Cạch Tiếng mở cửa và tiếng bước chân nặng nề vang lên, Diệp Vân Ánh đang ngủ trên sofa giật mình tỉnh dậy. Cô đã ngủ quên rồi sao? Diệp Vân Ánh nhìn ra phía cửa chính một hình bóng quen thuộc hiện ra, anh đã về rồi sao? Tối nào cô cũng ở dưới nhà chờ anh, có tối thì anh về có tối thì không, cô cũng không nắm được khi nào anh về nên luôn xuống dưới sofa chờ anh. Dần dần cô cũng trở nên quen thuộc mỗi tối luôn phải chờ anh nhìn thấy anh trở về mới yên tâm. Lần này anh về cũng đã say khướt, thấy anh đi xiêu vẹo Vân Ánh vội chạy lại đỡ lấy anh. Chắc anh đã say không biết trời đất nên mới để cho cô dìu, mỗi lần cô muốn đỡ anh nhưng anh liền hất hủi. Tối nào anh cũng say như vậy nên cô cũng đã quen với việc này rồi! Thật nặng! Vân Ánh than trong lòng, một người đàn ông cao 1m8 chí ít cũng phải 65 đến 70kg huống hồ cô chỉ cao 1m65, chiều cao này với cơ thể này chênh lệch nhau quá nhiều rồi. Phòng của anh ở trên tầng hai, cô phải chật vật lắm mới có thể đưa được anh lên. Đặt được anh nằm…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...