Tác giả:

Khi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: "Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường". Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa…

Chương 1007

Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng TrầnTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: "Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường". Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Chương 1007Tô Vũ lắc đầu, nụ cười trên môi vẫn chưa phai nhạt, hắn cúi đầu thản nhiên vuốt tay áo rồi nói: “Không, ta không muốn quấy rầy suy nghĩ của nàng”.Nếu như không thể cứu được hắn thì A Nguyệt dựa vào đâu để chủ trì Đại Sở trong tương lai chứ?Hắn tin tưởng rằng nàng chắc chắn có thể làm được.Ngay sau đó Hạ Phóng đã phái người trở lại canh giữ đại lao một cách nghiêm ngặt. Đại lý tự khanh cũng bất lực, chỉ nói thêm vài câu với Tô Vũ, sợ Hạ Phóng nghe được chuyện gì đó cho nên nhanh chóng rời khỏi đại lao.Trong Trì Xuân Uyển, Thẩm Nguyệt vẫn còn mê man, Thôi thị đã vội vàng đi mời đại phu, Ngọc Nghiên không còn cách nào khác, lại đi gọi Tần Như Lương tới.Kể từ ngày hôm qua khi biết Tô Vũ đã gặp chuyện không may, Thẩm Nguyệt đã không dừng một giây nào để nghỉ ngơi, thậm chí còn không ăn không ngủ.Người khác có khuyên bảo thế nào thì nàng cũng không nghe, nàng vừa trải qua một trận thập tử nhất sinh, sao có thể tiếp tục để bản thân gặp áp lực được nữa?Thế mà nàng vẫn vì Tô Vũ mà tự gây sức ép lên bản thân.Suy nghĩ nặng nề đến hừng đông liền hôn mê bất tỉnh.Tần Như Lương là một đại nam nhân, sao có thể kề bên chăm sóc cho Thẩm Nguyệt được, cho dù hắn có đến thì cũng chỉ biết luống cuống tay chân.Nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Nguyệt cực kì kém, Tần Như Lương rất tức giận, lạnh lùng nói với Ngọc Nghiên: “Sao nàng ấy lại ngất xỉu? Ngươi là nha hoàn bên cạnh nàng, cho dù nàng đang ngủ hay hôn mê thì ngươi đều phải lưu tâm chăm sóc chứ!”Ngọc Nghiên rơm rớm nước mắt nói: “Nô tỳ tất nhiên đã cố hết sức lưu tâm chăm sóc, cả đêm không dám chợp mắt”.“Nàng ấy đã ngủ từ lúc nào?”Ngọc Nghiên mím môi nói: “Không biết ngất đi có tính là đang ngủ không…”Tần Như Lương sửng sốt, sắc mặt lạnh lùng: “Nàng cả đêm không ngủ?”Ngọc Nghiên lại bắt đầu khóc: “Công chúa ngồi bên bàn viết hồi lâu, nô tỳ có khuyên thế nào thì công chúa cũng không nghe, cho đến rạng sáng công chúa vừa đứng dậy đã ngất xỉu…”Tần Như Lương ngồi bên giường Thẩm Nguyệt, nếu Thẩm Nguyệt tỉnh lại vào lúc này thì hắn ta nhất định sẽ tức giận đến mức chỉ vào mũi của nàng và mắng.Nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt gầy yếu của nàng thì hắn ta lại đưa tay lên vuốt ve một lúc, càng cảm thấy lạnh lẽo thì hắn ta càng đau lòng.Tần Như Lương phát hiện toàn thân nàng đều lạnh như băng, tay chân mềm nhũng lạnh lẽo đến đáng sợ.Tần Như Lương nhíu mày nói: “Sao nàng lại lạnh như vậy?”Hắn ta vội vàng đưa Thẩm Nguyệt ra khỏi chiếc giường cũng lạnh không kém, đặt một lòng bàn tay lên lưng nàng rồi truyền chân khí vào người nàng, sau đó còn dặn dò Ngọc Nghiên: “Đi mang thêm lò sưởi tới đây, nàng ấy đang rất lạnh, nhiệt độ trong phòng phải đủ ấm áp mới được”.Ngọc Nghiên cảm thấy có người dặn dò mình làm việc còn tốt hơn là hoang mang lo sợ trong bất lực, ngay lập tức vội vàng chạy ra ngoài mang lò sưởi vào.Khi nàng ta quay lại thì nàng ta nhìn thấy Tần Như Lương đang ôm Thẩm Nguyệt trong tay, xoa xoa tay và làm ấm chân cho nàng.

Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng TrầnTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: "Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường". Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Chương 1007Tô Vũ lắc đầu, nụ cười trên môi vẫn chưa phai nhạt, hắn cúi đầu thản nhiên vuốt tay áo rồi nói: “Không, ta không muốn quấy rầy suy nghĩ của nàng”.Nếu như không thể cứu được hắn thì A Nguyệt dựa vào đâu để chủ trì Đại Sở trong tương lai chứ?Hắn tin tưởng rằng nàng chắc chắn có thể làm được.Ngay sau đó Hạ Phóng đã phái người trở lại canh giữ đại lao một cách nghiêm ngặt. Đại lý tự khanh cũng bất lực, chỉ nói thêm vài câu với Tô Vũ, sợ Hạ Phóng nghe được chuyện gì đó cho nên nhanh chóng rời khỏi đại lao.Trong Trì Xuân Uyển, Thẩm Nguyệt vẫn còn mê man, Thôi thị đã vội vàng đi mời đại phu, Ngọc Nghiên không còn cách nào khác, lại đi gọi Tần Như Lương tới.Kể từ ngày hôm qua khi biết Tô Vũ đã gặp chuyện không may, Thẩm Nguyệt đã không dừng một giây nào để nghỉ ngơi, thậm chí còn không ăn không ngủ.Người khác có khuyên bảo thế nào thì nàng cũng không nghe, nàng vừa trải qua một trận thập tử nhất sinh, sao có thể tiếp tục để bản thân gặp áp lực được nữa?Thế mà nàng vẫn vì Tô Vũ mà tự gây sức ép lên bản thân.Suy nghĩ nặng nề đến hừng đông liền hôn mê bất tỉnh.Tần Như Lương là một đại nam nhân, sao có thể kề bên chăm sóc cho Thẩm Nguyệt được, cho dù hắn có đến thì cũng chỉ biết luống cuống tay chân.Nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Nguyệt cực kì kém, Tần Như Lương rất tức giận, lạnh lùng nói với Ngọc Nghiên: “Sao nàng ấy lại ngất xỉu? Ngươi là nha hoàn bên cạnh nàng, cho dù nàng đang ngủ hay hôn mê thì ngươi đều phải lưu tâm chăm sóc chứ!”Ngọc Nghiên rơm rớm nước mắt nói: “Nô tỳ tất nhiên đã cố hết sức lưu tâm chăm sóc, cả đêm không dám chợp mắt”.“Nàng ấy đã ngủ từ lúc nào?”Ngọc Nghiên mím môi nói: “Không biết ngất đi có tính là đang ngủ không…”Tần Như Lương sửng sốt, sắc mặt lạnh lùng: “Nàng cả đêm không ngủ?”Ngọc Nghiên lại bắt đầu khóc: “Công chúa ngồi bên bàn viết hồi lâu, nô tỳ có khuyên thế nào thì công chúa cũng không nghe, cho đến rạng sáng công chúa vừa đứng dậy đã ngất xỉu…”Tần Như Lương ngồi bên giường Thẩm Nguyệt, nếu Thẩm Nguyệt tỉnh lại vào lúc này thì hắn ta nhất định sẽ tức giận đến mức chỉ vào mũi của nàng và mắng.Nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt gầy yếu của nàng thì hắn ta lại đưa tay lên vuốt ve một lúc, càng cảm thấy lạnh lẽo thì hắn ta càng đau lòng.Tần Như Lương phát hiện toàn thân nàng đều lạnh như băng, tay chân mềm nhũng lạnh lẽo đến đáng sợ.Tần Như Lương nhíu mày nói: “Sao nàng lại lạnh như vậy?”Hắn ta vội vàng đưa Thẩm Nguyệt ra khỏi chiếc giường cũng lạnh không kém, đặt một lòng bàn tay lên lưng nàng rồi truyền chân khí vào người nàng, sau đó còn dặn dò Ngọc Nghiên: “Đi mang thêm lò sưởi tới đây, nàng ấy đang rất lạnh, nhiệt độ trong phòng phải đủ ấm áp mới được”.Ngọc Nghiên cảm thấy có người dặn dò mình làm việc còn tốt hơn là hoang mang lo sợ trong bất lực, ngay lập tức vội vàng chạy ra ngoài mang lò sưởi vào.Khi nàng ta quay lại thì nàng ta nhìn thấy Tần Như Lương đang ôm Thẩm Nguyệt trong tay, xoa xoa tay và làm ấm chân cho nàng.

Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng TrầnTác giả: Thiên QuânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcKhi xưa Thẩm Nguyệt là một con ngốc. Nhưng một con ngốc như nàng lại có thể đoạt được người tình trong mộng của vô số nữ nhân Đại Sở, nàng đã được gả cho đại tướng quân đứng đầu Đại Sở, Tần Như Lương. Nghe nói hôn sự này do nàng dựa vào sự ngu ngốc của bản thân mà có được, còn đại tướng quân Tần Như Lương thì đã có người trong lòng từ trước. Vào ngày thành thân, tuyết rơi phủ dày ở kinh thành khiến cho bầu không khí hân hoan trong quý phủ cũng nhạt nhòa đi ít nhiều. Tần Như Lương mặc hỉ phục đứng trong gió tuyết, vai rộng eo hẹp, hỉ phục đỏ diễm lệ càng làm nổi bật lên hình thể cao ráo thẳng tắp cùng khuôn mặt anh tuấn của hắn ta. Nhưng hắn ta lại đang nhìn Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, ánh mắt đó khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hắn ta nói: "Cả đời này ta cũng sẽ không thích một con ngốc, nhưng cô cũng đã được gả tới đây rồi, nếu như muốn được sống bình an không lo nghĩ thì cô nên biết điều mà an phận thủ thường". Thậm chí hắn ta còn không buồn liếc nhìn nàng, vừa… Chương 1007Tô Vũ lắc đầu, nụ cười trên môi vẫn chưa phai nhạt, hắn cúi đầu thản nhiên vuốt tay áo rồi nói: “Không, ta không muốn quấy rầy suy nghĩ của nàng”.Nếu như không thể cứu được hắn thì A Nguyệt dựa vào đâu để chủ trì Đại Sở trong tương lai chứ?Hắn tin tưởng rằng nàng chắc chắn có thể làm được.Ngay sau đó Hạ Phóng đã phái người trở lại canh giữ đại lao một cách nghiêm ngặt. Đại lý tự khanh cũng bất lực, chỉ nói thêm vài câu với Tô Vũ, sợ Hạ Phóng nghe được chuyện gì đó cho nên nhanh chóng rời khỏi đại lao.Trong Trì Xuân Uyển, Thẩm Nguyệt vẫn còn mê man, Thôi thị đã vội vàng đi mời đại phu, Ngọc Nghiên không còn cách nào khác, lại đi gọi Tần Như Lương tới.Kể từ ngày hôm qua khi biết Tô Vũ đã gặp chuyện không may, Thẩm Nguyệt đã không dừng một giây nào để nghỉ ngơi, thậm chí còn không ăn không ngủ.Người khác có khuyên bảo thế nào thì nàng cũng không nghe, nàng vừa trải qua một trận thập tử nhất sinh, sao có thể tiếp tục để bản thân gặp áp lực được nữa?Thế mà nàng vẫn vì Tô Vũ mà tự gây sức ép lên bản thân.Suy nghĩ nặng nề đến hừng đông liền hôn mê bất tỉnh.Tần Như Lương là một đại nam nhân, sao có thể kề bên chăm sóc cho Thẩm Nguyệt được, cho dù hắn có đến thì cũng chỉ biết luống cuống tay chân.Nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Nguyệt cực kì kém, Tần Như Lương rất tức giận, lạnh lùng nói với Ngọc Nghiên: “Sao nàng ấy lại ngất xỉu? Ngươi là nha hoàn bên cạnh nàng, cho dù nàng đang ngủ hay hôn mê thì ngươi đều phải lưu tâm chăm sóc chứ!”Ngọc Nghiên rơm rớm nước mắt nói: “Nô tỳ tất nhiên đã cố hết sức lưu tâm chăm sóc, cả đêm không dám chợp mắt”.“Nàng ấy đã ngủ từ lúc nào?”Ngọc Nghiên mím môi nói: “Không biết ngất đi có tính là đang ngủ không…”Tần Như Lương sửng sốt, sắc mặt lạnh lùng: “Nàng cả đêm không ngủ?”Ngọc Nghiên lại bắt đầu khóc: “Công chúa ngồi bên bàn viết hồi lâu, nô tỳ có khuyên thế nào thì công chúa cũng không nghe, cho đến rạng sáng công chúa vừa đứng dậy đã ngất xỉu…”Tần Như Lương ngồi bên giường Thẩm Nguyệt, nếu Thẩm Nguyệt tỉnh lại vào lúc này thì hắn ta nhất định sẽ tức giận đến mức chỉ vào mũi của nàng và mắng.Nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt gầy yếu của nàng thì hắn ta lại đưa tay lên vuốt ve một lúc, càng cảm thấy lạnh lẽo thì hắn ta càng đau lòng.Tần Như Lương phát hiện toàn thân nàng đều lạnh như băng, tay chân mềm nhũng lạnh lẽo đến đáng sợ.Tần Như Lương nhíu mày nói: “Sao nàng lại lạnh như vậy?”Hắn ta vội vàng đưa Thẩm Nguyệt ra khỏi chiếc giường cũng lạnh không kém, đặt một lòng bàn tay lên lưng nàng rồi truyền chân khí vào người nàng, sau đó còn dặn dò Ngọc Nghiên: “Đi mang thêm lò sưởi tới đây, nàng ấy đang rất lạnh, nhiệt độ trong phòng phải đủ ấm áp mới được”.Ngọc Nghiên cảm thấy có người dặn dò mình làm việc còn tốt hơn là hoang mang lo sợ trong bất lực, ngay lập tức vội vàng chạy ra ngoài mang lò sưởi vào.Khi nàng ta quay lại thì nàng ta nhìn thấy Tần Như Lương đang ôm Thẩm Nguyệt trong tay, xoa xoa tay và làm ấm chân cho nàng.

Chương 1007