“Cậu cũng không phải không biết, mình đã nói với anh ấy rất nhiều lần là tất phải để ở kệ giày ngay cửa ra vào cho mình dễ giặt. Anh ấy thì hay rồi, cứ như không nghe thấy vậy đó, lần nào cần mang tất cũng tìm mình…” Bạn thân của cô – Trần Tiêu ở đầu bên kia điện thoại nói cả buổi trời. Mãi đến khi Thẩm Niệm Thư đến rồi, cô ấy vẫn muốn nói thêm nữa, giọng điệu còn có chút ngưỡng mộ: “Vẫn là độc thân tốt hơn, không cần ngày nào cũng chăm chồng như chăm con.” “Cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng.” Thẩm Niệm Thư dừng lại trước của một tiệm đồ ngọt, nhìn đồng hồ, cách thời gian hẹn còn 5 phút, chắc đủ để kết thúc cuộc than vãn của bà chủ này rồi: “Mình đến trước cửa rồi, có gì lần sau nói tiếp.” Trần Tiêu bên kia kêu lên một tiếng, còn không quên cổ vũ cô bạn của mình: “Cố lên, chúc cậu thành công! Xả thân cũng không sao, mình nuôi cậu.” Thẩm Niệm Thư biết đó chỉ là nói đùa thôi, lắc đầu không nói gì, sau đó cúp máy. Cô đứng trước bức tường màu hồng phấn của tiệm bánh ngọt, thầm cổ vũ…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...