"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…
Chương 730
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Các nàng vẫn luôn muốn dựa vào kẻ mạnh. Lúc trước Hà Hoan lựa chọn Lâm Hiên là vì bị hai loại thực lực của Lâm Hiên khuất phục. Hai loại thực lực kia rốt cuộc là gì, mọi người đều biết, ở đây sẽ không nói kỹ. Cho nên, các nàng cũng cam tâm tình nguyện đi theo Lâm Hiên. Còn Kim Linh Khê, Lâm Hiên vẫn luôn coi nàng như một người bạn thân. Chỉ là không nghĩ tới hắn và Kim Linh Khê lại hôn nhau nhiều lần trước mặt mọi người. Điều này khiến cho hắn khó mà không nâng cấp mối quan hệ này. Vì vậy, hắn trực tiếp ngửa bài. Để cho Kim Linh Khê tự lựa chọn. "Lâm thiếu, cậu đi xử lý việc bận trước đi, tiểu Khê không giống chúng ta, trong thời gian ngắn không chấp nhận được cũng là chuyện bình thường, giao cho chúng ta xử lý đi." Hà Hoan nói. Lâm Hiên gật gật đầu, sau đó rời đi. Nửa tiếng sau. Lâm Hiên đi tới hoàng cung. Lần này, không có bất kỳ ngăn trở nào. Thậm chí, thủ vệ nhìn thấy Lâm Hiên còn tự động xoay người vào tường. Coi hắn như người vô hình. Lâm Hiên bỗng nhiên cảm thấy, như vậy cũng quá lơ là nhiệm vụ rồi? Ít nhất, ngươi cũng phải hỏi ta là ai, phải không? Thủ vệ: "Hỏi cọng lông, ngươi là người dám bắt cóc cả nữ hoàng, ta chán sống mới đi ngăn cản ngươi". Cứ như vậy, Lâm Hiên đi lại không trở ngại, trực tiếp đi vào Tử Cấm Thành. Tuy nhiên, lần này nữ hoàng không hẹn hắn gặp mặt ở tẩm cung của nàng."Đã trễ như vậy, sư tỷ còn phải phê duyệt tấu chương, cũng quá vất vả rồi!" Khi Lâm Hiên đi vào văn phòng của Long Ý, phát hiện nữ hoàng Long Ý đang xử lý tấu chương, trong lòng hắn bỗng thấy hơi đau lòng. Lúc này hắn nhẹ nhàng đi tới, xoa bả vai cho Long Ý. "Sư đệ, ngươi tới rồi?" Nữ hoàng Long Ý thấy Lâm Hiên tới, mở miệng nói. "Sư tỷ, ngươi bận việc của ngươi đi, ta giúp ngươi xoa bóp một chút." Lâm Hiên nói. "Được." Long Ý đáp một câu, sau đó tiếp tục phê duyệt tấu chương. Theo lý thì tấu chương không thể tùy tiện cho người khác xem. Nhưng quan hệ giữa Lâm Hiên và Long Ý không bình thường, cho nên Long Ý cũng không có kiêng dè gì. Lâm Hiên cũng rất tò mò nội dung trong tấu chương, muốn nhìn xem những tấu chương này rốt cuộc viết cái gì, mà khiến cho sư tỷ Long Ý mỗi ngày đều bận rộn đến trễ như vậy. Rất nhanh, khóe miệng Lâm Hiên co giật một trận. Tấu chương đầu tiên. Nội dung chỉ có một dòng. "Hôm qua, chúng ta có một cơn mưa, thời tiết rất tốt." Nữ hoàng đáp lại, biết rồi. Con mẹ nó, cái quái gì vậy? Lâm Hiên còn tưởng rằng, tấuchương chỉ viết chính vụ trọng yếu gì đó.
Các nàng vẫn luôn muốn dựa vào kẻ mạnh.
Lúc trước Hà Hoan lựa chọn Lâm Hiên là vì bị hai loại thực lực của Lâm Hiên khuất phục.
Hai loại thực lực kia rốt cuộc là gì, mọi người đều biết, ở đây sẽ không nói kỹ.
Cho nên, các nàng cũng cam tâm tình nguyện đi theo Lâm Hiên.
Còn Kim Linh Khê, Lâm Hiên vẫn luôn coi nàng như một người bạn thân.
Chỉ là không nghĩ tới hắn và Kim Linh Khê lại hôn nhau nhiều lần trước mặt mọi người.
Điều này khiến cho hắn khó mà không nâng cấp mối quan hệ này.
Vì vậy, hắn trực tiếp ngửa bài.
Để cho Kim Linh Khê tự lựa chọn.
"Lâm thiếu, cậu đi xử lý việc bận trước đi, tiểu Khê không giống chúng ta, trong thời gian ngắn không chấp nhận được cũng là chuyện bình thường, giao cho chúng ta xử lý đi." Hà Hoan nói.
Lâm Hiên gật gật đầu, sau đó rời đi.
Nửa tiếng sau.
Lâm Hiên đi tới hoàng cung.
Lần này, không có bất kỳ ngăn trở nào.
Thậm chí, thủ vệ nhìn thấy Lâm Hiên còn tự động xoay người vào tường.
Coi hắn như người vô hình.
Lâm Hiên bỗng nhiên cảm thấy, như vậy cũng quá lơ là nhiệm vụ rồi?
Ít nhất, ngươi cũng phải hỏi ta là ai, phải không?
Thủ vệ: "Hỏi cọng lông, ngươi là người dám bắt cóc cả nữ hoàng, ta chán sống mới đi ngăn cản ngươi".
Cứ như vậy, Lâm Hiên đi lại không trở ngại, trực tiếp đi vào Tử Cấm Thành.
Tuy nhiên, lần này nữ hoàng không hẹn hắn gặp mặt ở tẩm cung của nàng.
"Đã trễ như vậy, sư tỷ còn phải phê duyệt tấu chương, cũng quá vất vả rồi!" Khi Lâm Hiên đi vào văn phòng của Long Ý, phát hiện nữ hoàng Long Ý đang xử lý tấu chương, trong lòng hắn bỗng thấy hơi đau lòng.
Lúc này hắn nhẹ nhàng đi tới, xoa bả vai cho Long Ý.
"Sư đệ, ngươi tới rồi?" Nữ hoàng Long Ý thấy Lâm Hiên tới, mở miệng nói.
"Sư tỷ, ngươi bận việc của ngươi đi, ta giúp ngươi xoa bóp một chút." Lâm Hiên nói.
"Được." Long Ý đáp một câu, sau đó tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Theo lý thì tấu chương không thể tùy tiện cho người khác xem.
Nhưng quan hệ giữa Lâm Hiên và Long Ý không bình thường, cho nên Long Ý cũng không có kiêng dè gì.
Lâm Hiên cũng rất tò mò nội dung trong tấu chương, muốn nhìn xem những tấu chương này rốt cuộc viết cái gì, mà khiến cho sư tỷ Long Ý mỗi ngày đều bận rộn đến trễ như vậy.
Rất nhanh, khóe miệng Lâm Hiên co giật một trận.
Tấu chương đầu tiên.
Nội dung chỉ có một dòng.
"Hôm qua, chúng ta có một cơn mưa, thời tiết rất tốt."
Nữ hoàng đáp lại, biết rồi.
Con mẹ nó, cái quái gì vậy?
Lâm Hiên còn tưởng rằng, tấu
chương chỉ viết chính vụ trọng yếu gì đó.
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Các nàng vẫn luôn muốn dựa vào kẻ mạnh. Lúc trước Hà Hoan lựa chọn Lâm Hiên là vì bị hai loại thực lực của Lâm Hiên khuất phục. Hai loại thực lực kia rốt cuộc là gì, mọi người đều biết, ở đây sẽ không nói kỹ. Cho nên, các nàng cũng cam tâm tình nguyện đi theo Lâm Hiên. Còn Kim Linh Khê, Lâm Hiên vẫn luôn coi nàng như một người bạn thân. Chỉ là không nghĩ tới hắn và Kim Linh Khê lại hôn nhau nhiều lần trước mặt mọi người. Điều này khiến cho hắn khó mà không nâng cấp mối quan hệ này. Vì vậy, hắn trực tiếp ngửa bài. Để cho Kim Linh Khê tự lựa chọn. "Lâm thiếu, cậu đi xử lý việc bận trước đi, tiểu Khê không giống chúng ta, trong thời gian ngắn không chấp nhận được cũng là chuyện bình thường, giao cho chúng ta xử lý đi." Hà Hoan nói. Lâm Hiên gật gật đầu, sau đó rời đi. Nửa tiếng sau. Lâm Hiên đi tới hoàng cung. Lần này, không có bất kỳ ngăn trở nào. Thậm chí, thủ vệ nhìn thấy Lâm Hiên còn tự động xoay người vào tường. Coi hắn như người vô hình. Lâm Hiên bỗng nhiên cảm thấy, như vậy cũng quá lơ là nhiệm vụ rồi? Ít nhất, ngươi cũng phải hỏi ta là ai, phải không? Thủ vệ: "Hỏi cọng lông, ngươi là người dám bắt cóc cả nữ hoàng, ta chán sống mới đi ngăn cản ngươi". Cứ như vậy, Lâm Hiên đi lại không trở ngại, trực tiếp đi vào Tử Cấm Thành. Tuy nhiên, lần này nữ hoàng không hẹn hắn gặp mặt ở tẩm cung của nàng."Đã trễ như vậy, sư tỷ còn phải phê duyệt tấu chương, cũng quá vất vả rồi!" Khi Lâm Hiên đi vào văn phòng của Long Ý, phát hiện nữ hoàng Long Ý đang xử lý tấu chương, trong lòng hắn bỗng thấy hơi đau lòng. Lúc này hắn nhẹ nhàng đi tới, xoa bả vai cho Long Ý. "Sư đệ, ngươi tới rồi?" Nữ hoàng Long Ý thấy Lâm Hiên tới, mở miệng nói. "Sư tỷ, ngươi bận việc của ngươi đi, ta giúp ngươi xoa bóp một chút." Lâm Hiên nói. "Được." Long Ý đáp một câu, sau đó tiếp tục phê duyệt tấu chương. Theo lý thì tấu chương không thể tùy tiện cho người khác xem. Nhưng quan hệ giữa Lâm Hiên và Long Ý không bình thường, cho nên Long Ý cũng không có kiêng dè gì. Lâm Hiên cũng rất tò mò nội dung trong tấu chương, muốn nhìn xem những tấu chương này rốt cuộc viết cái gì, mà khiến cho sư tỷ Long Ý mỗi ngày đều bận rộn đến trễ như vậy. Rất nhanh, khóe miệng Lâm Hiên co giật một trận. Tấu chương đầu tiên. Nội dung chỉ có một dòng. "Hôm qua, chúng ta có một cơn mưa, thời tiết rất tốt." Nữ hoàng đáp lại, biết rồi. Con mẹ nó, cái quái gì vậy? Lâm Hiên còn tưởng rằng, tấuchương chỉ viết chính vụ trọng yếu gì đó.