Tác giả:

Trần Tiểu Ninh thức dậy bên chiếc giường lớn màu trắng. Vẫn là sự cô đơn ấy. Cô và Vương Khải Phong cưới nhau được ba năm nhưng chưa bao giờ anh qua đêm ở trong căn phòng này. Tiểu Ninh bước xuống giường, lại tủ đồ tiện tay cầm chiếc đầm màu xanh nhạt dài qua gối vào nhà vệ sinh. Sau khi vệ sinh cá nhân, cô đi xuống lầu loay hoay trong bếp làm bữa sáng. Một hồi lâu thấy Khải Phong bước xuống lầu, Tiểu Ninh vội chạy lại:" Anh ăn sáng đi, em dọn ra rồi." Khải Phong khuôn mặt không một chút cảm xúc mà lướt ngang qua cô đi thẳng ra xe đến tập đoàn. Có lẽ cũng chẳng có gì là lạ,ba năm nay vẫn luôn như vậy, anh vẫn thái độ đó mà đối xử với cô. Cô vào bếp dọn dẹp rồi đi ra vườn tưới hoa, khu vườn khá rộng nơi này chính là nơi cô thích nhất trong căn nhà này, mỗi ngày cô chỉ biết ra nơi này ngắm hoa rồi tưới nước đôi khi còn tâm sự với chúng nữa, thật nực cười người lại đi tâm sự với hoa nhưng ngoài chúng ra thì còn ai nghe cô nói nữa chứ. Căn nhà chỉ có mỗi mình cô.Người giúp việc cũng bị…

Chương 22: 22: Không Giống Những Người Khác

Trói Em Một ĐờiTác giả: Daisy TháoTruyện Ngôn TìnhTrần Tiểu Ninh thức dậy bên chiếc giường lớn màu trắng. Vẫn là sự cô đơn ấy. Cô và Vương Khải Phong cưới nhau được ba năm nhưng chưa bao giờ anh qua đêm ở trong căn phòng này. Tiểu Ninh bước xuống giường, lại tủ đồ tiện tay cầm chiếc đầm màu xanh nhạt dài qua gối vào nhà vệ sinh. Sau khi vệ sinh cá nhân, cô đi xuống lầu loay hoay trong bếp làm bữa sáng. Một hồi lâu thấy Khải Phong bước xuống lầu, Tiểu Ninh vội chạy lại:" Anh ăn sáng đi, em dọn ra rồi." Khải Phong khuôn mặt không một chút cảm xúc mà lướt ngang qua cô đi thẳng ra xe đến tập đoàn. Có lẽ cũng chẳng có gì là lạ,ba năm nay vẫn luôn như vậy, anh vẫn thái độ đó mà đối xử với cô. Cô vào bếp dọn dẹp rồi đi ra vườn tưới hoa, khu vườn khá rộng nơi này chính là nơi cô thích nhất trong căn nhà này, mỗi ngày cô chỉ biết ra nơi này ngắm hoa rồi tưới nước đôi khi còn tâm sự với chúng nữa, thật nực cười người lại đi tâm sự với hoa nhưng ngoài chúng ra thì còn ai nghe cô nói nữa chứ. Căn nhà chỉ có mỗi mình cô.Người giúp việc cũng bị… - Tiểu Ninh cậu biết sao khi nảy mình đã lơ cậu không? Vì chính bản thân mình không đáng có ai bên cạnh mình cả.Mình vốn dơ bẩn.Mình sợ cậu ngại làm thân với một người bẩn như mình.Tiểu Ninh liên tục lắc đầu:" Không phải đâu Chu Hân, cậu không bẩn, là mình không xứng làm bạn của cậu, mình đã bỏ rơi cậu lúc cậu cần có người bên cạnh nhất, là mình không xứng."Chu Hân cười nhạt, nhưng ánh mắt lộ vẻ hi vọng:" Mấy hôm nay mình có gặp một người, anh ấy không giống những người khác, anh ấy không mắng mình, hơn nữa anh ấy còn nói với mình phải biết tôn trọng bản thân mình, không cho người khác quyền xúc phạm chính mình.Chính anh ấy đã cho mình dũng khí để gặp cậu."Tiểu Ninh mỉm cười, người đàn ông này như là hi vọng duy nhất của Chu Hân vậy:- Cậu thật ngốc, sau này có chuyện gì phải nói với mình trước biết chưa, mình sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu nữa.Chu Hân gật đầu- Cậu định sau này như thế nào, có quay về Anh nữa không?- Mình không muốn quay lại nơi đó nữa.Mình sẽ tìm một công việc bên này, mình muốn ở lại đây.- Cậu đến Vương thị đi, Mình sẽ nói Khải Phong sắp xếp, mình cũng thấy yên tâm hơn.- Cậu với Khải Phong...?Tiểu Ninh gật đầu thay cho lời nói.- Chúc mừng cậu nha.Nhưng còn công việc mình...!- Nghe lời mình đi được không.Cậu ở bên ngoài mình không yên tâm.Chu Hân mỉm cười:" Được"Cuối cùng tất cả khuất mắt trong lòng của tất cả mọi người cũng đã được giải đáp.Bí mật chính là thứ khiến con người ta đau khổ nhất, việc gì qua rồi thì nên để nó qua đi, không nên giữ nhiều làm gì cho nặng lòng.Trưa hôm sau, Chu Hân tiễn Tiểu Ninh ra đến cổng.Tiểu Ninh ngạc nhiên vì thấy xe của Khải Phong vẫn còn ở đó, không nhẽ anh ở đây cả đêm hay sao.Thấy Tiểu Ninh ngây người Chu Hân đập vào vai cô:" Ông xã đang chờ kìa" Cô chọc Tiểu Ninh.- Mình đi đây đây, hôm nào gặp.Cô vẫy tay tạm biệt Chu Hân rồi tiến lại xe nhòm vào cửa kính thì thấy Khải Phong vẫn còn đang ngủ, nghe tiếng gõ kính, Khải Phong tỉnh dậy.Cô mỉm cười:- Anh ở đây cả đêm chờ em sao.Anh chỉ cười cho qua chuyện:" Chu Hân sao rồi."- Cậu ấy ổn hơn nhiều rồi.Em muốn nhờ anh giúp một chuyện.Anh ngắt mũi xoa đầu cô vẻ cưng chiều:" Em muốn anh giúp gì?"- Anh có thể sắp xếp cho Chu Hân một công việc ở Vương thị được không? Cậu ấy ở ngoài em không yên tâm.- Cô ấy quyết định ở lại đây?- Vâng.- Em yên tâm đi.Anh như nhớ lại điều gì đó liền lên tiếng:" Hôm nay anh phải lên tập đoàn, em muốn về nhà hay đi với anh."Suy nghĩ một hồi:"Em đi với anh."Nói rồi anh lái xe đến tập đoàn.Thấy hai người bước vào tập đoàn, mọi người cúi chào, trong lòng thầm ngưỡng mộ.Đến văn phòng anh ngồi vào bàn làm việc, còn cô tùy ý đi lại trong phòng.Một lúc lâu cô lại ngồi lên đùi anh.Anh đang cầm xấp văn kiện thì dừng lại động tác.Xoay eo cô đối diện với mình:" Ngoan, anh đang làm việc." Nói rồi anh đặt lên môi cô một nụ hôn.Tay ôm eo cô mắt dán vào xấp tài liệu trên bàn.- Em đói rồi.Anh lại dừng động tác mà nhìn cô:"Ngoan, anh sắp xong rồi"Một lúc sau cuối cùng cũng đã xong, nhưng cô đã thiếp đi trên vai anh từ lúc nào rồi, nhìn dáng ngủ của cô thật mê người, không tự chủ được anh cuối đầu hôn cô.Mở mắt bắt gặp cảnh Khải Phong hôn mình cô mỉm cười nhìn anh..

Trói Em Một ĐờiTác giả: Daisy TháoTruyện Ngôn TìnhTrần Tiểu Ninh thức dậy bên chiếc giường lớn màu trắng. Vẫn là sự cô đơn ấy. Cô và Vương Khải Phong cưới nhau được ba năm nhưng chưa bao giờ anh qua đêm ở trong căn phòng này. Tiểu Ninh bước xuống giường, lại tủ đồ tiện tay cầm chiếc đầm màu xanh nhạt dài qua gối vào nhà vệ sinh. Sau khi vệ sinh cá nhân, cô đi xuống lầu loay hoay trong bếp làm bữa sáng. Một hồi lâu thấy Khải Phong bước xuống lầu, Tiểu Ninh vội chạy lại:" Anh ăn sáng đi, em dọn ra rồi." Khải Phong khuôn mặt không một chút cảm xúc mà lướt ngang qua cô đi thẳng ra xe đến tập đoàn. Có lẽ cũng chẳng có gì là lạ,ba năm nay vẫn luôn như vậy, anh vẫn thái độ đó mà đối xử với cô. Cô vào bếp dọn dẹp rồi đi ra vườn tưới hoa, khu vườn khá rộng nơi này chính là nơi cô thích nhất trong căn nhà này, mỗi ngày cô chỉ biết ra nơi này ngắm hoa rồi tưới nước đôi khi còn tâm sự với chúng nữa, thật nực cười người lại đi tâm sự với hoa nhưng ngoài chúng ra thì còn ai nghe cô nói nữa chứ. Căn nhà chỉ có mỗi mình cô.Người giúp việc cũng bị… - Tiểu Ninh cậu biết sao khi nảy mình đã lơ cậu không? Vì chính bản thân mình không đáng có ai bên cạnh mình cả.Mình vốn dơ bẩn.Mình sợ cậu ngại làm thân với một người bẩn như mình.Tiểu Ninh liên tục lắc đầu:" Không phải đâu Chu Hân, cậu không bẩn, là mình không xứng làm bạn của cậu, mình đã bỏ rơi cậu lúc cậu cần có người bên cạnh nhất, là mình không xứng."Chu Hân cười nhạt, nhưng ánh mắt lộ vẻ hi vọng:" Mấy hôm nay mình có gặp một người, anh ấy không giống những người khác, anh ấy không mắng mình, hơn nữa anh ấy còn nói với mình phải biết tôn trọng bản thân mình, không cho người khác quyền xúc phạm chính mình.Chính anh ấy đã cho mình dũng khí để gặp cậu."Tiểu Ninh mỉm cười, người đàn ông này như là hi vọng duy nhất của Chu Hân vậy:- Cậu thật ngốc, sau này có chuyện gì phải nói với mình trước biết chưa, mình sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu nữa.Chu Hân gật đầu- Cậu định sau này như thế nào, có quay về Anh nữa không?- Mình không muốn quay lại nơi đó nữa.Mình sẽ tìm một công việc bên này, mình muốn ở lại đây.- Cậu đến Vương thị đi, Mình sẽ nói Khải Phong sắp xếp, mình cũng thấy yên tâm hơn.- Cậu với Khải Phong...?Tiểu Ninh gật đầu thay cho lời nói.- Chúc mừng cậu nha.Nhưng còn công việc mình...!- Nghe lời mình đi được không.Cậu ở bên ngoài mình không yên tâm.Chu Hân mỉm cười:" Được"Cuối cùng tất cả khuất mắt trong lòng của tất cả mọi người cũng đã được giải đáp.Bí mật chính là thứ khiến con người ta đau khổ nhất, việc gì qua rồi thì nên để nó qua đi, không nên giữ nhiều làm gì cho nặng lòng.Trưa hôm sau, Chu Hân tiễn Tiểu Ninh ra đến cổng.Tiểu Ninh ngạc nhiên vì thấy xe của Khải Phong vẫn còn ở đó, không nhẽ anh ở đây cả đêm hay sao.Thấy Tiểu Ninh ngây người Chu Hân đập vào vai cô:" Ông xã đang chờ kìa" Cô chọc Tiểu Ninh.- Mình đi đây đây, hôm nào gặp.Cô vẫy tay tạm biệt Chu Hân rồi tiến lại xe nhòm vào cửa kính thì thấy Khải Phong vẫn còn đang ngủ, nghe tiếng gõ kính, Khải Phong tỉnh dậy.Cô mỉm cười:- Anh ở đây cả đêm chờ em sao.Anh chỉ cười cho qua chuyện:" Chu Hân sao rồi."- Cậu ấy ổn hơn nhiều rồi.Em muốn nhờ anh giúp một chuyện.Anh ngắt mũi xoa đầu cô vẻ cưng chiều:" Em muốn anh giúp gì?"- Anh có thể sắp xếp cho Chu Hân một công việc ở Vương thị được không? Cậu ấy ở ngoài em không yên tâm.- Cô ấy quyết định ở lại đây?- Vâng.- Em yên tâm đi.Anh như nhớ lại điều gì đó liền lên tiếng:" Hôm nay anh phải lên tập đoàn, em muốn về nhà hay đi với anh."Suy nghĩ một hồi:"Em đi với anh."Nói rồi anh lái xe đến tập đoàn.Thấy hai người bước vào tập đoàn, mọi người cúi chào, trong lòng thầm ngưỡng mộ.Đến văn phòng anh ngồi vào bàn làm việc, còn cô tùy ý đi lại trong phòng.Một lúc lâu cô lại ngồi lên đùi anh.Anh đang cầm xấp văn kiện thì dừng lại động tác.Xoay eo cô đối diện với mình:" Ngoan, anh đang làm việc." Nói rồi anh đặt lên môi cô một nụ hôn.Tay ôm eo cô mắt dán vào xấp tài liệu trên bàn.- Em đói rồi.Anh lại dừng động tác mà nhìn cô:"Ngoan, anh sắp xong rồi"Một lúc sau cuối cùng cũng đã xong, nhưng cô đã thiếp đi trên vai anh từ lúc nào rồi, nhìn dáng ngủ của cô thật mê người, không tự chủ được anh cuối đầu hôn cô.Mở mắt bắt gặp cảnh Khải Phong hôn mình cô mỉm cười nhìn anh..

Trói Em Một ĐờiTác giả: Daisy TháoTruyện Ngôn TìnhTrần Tiểu Ninh thức dậy bên chiếc giường lớn màu trắng. Vẫn là sự cô đơn ấy. Cô và Vương Khải Phong cưới nhau được ba năm nhưng chưa bao giờ anh qua đêm ở trong căn phòng này. Tiểu Ninh bước xuống giường, lại tủ đồ tiện tay cầm chiếc đầm màu xanh nhạt dài qua gối vào nhà vệ sinh. Sau khi vệ sinh cá nhân, cô đi xuống lầu loay hoay trong bếp làm bữa sáng. Một hồi lâu thấy Khải Phong bước xuống lầu, Tiểu Ninh vội chạy lại:" Anh ăn sáng đi, em dọn ra rồi." Khải Phong khuôn mặt không một chút cảm xúc mà lướt ngang qua cô đi thẳng ra xe đến tập đoàn. Có lẽ cũng chẳng có gì là lạ,ba năm nay vẫn luôn như vậy, anh vẫn thái độ đó mà đối xử với cô. Cô vào bếp dọn dẹp rồi đi ra vườn tưới hoa, khu vườn khá rộng nơi này chính là nơi cô thích nhất trong căn nhà này, mỗi ngày cô chỉ biết ra nơi này ngắm hoa rồi tưới nước đôi khi còn tâm sự với chúng nữa, thật nực cười người lại đi tâm sự với hoa nhưng ngoài chúng ra thì còn ai nghe cô nói nữa chứ. Căn nhà chỉ có mỗi mình cô.Người giúp việc cũng bị… - Tiểu Ninh cậu biết sao khi nảy mình đã lơ cậu không? Vì chính bản thân mình không đáng có ai bên cạnh mình cả.Mình vốn dơ bẩn.Mình sợ cậu ngại làm thân với một người bẩn như mình.Tiểu Ninh liên tục lắc đầu:" Không phải đâu Chu Hân, cậu không bẩn, là mình không xứng làm bạn của cậu, mình đã bỏ rơi cậu lúc cậu cần có người bên cạnh nhất, là mình không xứng."Chu Hân cười nhạt, nhưng ánh mắt lộ vẻ hi vọng:" Mấy hôm nay mình có gặp một người, anh ấy không giống những người khác, anh ấy không mắng mình, hơn nữa anh ấy còn nói với mình phải biết tôn trọng bản thân mình, không cho người khác quyền xúc phạm chính mình.Chính anh ấy đã cho mình dũng khí để gặp cậu."Tiểu Ninh mỉm cười, người đàn ông này như là hi vọng duy nhất của Chu Hân vậy:- Cậu thật ngốc, sau này có chuyện gì phải nói với mình trước biết chưa, mình sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu nữa.Chu Hân gật đầu- Cậu định sau này như thế nào, có quay về Anh nữa không?- Mình không muốn quay lại nơi đó nữa.Mình sẽ tìm một công việc bên này, mình muốn ở lại đây.- Cậu đến Vương thị đi, Mình sẽ nói Khải Phong sắp xếp, mình cũng thấy yên tâm hơn.- Cậu với Khải Phong...?Tiểu Ninh gật đầu thay cho lời nói.- Chúc mừng cậu nha.Nhưng còn công việc mình...!- Nghe lời mình đi được không.Cậu ở bên ngoài mình không yên tâm.Chu Hân mỉm cười:" Được"Cuối cùng tất cả khuất mắt trong lòng của tất cả mọi người cũng đã được giải đáp.Bí mật chính là thứ khiến con người ta đau khổ nhất, việc gì qua rồi thì nên để nó qua đi, không nên giữ nhiều làm gì cho nặng lòng.Trưa hôm sau, Chu Hân tiễn Tiểu Ninh ra đến cổng.Tiểu Ninh ngạc nhiên vì thấy xe của Khải Phong vẫn còn ở đó, không nhẽ anh ở đây cả đêm hay sao.Thấy Tiểu Ninh ngây người Chu Hân đập vào vai cô:" Ông xã đang chờ kìa" Cô chọc Tiểu Ninh.- Mình đi đây đây, hôm nào gặp.Cô vẫy tay tạm biệt Chu Hân rồi tiến lại xe nhòm vào cửa kính thì thấy Khải Phong vẫn còn đang ngủ, nghe tiếng gõ kính, Khải Phong tỉnh dậy.Cô mỉm cười:- Anh ở đây cả đêm chờ em sao.Anh chỉ cười cho qua chuyện:" Chu Hân sao rồi."- Cậu ấy ổn hơn nhiều rồi.Em muốn nhờ anh giúp một chuyện.Anh ngắt mũi xoa đầu cô vẻ cưng chiều:" Em muốn anh giúp gì?"- Anh có thể sắp xếp cho Chu Hân một công việc ở Vương thị được không? Cậu ấy ở ngoài em không yên tâm.- Cô ấy quyết định ở lại đây?- Vâng.- Em yên tâm đi.Anh như nhớ lại điều gì đó liền lên tiếng:" Hôm nay anh phải lên tập đoàn, em muốn về nhà hay đi với anh."Suy nghĩ một hồi:"Em đi với anh."Nói rồi anh lái xe đến tập đoàn.Thấy hai người bước vào tập đoàn, mọi người cúi chào, trong lòng thầm ngưỡng mộ.Đến văn phòng anh ngồi vào bàn làm việc, còn cô tùy ý đi lại trong phòng.Một lúc lâu cô lại ngồi lên đùi anh.Anh đang cầm xấp văn kiện thì dừng lại động tác.Xoay eo cô đối diện với mình:" Ngoan, anh đang làm việc." Nói rồi anh đặt lên môi cô một nụ hôn.Tay ôm eo cô mắt dán vào xấp tài liệu trên bàn.- Em đói rồi.Anh lại dừng động tác mà nhìn cô:"Ngoan, anh sắp xong rồi"Một lúc sau cuối cùng cũng đã xong, nhưng cô đã thiếp đi trên vai anh từ lúc nào rồi, nhìn dáng ngủ của cô thật mê người, không tự chủ được anh cuối đầu hôn cô.Mở mắt bắt gặp cảnh Khải Phong hôn mình cô mỉm cười nhìn anh..

Chương 22: 22: Không Giống Những Người Khác