người… Nhìn qua cách giao tiếp, cách ăn mặc… Chắc là,… “Đương nhiên muội biết. Chỉ là, muội vừa đến nhà ngoại công, thế nhưng ngoại công đã rời nhà lâu rồi, thật vất vả mới có tin tức từ trên bồ câu đưa tin, trên thư còn nói ngoại công đang  ở phía Tây, còn có chuyện quan trọng trong người, không thể phân – thân trở về. Rơi vào đường cùng, muội đây mới mạo muội đến đây, muốn mời Mộ đại ca xuất thủ cứu giúp.” Nói tới chính sự, Khâu Linh Yến nhíu mày, trên mặt tràn đầy lo lắng, căn bản không rảnh chú ý tới sóng ngầm bắt đầu khởi động giữa hai người, chỉ hi vọng Mộ Tĩnh Vân có thể mau chóng gật đầu, cứu phu quân của nàng thoát ly khỏi bể khổ.“…” Mộ Tĩnh Vân sau khi nghe xong lời nói này, lúc này mới từ đối diện với mặt Hách Liên Dực Mẫn chuyển qua nhìn lên ánh mắt bi thương của Khâu Linh Yến. Ngoài miệng không đáp lại, nhưng trong lòng lại “À” như đúng rồi. Thật ra là y đã quên mất chuyện Lý Hòe bởi vì thương thế của Mộ Triết Khôi  mà ở lại núi Tây Lương Sơn rồi…“Muội lần này đến Hách Liên gia tìm huynh, cũng đã nói qua với ngoại công nên mới dám liều chết đến đây.” Thấy Mộ Tĩnh Vân không tỏ thái độ, Khâu Linh Yến nhất thời còn có chút nóng nảy, nắm chặt nắm tay một chút, quyết định tự mình nói rõ ràng mọi chuyện mới tốt —— tuy rằng nàng chỉ gả làm tân nương không lâu, nhưng mà nàng cũng biết ân oán trước đây của Mộ Tĩnh Vân và *phu gia (nhà chồng) của nàng ——Thẩm gia Thanh Thành ——Thẩm gia đại công tử, thân trúng kỳ độc, bao nhiêu danh y cũng *thúc thủ vô sách, mà cha của phu quân, Thẩm Ngạo Quân không biết được cao nhân nào chỉ điểm lại tìm được  “Y thánh” Ứng Thiên giáo tuyệt tích đã lâu —— Mộ Tĩnh Vân!(Thúc thủ vô sách 束手无策: không có cách nào, bó tay)Mộ Tĩnh Vân không dễ tiếp xúc, chuyện này gần như mọi người trong võ lâm đều biết. Hơn nữa chánh tà không chung đường, cho nên Mộ Tĩnh Vân thấy chết mà không cứu. Tuy rằng mọi người đã sớm đoán được, thế nhưng khi trơ mắt nhìn Thẩm đại công tử thật sự tắt thở thì Thẩm gia nếu nói là không hận tuyệt đối là chuyện không thể nào…Lúc đó, tuy rằng nàng đã định hôn ước với Nhị công tử Thẩm Nam Phong, nhưng bởi vì còn chưa xuất giá, cho nên lúc đó không có mặt. Tình huống cụ thể, tuy là không có tận mắt thấy, nhưng mà nhìn ra quan hệ của y và Thẩm gia cũng không phải tốt đẹp gì ——Cho nên nàng biết rõ, vị hôn phu của mình đã từng trước mặt quần hùng bất kính với Mộ Tĩnh Vân; nàng cũng biết, Hách Liên Dực Mẫn lúc ấy chiêu cáo thiên hạ, nếu ai dám tìm Mộ Tĩnh Vân gây chuyện, chính là đối địch với hắn và gia tộc Hách Liên —— cho nên cho nên, nàng thật sự không dám ôm lấy bao nhiêu hi vọng Mộ Tĩnh Vân sẽ ra tay giúp nàng —— bây giờ lợi thế duy nhất của nàng chính là ngoại công của mình và giao tình với Mộ Tĩnh Vân…“Hừ, cũng không phải lần đầu tiên ông ta chỉ điểm cho người khác tìm được ta.” Khâu Linh Yến muốn qua ngoại công Lý Hòe và giao tình với Mộ Tĩnh Vân cầu một đường sinh cơ. Lại không ngờ rằng Mộ Tĩnh Vân nghe xong, lạnh lùng hừ một tiếng, ngữ khí không tốt, ngay cả ánh mắt cũng thay đổi —— lúc ấy, nếu không phải Lý Hòe nói cho Thẩm Ngạo Quân tung tích của y. Sao hôm nay y có thể dây dưa một chỗ với người nam nhân này chứ!“Theo lý thuyết, Thẩm đại công tử vừa mới qua đời không lâu, Thẩm gia không nên nhanh như vậy đã có hỉ sự.” Hách Liên Dực Mẫn quá thông minh, từ một câu nói nén giận của Mộ Tĩnh Vân, hắn đã nghe ra đầu mối, nhưng mà hắn cũng hiểu được bây giờ coi như có muốn biết rõ hơn, Tĩnh Vân cũng sẽ không hợp tác. Cho nên nghĩ lại, kéo chủ đề đến —— tang kỳ của huynh trưởng chưa qua, đệ đệ đã thành thân, Thẩm Ngạo Quân đã một bó tuổi rồi sẽ không quyết định hồ đồ như thế. Nói như vậy, sở dĩ phải làm như vậy chắc chắn là rất bức thiết, chẳng hạn như: xung hỉ.“Hách Liên đại ca nói rất đúng.” Khâu Linh Yến cúi đầu, nhẹ nhàng hít một tiếng, dường như ngay cả chính bản thân nàng cũng cảm thấy việc này vô cùng không ổn thỏa: “Bắt đầu từ nửa năm trước thân thể phu quân đã có chút không thích hợp.  Chỉ là tuổi trẻ khí thịnh, nên cũng không để ở trong lòng, nghĩ rằng chẳng qua chỉ là một chút bệnh nhỏ mà thôi. Cho đến một tháng trước, bệnh tình đã nặng đến không thể chậm trễ hơn được nữa, trưởng bối trong nhà thương lượng xong, liền quyết định hôn kỳ sẽ sớm hơn, để xung hỉ.” Sâu kín nói xong, vẻ lo lắng lại hiện lên, trên người Khâu Linh Yến lúc này, lại có loại bi thương nhàn nhạt nói không nên lời…Có lẽ, đây cũng là nỗi bi ai của nữ tử. Từ xưa đến nay, cho dù có không thua đấng mày râu như thế nào, có danh tiếng như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn không chạy thoát khỏi gông xiềng của hôn nhân…Lời nói của Khâu Linh Yến khiến cho tất cả mọi người đang có mặt im lặng.  Trong đại sảnh to như vậy, dường như chỉ có giọng nói có chút ai oán của nàng còn dừng lại ở tại không trung chưa có tán đi…“Ngươi đã có hôn ước với Thẩm gia, vậy thì Lý Hòe cũng không tính người ngoài rồi. Vì sao lúc trước Thẩm đại công tử xảy ra chuyện thì Lý Hòe không xuất thủ cứu giúp?” Sau một lúc lâu, Hách Liên Dực Mẫn mới lại lên tiếng, phá vỡ không khí yên tĩnh có phần nặng nề này.“Cứu.” Một tiếng này, là Mộ Tĩnh Vân cùng Khâu Linh Yến đồng thời trả lời. Thấy Mộ Tĩnh Vân rốt cuộc lại chịu nói chuyện, Khâu Linh Yến mới thở nhẹ nhõm một hơi, lại nói tiếp một câu: “Chính là cứu không được.” Lúc trước nàng tuy rằng không đi, nhưng ngoại công cũng đã đi, hơn nữa ngoại công cũng đã sớm nói với Thẩm Ngạo Quân, Thẩm đại công tử trúng độc quá sâu, tuyệt đối không thể cứu được. Chẳng qua Thẩm Ngạo Quân không muốn tin, buộc ngoại công nàng tìm Mộ Tĩnh Vân tới, mới có thể phát sinh ra những chuyện sau đó.“Như vậy xem ra, lúc trước nhưng thì ra là bị Thẩm đại hiệp ép buộc.” Hách Liên Dực Mẫn cười nhẹ một tiếng, cũng không che giấu.“Kỳ thật lúc ấy ngoại công ta còn nhìn ra thân thể Nam Phong thân thể có vấn đề, cũng có đưa phương thuốc cho chàng. Chỉ là lúc ấy trọng tâm mọi người  đều ở trên người đại ca, cho nên vẫn không có ai để tâm. Tiếp tục kéo dài như thế, thế cho nên mới trở thành cái dạng này.” Đối với đánh giá của Hách Liên Dực Mẫn về *công công (cha chồng) của mình, Khâu Linh Yến hơi ngượng ngùng gật đầu, nhưng rốt cuộc là thân phận không cho phép, cũng không dám nói thêm cái gì.“Ngươi nói xem?” Đại khái đã hiểu mọi chuyện rồi, mũi nhọn Hách Liên Dực Mẫn vừa chuyển, ném vấn đề này lên trên người Mộ Tĩnh Vân. Chẳng qua ánh mắt hắn nhìn về phía Mộ Tĩnh Vân có chút hung hăng ngữ khí cũng không được tốt lắm, xem ra tức giận của Hách Liên đại nhân còn chưa tan…“Ngoại công muội còn nói, hi vọng Mộ đại ca có thể xem phân thượng của chiếc nhẫn này, giúp muội lần này!” Rốt cục đã tới lúc Mộ Tĩnh Vân tỏ thái độ rồi. Trước khi Mộ Tĩnh Vân trả lời, Khâu Linh Yến lại tiếp tục vội vàng nói thêm một câu, vẻ mặt có chút sợ hãi, nhưng lại mang theo mong đợi rõ ràng. Nàng biết Mộ Tĩnh Vân không phải người dễ cảm động, cho nên một câu có trọng lượng nhất này, nàng luôn luôn kiềm chế, đợi, tại giờ khắc cuối cùng này mà đánh bạc một phen!!“…” Vốn bởi vì thái độ Hách Liên Dực Mẫn không tốt, thế cho nên Mộ Tĩnh Vân căn bản không muốn trả lời hắn vấn đề này. Nhưng mà câu nói đó của Khâu Linh Yến  hiển nhiên đã thành công khiến Mộ Tĩnh Vân có một tia động dung, ngón tay vô ý thức nhẹ nhàng chạm lên ban chỉ trên ngón cái. Suy nghĩ không hiểu sao lại loạn lên, liền bay đến núi Tây Lương Sơn khi đó, người nam nhân kia cầm lên tay trái của y, động tác dịu dàng giúp y đeo nhẫn lên, sau đó còn giống như là đang cười cầm cái ban chỉ còn lại quơ quơ trước mắt y, tươi cười ôn nhu hỏi y: “Có thể đeo lên giúp ta không?” …Mộ Tĩnh Vân không biết mình đây là làm sao vậy. Cái ban chỉ này vẫn luôn mang theo trên tay, chưa bao giờ cảm thấy có gì đặc biệt cũng không để tâm, dường như là theo thời khắc mang lên đó cũng rất tự nhiên mà dung hợp với cơ thể y vậy, cho nên cho tới bây giờ vẫn không dậy nổi chú ý của y. Nhưng mà, vì sao hôm nay nghe được người khác nhắc tới, y lại sẽ đột nhiên nhớ tới lúc ấy Hách Liên Dực Mẫn cười dịu dàng đeo nhẫn giúp y, cùng câu hỏi giống như gió xuân mơn trớn nội tâm kia…”Tên đó bây giờ đang ở đâu?” Thu thập xong loạn thất bát tao trong đầu, Mộ Tĩnh Vân hồi thần, liền phát hiện trong đại sảnh, toàn bộ tầm mắt đều tập trung ở trên người của mình. Đặc biệt là người nào đó ngồi ở thượng vị, rõ ràng cho thấy rất có ý kiến với việc vừa rồi y thất thần, thù mới hận cũ, cho nên lúc này, khí tức trên thân đều mang một cỗ lệ khí, rõ ràng tâm tình đang vô cùng không tốt…—— Nhưng mà Mộ Tĩnh Vân vẫn là Mộ Tĩnh Vân, rất vui vẻ khiến cho chuyện chuyển biến xấu hơn nữa —— biết rõ mục tiêu Hách Liên Dực Mẫn tức giận là mình, nhưng mà tính tình bướng bỉnh nổi lên, y vừa không muốn biết biết nam nhân rốt cuộc là đang giận những thứ gì, cũng không muốn yếu thế như vậy, cho nên hừ lạnh một tiếng, không nhìn tới nam nhân, cũng không tính toán trả lời vấn đề của hắn, mà trực tiếp chuyển sang nói với Khâu Linh Yến, chống đối … (tạc mao, xù lông, thật moe quá đi >.

Tại Mỹ Nhân HoàiTác giả: Chân Gia Tiểu ĐảoTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ“Tĩnh tiên sinh! Tĩnh tiên sinh! Không xong rồi! Có người muốn gây phiền phức cho ngài!!” Một người choàng áo lông thú chạy vào, đây là cách ăn mặc của người Tây Vực ở biên ải. Là một người đàn ông cao lớn râu ria đầy cơ bắp, không để ý lễ nghi lạch bạch chạy vào, mà bởi vì quá mức nóng vội mà nhất thời thu chân không kịp. Sau khi kêu to một tiếng liền chạy thẳng vào trong phòng, bây giờ đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất. Xem ra là chạy nhanh đến mức không kịp thở, đã ngất luôn tại chỗ… “…” Người bị vị đại hán râu ria gọi là Tĩnh tiên sinh, cũng không để ý chút nào mà tiếp tục lật quyển sách thuốc đã xem qua nhiều lần. Sau khi nhìn thấy có người hô to gọi nhỏ xông vào, cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là chậm rãi đứng lên, đi đến chỗ vị đại hán đang nằm bất tỉnh nhân sự kia đá mấy cái, sau đó vừa lòng bởi vì người kia bị y đá trúng huyệt đạo, mà đau đến không thể không tỉnh lại, đại hán đau đớn mở mắt… “… Không, chưa thấy qua người… Nhìn qua cách giao tiếp, cách ăn mặc… Chắc là,… “Đương nhiên muội biết. Chỉ là, muội vừa đến nhà ngoại công, thế nhưng ngoại công đã rời nhà lâu rồi, thật vất vả mới có tin tức từ trên bồ câu đưa tin, trên thư còn nói ngoại công đang  ở phía Tây, còn có chuyện quan trọng trong người, không thể phân – thân trở về. Rơi vào đường cùng, muội đây mới mạo muội đến đây, muốn mời Mộ đại ca xuất thủ cứu giúp.” Nói tới chính sự, Khâu Linh Yến nhíu mày, trên mặt tràn đầy lo lắng, căn bản không rảnh chú ý tới sóng ngầm bắt đầu khởi động giữa hai người, chỉ hi vọng Mộ Tĩnh Vân có thể mau chóng gật đầu, cứu phu quân của nàng thoát ly khỏi bể khổ.“…” Mộ Tĩnh Vân sau khi nghe xong lời nói này, lúc này mới từ đối diện với mặt Hách Liên Dực Mẫn chuyển qua nhìn lên ánh mắt bi thương của Khâu Linh Yến. Ngoài miệng không đáp lại, nhưng trong lòng lại “À” như đúng rồi. Thật ra là y đã quên mất chuyện Lý Hòe bởi vì thương thế của Mộ Triết Khôi  mà ở lại núi Tây Lương Sơn rồi…“Muội lần này đến Hách Liên gia tìm huynh, cũng đã nói qua với ngoại công nên mới dám liều chết đến đây.” Thấy Mộ Tĩnh Vân không tỏ thái độ, Khâu Linh Yến nhất thời còn có chút nóng nảy, nắm chặt nắm tay một chút, quyết định tự mình nói rõ ràng mọi chuyện mới tốt —— tuy rằng nàng chỉ gả làm tân nương không lâu, nhưng mà nàng cũng biết ân oán trước đây của Mộ Tĩnh Vân và *phu gia (nhà chồng) của nàng ——Thẩm gia Thanh Thành ——Thẩm gia đại công tử, thân trúng kỳ độc, bao nhiêu danh y cũng *thúc thủ vô sách, mà cha của phu quân, Thẩm Ngạo Quân không biết được cao nhân nào chỉ điểm lại tìm được  “Y thánh” Ứng Thiên giáo tuyệt tích đã lâu —— Mộ Tĩnh Vân!(Thúc thủ vô sách 束手无策: không có cách nào, bó tay)Mộ Tĩnh Vân không dễ tiếp xúc, chuyện này gần như mọi người trong võ lâm đều biết. Hơn nữa chánh tà không chung đường, cho nên Mộ Tĩnh Vân thấy chết mà không cứu. Tuy rằng mọi người đã sớm đoán được, thế nhưng khi trơ mắt nhìn Thẩm đại công tử thật sự tắt thở thì Thẩm gia nếu nói là không hận tuyệt đối là chuyện không thể nào…Lúc đó, tuy rằng nàng đã định hôn ước với Nhị công tử Thẩm Nam Phong, nhưng bởi vì còn chưa xuất giá, cho nên lúc đó không có mặt. Tình huống cụ thể, tuy là không có tận mắt thấy, nhưng mà nhìn ra quan hệ của y và Thẩm gia cũng không phải tốt đẹp gì ——Cho nên nàng biết rõ, vị hôn phu của mình đã từng trước mặt quần hùng bất kính với Mộ Tĩnh Vân; nàng cũng biết, Hách Liên Dực Mẫn lúc ấy chiêu cáo thiên hạ, nếu ai dám tìm Mộ Tĩnh Vân gây chuyện, chính là đối địch với hắn và gia tộc Hách Liên —— cho nên cho nên, nàng thật sự không dám ôm lấy bao nhiêu hi vọng Mộ Tĩnh Vân sẽ ra tay giúp nàng —— bây giờ lợi thế duy nhất của nàng chính là ngoại công của mình và giao tình với Mộ Tĩnh Vân…“Hừ, cũng không phải lần đầu tiên ông ta chỉ điểm cho người khác tìm được ta.” Khâu Linh Yến muốn qua ngoại công Lý Hòe và giao tình với Mộ Tĩnh Vân cầu một đường sinh cơ. Lại không ngờ rằng Mộ Tĩnh Vân nghe xong, lạnh lùng hừ một tiếng, ngữ khí không tốt, ngay cả ánh mắt cũng thay đổi —— lúc ấy, nếu không phải Lý Hòe nói cho Thẩm Ngạo Quân tung tích của y. Sao hôm nay y có thể dây dưa một chỗ với người nam nhân này chứ!“Theo lý thuyết, Thẩm đại công tử vừa mới qua đời không lâu, Thẩm gia không nên nhanh như vậy đã có hỉ sự.” Hách Liên Dực Mẫn quá thông minh, từ một câu nói nén giận của Mộ Tĩnh Vân, hắn đã nghe ra đầu mối, nhưng mà hắn cũng hiểu được bây giờ coi như có muốn biết rõ hơn, Tĩnh Vân cũng sẽ không hợp tác. Cho nên nghĩ lại, kéo chủ đề đến —— tang kỳ của huynh trưởng chưa qua, đệ đệ đã thành thân, Thẩm Ngạo Quân đã một bó tuổi rồi sẽ không quyết định hồ đồ như thế. Nói như vậy, sở dĩ phải làm như vậy chắc chắn là rất bức thiết, chẳng hạn như: xung hỉ.“Hách Liên đại ca nói rất đúng.” Khâu Linh Yến cúi đầu, nhẹ nhàng hít một tiếng, dường như ngay cả chính bản thân nàng cũng cảm thấy việc này vô cùng không ổn thỏa: “Bắt đầu từ nửa năm trước thân thể phu quân đã có chút không thích hợp.  Chỉ là tuổi trẻ khí thịnh, nên cũng không để ở trong lòng, nghĩ rằng chẳng qua chỉ là một chút bệnh nhỏ mà thôi. Cho đến một tháng trước, bệnh tình đã nặng đến không thể chậm trễ hơn được nữa, trưởng bối trong nhà thương lượng xong, liền quyết định hôn kỳ sẽ sớm hơn, để xung hỉ.” Sâu kín nói xong, vẻ lo lắng lại hiện lên, trên người Khâu Linh Yến lúc này, lại có loại bi thương nhàn nhạt nói không nên lời…Có lẽ, đây cũng là nỗi bi ai của nữ tử. Từ xưa đến nay, cho dù có không thua đấng mày râu như thế nào, có danh tiếng như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn không chạy thoát khỏi gông xiềng của hôn nhân…Lời nói của Khâu Linh Yến khiến cho tất cả mọi người đang có mặt im lặng.  Trong đại sảnh to như vậy, dường như chỉ có giọng nói có chút ai oán của nàng còn dừng lại ở tại không trung chưa có tán đi…“Ngươi đã có hôn ước với Thẩm gia, vậy thì Lý Hòe cũng không tính người ngoài rồi. Vì sao lúc trước Thẩm đại công tử xảy ra chuyện thì Lý Hòe không xuất thủ cứu giúp?” Sau một lúc lâu, Hách Liên Dực Mẫn mới lại lên tiếng, phá vỡ không khí yên tĩnh có phần nặng nề này.“Cứu.” Một tiếng này, là Mộ Tĩnh Vân cùng Khâu Linh Yến đồng thời trả lời. Thấy Mộ Tĩnh Vân rốt cuộc lại chịu nói chuyện, Khâu Linh Yến mới thở nhẹ nhõm một hơi, lại nói tiếp một câu: “Chính là cứu không được.” Lúc trước nàng tuy rằng không đi, nhưng ngoại công cũng đã đi, hơn nữa ngoại công cũng đã sớm nói với Thẩm Ngạo Quân, Thẩm đại công tử trúng độc quá sâu, tuyệt đối không thể cứu được. Chẳng qua Thẩm Ngạo Quân không muốn tin, buộc ngoại công nàng tìm Mộ Tĩnh Vân tới, mới có thể phát sinh ra những chuyện sau đó.“Như vậy xem ra, lúc trước nhưng thì ra là bị Thẩm đại hiệp ép buộc.” Hách Liên Dực Mẫn cười nhẹ một tiếng, cũng không che giấu.“Kỳ thật lúc ấy ngoại công ta còn nhìn ra thân thể Nam Phong thân thể có vấn đề, cũng có đưa phương thuốc cho chàng. Chỉ là lúc ấy trọng tâm mọi người  đều ở trên người đại ca, cho nên vẫn không có ai để tâm. Tiếp tục kéo dài như thế, thế cho nên mới trở thành cái dạng này.” Đối với đánh giá của Hách Liên Dực Mẫn về *công công (cha chồng) của mình, Khâu Linh Yến hơi ngượng ngùng gật đầu, nhưng rốt cuộc là thân phận không cho phép, cũng không dám nói thêm cái gì.“Ngươi nói xem?” Đại khái đã hiểu mọi chuyện rồi, mũi nhọn Hách Liên Dực Mẫn vừa chuyển, ném vấn đề này lên trên người Mộ Tĩnh Vân. Chẳng qua ánh mắt hắn nhìn về phía Mộ Tĩnh Vân có chút hung hăng ngữ khí cũng không được tốt lắm, xem ra tức giận của Hách Liên đại nhân còn chưa tan…“Ngoại công muội còn nói, hi vọng Mộ đại ca có thể xem phân thượng của chiếc nhẫn này, giúp muội lần này!” Rốt cục đã tới lúc Mộ Tĩnh Vân tỏ thái độ rồi. Trước khi Mộ Tĩnh Vân trả lời, Khâu Linh Yến lại tiếp tục vội vàng nói thêm một câu, vẻ mặt có chút sợ hãi, nhưng lại mang theo mong đợi rõ ràng. Nàng biết Mộ Tĩnh Vân không phải người dễ cảm động, cho nên một câu có trọng lượng nhất này, nàng luôn luôn kiềm chế, đợi, tại giờ khắc cuối cùng này mà đánh bạc một phen!!“…” Vốn bởi vì thái độ Hách Liên Dực Mẫn không tốt, thế cho nên Mộ Tĩnh Vân căn bản không muốn trả lời hắn vấn đề này. Nhưng mà câu nói đó của Khâu Linh Yến  hiển nhiên đã thành công khiến Mộ Tĩnh Vân có một tia động dung, ngón tay vô ý thức nhẹ nhàng chạm lên ban chỉ trên ngón cái. Suy nghĩ không hiểu sao lại loạn lên, liền bay đến núi Tây Lương Sơn khi đó, người nam nhân kia cầm lên tay trái của y, động tác dịu dàng giúp y đeo nhẫn lên, sau đó còn giống như là đang cười cầm cái ban chỉ còn lại quơ quơ trước mắt y, tươi cười ôn nhu hỏi y: “Có thể đeo lên giúp ta không?” …Mộ Tĩnh Vân không biết mình đây là làm sao vậy. Cái ban chỉ này vẫn luôn mang theo trên tay, chưa bao giờ cảm thấy có gì đặc biệt cũng không để tâm, dường như là theo thời khắc mang lên đó cũng rất tự nhiên mà dung hợp với cơ thể y vậy, cho nên cho tới bây giờ vẫn không dậy nổi chú ý của y. Nhưng mà, vì sao hôm nay nghe được người khác nhắc tới, y lại sẽ đột nhiên nhớ tới lúc ấy Hách Liên Dực Mẫn cười dịu dàng đeo nhẫn giúp y, cùng câu hỏi giống như gió xuân mơn trớn nội tâm kia…”Tên đó bây giờ đang ở đâu?” Thu thập xong loạn thất bát tao trong đầu, Mộ Tĩnh Vân hồi thần, liền phát hiện trong đại sảnh, toàn bộ tầm mắt đều tập trung ở trên người của mình. Đặc biệt là người nào đó ngồi ở thượng vị, rõ ràng cho thấy rất có ý kiến với việc vừa rồi y thất thần, thù mới hận cũ, cho nên lúc này, khí tức trên thân đều mang một cỗ lệ khí, rõ ràng tâm tình đang vô cùng không tốt…—— Nhưng mà Mộ Tĩnh Vân vẫn là Mộ Tĩnh Vân, rất vui vẻ khiến cho chuyện chuyển biến xấu hơn nữa —— biết rõ mục tiêu Hách Liên Dực Mẫn tức giận là mình, nhưng mà tính tình bướng bỉnh nổi lên, y vừa không muốn biết biết nam nhân rốt cuộc là đang giận những thứ gì, cũng không muốn yếu thế như vậy, cho nên hừ lạnh một tiếng, không nhìn tới nam nhân, cũng không tính toán trả lời vấn đề của hắn, mà trực tiếp chuyển sang nói với Khâu Linh Yến, chống đối … (tạc mao, xù lông, thật moe quá đi >.

Quyển 2 - Chương 41