Mùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,…
Chương 213
Thần Long Ở RểTác giả: Wo WoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,… Chương 213“Á…”“Đừng… không…. thể… chịu… nổi.”Từng tiếng động vang vọng trong đêm, khung cảnh lại nhá nhem u ám.Trần Giai Linh từng đợt cho rằng bản thân như rơi vào địa ngục không lối thoát, mà Trình Vũ lại vô cùng hả hê.Bọn nhà giàu, danh giá đến thế là cùng.Cuối cùng cũng bị hắn chà đạp, không phải sao?“Ngoan… chẳng phải em nói… Trần gia cần sự ủng hộ của tôi.”Dứt lời hắn xoay người Trần Giai Linh, bắt cô ta đứng quay lưng về phía mình, còn tay cô ta phải tựa vào cây to trước mặt.Hắn canh chuẩn góc quay mà hắn đã đặt trước.“Kêu lên… đừng sợ…”“Ở đây không có ai.”“Em không lên tiếng tôi sẽ không vui.”Trình Vũ cũng không còn vẻ giả vờ lạnh nhạt, cũng không còn cần diễn cái phong thái ‘Chiến thần’ kia.Hắn trở thành một kẻ khốn nạn thực thụ.“Á… xin ngài… làm ơn..”“Đúng! Nên như thế.”“Cầu xin tôi là tốt.”Cứ như thế, hắn không quan tâm cái phong tình hay là cùng hòa hợp gì gì đó.Trước giờ hắn chỉ có thể được lăn lộn cùng đám phụ nữ ở phố đèn đỏ, con mồi lừa đảo của hắn cũng chỉ là những người đàn bà hồi xuân.Làm gì đã nếm món ngon thế này chứ?Trần Giai Linh khóc khản cả cổ, chỉ muốn chuyện này thật nhanh chóng trôi qua.Có lẽ chỉ qua một tiếng đồng hồ, nhưng với Trần Giai Linh là cả một thời gian quá dài, quá kinh tởm.Mà Trình Vũ lại tiếc nuối không muốn rời khỏi người Trần Giai Linh.Cô ta dù đau đớn nhưng vẫn không quên chuyện chính.“Ngài xem… chuyện kia…” Trần Giai Linh ôm chiếc váy đã bị rách che đi phần cần che, ngồi bệt ngước mắt hỏi Trình Vũ.Hắn ta sau khi mặc đồ, cũng nhanh chóng lấy đi máy mà mình đã bố trí từ trước.“Ừm, xem như em khá ngoan. Tôi sẽ… sẽ giúp.” Trình Vũ lạnh mặt nghiêm túc nói.“Cứ chờ kết quả.”Nói xong hắn lạnh lùng bỏ đi, mặc kệ Trần Giai Linh tự xoay sở.Dù sao đây cũng là lần đầu của cô ta, lại bị thảm hại như thế này, cô ta ấm ức òa khóc.Sau đó như nghĩ được gì đó, cố gắng lê thân thể vào phòng cũ, gọi người đem đồ đến để thay.Ánh mắt trở nên sắc bén hơn.“Đúng… lợi ích càng lớn, phải hy sinh lớn.”Nghĩ một hồi cô ta gọi cho mẹ của mình.
Thần Long Ở RểTác giả: Wo WoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,… Chương 213“Á…”“Đừng… không…. thể… chịu… nổi.”Từng tiếng động vang vọng trong đêm, khung cảnh lại nhá nhem u ám.Trần Giai Linh từng đợt cho rằng bản thân như rơi vào địa ngục không lối thoát, mà Trình Vũ lại vô cùng hả hê.Bọn nhà giàu, danh giá đến thế là cùng.Cuối cùng cũng bị hắn chà đạp, không phải sao?“Ngoan… chẳng phải em nói… Trần gia cần sự ủng hộ của tôi.”Dứt lời hắn xoay người Trần Giai Linh, bắt cô ta đứng quay lưng về phía mình, còn tay cô ta phải tựa vào cây to trước mặt.Hắn canh chuẩn góc quay mà hắn đã đặt trước.“Kêu lên… đừng sợ…”“Ở đây không có ai.”“Em không lên tiếng tôi sẽ không vui.”Trình Vũ cũng không còn vẻ giả vờ lạnh nhạt, cũng không còn cần diễn cái phong thái ‘Chiến thần’ kia.Hắn trở thành một kẻ khốn nạn thực thụ.“Á… xin ngài… làm ơn..”“Đúng! Nên như thế.”“Cầu xin tôi là tốt.”Cứ như thế, hắn không quan tâm cái phong tình hay là cùng hòa hợp gì gì đó.Trước giờ hắn chỉ có thể được lăn lộn cùng đám phụ nữ ở phố đèn đỏ, con mồi lừa đảo của hắn cũng chỉ là những người đàn bà hồi xuân.Làm gì đã nếm món ngon thế này chứ?Trần Giai Linh khóc khản cả cổ, chỉ muốn chuyện này thật nhanh chóng trôi qua.Có lẽ chỉ qua một tiếng đồng hồ, nhưng với Trần Giai Linh là cả một thời gian quá dài, quá kinh tởm.Mà Trình Vũ lại tiếc nuối không muốn rời khỏi người Trần Giai Linh.Cô ta dù đau đớn nhưng vẫn không quên chuyện chính.“Ngài xem… chuyện kia…” Trần Giai Linh ôm chiếc váy đã bị rách che đi phần cần che, ngồi bệt ngước mắt hỏi Trình Vũ.Hắn ta sau khi mặc đồ, cũng nhanh chóng lấy đi máy mà mình đã bố trí từ trước.“Ừm, xem như em khá ngoan. Tôi sẽ… sẽ giúp.” Trình Vũ lạnh mặt nghiêm túc nói.“Cứ chờ kết quả.”Nói xong hắn lạnh lùng bỏ đi, mặc kệ Trần Giai Linh tự xoay sở.Dù sao đây cũng là lần đầu của cô ta, lại bị thảm hại như thế này, cô ta ấm ức òa khóc.Sau đó như nghĩ được gì đó, cố gắng lê thân thể vào phòng cũ, gọi người đem đồ đến để thay.Ánh mắt trở nên sắc bén hơn.“Đúng… lợi ích càng lớn, phải hy sinh lớn.”Nghĩ một hồi cô ta gọi cho mẹ của mình.
Thần Long Ở RểTác giả: Wo WoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,… Chương 213“Á…”“Đừng… không…. thể… chịu… nổi.”Từng tiếng động vang vọng trong đêm, khung cảnh lại nhá nhem u ám.Trần Giai Linh từng đợt cho rằng bản thân như rơi vào địa ngục không lối thoát, mà Trình Vũ lại vô cùng hả hê.Bọn nhà giàu, danh giá đến thế là cùng.Cuối cùng cũng bị hắn chà đạp, không phải sao?“Ngoan… chẳng phải em nói… Trần gia cần sự ủng hộ của tôi.”Dứt lời hắn xoay người Trần Giai Linh, bắt cô ta đứng quay lưng về phía mình, còn tay cô ta phải tựa vào cây to trước mặt.Hắn canh chuẩn góc quay mà hắn đã đặt trước.“Kêu lên… đừng sợ…”“Ở đây không có ai.”“Em không lên tiếng tôi sẽ không vui.”Trình Vũ cũng không còn vẻ giả vờ lạnh nhạt, cũng không còn cần diễn cái phong thái ‘Chiến thần’ kia.Hắn trở thành một kẻ khốn nạn thực thụ.“Á… xin ngài… làm ơn..”“Đúng! Nên như thế.”“Cầu xin tôi là tốt.”Cứ như thế, hắn không quan tâm cái phong tình hay là cùng hòa hợp gì gì đó.Trước giờ hắn chỉ có thể được lăn lộn cùng đám phụ nữ ở phố đèn đỏ, con mồi lừa đảo của hắn cũng chỉ là những người đàn bà hồi xuân.Làm gì đã nếm món ngon thế này chứ?Trần Giai Linh khóc khản cả cổ, chỉ muốn chuyện này thật nhanh chóng trôi qua.Có lẽ chỉ qua một tiếng đồng hồ, nhưng với Trần Giai Linh là cả một thời gian quá dài, quá kinh tởm.Mà Trình Vũ lại tiếc nuối không muốn rời khỏi người Trần Giai Linh.Cô ta dù đau đớn nhưng vẫn không quên chuyện chính.“Ngài xem… chuyện kia…” Trần Giai Linh ôm chiếc váy đã bị rách che đi phần cần che, ngồi bệt ngước mắt hỏi Trình Vũ.Hắn ta sau khi mặc đồ, cũng nhanh chóng lấy đi máy mà mình đã bố trí từ trước.“Ừm, xem như em khá ngoan. Tôi sẽ… sẽ giúp.” Trình Vũ lạnh mặt nghiêm túc nói.“Cứ chờ kết quả.”Nói xong hắn lạnh lùng bỏ đi, mặc kệ Trần Giai Linh tự xoay sở.Dù sao đây cũng là lần đầu của cô ta, lại bị thảm hại như thế này, cô ta ấm ức òa khóc.Sau đó như nghĩ được gì đó, cố gắng lê thân thể vào phòng cũ, gọi người đem đồ đến để thay.Ánh mắt trở nên sắc bén hơn.“Đúng… lợi ích càng lớn, phải hy sinh lớn.”Nghĩ một hồi cô ta gọi cho mẹ của mình.