Tác giả:

cô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,…

Chương 132: 132: Ớt Cay

Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Nhà bếp sặc mùi cay nồng.Dù đã quen với mùi ớt này nhưng mùi của nó vẫn khiến nàng bị sặc.Hơi ớt bốc làm chảy nước mắt.Băng đun quả ớt chín lên, rồi dằm nhỏ ra, lọc hạt.Ở đây không có máy xay ở hiện đại, có hơi mỏi tay.Không có thời gian chỉ làm được bát nhỏ con.Đoan Minh Triệt đang đút củi thêm củi để nướng gà.Chẳng hiểu nàng kêu bí mật kiểu gì mà khói bốc lên nghi ngút, đây là không sợ Hoàng cung không biết nàng ăn gà nướng sao? Có người bạn như nàng không biết là phúc hay họa đây.Đường đường Vương gia của triều đình mà đi nướng gà như ăn mày.Mặt mũi đen nhẻm.Nàng nhìn mặt hắn không khỏi ôm bụng cười" Huynh là bao công hả.Hahaaa"" Muội còn cười à, chẳng phải do muội bày ra hết sao?"- Hắn ra vẻ hờn dỗi, làm mất hết vẻ điển trai thường ngày.Ngồi cạnh Đoan Minh Triệt cùng hắn canh lửa không khỏi khiến nàng bồi hồi nhớ lại lúc ở hiện đại.Cùng bố mẹ, ông nấu bánh chưng.Mọi người quây quần, ấm áp, kể chuyện vui.Tết sum vầy, đầm áp....!thật nhớ.Băng cầm que củi, vẽ vẽ trên nền đất, mất tập trung." Đang nhớ nhà sao?"- Hắn từng nghe Thu nhi kể nàng không hề thuộc nơi này.Nàng đến từ một nơi rất xa mà có lẽ cũng không bao giờ quay trở lại được nữa.Câu hỏi đã cắt đứt dòng hồi tưởng, đưa nàng trở về hiện tại.Thiên Băng ôm lấy chân, trầm ngâm, có chút buồn:" Phải, muội rất muốn được trở về với họ".Hắn muốn xua tan khung cảnh buồn bã, vỗ vai nàng, an ủi:" Ta tin rằng dù ở nơi nào đi nữa.Họ cũng rất muội được hạnh phúc, bình an.".Rồi nhanh tay bỏ gà ra tờ giấy:" Muội xem gà chín rồi nè.Thơm quá đi mất".Triệt hít lấy hít để.Nàng đưa ra gia vị muối và tương ớt.Hắn chút tò mò, chỉ vào:" Đây là tương ớt muội bảo đây hả?"" Ừ, huynh nếm thử xem" Nói xong, Băng cười xảo quyệt, xé một bên đùi gà chấm thật nhiều ớt:" Ngon lắm! Đảm bảo đủ khiến huynh khắc sâu trong lòng!"Hắn không biết nàng lại định dở trò quái quỷ gì nữa, nhưng rõ ràng vẫn bình thường.Chắc có thể là minh suy nghĩ thái quá.Không một chút nghi ngờ, hắn cho miếng thịt đầy ớt vào trong mồm.Một giây, hai giây:" CAY QUÁAAAAAA, BĂNG..." Chưa kịp nói hết câu đã bị nàng bịt miệng lại" Huynh muốn cho cả Hoàng cung biết sao?", Băng cười tủm tỉm, hả hê.Triệt cố gắng gạt tay nàng, mặt và tai đỏ bừng khiến hắn chảy cả nước mắt.Cay đến nỗi liên tục thè lưỡi:" Muội nhớ đấy, chơi ta một vố" rồi nhanh chóng tìm nước uống lấy uống đểThiên Băng lại đưa khuôn mặt ngây ngô, vô số tội:" Muội không ngờ huynh ăn cay kém đến vậy chứ"," Này, đừng giận mà.Đoan Minh Triệttttt!!!!!!".

Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Nhà bếp sặc mùi cay nồng.Dù đã quen với mùi ớt này nhưng mùi của nó vẫn khiến nàng bị sặc.Hơi ớt bốc làm chảy nước mắt.Băng đun quả ớt chín lên, rồi dằm nhỏ ra, lọc hạt.Ở đây không có máy xay ở hiện đại, có hơi mỏi tay.Không có thời gian chỉ làm được bát nhỏ con.Đoan Minh Triệt đang đút củi thêm củi để nướng gà.Chẳng hiểu nàng kêu bí mật kiểu gì mà khói bốc lên nghi ngút, đây là không sợ Hoàng cung không biết nàng ăn gà nướng sao? Có người bạn như nàng không biết là phúc hay họa đây.Đường đường Vương gia của triều đình mà đi nướng gà như ăn mày.Mặt mũi đen nhẻm.Nàng nhìn mặt hắn không khỏi ôm bụng cười" Huynh là bao công hả.Hahaaa"" Muội còn cười à, chẳng phải do muội bày ra hết sao?"- Hắn ra vẻ hờn dỗi, làm mất hết vẻ điển trai thường ngày.Ngồi cạnh Đoan Minh Triệt cùng hắn canh lửa không khỏi khiến nàng bồi hồi nhớ lại lúc ở hiện đại.Cùng bố mẹ, ông nấu bánh chưng.Mọi người quây quần, ấm áp, kể chuyện vui.Tết sum vầy, đầm áp....!thật nhớ.Băng cầm que củi, vẽ vẽ trên nền đất, mất tập trung." Đang nhớ nhà sao?"- Hắn từng nghe Thu nhi kể nàng không hề thuộc nơi này.Nàng đến từ một nơi rất xa mà có lẽ cũng không bao giờ quay trở lại được nữa.Câu hỏi đã cắt đứt dòng hồi tưởng, đưa nàng trở về hiện tại.Thiên Băng ôm lấy chân, trầm ngâm, có chút buồn:" Phải, muội rất muốn được trở về với họ".Hắn muốn xua tan khung cảnh buồn bã, vỗ vai nàng, an ủi:" Ta tin rằng dù ở nơi nào đi nữa.Họ cũng rất muội được hạnh phúc, bình an.".Rồi nhanh tay bỏ gà ra tờ giấy:" Muội xem gà chín rồi nè.Thơm quá đi mất".Triệt hít lấy hít để.Nàng đưa ra gia vị muối và tương ớt.Hắn chút tò mò, chỉ vào:" Đây là tương ớt muội bảo đây hả?"" Ừ, huynh nếm thử xem" Nói xong, Băng cười xảo quyệt, xé một bên đùi gà chấm thật nhiều ớt:" Ngon lắm! Đảm bảo đủ khiến huynh khắc sâu trong lòng!"Hắn không biết nàng lại định dở trò quái quỷ gì nữa, nhưng rõ ràng vẫn bình thường.Chắc có thể là minh suy nghĩ thái quá.Không một chút nghi ngờ, hắn cho miếng thịt đầy ớt vào trong mồm.Một giây, hai giây:" CAY QUÁAAAAAA, BĂNG..." Chưa kịp nói hết câu đã bị nàng bịt miệng lại" Huynh muốn cho cả Hoàng cung biết sao?", Băng cười tủm tỉm, hả hê.Triệt cố gắng gạt tay nàng, mặt và tai đỏ bừng khiến hắn chảy cả nước mắt.Cay đến nỗi liên tục thè lưỡi:" Muội nhớ đấy, chơi ta một vố" rồi nhanh chóng tìm nước uống lấy uống đểThiên Băng lại đưa khuôn mặt ngây ngô, vô số tội:" Muội không ngờ huynh ăn cay kém đến vậy chứ"," Này, đừng giận mà.Đoan Minh Triệttttt!!!!!!".

Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Nhà bếp sặc mùi cay nồng.Dù đã quen với mùi ớt này nhưng mùi của nó vẫn khiến nàng bị sặc.Hơi ớt bốc làm chảy nước mắt.Băng đun quả ớt chín lên, rồi dằm nhỏ ra, lọc hạt.Ở đây không có máy xay ở hiện đại, có hơi mỏi tay.Không có thời gian chỉ làm được bát nhỏ con.Đoan Minh Triệt đang đút củi thêm củi để nướng gà.Chẳng hiểu nàng kêu bí mật kiểu gì mà khói bốc lên nghi ngút, đây là không sợ Hoàng cung không biết nàng ăn gà nướng sao? Có người bạn như nàng không biết là phúc hay họa đây.Đường đường Vương gia của triều đình mà đi nướng gà như ăn mày.Mặt mũi đen nhẻm.Nàng nhìn mặt hắn không khỏi ôm bụng cười" Huynh là bao công hả.Hahaaa"" Muội còn cười à, chẳng phải do muội bày ra hết sao?"- Hắn ra vẻ hờn dỗi, làm mất hết vẻ điển trai thường ngày.Ngồi cạnh Đoan Minh Triệt cùng hắn canh lửa không khỏi khiến nàng bồi hồi nhớ lại lúc ở hiện đại.Cùng bố mẹ, ông nấu bánh chưng.Mọi người quây quần, ấm áp, kể chuyện vui.Tết sum vầy, đầm áp....!thật nhớ.Băng cầm que củi, vẽ vẽ trên nền đất, mất tập trung." Đang nhớ nhà sao?"- Hắn từng nghe Thu nhi kể nàng không hề thuộc nơi này.Nàng đến từ một nơi rất xa mà có lẽ cũng không bao giờ quay trở lại được nữa.Câu hỏi đã cắt đứt dòng hồi tưởng, đưa nàng trở về hiện tại.Thiên Băng ôm lấy chân, trầm ngâm, có chút buồn:" Phải, muội rất muốn được trở về với họ".Hắn muốn xua tan khung cảnh buồn bã, vỗ vai nàng, an ủi:" Ta tin rằng dù ở nơi nào đi nữa.Họ cũng rất muội được hạnh phúc, bình an.".Rồi nhanh tay bỏ gà ra tờ giấy:" Muội xem gà chín rồi nè.Thơm quá đi mất".Triệt hít lấy hít để.Nàng đưa ra gia vị muối và tương ớt.Hắn chút tò mò, chỉ vào:" Đây là tương ớt muội bảo đây hả?"" Ừ, huynh nếm thử xem" Nói xong, Băng cười xảo quyệt, xé một bên đùi gà chấm thật nhiều ớt:" Ngon lắm! Đảm bảo đủ khiến huynh khắc sâu trong lòng!"Hắn không biết nàng lại định dở trò quái quỷ gì nữa, nhưng rõ ràng vẫn bình thường.Chắc có thể là minh suy nghĩ thái quá.Không một chút nghi ngờ, hắn cho miếng thịt đầy ớt vào trong mồm.Một giây, hai giây:" CAY QUÁAAAAAA, BĂNG..." Chưa kịp nói hết câu đã bị nàng bịt miệng lại" Huynh muốn cho cả Hoàng cung biết sao?", Băng cười tủm tỉm, hả hê.Triệt cố gắng gạt tay nàng, mặt và tai đỏ bừng khiến hắn chảy cả nước mắt.Cay đến nỗi liên tục thè lưỡi:" Muội nhớ đấy, chơi ta một vố" rồi nhanh chóng tìm nước uống lấy uống đểThiên Băng lại đưa khuôn mặt ngây ngô, vô số tội:" Muội không ngờ huynh ăn cay kém đến vậy chứ"," Này, đừng giận mà.Đoan Minh Triệttttt!!!!!!".

Chương 132: 132: Ớt Cay