Tháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy…
Chương 517: Chương 517
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Hơn một tiếng sau, trên bàn bày đầy món ngon.Lục Chính Diệu ngửi thấy mùi thơm nên đi ra ngoài.“Chú, thật là đúng lúc, bọn cháu vừa nấu xong.”Đường Tuế cười khanh khách, đôi mắt cũng cong lên, cô chờ Lục Chính Diệu ngồi xuống, sau đó cũng kéo ghế ra ngồi xuống.Lúc này, Lục Thời Minh cũng bưng lên món canh cuối cùng, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn.“Có thể ăn rồi.”Vẻ mặt của Lục Thời Minh có chút khó chịu, dù sao nhiều năm rồi anh và Lục Chính Diệu không ngồi ăn cơm chung.“Ừm.”Lục Chính Diệu cầm đũa lên nhìn món ngon trên bàn, lại ngẩng đầu nhìn Lục Thời Minh mặc tạp dề.Khuôn mặt của anh không còn vẻ hung bạo, ngược lại mang theo sự ấm áp.Rất tốt.“Chú, một mình Lục Thời Minh nấu những món này, cháu chỉ giúp đỡ một chút thôi.”“Chú nếm thử xem.”Đường Tuế giới thiệu với Lục Chính Diệu, chờ Lục Chính Diệu cầm đũa, lúc này mới lại cầm đũa lên bắt đầu ăn.Lục Chính Diệu vốn nghĩ món ăn đẹp mắt cũng có nghĩa là khó ăn, không ngờ lại ăn ngon như vậy.Hốc mắt của ông có chút ướt át.Mọi người hoà thuận vui vẻ ăn bữa cơm, Đường Tuế lại rót trà cho Lục Chính Diệu, bọn họ ngồi trong trong phòng khách nói chuyện phiếm.Ông còn phải giải quyết mấy người Khương San.Hiện tại bọn nhỏ sống vui vẻ như vậy, không cần làm cho bọn nhỏ phải ngột ngạt nữa.Đường Tuế và Lục Thời Minh tiễn ông ra đến cửa, nhìn ông rời đi, hai người mới đóng cửa lại, nằm trên sô pha ăn trái cây xem chương trình truyền hình.Lục Chính Diệu rời đi, nhanh chóng đưa Khương San và Lục Dữ Phong ra nước ngoài, vậy là bên cạnh không còn có ai gây chuyện nữa.Hai tháng lúc sau, Đường Tuế và Lục Thời Minh tổ chức hôn lễ long trọng trên đảo nhỏ California, Lục Thời Minh đặc biệt mua đảo nhỏ này cho Đường Tuế.Đường Tuế thích biển rộng xanh thẳm.Cho nên anh tổ chức hôn lễ trên đảo.Những người đến tham gia hôn lễ đều là người thân thiết của hai bên, nhân viên quan trọng trong công ty, cũng không có những người khác.Nhưng hình ảnh hôn lễ của hai người hôn lễ vẫn bị lộ ra ngoài.Có lẽ Đường Tuế thường xuyên đầu tư phim truyền hình, hơn nữa dáng người đẹp, khuôn mặt xinh đẹp, cũng là người trong giới.Không lâu sau ảnh kết hôn của cô lên hot search, có không ít người hâm mộ vô cùng thích.Tống Nhuyễn Nhuyễn ngồi trong phòng tối tăm nhìn trên màn hình điện thoại, hôn lễ của Lục Thời Minh và Đường Tuế lại xa hoa và long trọng như vậy.Đường Tuế vô cùng chói mắt xinh đẹp.Xinh đẹp đến không tả nổi.Không giống như mình, trốn chui giống như chuột cống.“Ha ha ha.”Tống Nhuyễn Nhuyễn trầm giọng cười, ánh sáng trong mắt biến mất.Điện thoại sáng lên chiếu vào mặt cô ta, càng u ám đáng sợ.“Keng keng keng! ”Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.Sau đó lời nói càng sắc bén: “Cô mau đến đi, nếu không thì bà đây cũng không cần cô nữa.”.
Hơn một tiếng sau, trên bàn bày đầy món ngon.
Lục Chính Diệu ngửi thấy mùi thơm nên đi ra ngoài.
“Chú, thật là đúng lúc, bọn cháu vừa nấu xong.
”
Đường Tuế cười khanh khách, đôi mắt cũng cong lên, cô chờ Lục Chính Diệu ngồi xuống, sau đó cũng kéo ghế ra ngồi xuống.
Lúc này, Lục Thời Minh cũng bưng lên món canh cuối cùng, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn.
“Có thể ăn rồi.
”
Vẻ mặt của Lục Thời Minh có chút khó chịu, dù sao nhiều năm rồi anh và Lục Chính Diệu không ngồi ăn cơm chung.
“Ừm.
”
Lục Chính Diệu cầm đũa lên nhìn món ngon trên bàn, lại ngẩng đầu nhìn Lục Thời Minh mặc tạp dề.
Khuôn mặt của anh không còn vẻ hung bạo, ngược lại mang theo sự ấm áp.
Rất tốt.
“Chú, một mình Lục Thời Minh nấu những món này, cháu chỉ giúp đỡ một chút thôi.
”
“Chú nếm thử xem.
”
Đường Tuế giới thiệu với Lục Chính Diệu, chờ Lục Chính Diệu cầm đũa, lúc này mới lại cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Lục Chính Diệu vốn nghĩ món ăn đẹp mắt cũng có nghĩa là khó ăn, không ngờ lại ăn ngon như vậy.
Hốc mắt của ông có chút ướt át.
Mọi người hoà thuận vui vẻ ăn bữa cơm, Đường Tuế lại rót trà cho Lục Chính Diệu, bọn họ ngồi trong trong phòng khách nói chuyện phiếm.
Ông còn phải giải quyết mấy người Khương San.
Hiện tại bọn nhỏ sống vui vẻ như vậy, không cần làm cho bọn nhỏ phải ngột ngạt nữa.
Đường Tuế và Lục Thời Minh tiễn ông ra đến cửa, nhìn ông rời đi, hai người mới đóng cửa lại, nằm trên sô pha ăn trái cây xem chương trình truyền hình.
Lục Chính Diệu rời đi, nhanh chóng đưa Khương San và Lục Dữ Phong ra nước ngoài, vậy là bên cạnh không còn có ai gây chuyện nữa.
Hai tháng lúc sau, Đường Tuế và Lục Thời Minh tổ chức hôn lễ long trọng trên đảo nhỏ California, Lục Thời Minh đặc biệt mua đảo nhỏ này cho Đường Tuế.
Đường Tuế thích biển rộng xanh thẳm.
Cho nên anh tổ chức hôn lễ trên đảo.
Những người đến tham gia hôn lễ đều là người thân thiết của hai bên, nhân viên quan trọng trong công ty, cũng không có những người khác.
Nhưng hình ảnh hôn lễ của hai người hôn lễ vẫn bị lộ ra ngoài.
Có lẽ Đường Tuế thường xuyên đầu tư phim truyền hình, hơn nữa dáng người đẹp, khuôn mặt xinh đẹp, cũng là người trong giới.
Không lâu sau ảnh kết hôn của cô lên hot search, có không ít người hâm mộ vô cùng thích.
Tống Nhuyễn Nhuyễn ngồi trong phòng tối tăm nhìn trên màn hình điện thoại, hôn lễ của Lục Thời Minh và Đường Tuế lại xa hoa và long trọng như vậy.
Đường Tuế vô cùng chói mắt xinh đẹp.
Xinh đẹp đến không tả nổi.
Không giống như mình, trốn chui giống như chuột cống.
“Ha ha ha.
”
Tống Nhuyễn Nhuyễn trầm giọng cười, ánh sáng trong mắt biến mất.
Điện thoại sáng lên chiếu vào mặt cô ta, càng u ám đáng sợ.
“Keng keng keng! ”
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.
Sau đó lời nói càng sắc bén: “Cô mau đến đi, nếu không thì bà đây cũng không cần cô nữa.
”.
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Hơn một tiếng sau, trên bàn bày đầy món ngon.Lục Chính Diệu ngửi thấy mùi thơm nên đi ra ngoài.“Chú, thật là đúng lúc, bọn cháu vừa nấu xong.”Đường Tuế cười khanh khách, đôi mắt cũng cong lên, cô chờ Lục Chính Diệu ngồi xuống, sau đó cũng kéo ghế ra ngồi xuống.Lúc này, Lục Thời Minh cũng bưng lên món canh cuối cùng, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn.“Có thể ăn rồi.”Vẻ mặt của Lục Thời Minh có chút khó chịu, dù sao nhiều năm rồi anh và Lục Chính Diệu không ngồi ăn cơm chung.“Ừm.”Lục Chính Diệu cầm đũa lên nhìn món ngon trên bàn, lại ngẩng đầu nhìn Lục Thời Minh mặc tạp dề.Khuôn mặt của anh không còn vẻ hung bạo, ngược lại mang theo sự ấm áp.Rất tốt.“Chú, một mình Lục Thời Minh nấu những món này, cháu chỉ giúp đỡ một chút thôi.”“Chú nếm thử xem.”Đường Tuế giới thiệu với Lục Chính Diệu, chờ Lục Chính Diệu cầm đũa, lúc này mới lại cầm đũa lên bắt đầu ăn.Lục Chính Diệu vốn nghĩ món ăn đẹp mắt cũng có nghĩa là khó ăn, không ngờ lại ăn ngon như vậy.Hốc mắt của ông có chút ướt át.Mọi người hoà thuận vui vẻ ăn bữa cơm, Đường Tuế lại rót trà cho Lục Chính Diệu, bọn họ ngồi trong trong phòng khách nói chuyện phiếm.Ông còn phải giải quyết mấy người Khương San.Hiện tại bọn nhỏ sống vui vẻ như vậy, không cần làm cho bọn nhỏ phải ngột ngạt nữa.Đường Tuế và Lục Thời Minh tiễn ông ra đến cửa, nhìn ông rời đi, hai người mới đóng cửa lại, nằm trên sô pha ăn trái cây xem chương trình truyền hình.Lục Chính Diệu rời đi, nhanh chóng đưa Khương San và Lục Dữ Phong ra nước ngoài, vậy là bên cạnh không còn có ai gây chuyện nữa.Hai tháng lúc sau, Đường Tuế và Lục Thời Minh tổ chức hôn lễ long trọng trên đảo nhỏ California, Lục Thời Minh đặc biệt mua đảo nhỏ này cho Đường Tuế.Đường Tuế thích biển rộng xanh thẳm.Cho nên anh tổ chức hôn lễ trên đảo.Những người đến tham gia hôn lễ đều là người thân thiết của hai bên, nhân viên quan trọng trong công ty, cũng không có những người khác.Nhưng hình ảnh hôn lễ của hai người hôn lễ vẫn bị lộ ra ngoài.Có lẽ Đường Tuế thường xuyên đầu tư phim truyền hình, hơn nữa dáng người đẹp, khuôn mặt xinh đẹp, cũng là người trong giới.Không lâu sau ảnh kết hôn của cô lên hot search, có không ít người hâm mộ vô cùng thích.Tống Nhuyễn Nhuyễn ngồi trong phòng tối tăm nhìn trên màn hình điện thoại, hôn lễ của Lục Thời Minh và Đường Tuế lại xa hoa và long trọng như vậy.Đường Tuế vô cùng chói mắt xinh đẹp.Xinh đẹp đến không tả nổi.Không giống như mình, trốn chui giống như chuột cống.“Ha ha ha.”Tống Nhuyễn Nhuyễn trầm giọng cười, ánh sáng trong mắt biến mất.Điện thoại sáng lên chiếu vào mặt cô ta, càng u ám đáng sợ.“Keng keng keng! ”Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.Sau đó lời nói càng sắc bén: “Cô mau đến đi, nếu không thì bà đây cũng không cần cô nữa.”.