Mùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,…
Chương 389
Thần Long Ở RểTác giả: Wo WoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,… Chương 389Hoàng Đàn gật đầu rồi rời đi,Mà lúc này Lục Thạc cũng nhìn ra được, Hồ Cửu dáng vẻ này vô cùng phong độ, cô lại nhìn thấy người thanh niên năm đó.“Hồ Cửu… Anh có biết Dung Vị gọi tôi vì chuyện gì không?”Anh nhìn Lục Thạc, lại nhìn phòng cấp cứu, trong lòng cũng phỏng đoán một hai có lẽ Dung Vị tìm đến Lục Thạc là vì mình.Thay vì nói ra Hồ Cửu lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.Rất nhanh, một bác sĩ đi ra.Hồ Cửu lại gần hỏi.“Bác sĩ, bạn tôi thế nào rồi?”Gương mặt lạnh nhạt nhưng ngữ khí vô cùng lo lắng.“Vết thương nghiêm trọng, e rằng…”Vị bác sĩ hơi ngập ngừng.“Bác sĩ cứ nói.”Ánh mắt Hồ Cửu trở nên lạnh lẽo.“Tôi không nói trước điều gì. Nhưng tình trạng của anh ta, nếu có thể qua khỏi cũng sẽ mất đôi chân.”Nói xong bác sĩ nhanh chóng đi ra phòng vật tư cùng y tá.Mà Hồ Cửu vô cùng thất thần, mất đi đôi chân là điều kinh khủng thế nào chứ?Với tính cách của Dung Vị, mất đi đôi chân kia còn hơn mất mạng.Lục Thạc nghe xong thì ôm miệng không thốt nên lời, ánh mắt rưng rưng, cô chưa từng nghĩ mọi chuyện lại tệ thế này.“Em không sao chứ?”Khi Lục Thạc muốn quỵ xuống, Hồ Cửu nhanh tay đỡ cô dậy.Hơi ấm nam tính trên người anh phả vào cơ thể Lục Thạc, cô cảm nhận được sự ấm áp lâu nay chưa có.Sự ấm áp này cũng chưa từng tồn tại trên người Hào tổng.“Không… không sao.”Lục Thạc định thần, thoát khỏi tay Hồ Cửu.Cảm giác trong cô có chút mất mát khó tả.“Long… à anh Hồ Cửu.”Hoàng Đàn theo quán tính gọi Hồ Cửu.“Tra thế nào?”“Tài xế gây tai nạn là tài xế xe tải, xem ra đây đúng là tai nạn thông thường.”Hoàng Đàn nghiêm chỉnh báo lại.“Trước mắt là vậy.”Sau đó cũng nhấn mạnh.Dù sao thì chuyện này cũng khó nói, nhất thời than gian không nhiều, hắn ta cũng không tra ngay được.Vẫn là chờ đợi ổn một chút sẽ tra kỹ hơn.Mà lúc này Hữu Thủ cũng đưa cha mẹ Dung Vị tới.“Dung Vị… nó sao rồi.”
Thần Long Ở RểTác giả: Wo WoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,… Chương 389Hoàng Đàn gật đầu rồi rời đi,Mà lúc này Lục Thạc cũng nhìn ra được, Hồ Cửu dáng vẻ này vô cùng phong độ, cô lại nhìn thấy người thanh niên năm đó.“Hồ Cửu… Anh có biết Dung Vị gọi tôi vì chuyện gì không?”Anh nhìn Lục Thạc, lại nhìn phòng cấp cứu, trong lòng cũng phỏng đoán một hai có lẽ Dung Vị tìm đến Lục Thạc là vì mình.Thay vì nói ra Hồ Cửu lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.Rất nhanh, một bác sĩ đi ra.Hồ Cửu lại gần hỏi.“Bác sĩ, bạn tôi thế nào rồi?”Gương mặt lạnh nhạt nhưng ngữ khí vô cùng lo lắng.“Vết thương nghiêm trọng, e rằng…”Vị bác sĩ hơi ngập ngừng.“Bác sĩ cứ nói.”Ánh mắt Hồ Cửu trở nên lạnh lẽo.“Tôi không nói trước điều gì. Nhưng tình trạng của anh ta, nếu có thể qua khỏi cũng sẽ mất đôi chân.”Nói xong bác sĩ nhanh chóng đi ra phòng vật tư cùng y tá.Mà Hồ Cửu vô cùng thất thần, mất đi đôi chân là điều kinh khủng thế nào chứ?Với tính cách của Dung Vị, mất đi đôi chân kia còn hơn mất mạng.Lục Thạc nghe xong thì ôm miệng không thốt nên lời, ánh mắt rưng rưng, cô chưa từng nghĩ mọi chuyện lại tệ thế này.“Em không sao chứ?”Khi Lục Thạc muốn quỵ xuống, Hồ Cửu nhanh tay đỡ cô dậy.Hơi ấm nam tính trên người anh phả vào cơ thể Lục Thạc, cô cảm nhận được sự ấm áp lâu nay chưa có.Sự ấm áp này cũng chưa từng tồn tại trên người Hào tổng.“Không… không sao.”Lục Thạc định thần, thoát khỏi tay Hồ Cửu.Cảm giác trong cô có chút mất mát khó tả.“Long… à anh Hồ Cửu.”Hoàng Đàn theo quán tính gọi Hồ Cửu.“Tra thế nào?”“Tài xế gây tai nạn là tài xế xe tải, xem ra đây đúng là tai nạn thông thường.”Hoàng Đàn nghiêm chỉnh báo lại.“Trước mắt là vậy.”Sau đó cũng nhấn mạnh.Dù sao thì chuyện này cũng khó nói, nhất thời than gian không nhiều, hắn ta cũng không tra ngay được.Vẫn là chờ đợi ổn một chút sẽ tra kỹ hơn.Mà lúc này Hữu Thủ cũng đưa cha mẹ Dung Vị tới.“Dung Vị… nó sao rồi.”
Thần Long Ở RểTác giả: Wo WoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,… Chương 389Hoàng Đàn gật đầu rồi rời đi,Mà lúc này Lục Thạc cũng nhìn ra được, Hồ Cửu dáng vẻ này vô cùng phong độ, cô lại nhìn thấy người thanh niên năm đó.“Hồ Cửu… Anh có biết Dung Vị gọi tôi vì chuyện gì không?”Anh nhìn Lục Thạc, lại nhìn phòng cấp cứu, trong lòng cũng phỏng đoán một hai có lẽ Dung Vị tìm đến Lục Thạc là vì mình.Thay vì nói ra Hồ Cửu lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.Rất nhanh, một bác sĩ đi ra.Hồ Cửu lại gần hỏi.“Bác sĩ, bạn tôi thế nào rồi?”Gương mặt lạnh nhạt nhưng ngữ khí vô cùng lo lắng.“Vết thương nghiêm trọng, e rằng…”Vị bác sĩ hơi ngập ngừng.“Bác sĩ cứ nói.”Ánh mắt Hồ Cửu trở nên lạnh lẽo.“Tôi không nói trước điều gì. Nhưng tình trạng của anh ta, nếu có thể qua khỏi cũng sẽ mất đôi chân.”Nói xong bác sĩ nhanh chóng đi ra phòng vật tư cùng y tá.Mà Hồ Cửu vô cùng thất thần, mất đi đôi chân là điều kinh khủng thế nào chứ?Với tính cách của Dung Vị, mất đi đôi chân kia còn hơn mất mạng.Lục Thạc nghe xong thì ôm miệng không thốt nên lời, ánh mắt rưng rưng, cô chưa từng nghĩ mọi chuyện lại tệ thế này.“Em không sao chứ?”Khi Lục Thạc muốn quỵ xuống, Hồ Cửu nhanh tay đỡ cô dậy.Hơi ấm nam tính trên người anh phả vào cơ thể Lục Thạc, cô cảm nhận được sự ấm áp lâu nay chưa có.Sự ấm áp này cũng chưa từng tồn tại trên người Hào tổng.“Không… không sao.”Lục Thạc định thần, thoát khỏi tay Hồ Cửu.Cảm giác trong cô có chút mất mát khó tả.“Long… à anh Hồ Cửu.”Hoàng Đàn theo quán tính gọi Hồ Cửu.“Tra thế nào?”“Tài xế gây tai nạn là tài xế xe tải, xem ra đây đúng là tai nạn thông thường.”Hoàng Đàn nghiêm chỉnh báo lại.“Trước mắt là vậy.”Sau đó cũng nhấn mạnh.Dù sao thì chuyện này cũng khó nói, nhất thời than gian không nhiều, hắn ta cũng không tra ngay được.Vẫn là chờ đợi ổn một chút sẽ tra kỹ hơn.Mà lúc này Hữu Thủ cũng đưa cha mẹ Dung Vị tới.“Dung Vị… nó sao rồi.”