Tác giả:

Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: "Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường". Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…

Chương 992

Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng TrầnTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: "Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường". Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Chương 992Ngọc Nghiên nhắc nhở: “Công chúa, nên dùng bữa tối rồi”.Nàng đã vô thức ngồi cả chiều.Cơm canh được bưng lên bàn, Thẩm Nguyệt không hề muốn ăn. Ngọc Nghiên vội vàng đi mời Tần Như Lương cùng tới ăn tối, làm vậy cũng là để hắn ta khuyên nhủ Thẩm Nguyệt.Thôi thị ở bên cạnh nói: “Dẫu sao công chúa cũng nên ăn chút đi, ăn no mới có sức nghĩ cách cứu đại nhân”.Thẩm Nguyệt điềm tĩnh đáp: “Nhị nương yên tâm, ta sẽ không ngược đãi cơ thể mình vào lúc này đâu”.Nàng chỉ là đang chờ, chờ đêm nay đến nhanh một chút.Thẩm Nguyệt không thể để đầu óc mình thả lỏng, lúc nào cũng phải trong trạng thái đề phòng và căng thẳng cực độ. Nàng sợ một khi bản thân lơi lỏng thì sẽ khiến cho một số hình ảnh mà nàng căn bản không cách nào tưởng tượng tràn vào trong đầu.Nàng sẽ không tự chủ mà nhớ đến hình ảnh lúc Tần Như Lương mới đi ra từ Đại Lý Tự.Chắc chắn Hạ Phóng kia cũng sẽ không ngại dụng hình với Tô Vũ.Tô Vũ ở trong lao sẽ biến thành dáng vẻ thế nào?Thẩm Nguyệt giống như bị phân liệt, vừa vô thức nghĩ đến lại vừa ngăn cản bản thân, không để mình nghĩ tới.Chắc chắn lúc trước Tô Vũ cũng có thời điểm phân liệt và đấu tranh giống nàng. Khi đó hắn kiểm soát bản thân như thế nào?Thẩm Nguyệt còn chưa kịp động đũa, Tần Như Lương đã vội vàng đến rồi. Vừa ngồi xuống còn chưa kịp nói mấy câu, quản gia cũng tranh thủ màn đêm buông xuống không lâu, đến Trì Xuân Uyển nói với Thẩm Nguyệt: “Công chúa, có người đưa phong thư này đến”.Sắc mặt Thẩm Nguyệt hơi thay đổi, vội vươn tay nhận lấy, mở ra nhanh chóng lướt xem một lượt, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.Tần Như Lương hỏi: “Rốt cuộc cô sắp xếp như thế nào?”Hắn ta biết hôm nay Thẩm Nguyệt đi dạo bên ngoài rất lâu, chắc chắn là có mưu đồ.“Ta muốn gặp Hạ tướng”, Thẩm Nguyệt nói: “Mặc dù ngươi và Hạ tướng không có quan hệ thân thiết gì mấy nhưng dẫu sao ngươi cũng từng trợ giúp Hạ Du, có lẽ Hạ tướng sẽ bằng lòng gặp ngươi một lần”.Tần Như Lương nhíu mày nói: “Cô muốn ta đi hẹn Hạ tướng, chuyện này không thành vấn đề, nhưng một khi ra khỏi cánh cửa này, ta và cô đều bị theo dõi sít sao, lúc này đi gặp Hạ Tướng chắc chắn không phải hành động sáng suốt”.Thẩm Nguyệt bình tĩnh nhìn hắn ta, nói: “Ta muốn gặp đấy, hơn nữa nhất định phải là tối nay. Ai cản ta đều phải chết”.Thẩm Nguyệt đứng dậy, cũng không đoái hoài đến ăn cơm nữa, tùy tiện nói: “Ngọc Nghiên, thay quần áo”.Thẩm Nguyệt mặc một chiếc váy màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng có mũ trùm màu đen, đi ra khỏi cổng lớn cùng Tần Như Lương.Chỉ là họ mới ra không bao lâu, sau lưng đã vang lên tiếng động sột soạt. Nếu là người bình thường, có khi sẽ nghe không hiểu, cho rằng mèo nhà ai nấn ná trên tường, bàn chân đi trên ngói xanh phát ra âm thanh rất nhỏ.Nhưng Thẩm Nguyệt biết, mình và Tần Như Lương bị theo dõi rồi.Cho dù là trong ngõ hẻm hẻo lánh hay trên mái hiên nhà dân, đâu đâu cũng có người giữ một khoảng cách nhất định bám theo.

Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng TrầnTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: "Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường". Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Chương 992Ngọc Nghiên nhắc nhở: “Công chúa, nên dùng bữa tối rồi”.Nàng đã vô thức ngồi cả chiều.Cơm canh được bưng lên bàn, Thẩm Nguyệt không hề muốn ăn. Ngọc Nghiên vội vàng đi mời Tần Như Lương cùng tới ăn tối, làm vậy cũng là để hắn ta khuyên nhủ Thẩm Nguyệt.Thôi thị ở bên cạnh nói: “Dẫu sao công chúa cũng nên ăn chút đi, ăn no mới có sức nghĩ cách cứu đại nhân”.Thẩm Nguyệt điềm tĩnh đáp: “Nhị nương yên tâm, ta sẽ không ngược đãi cơ thể mình vào lúc này đâu”.Nàng chỉ là đang chờ, chờ đêm nay đến nhanh một chút.Thẩm Nguyệt không thể để đầu óc mình thả lỏng, lúc nào cũng phải trong trạng thái đề phòng và căng thẳng cực độ. Nàng sợ một khi bản thân lơi lỏng thì sẽ khiến cho một số hình ảnh mà nàng căn bản không cách nào tưởng tượng tràn vào trong đầu.Nàng sẽ không tự chủ mà nhớ đến hình ảnh lúc Tần Như Lương mới đi ra từ Đại Lý Tự.Chắc chắn Hạ Phóng kia cũng sẽ không ngại dụng hình với Tô Vũ.Tô Vũ ở trong lao sẽ biến thành dáng vẻ thế nào?Thẩm Nguyệt giống như bị phân liệt, vừa vô thức nghĩ đến lại vừa ngăn cản bản thân, không để mình nghĩ tới.Chắc chắn lúc trước Tô Vũ cũng có thời điểm phân liệt và đấu tranh giống nàng. Khi đó hắn kiểm soát bản thân như thế nào?Thẩm Nguyệt còn chưa kịp động đũa, Tần Như Lương đã vội vàng đến rồi. Vừa ngồi xuống còn chưa kịp nói mấy câu, quản gia cũng tranh thủ màn đêm buông xuống không lâu, đến Trì Xuân Uyển nói với Thẩm Nguyệt: “Công chúa, có người đưa phong thư này đến”.Sắc mặt Thẩm Nguyệt hơi thay đổi, vội vươn tay nhận lấy, mở ra nhanh chóng lướt xem một lượt, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.Tần Như Lương hỏi: “Rốt cuộc cô sắp xếp như thế nào?”Hắn ta biết hôm nay Thẩm Nguyệt đi dạo bên ngoài rất lâu, chắc chắn là có mưu đồ.“Ta muốn gặp Hạ tướng”, Thẩm Nguyệt nói: “Mặc dù ngươi và Hạ tướng không có quan hệ thân thiết gì mấy nhưng dẫu sao ngươi cũng từng trợ giúp Hạ Du, có lẽ Hạ tướng sẽ bằng lòng gặp ngươi một lần”.Tần Như Lương nhíu mày nói: “Cô muốn ta đi hẹn Hạ tướng, chuyện này không thành vấn đề, nhưng một khi ra khỏi cánh cửa này, ta và cô đều bị theo dõi sít sao, lúc này đi gặp Hạ Tướng chắc chắn không phải hành động sáng suốt”.Thẩm Nguyệt bình tĩnh nhìn hắn ta, nói: “Ta muốn gặp đấy, hơn nữa nhất định phải là tối nay. Ai cản ta đều phải chết”.Thẩm Nguyệt đứng dậy, cũng không đoái hoài đến ăn cơm nữa, tùy tiện nói: “Ngọc Nghiên, thay quần áo”.Thẩm Nguyệt mặc một chiếc váy màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng có mũ trùm màu đen, đi ra khỏi cổng lớn cùng Tần Như Lương.Chỉ là họ mới ra không bao lâu, sau lưng đã vang lên tiếng động sột soạt. Nếu là người bình thường, có khi sẽ nghe không hiểu, cho rằng mèo nhà ai nấn ná trên tường, bàn chân đi trên ngói xanh phát ra âm thanh rất nhỏ.Nhưng Thẩm Nguyệt biết, mình và Tần Như Lương bị theo dõi rồi.Cho dù là trong ngõ hẻm hẻo lánh hay trên mái hiên nhà dân, đâu đâu cũng có người giữ một khoảng cách nhất định bám theo.

Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng TrầnTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: "Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường". Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Chương 992Ngọc Nghiên nhắc nhở: “Công chúa, nên dùng bữa tối rồi”.Nàng đã vô thức ngồi cả chiều.Cơm canh được bưng lên bàn, Thẩm Nguyệt không hề muốn ăn. Ngọc Nghiên vội vàng đi mời Tần Như Lương cùng tới ăn tối, làm vậy cũng là để hắn ta khuyên nhủ Thẩm Nguyệt.Thôi thị ở bên cạnh nói: “Dẫu sao công chúa cũng nên ăn chút đi, ăn no mới có sức nghĩ cách cứu đại nhân”.Thẩm Nguyệt điềm tĩnh đáp: “Nhị nương yên tâm, ta sẽ không ngược đãi cơ thể mình vào lúc này đâu”.Nàng chỉ là đang chờ, chờ đêm nay đến nhanh một chút.Thẩm Nguyệt không thể để đầu óc mình thả lỏng, lúc nào cũng phải trong trạng thái đề phòng và căng thẳng cực độ. Nàng sợ một khi bản thân lơi lỏng thì sẽ khiến cho một số hình ảnh mà nàng căn bản không cách nào tưởng tượng tràn vào trong đầu.Nàng sẽ không tự chủ mà nhớ đến hình ảnh lúc Tần Như Lương mới đi ra từ Đại Lý Tự.Chắc chắn Hạ Phóng kia cũng sẽ không ngại dụng hình với Tô Vũ.Tô Vũ ở trong lao sẽ biến thành dáng vẻ thế nào?Thẩm Nguyệt giống như bị phân liệt, vừa vô thức nghĩ đến lại vừa ngăn cản bản thân, không để mình nghĩ tới.Chắc chắn lúc trước Tô Vũ cũng có thời điểm phân liệt và đấu tranh giống nàng. Khi đó hắn kiểm soát bản thân như thế nào?Thẩm Nguyệt còn chưa kịp động đũa, Tần Như Lương đã vội vàng đến rồi. Vừa ngồi xuống còn chưa kịp nói mấy câu, quản gia cũng tranh thủ màn đêm buông xuống không lâu, đến Trì Xuân Uyển nói với Thẩm Nguyệt: “Công chúa, có người đưa phong thư này đến”.Sắc mặt Thẩm Nguyệt hơi thay đổi, vội vươn tay nhận lấy, mở ra nhanh chóng lướt xem một lượt, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.Tần Như Lương hỏi: “Rốt cuộc cô sắp xếp như thế nào?”Hắn ta biết hôm nay Thẩm Nguyệt đi dạo bên ngoài rất lâu, chắc chắn là có mưu đồ.“Ta muốn gặp Hạ tướng”, Thẩm Nguyệt nói: “Mặc dù ngươi và Hạ tướng không có quan hệ thân thiết gì mấy nhưng dẫu sao ngươi cũng từng trợ giúp Hạ Du, có lẽ Hạ tướng sẽ bằng lòng gặp ngươi một lần”.Tần Như Lương nhíu mày nói: “Cô muốn ta đi hẹn Hạ tướng, chuyện này không thành vấn đề, nhưng một khi ra khỏi cánh cửa này, ta và cô đều bị theo dõi sít sao, lúc này đi gặp Hạ Tướng chắc chắn không phải hành động sáng suốt”.Thẩm Nguyệt bình tĩnh nhìn hắn ta, nói: “Ta muốn gặp đấy, hơn nữa nhất định phải là tối nay. Ai cản ta đều phải chết”.Thẩm Nguyệt đứng dậy, cũng không đoái hoài đến ăn cơm nữa, tùy tiện nói: “Ngọc Nghiên, thay quần áo”.Thẩm Nguyệt mặc một chiếc váy màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng có mũ trùm màu đen, đi ra khỏi cổng lớn cùng Tần Như Lương.Chỉ là họ mới ra không bao lâu, sau lưng đã vang lên tiếng động sột soạt. Nếu là người bình thường, có khi sẽ nghe không hiểu, cho rằng mèo nhà ai nấn ná trên tường, bàn chân đi trên ngói xanh phát ra âm thanh rất nhỏ.Nhưng Thẩm Nguyệt biết, mình và Tần Như Lương bị theo dõi rồi.Cho dù là trong ngõ hẻm hẻo lánh hay trên mái hiên nhà dân, đâu đâu cũng có người giữ một khoảng cách nhất định bám theo.

Chương 992