Tôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt…
Quyển 1 - Chương 9: Hôn
Tập Đoản VănTác giả: Đông Ngô Nhất Điểm Hồng, Chu Hàn Châu, Đường Tâm NhiTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt… Mặc dù chưa tiến triển đến giai đoạn này, nhưng bởi vì tác giả viết hơi chán, thế là nhanh chóng tiến vào giai đoạn này.--- Ý của tác giả là, trước mắt, tôi và sát thủ dưới sự khống chế của tác giả, sa vào tình yêu cuồng nhiệt ngọt ngào.Hội cẩu độc thân khắp thiên hạ đều biết, nói chuyện tình cảm thì tiền hay bị nội thương. Chính là tôi cũng muốn mua một ít quần áo giày vớ để trang điểm một chút cho sát thủ đẹp trai tuấn tú vô địch nhà tôi vậy mà tiền trong nhà cứ thế bị tôi tiêu xài bằng hết.Ngay khi đến lần thứ 18 tôi thở dài vì không còn tiền mua thức ăn, sát thủ trầm mặc về phòng mặc y phục dạ hành, chuẩn bị làm lại nghề cũ.Tôi tất nhiên ngăn cản hắn.Bởi vì cái gọi là oan gia tương báo bao giờ hết, giết người kiếm tiền dùng dù sao cũng không được thoải mái, mà tôi lại lo lắng cho an toàn của hắn, không muốn ở nơi tôi không biết bị thương nặng, bị một nữ tử kì lạ --- muốn nói ví dụ quả nhiên có mà đầy --- cho nên...Nhưng sát thủ cực kỳ cố chấp.Từ nhỏ hắn đã bị tổ chức tẩy não, ở phương diện này đúng là tam quan khuyết thiếu, tuyệt nhiên không cảm thấy giết người có gì không tốt.Kiên nhẫn đứng tại chỗ nghe tôi lẩm bẩm lải nhải bức ép đến khi tôi lẩm bẩm lải nhải đến cùng, hắn mới yên lặng giơ tay hổ sờ sờ cái đầu cún của tôi, sau đó tiếp tục ra ngoài.--- Đúng vậy đúng vậy! Điều này đúng là làm cho tôi tức chết! Làm theo ý mình, tuyệt đôi không nghe người ta khuyên bảo!Tôi tức giận, mông lung trong cơ thể mất đi khống chế, khẽ vươn tay nắm chặt vạt áo sát thủ, chờ khi hắn kinh ngạc quay đầu, tôi nhắm chuẩn môi mỏng đang nhếch lên của hắn, nhón chân hôn tới.Sau đó đổi thành sát thủ mông lung.Được được nhưng... xem ra vẫn là trẻ con/ gà lắm, ngay cả hôn cũng không biết làm sao, để tôi đến dạy hắn một chút nào!Phát hiện sát thủ phản ứng trúc trắc, tôi nheo mắt lại, trong lòng cười nhạo một tiếng, đầu lưỡi uốn éo dùng sức, như rắn trườn chui vào trong miệng sát thủ."Ừm..." Sát thủ phát ra một tiếng rên nhẹ.Nghe thấy âm thanh khàn khàn kia, nửa người tôi đều mềm nhũn, miệng càng ra sức hôn, đầu lưỡi như bàn trải quét qua miệng sát thủ, làm cho mặt hắn đỏ tận mang tai, ánh mắt mơ mang, hơi thở hỗn loạn.Đến tận khi đầu lưỡi tôi quét qua chân răng của sát thủ, trong lúc vô tình chạm phải một hạt tròn tròn, sát thủ bỗng nhiên chấn động toàn thân, ngược lại với vẻ mặt say mê trước đó, bắt đầu đẩy tôi ra ngoài.Đã đến lúc này, làm sao để hắn toại nguyện!Tôi trong bóng tôi phân tranh cao thấp, dùng đầu lưỡi gảy hạt kia ra ngoài. Sát thủ giãy dụa giữ lấy, muốn tôi phải rút lui, lại sợ vô tình làm tôi bị thương, trong lúc do dự, đầu lưỡi tôi tìm đường chết, đẩy vật kia vào răng lanh bén nhọn của sát thủ.Biu~Một chất lỏng đắng chát từ bên trong chảy ra.Tôi và sát thủ đồng thời sửng sốt, không bao lâu, trong miệng hai người đều phun ra một ngụm máu, cuối cùng tèo cùng nhau.Cho nên nói...Lần sau hôn, vẫn nên lấy thuốc độc giấu ở răng ra ₍₍⁽⁽(ી(・◡・)ʃ)₎₎⁾⁾Nhưng hình như đã muộn rồi, haha.--Hết--
Mặc dù chưa tiến triển đến giai đoạn này, nhưng bởi vì tác giả viết hơi chán, thế là nhanh chóng tiến vào giai đoạn này.
--- Ý của tác giả là, trước mắt, tôi và sát thủ dưới sự khống chế của tác giả, sa vào tình yêu cuồng nhiệt ngọt ngào.
Hội cẩu độc thân khắp thiên hạ đều biết, nói chuyện tình cảm thì tiền hay bị nội thương. Chính là tôi cũng muốn mua một ít quần áo giày vớ để trang điểm một chút cho sát thủ đẹp trai tuấn tú vô địch nhà tôi vậy mà tiền trong nhà cứ thế bị tôi tiêu xài bằng hết.
Ngay khi đến lần thứ 18 tôi thở dài vì không còn tiền mua thức ăn, sát thủ trầm mặc về phòng mặc y phục dạ hành, chuẩn bị làm lại nghề cũ.
Tôi tất nhiên ngăn cản hắn.
Bởi vì cái gọi là oan gia tương báo bao giờ hết, giết người kiếm tiền dùng dù sao cũng không được thoải mái, mà tôi lại lo lắng cho an toàn của hắn, không muốn ở nơi tôi không biết bị thương nặng, bị một nữ tử kì lạ --- muốn nói ví dụ quả nhiên có mà đầy --- cho nên...
Nhưng sát thủ cực kỳ cố chấp.
Từ nhỏ hắn đã bị tổ chức tẩy não, ở phương diện này đúng là tam quan khuyết thiếu, tuyệt nhiên không cảm thấy giết người có gì không tốt.
Kiên nhẫn đứng tại chỗ nghe tôi lẩm bẩm lải nhải bức ép đến khi tôi lẩm bẩm lải nhải đến cùng, hắn mới yên lặng giơ tay hổ sờ sờ cái đầu cún của tôi, sau đó tiếp tục ra ngoài.
--- Đúng vậy đúng vậy! Điều này đúng là làm cho tôi tức chết! Làm theo ý mình, tuyệt đôi không nghe người ta khuyên bảo!
Tôi tức giận, mông lung trong cơ thể mất đi khống chế, khẽ vươn tay nắm chặt vạt áo sát thủ, chờ khi hắn kinh ngạc quay đầu, tôi nhắm chuẩn môi mỏng đang nhếch lên của hắn, nhón chân hôn tới.
Sau đó đổi thành sát thủ mông lung.
Được được nhưng... xem ra vẫn là trẻ con/ gà lắm, ngay cả hôn cũng không biết làm sao, để tôi đến dạy hắn một chút nào!
Phát hiện sát thủ phản ứng trúc trắc, tôi nheo mắt lại, trong lòng cười nhạo một tiếng, đầu lưỡi uốn éo dùng sức, như rắn trườn chui vào trong miệng sát thủ.
"Ừm..." Sát thủ phát ra một tiếng rên nhẹ.
Nghe thấy âm thanh khàn khàn kia, nửa người tôi đều mềm nhũn, miệng càng ra sức hôn, đầu lưỡi như bàn trải quét qua miệng sát thủ, làm cho mặt hắn đỏ tận mang tai, ánh mắt mơ mang, hơi thở hỗn loạn.
Đến tận khi đầu lưỡi tôi quét qua chân răng của sát thủ, trong lúc vô tình chạm phải một hạt tròn tròn, sát thủ bỗng nhiên chấn động toàn thân, ngược lại với vẻ mặt say mê trước đó, bắt đầu đẩy tôi ra ngoài.
Đã đến lúc này, làm sao để hắn toại nguyện!
Tôi trong bóng tôi phân tranh cao thấp, dùng đầu lưỡi gảy hạt kia ra ngoài. Sát thủ giãy dụa giữ lấy, muốn tôi phải rút lui, lại sợ vô tình làm tôi bị thương, trong lúc do dự, đầu lưỡi tôi tìm đường chết, đẩy vật kia vào răng lanh bén nhọn của sát thủ.
Biu~
Một chất lỏng đắng chát từ bên trong chảy ra.
Tôi và sát thủ đồng thời sửng sốt, không bao lâu, trong miệng hai người đều phun ra một ngụm máu, cuối cùng tèo cùng nhau.
Cho nên nói...
Lần sau hôn, vẫn nên lấy thuốc độc giấu ở răng ra ₍₍⁽⁽(ી(・◡・)ʃ)₎₎⁾⁾
Nhưng hình như đã muộn rồi, haha.
--Hết--
Tập Đoản VănTác giả: Đông Ngô Nhất Điểm Hồng, Chu Hàn Châu, Đường Tâm NhiTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTôi đi chợ trên trấn, trên đường về nhà đi qua khe núi thì gặp một sát thủ bị trọng thương sắp chết. Xuất phát từ nhiều mục đích khác nhau, tôi không lập tức rời khỏi mà thận trọng tới gần hắn ta, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh lấy ngón tay chọc chọc mấy cái. Sát thủ không hề có phản ứng, hắn ta đã rơi vào hôn mê. Thế là tôi nhân cơ hội kiểm tra người trước mặt một chút. Mặc dù tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng cơ thể dưới bộ hắc y lại rất khỏe mạnh cường tráng, rắn chắc hữu lực. Tiếp tục dò xuống, tôi lại lột quần lót của hắn, ngầm xoa xoa hai tay với nhau, cảm thấy cũng coi như "cái đó" hoạt động tốt, liền không khách khí nâng phu quân từ trên trời rơi xuống lên, hùng dũng khí phách chạy về nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi. Y thuật của tôi trước giờ đều hỏng bét hiếm có trên đời. May mắn có hào quang tác giả ban cho, tôi vậy mà miễn cưỡng đem người từ Quỷ Môn quan trở về. Vất vả bên giường bệnh chăm sóc không nghỉ ngày đêm, sau nửa tháng cuối cùng sát thủ cũng từ trong mê man mở mắt… Mặc dù chưa tiến triển đến giai đoạn này, nhưng bởi vì tác giả viết hơi chán, thế là nhanh chóng tiến vào giai đoạn này.--- Ý của tác giả là, trước mắt, tôi và sát thủ dưới sự khống chế của tác giả, sa vào tình yêu cuồng nhiệt ngọt ngào.Hội cẩu độc thân khắp thiên hạ đều biết, nói chuyện tình cảm thì tiền hay bị nội thương. Chính là tôi cũng muốn mua một ít quần áo giày vớ để trang điểm một chút cho sát thủ đẹp trai tuấn tú vô địch nhà tôi vậy mà tiền trong nhà cứ thế bị tôi tiêu xài bằng hết.Ngay khi đến lần thứ 18 tôi thở dài vì không còn tiền mua thức ăn, sát thủ trầm mặc về phòng mặc y phục dạ hành, chuẩn bị làm lại nghề cũ.Tôi tất nhiên ngăn cản hắn.Bởi vì cái gọi là oan gia tương báo bao giờ hết, giết người kiếm tiền dùng dù sao cũng không được thoải mái, mà tôi lại lo lắng cho an toàn của hắn, không muốn ở nơi tôi không biết bị thương nặng, bị một nữ tử kì lạ --- muốn nói ví dụ quả nhiên có mà đầy --- cho nên...Nhưng sát thủ cực kỳ cố chấp.Từ nhỏ hắn đã bị tổ chức tẩy não, ở phương diện này đúng là tam quan khuyết thiếu, tuyệt nhiên không cảm thấy giết người có gì không tốt.Kiên nhẫn đứng tại chỗ nghe tôi lẩm bẩm lải nhải bức ép đến khi tôi lẩm bẩm lải nhải đến cùng, hắn mới yên lặng giơ tay hổ sờ sờ cái đầu cún của tôi, sau đó tiếp tục ra ngoài.--- Đúng vậy đúng vậy! Điều này đúng là làm cho tôi tức chết! Làm theo ý mình, tuyệt đôi không nghe người ta khuyên bảo!Tôi tức giận, mông lung trong cơ thể mất đi khống chế, khẽ vươn tay nắm chặt vạt áo sát thủ, chờ khi hắn kinh ngạc quay đầu, tôi nhắm chuẩn môi mỏng đang nhếch lên của hắn, nhón chân hôn tới.Sau đó đổi thành sát thủ mông lung.Được được nhưng... xem ra vẫn là trẻ con/ gà lắm, ngay cả hôn cũng không biết làm sao, để tôi đến dạy hắn một chút nào!Phát hiện sát thủ phản ứng trúc trắc, tôi nheo mắt lại, trong lòng cười nhạo một tiếng, đầu lưỡi uốn éo dùng sức, như rắn trườn chui vào trong miệng sát thủ."Ừm..." Sát thủ phát ra một tiếng rên nhẹ.Nghe thấy âm thanh khàn khàn kia, nửa người tôi đều mềm nhũn, miệng càng ra sức hôn, đầu lưỡi như bàn trải quét qua miệng sát thủ, làm cho mặt hắn đỏ tận mang tai, ánh mắt mơ mang, hơi thở hỗn loạn.Đến tận khi đầu lưỡi tôi quét qua chân răng của sát thủ, trong lúc vô tình chạm phải một hạt tròn tròn, sát thủ bỗng nhiên chấn động toàn thân, ngược lại với vẻ mặt say mê trước đó, bắt đầu đẩy tôi ra ngoài.Đã đến lúc này, làm sao để hắn toại nguyện!Tôi trong bóng tôi phân tranh cao thấp, dùng đầu lưỡi gảy hạt kia ra ngoài. Sát thủ giãy dụa giữ lấy, muốn tôi phải rút lui, lại sợ vô tình làm tôi bị thương, trong lúc do dự, đầu lưỡi tôi tìm đường chết, đẩy vật kia vào răng lanh bén nhọn của sát thủ.Biu~Một chất lỏng đắng chát từ bên trong chảy ra.Tôi và sát thủ đồng thời sửng sốt, không bao lâu, trong miệng hai người đều phun ra một ngụm máu, cuối cùng tèo cùng nhau.Cho nên nói...Lần sau hôn, vẫn nên lấy thuốc độc giấu ở răng ra ₍₍⁽⁽(ી(・◡・)ʃ)₎₎⁾⁾Nhưng hình như đã muộn rồi, haha.--Hết--