Tác giả:

“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…

Chương 881

Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Cũng được, cứ tới chỗ của anh vậy”, Trần Triệu Dương gật đầu. Anh cũng không cần phải khách sáo với Tăng Kim Lai làm gì.Hơn nữa, căn biệt thự này đã bị đám người dơ bẩn kia vào rồi, có trời mới biết họ ở trong biệt thự này làm gì. Nếu tiếp tục ở thì không chỉ là anh, e là vợ của anh cũng thấy rùng mình.Nghe Trần Triệu Dương đồng ý, Tăng Kim Lai vui như mở cờ trong bụng.Càng hiểu Trần Triệu Dương, anh ta càng thêm kính trọng anh, có thể có mối quan hệ thân thiết với anh dĩ nhiên là chuyện tốt rồi.Sau đó, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, còn những món đã bị ném đi, trừ một số thứ cần thiết, những thứ khác thì mấy người Nam Cung Yến cũng không cần.Dù gì, con gái đều mắc bệnh ưa sạch sẽ. Tuy chỉ bị ném ra ngoài nhưng đã bị người khác chạm qua thì trong lòng họ cũng khó mà chịu được.Trần Triệu Dương dĩ nhiên không có ý kiến gì về chuyện này. Dù sao thì anh cũng không thiếu tiền, không có thì đi mua mới lại là được.Tuyên Hoàng vốn thấy rất xót, nhưng nghe Trần Triệu Dương nói chắc như vậy thì cô ấy cũng không thấy xót nữa, ngược lại rất vui vẻ.Sau đó, mọi người đi về hướng biệt thự của Tăng Kim Lai. Còn Julia, Nam Cung Yến đã thông báo cho cô ta. Julia rất tức giận khi biết đồ của mình bị vứt hết ra ngoài, nhưng cũng hết cách thôi, cuối cùng cô ta kêu trợ lý đi thu dọn đồ đạc, sau khi tan ca thì sẽ đi thẳng đến địa chỉ mới.Vốn dĩ Trần Triệu Dương tưởng rằng biệt thự này của Tăng Kim Lai cũng giống như ở Thiên Sướng Viên, thuộc một khu biệt thự tập thể. Không ngờ sau khi tới nơi thì phát hiện, đó là một căn biệt thự riêng biệt.Một căn biệt thự mà mười mấy mẫu đất xung quanh đều là sân vườn của biệt thự, đúng là giàu nứt vách mà. Phải biết là nơi này tuy không phải trung tâm của thành phố Long Hải, nhưng cũng không phải nơi hẻo lánh gì, cách khu biệt thự vài dấy nhà là khu văn phòng CBD.Có thể xây được một căn biệt thự độc đáo ở nơi này vốn không phải điều có tiền thì có thể làm được.“Woa, nơi này đẹp quá đi mất”, sau khi đi vào trong khu biệt thự, Tuyên Hoàng mừng rỡ như muốn bay lên, cô ấy không ngồi xe nữa, trực tiếp xuống xe, chạy bon bon trên đường.Thấy Tuyên Hoàng xuống xe, ai nấy cũng xuống theo, còn Tăng Kim Lai phụ trách giải thích chức năng của mọi ngóc ngách trong biệt thự này.Tất cả hệ thống của căn biệt thự này đều độc lập với nhau, hệ thống điện, hệ thống nước, còn có hệ thống mạng đều riêng biệt. Cho dù nơi khác cúp điện cúp nước cũng sẽ không ảnh hưởng tới nơi này.Trừ những điều này ra, đất đai quanh biệt thự đều tìm người có chuyên môn thiết kế, có khu rừng rậm, khu đất ẩm, hồ nhân tạo, còn có một ngọn đồi nhỏ, đúng là một phiên bản thu nhỏ của trang viên.“Lão Tăng, anh đúng là biết cách hưởng thụ. Nơi này chắc không phải anh chuẩn bị làm nơi dưỡng già chứ?”, Trần Triệu Dương nhìn thấy biệt thự đẹp như vậy thì đột nhiên lên tiếng trêu chọc.“Anh Trần, nếu là dưỡng già thì chưa tới mức đó, chỉ là cơ duyên trùng hợp mới mua được nơi này. Nhưng nơi này vừa mới xây xong, vẫn chưa có người ở”, Tăng Kim Lai rất tự tin về căn biệt thự này.Nhưng nghĩ tới trước kia anh ta tới hồ Lộc Minh ở thành phố Nam Hải, Tăng Kim Lai lại dấy lên một cảm giác thất bại.Hồ Lộc Minh của Trần Triệu Dương không chỉ là trang viên mà còn là một lãnh địa tư nhân.Tăng Kim Lai không phải thán phục ở những điểm này, mà điều khiến anh ta bất ngờ chính là khu biệt thự trong hồ Lộc Minh lại khiến người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái, cho dù là mệt mỏi rã rời cũng nhanh chóng tan biến, rất là thần kỳ.Tăng Kim Lai ngưỡng mộ không ngừng, anh ta cũng chuẩn bị mặt dày tìm Trần Triệu Dương vòi một căn biệt thự ở hồ Lộc Minh.

“Cũng được, cứ tới chỗ của anh vậy”, Trần Triệu Dương gật đầu. Anh cũng không cần phải khách sáo với Tăng Kim Lai làm gì.

Hơn nữa, căn biệt thự này đã bị đám người dơ bẩn kia vào rồi, có trời mới biết họ ở trong biệt thự này làm gì. Nếu tiếp tục ở thì không chỉ là anh, e là vợ của anh cũng thấy rùng mình.

Nghe Trần Triệu Dương đồng ý, Tăng Kim Lai vui như mở cờ trong bụng.

Càng hiểu Trần Triệu Dương, anh ta càng thêm kính trọng anh, có thể có mối quan hệ thân thiết với anh dĩ nhiên là chuyện tốt rồi.

Sau đó, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, còn những món đã bị ném đi, trừ một số thứ cần thiết, những thứ khác thì mấy người Nam Cung Yến cũng không cần.

Dù gì, con gái đều mắc bệnh ưa sạch sẽ. Tuy chỉ bị ném ra ngoài nhưng đã bị người khác chạm qua thì trong lòng họ cũng khó mà chịu được.

Trần Triệu Dương dĩ nhiên không có ý kiến gì về chuyện này. Dù sao thì anh cũng không thiếu tiền, không có thì đi mua mới lại là được.

Tuyên Hoàng vốn thấy rất xót, nhưng nghe Trần Triệu Dương nói chắc như vậy thì cô ấy cũng không thấy xót nữa, ngược lại rất vui vẻ.

Sau đó, mọi người đi về hướng biệt thự của Tăng Kim Lai. Còn Julia, Nam Cung Yến đã thông báo cho cô ta. Julia rất tức giận khi biết đồ của mình bị vứt hết ra ngoài, nhưng cũng hết cách thôi, cuối cùng cô ta kêu trợ lý đi thu dọn đồ đạc, sau khi tan ca thì sẽ đi thẳng đến địa chỉ mới.

Vốn dĩ Trần Triệu Dương tưởng rằng biệt thự này của Tăng Kim Lai cũng giống như ở Thiên Sướng Viên, thuộc một khu biệt thự tập thể. Không ngờ sau khi tới nơi thì phát hiện, đó là một căn biệt thự riêng biệt.

Một căn biệt thự mà mười mấy mẫu đất xung quanh đều là sân vườn của biệt thự, đúng là giàu nứt vách mà. 

Phải biết là nơi này tuy không phải trung tâm của thành phố Long Hải, nhưng cũng không phải nơi hẻo lánh gì, cách khu biệt thự vài dấy nhà là khu văn phòng CBD.

Có thể xây được một căn biệt thự độc đáo ở nơi này vốn không phải điều có tiền thì có thể làm được.

“Woa, nơi này đẹp quá đi mất”, sau khi đi vào trong khu biệt thự, Tuyên Hoàng mừng rỡ như muốn bay lên, cô ấy không ngồi xe nữa, trực tiếp xuống xe, chạy bon bon trên đường.

Thấy Tuyên Hoàng xuống xe, ai nấy cũng xuống theo, còn Tăng Kim Lai phụ trách giải thích chức năng của mọi ngóc ngách trong biệt thự này.

Tất cả hệ thống của căn biệt thự này đều độc lập với nhau, hệ thống điện, hệ thống nước, còn có hệ thống mạng đều riêng biệt. Cho dù nơi khác cúp điện cúp nước cũng sẽ không ảnh hưởng tới nơi này.

Trừ những điều này ra, đất đai quanh biệt thự đều tìm người có chuyên môn thiết kế, có khu rừng rậm, khu đất ẩm, hồ nhân tạo, còn có một ngọn đồi nhỏ, đúng là một phiên bản thu nhỏ của trang viên.

“Lão Tăng, anh đúng là biết cách hưởng thụ. Nơi này chắc không phải anh chuẩn bị làm nơi dưỡng già chứ?”, Trần Triệu Dương nhìn thấy biệt thự đẹp như vậy thì đột nhiên lên tiếng trêu chọc.

“Anh Trần, nếu là dưỡng già thì chưa tới mức đó, chỉ là cơ duyên trùng hợp mới mua được nơi này. Nhưng nơi này vừa mới xây xong, vẫn chưa có người ở”, Tăng Kim Lai rất tự tin về căn biệt thự này.

Nhưng nghĩ tới trước kia anh ta tới hồ Lộc Minh ở thành phố Nam Hải, Tăng Kim Lai lại dấy lên một cảm giác thất bại.

Hồ Lộc Minh của Trần Triệu Dương không chỉ là trang viên mà còn là một lãnh địa tư nhân.

Tăng Kim Lai không phải thán phục ở những điểm này, mà điều khiến anh ta bất ngờ chính là khu biệt thự trong hồ Lộc Minh lại khiến người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái, cho dù là mệt mỏi rã rời cũng nhanh chóng tan biến, rất là thần kỳ.

Tăng Kim Lai ngưỡng mộ không ngừng, anh ta cũng chuẩn bị mặt dày tìm Trần Triệu Dương vòi một căn biệt thự ở hồ Lộc Minh.

Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Cũng được, cứ tới chỗ của anh vậy”, Trần Triệu Dương gật đầu. Anh cũng không cần phải khách sáo với Tăng Kim Lai làm gì.Hơn nữa, căn biệt thự này đã bị đám người dơ bẩn kia vào rồi, có trời mới biết họ ở trong biệt thự này làm gì. Nếu tiếp tục ở thì không chỉ là anh, e là vợ của anh cũng thấy rùng mình.Nghe Trần Triệu Dương đồng ý, Tăng Kim Lai vui như mở cờ trong bụng.Càng hiểu Trần Triệu Dương, anh ta càng thêm kính trọng anh, có thể có mối quan hệ thân thiết với anh dĩ nhiên là chuyện tốt rồi.Sau đó, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, còn những món đã bị ném đi, trừ một số thứ cần thiết, những thứ khác thì mấy người Nam Cung Yến cũng không cần.Dù gì, con gái đều mắc bệnh ưa sạch sẽ. Tuy chỉ bị ném ra ngoài nhưng đã bị người khác chạm qua thì trong lòng họ cũng khó mà chịu được.Trần Triệu Dương dĩ nhiên không có ý kiến gì về chuyện này. Dù sao thì anh cũng không thiếu tiền, không có thì đi mua mới lại là được.Tuyên Hoàng vốn thấy rất xót, nhưng nghe Trần Triệu Dương nói chắc như vậy thì cô ấy cũng không thấy xót nữa, ngược lại rất vui vẻ.Sau đó, mọi người đi về hướng biệt thự của Tăng Kim Lai. Còn Julia, Nam Cung Yến đã thông báo cho cô ta. Julia rất tức giận khi biết đồ của mình bị vứt hết ra ngoài, nhưng cũng hết cách thôi, cuối cùng cô ta kêu trợ lý đi thu dọn đồ đạc, sau khi tan ca thì sẽ đi thẳng đến địa chỉ mới.Vốn dĩ Trần Triệu Dương tưởng rằng biệt thự này của Tăng Kim Lai cũng giống như ở Thiên Sướng Viên, thuộc một khu biệt thự tập thể. Không ngờ sau khi tới nơi thì phát hiện, đó là một căn biệt thự riêng biệt.Một căn biệt thự mà mười mấy mẫu đất xung quanh đều là sân vườn của biệt thự, đúng là giàu nứt vách mà. Phải biết là nơi này tuy không phải trung tâm của thành phố Long Hải, nhưng cũng không phải nơi hẻo lánh gì, cách khu biệt thự vài dấy nhà là khu văn phòng CBD.Có thể xây được một căn biệt thự độc đáo ở nơi này vốn không phải điều có tiền thì có thể làm được.“Woa, nơi này đẹp quá đi mất”, sau khi đi vào trong khu biệt thự, Tuyên Hoàng mừng rỡ như muốn bay lên, cô ấy không ngồi xe nữa, trực tiếp xuống xe, chạy bon bon trên đường.Thấy Tuyên Hoàng xuống xe, ai nấy cũng xuống theo, còn Tăng Kim Lai phụ trách giải thích chức năng của mọi ngóc ngách trong biệt thự này.Tất cả hệ thống của căn biệt thự này đều độc lập với nhau, hệ thống điện, hệ thống nước, còn có hệ thống mạng đều riêng biệt. Cho dù nơi khác cúp điện cúp nước cũng sẽ không ảnh hưởng tới nơi này.Trừ những điều này ra, đất đai quanh biệt thự đều tìm người có chuyên môn thiết kế, có khu rừng rậm, khu đất ẩm, hồ nhân tạo, còn có một ngọn đồi nhỏ, đúng là một phiên bản thu nhỏ của trang viên.“Lão Tăng, anh đúng là biết cách hưởng thụ. Nơi này chắc không phải anh chuẩn bị làm nơi dưỡng già chứ?”, Trần Triệu Dương nhìn thấy biệt thự đẹp như vậy thì đột nhiên lên tiếng trêu chọc.“Anh Trần, nếu là dưỡng già thì chưa tới mức đó, chỉ là cơ duyên trùng hợp mới mua được nơi này. Nhưng nơi này vừa mới xây xong, vẫn chưa có người ở”, Tăng Kim Lai rất tự tin về căn biệt thự này.Nhưng nghĩ tới trước kia anh ta tới hồ Lộc Minh ở thành phố Nam Hải, Tăng Kim Lai lại dấy lên một cảm giác thất bại.Hồ Lộc Minh của Trần Triệu Dương không chỉ là trang viên mà còn là một lãnh địa tư nhân.Tăng Kim Lai không phải thán phục ở những điểm này, mà điều khiến anh ta bất ngờ chính là khu biệt thự trong hồ Lộc Minh lại khiến người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái, cho dù là mệt mỏi rã rời cũng nhanh chóng tan biến, rất là thần kỳ.Tăng Kim Lai ngưỡng mộ không ngừng, anh ta cũng chuẩn bị mặt dày tìm Trần Triệu Dương vòi một căn biệt thự ở hồ Lộc Minh.

Chương 881