"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…

Chương 456

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Hơn nữa chuyện này cũng là có lợi với việc tu luyện Loan Phượng Quyết.  "Hồng Diệp, ngươi không đi sao?" Lâm Hiên nhìn Hồng Diệp không có rời đi, nghi hoặc hỏi.  "Hồng Diệp lưu lại, nghe Lâm thiếu sai khiến." Hồng Diệp nhẹ nhàng cười nói.  "Ngươi không muốn tăng thực lực lên ư?" Lâm Hiên hỏi.  "Có Lâm thiếu ở đây, Hồng Diệp không cần thực lực cũng được." Hồng Diệp trả lời.  Lâm Hiên gật gật đầu, có người ở lại hầu hạ bên cạnh mình cũng không tệ.  Rất nhiều võ giả cảm thấy đau đầu vì quy tắc này.  Họ đã bắt đầu tìm nơi để ẩn náu.  Dù sao, cho dù võ giả lợi hại cũng cần bảo tồn thực lực, ai biết sau này còn có quy tắc biến thái gì nữa?  Mà Lâm Hiên cũng không quan tâm.  Tiếc nuối duy nhất chính là Mộ Dung Khung gì đó được tiến cử.  Bằng không, hiện tại hắn có thể đi tìm Mộ Dung Khung tâm sự nhân sinh.  Hắn đi bộ trên đường phố với Hồng Diệp.  Quy tắc vừa ra, đường phố vốn đông đúc đã trở nên vắng vẻ hơn nhiều.  Tất nhiên, vẫn còn rất nhiều người.  Đại đa số đều là nhân viên phục vụ của Vũ Thành.  Và những người đến để tham gia tuyển chọn người hầu.  Để phân biệt.  Cho dù đó là nhân viên phục vụ và người tham gia tuyển chọn người hầu sẽ mặc quần áo thống nhất.  Phòng ngừa bị ngộ thương.  Còn võ giả thì muốn mặc gì thì mặc.  Nói như vậy, có phải là võ giả có thể giả làm nhân viên phục vụ, mặc quần áo phục vụ chờ thời gian trôi qua lại cởi quần áo ra, trực tiếp tiến vào vòng hai à?  Ban tổ chức đương nhiên nghĩ đến điều này.  Vừa tiến vào Vũ Thành, mọi người đã phải đăng ký.  Dùng thân phận võ giả, người hầu hay là nhân viên phục vụ.  Không có lỗ hổng để luồn lách.  Lúc này, chỉ có người vô cùng tự tin vào thực lực của mình mới dám không mặc đồng phục thống nhất đi trên đường lớn.  Chiến đấu giữa các võ giả đã bắt đầu.  Toàn bộ thành phố đều rơi vào hỗn loạn. 

Hơn nữa chuyện này cũng là có lợi với việc tu luyện Loan Phượng Quyết.  

"Hồng Diệp, ngươi không đi sao?" Lâm Hiên nhìn Hồng Diệp không có rời đi, nghi hoặc hỏi.  

"Hồng Diệp lưu lại, nghe Lâm thiếu sai khiến." Hồng Diệp nhẹ nhàng cười nói.  

"Ngươi không muốn tăng thực lực lên ư?" Lâm Hiên hỏi.  

"Có Lâm thiếu ở đây, Hồng Diệp không cần thực lực cũng được." Hồng Diệp trả lời.  

Lâm Hiên gật gật đầu, có người ở lại hầu hạ bên cạnh mình cũng không tệ.  

Rất nhiều võ giả cảm thấy đau đầu vì quy tắc này.  

Họ đã bắt đầu tìm nơi để ẩn náu.  

Dù sao, cho dù võ giả lợi hại cũng cần bảo tồn thực lực, ai biết sau này còn có quy tắc biến thái gì nữa?  

Mà Lâm Hiên cũng không quan tâm.  

Tiếc nuối duy nhất chính là Mộ Dung Khung gì đó được tiến cử.  

Bằng không, hiện tại hắn có thể đi tìm Mộ Dung Khung tâm sự nhân sinh.  

Hắn đi bộ trên đường phố với Hồng Diệp.  

Quy tắc vừa ra, đường phố vốn đông đúc đã trở nên vắng vẻ hơn nhiều.  

Tất nhiên, vẫn còn rất nhiều người.  

Đại đa số đều là nhân viên phục vụ của Vũ Thành.  

Và những người đến để tham gia tuyển chọn người hầu.  

Để phân biệt.  

Cho dù đó là nhân viên phục vụ và người tham gia tuyển chọn người hầu sẽ mặc quần áo thống nhất.  

Phòng ngừa bị ngộ thương.  

Còn võ giả thì muốn mặc gì thì mặc.  

Nói như vậy, có phải là võ giả có thể giả làm nhân viên phục vụ, mặc quần áo phục vụ chờ thời gian trôi qua lại cởi quần áo ra, trực tiếp tiến vào vòng hai à?  

Ban tổ chức đương nhiên nghĩ đến điều này.  

Vừa tiến vào Vũ Thành, mọi người đã phải đăng ký.  

Dùng thân phận võ giả, người hầu hay là nhân viên phục vụ.  

Không có lỗ hổng để luồn lách.  

Lúc này, chỉ có người vô cùng tự tin vào thực lực của mình mới dám không mặc đồng phục thống nhất đi trên đường lớn.  

Chiến đấu giữa các võ giả đã bắt đầu.  

Toàn bộ thành phố đều rơi vào hỗn loạn. 

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Hơn nữa chuyện này cũng là có lợi với việc tu luyện Loan Phượng Quyết.  "Hồng Diệp, ngươi không đi sao?" Lâm Hiên nhìn Hồng Diệp không có rời đi, nghi hoặc hỏi.  "Hồng Diệp lưu lại, nghe Lâm thiếu sai khiến." Hồng Diệp nhẹ nhàng cười nói.  "Ngươi không muốn tăng thực lực lên ư?" Lâm Hiên hỏi.  "Có Lâm thiếu ở đây, Hồng Diệp không cần thực lực cũng được." Hồng Diệp trả lời.  Lâm Hiên gật gật đầu, có người ở lại hầu hạ bên cạnh mình cũng không tệ.  Rất nhiều võ giả cảm thấy đau đầu vì quy tắc này.  Họ đã bắt đầu tìm nơi để ẩn náu.  Dù sao, cho dù võ giả lợi hại cũng cần bảo tồn thực lực, ai biết sau này còn có quy tắc biến thái gì nữa?  Mà Lâm Hiên cũng không quan tâm.  Tiếc nuối duy nhất chính là Mộ Dung Khung gì đó được tiến cử.  Bằng không, hiện tại hắn có thể đi tìm Mộ Dung Khung tâm sự nhân sinh.  Hắn đi bộ trên đường phố với Hồng Diệp.  Quy tắc vừa ra, đường phố vốn đông đúc đã trở nên vắng vẻ hơn nhiều.  Tất nhiên, vẫn còn rất nhiều người.  Đại đa số đều là nhân viên phục vụ của Vũ Thành.  Và những người đến để tham gia tuyển chọn người hầu.  Để phân biệt.  Cho dù đó là nhân viên phục vụ và người tham gia tuyển chọn người hầu sẽ mặc quần áo thống nhất.  Phòng ngừa bị ngộ thương.  Còn võ giả thì muốn mặc gì thì mặc.  Nói như vậy, có phải là võ giả có thể giả làm nhân viên phục vụ, mặc quần áo phục vụ chờ thời gian trôi qua lại cởi quần áo ra, trực tiếp tiến vào vòng hai à?  Ban tổ chức đương nhiên nghĩ đến điều này.  Vừa tiến vào Vũ Thành, mọi người đã phải đăng ký.  Dùng thân phận võ giả, người hầu hay là nhân viên phục vụ.  Không có lỗ hổng để luồn lách.  Lúc này, chỉ có người vô cùng tự tin vào thực lực của mình mới dám không mặc đồng phục thống nhất đi trên đường lớn.  Chiến đấu giữa các võ giả đã bắt đầu.  Toàn bộ thành phố đều rơi vào hỗn loạn. 

Chương 456