Tác giả:

“Đến tận bây giờ mà còn chưa thay váy cưới, nãy giờ chị làm gì trong đây vậy?” Hàn Ngọc mặc một chiếc đầm cúp ngực màu đỏ rượu, chân mang một đôi giày cao mười hai phân bước vào. Gương mặt Hàn Ngọc không quá mỹ miều, nhưng bù lại cô ta có đôi mắt hồ ly vô cùng thu hút cánh đàn ông, khiến ai trông thấy cũng bất giác mà bị hút hồn ngay. Đôi môi đỏ chót nở nụ cười châm biếm, cô ta nhìn cô gái mặc chiếc váy hoa dài đến mắt cá chân đang ngồi trên xe lăn, giọng nói đầy chế giễu. “Quên mất, chị sắp trở thành Sở thiếu phu nhân nên muốn tỏ vẻ cao ngạo trước đây mà.” Dạ Vũ vẫn chuyên tâm trang điểm, không để ý đến Hàn Ngọc. Bị lơ như vậy có ai mà không tức giận, huống chi cô ta còn là một người nổi tiếng nóng nảy, khó chiều. Hàn Ngọc tiến lại, đẩy Dạ Vũ ngã khỏi xe lăn, khiến cô nằm sõng soài trên mặt đất. “Chị nghĩ bản thân được gả vào Sở gia là giỏi lắm ư? Đừng cho rằng vịt sống chung với thiên nga sẽ hóa thiên nga, một kẻ tàn phế như chị sớm muộn cũng sẽ bị đuổi cổ ra khỏi đó thôi.” Dạ Vũ…

Chương 18: 18: Cô Thích Nơi Này Đến Vậy Sao

Bình Minh Thật Đẹp Khi Có EmTác giả: Chước NguyệtTruyện Ngôn Tình“Đến tận bây giờ mà còn chưa thay váy cưới, nãy giờ chị làm gì trong đây vậy?” Hàn Ngọc mặc một chiếc đầm cúp ngực màu đỏ rượu, chân mang một đôi giày cao mười hai phân bước vào. Gương mặt Hàn Ngọc không quá mỹ miều, nhưng bù lại cô ta có đôi mắt hồ ly vô cùng thu hút cánh đàn ông, khiến ai trông thấy cũng bất giác mà bị hút hồn ngay. Đôi môi đỏ chót nở nụ cười châm biếm, cô ta nhìn cô gái mặc chiếc váy hoa dài đến mắt cá chân đang ngồi trên xe lăn, giọng nói đầy chế giễu. “Quên mất, chị sắp trở thành Sở thiếu phu nhân nên muốn tỏ vẻ cao ngạo trước đây mà.” Dạ Vũ vẫn chuyên tâm trang điểm, không để ý đến Hàn Ngọc. Bị lơ như vậy có ai mà không tức giận, huống chi cô ta còn là một người nổi tiếng nóng nảy, khó chiều. Hàn Ngọc tiến lại, đẩy Dạ Vũ ngã khỏi xe lăn, khiến cô nằm sõng soài trên mặt đất. “Chị nghĩ bản thân được gả vào Sở gia là giỏi lắm ư? Đừng cho rằng vịt sống chung với thiên nga sẽ hóa thiên nga, một kẻ tàn phế như chị sớm muộn cũng sẽ bị đuổi cổ ra khỏi đó thôi.” Dạ Vũ… Sở Duật Phong bảo Dạ Vũ trở thành trợ lý riêng của anh, nhưng cô cảm thấy có vẻ như bản thân lại trở thành một cái bình hoa trang trí vậy.Anh đưa cô đến phòng chờ, còn mình vào phòng khác đàm phán hợp đồng.Dạ Vũ dáo dác nhìn xung quanh, tựa hồ khá thích thú với phong cách trang trí của người phương Tây.Cô cầm lấy một quyển sách trên kệ xem thử, nội dung chủ yếu là về khởi nghiệp.Cô không thích loại sách này cho lắm, nhưng ở đây chẳng có gì ngoài sách kinh tế và chính trị.Gần hai tiếng sau, Sở Duật Phong từ trong phòng họp đi ra.Thông qua tấm kính, anh thấy Dạ Vũ đang say mê đọc sách, dù chỉ là góc nghiêng thôi nhưng anh vẫn cảm nhận được tâm trạng cô lúc này khá tốt.Một cô gái da trắng ra ngoài, vô cùng tự nhiên mà khoác tay Sở Duật Phong.Cô ta nhìn theo ánh mắt của anh, thấy một cô gái đang ngồi trên xe lăn đọc sách thì gương mặt lộ vẻ không vui.Cô ta sử dụng vốn từ ngữ ít ỏi mà mình học được hỏi Sở Duật Phong: “Trợ lý anh?”“Vợ tôi.”Anna chớp chớp đôi mắt xanh của mình, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên cùng hờn dỗi.“Anh dám bỏ người ta mà gả vợ, Phong anh quá đáng lắm…”“Cưới vợ chứ không phải gả vợ, hơn nữa tôi với cô cũng không có bất kì quan hệ gì cả.”Sở Duật Phong đẩy tay Anna ra, sau đó anh vào trong phòng với Dạ Vũ.“Về nhé?”Dạ Vũ giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột của Sở Duật Phong, nhưng sau đó cô cười khẽ rồi đặt lại quyển sách trên bàn.Sở Duật Phong đẩy xe lăn ra ngoài, khi đi ngang qua Anna anh cũng chẳng thèm liếc mắt đến cô taVừa ra ngoài, bỗng nhiên một cơn gió thổi qua khiến Dạ Vũ không kiềm được mà run lên.Ở nước A, cụ thể hơn là thành phố Thanh Giang, dù cho tuyết có rơi nhiều cũng chẳng lạnh bằng khí hậu của quốc gia khắc nghiệt này đâu.Sở Duật Phong thở dài, anh cởi cái áo vest của mình rồi khoác lên người Dạ Vũ.“Cô muốn về nước hay ở lại đây thêm vài ngày?”“Tôi… muốn về.” Đến một Anh Quốc xinh đẹp như vậy, ai lại muốn trở về ngay lập tức? Nhưng dù sao thì Sở Duật Phong còn rất nhiều công việc ở công ty, cô đâu thể ích kỉ mà bảo anh ta ở lại cùng mình?Sở Duật Phong là một người rất giỏi quan sát tâm lý người khác, nghe lời nói đầy miễn cưỡng của Dạ Vũ thì anh khẽ cười.“Tôi không nghĩ là cô thật lòng muốn về.”“Thật mà.Ở đây vừa chán lại xa lạ, hơn nữa lại còn bất đồng ngôn ngữ với người dân nơi đây, tôi…”“Tôi đã đặt một phòng tổng thống ở khách sạn rồi, dù cô có muốn về cũng chẳng được đâu.”“...” Sở Duật Phong này đi guốc trong bụng của cô ư?Sở Duật Phong không gọi xe, anh muốn tự mình đưa Dạ Vũ đến đó, đồng thời cho cô chiêm ngưỡng cảnh đẹp của xứ sở sương mù.Khách sạn nằm ở bên cạnh dòng sông Thames, do đó hai người ta có thể tha hồ nhìn ngắm cảnh đẹp lừng danh thế giới.“Thấy thế nào?”“Rất đẹp.” Dạ Vũ vô cùng thích thú nhìn ngắm dòng sông thơ mộng, ánh mắt cô dán chặt vào những tiệm café dọc ven bờ sông.Một đàn chị từng kể với cô rằng thưởng thức một tách cà phê ở nơi này vào hoàng hôn thì chẳng còn gì tuyệt vời bằng.Riêng bản thân Dạ Vũ, cô lại thích đi đến công viên Jubilee Gardens rồi đi đến Vòng quay Thiên niên kỷ, nhìn ngắm toàn bộ cảnh sắc London lúc trời đêm.Như thế há chẳng phải lãng mạn hơn ư?.

Bình Minh Thật Đẹp Khi Có EmTác giả: Chước NguyệtTruyện Ngôn Tình“Đến tận bây giờ mà còn chưa thay váy cưới, nãy giờ chị làm gì trong đây vậy?” Hàn Ngọc mặc một chiếc đầm cúp ngực màu đỏ rượu, chân mang một đôi giày cao mười hai phân bước vào. Gương mặt Hàn Ngọc không quá mỹ miều, nhưng bù lại cô ta có đôi mắt hồ ly vô cùng thu hút cánh đàn ông, khiến ai trông thấy cũng bất giác mà bị hút hồn ngay. Đôi môi đỏ chót nở nụ cười châm biếm, cô ta nhìn cô gái mặc chiếc váy hoa dài đến mắt cá chân đang ngồi trên xe lăn, giọng nói đầy chế giễu. “Quên mất, chị sắp trở thành Sở thiếu phu nhân nên muốn tỏ vẻ cao ngạo trước đây mà.” Dạ Vũ vẫn chuyên tâm trang điểm, không để ý đến Hàn Ngọc. Bị lơ như vậy có ai mà không tức giận, huống chi cô ta còn là một người nổi tiếng nóng nảy, khó chiều. Hàn Ngọc tiến lại, đẩy Dạ Vũ ngã khỏi xe lăn, khiến cô nằm sõng soài trên mặt đất. “Chị nghĩ bản thân được gả vào Sở gia là giỏi lắm ư? Đừng cho rằng vịt sống chung với thiên nga sẽ hóa thiên nga, một kẻ tàn phế như chị sớm muộn cũng sẽ bị đuổi cổ ra khỏi đó thôi.” Dạ Vũ… Sở Duật Phong bảo Dạ Vũ trở thành trợ lý riêng của anh, nhưng cô cảm thấy có vẻ như bản thân lại trở thành một cái bình hoa trang trí vậy.Anh đưa cô đến phòng chờ, còn mình vào phòng khác đàm phán hợp đồng.Dạ Vũ dáo dác nhìn xung quanh, tựa hồ khá thích thú với phong cách trang trí của người phương Tây.Cô cầm lấy một quyển sách trên kệ xem thử, nội dung chủ yếu là về khởi nghiệp.Cô không thích loại sách này cho lắm, nhưng ở đây chẳng có gì ngoài sách kinh tế và chính trị.Gần hai tiếng sau, Sở Duật Phong từ trong phòng họp đi ra.Thông qua tấm kính, anh thấy Dạ Vũ đang say mê đọc sách, dù chỉ là góc nghiêng thôi nhưng anh vẫn cảm nhận được tâm trạng cô lúc này khá tốt.Một cô gái da trắng ra ngoài, vô cùng tự nhiên mà khoác tay Sở Duật Phong.Cô ta nhìn theo ánh mắt của anh, thấy một cô gái đang ngồi trên xe lăn đọc sách thì gương mặt lộ vẻ không vui.Cô ta sử dụng vốn từ ngữ ít ỏi mà mình học được hỏi Sở Duật Phong: “Trợ lý anh?”“Vợ tôi.”Anna chớp chớp đôi mắt xanh của mình, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên cùng hờn dỗi.“Anh dám bỏ người ta mà gả vợ, Phong anh quá đáng lắm…”“Cưới vợ chứ không phải gả vợ, hơn nữa tôi với cô cũng không có bất kì quan hệ gì cả.”Sở Duật Phong đẩy tay Anna ra, sau đó anh vào trong phòng với Dạ Vũ.“Về nhé?”Dạ Vũ giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột của Sở Duật Phong, nhưng sau đó cô cười khẽ rồi đặt lại quyển sách trên bàn.Sở Duật Phong đẩy xe lăn ra ngoài, khi đi ngang qua Anna anh cũng chẳng thèm liếc mắt đến cô taVừa ra ngoài, bỗng nhiên một cơn gió thổi qua khiến Dạ Vũ không kiềm được mà run lên.Ở nước A, cụ thể hơn là thành phố Thanh Giang, dù cho tuyết có rơi nhiều cũng chẳng lạnh bằng khí hậu của quốc gia khắc nghiệt này đâu.Sở Duật Phong thở dài, anh cởi cái áo vest của mình rồi khoác lên người Dạ Vũ.“Cô muốn về nước hay ở lại đây thêm vài ngày?”“Tôi… muốn về.” Đến một Anh Quốc xinh đẹp như vậy, ai lại muốn trở về ngay lập tức? Nhưng dù sao thì Sở Duật Phong còn rất nhiều công việc ở công ty, cô đâu thể ích kỉ mà bảo anh ta ở lại cùng mình?Sở Duật Phong là một người rất giỏi quan sát tâm lý người khác, nghe lời nói đầy miễn cưỡng của Dạ Vũ thì anh khẽ cười.“Tôi không nghĩ là cô thật lòng muốn về.”“Thật mà.Ở đây vừa chán lại xa lạ, hơn nữa lại còn bất đồng ngôn ngữ với người dân nơi đây, tôi…”“Tôi đã đặt một phòng tổng thống ở khách sạn rồi, dù cô có muốn về cũng chẳng được đâu.”“...” Sở Duật Phong này đi guốc trong bụng của cô ư?Sở Duật Phong không gọi xe, anh muốn tự mình đưa Dạ Vũ đến đó, đồng thời cho cô chiêm ngưỡng cảnh đẹp của xứ sở sương mù.Khách sạn nằm ở bên cạnh dòng sông Thames, do đó hai người ta có thể tha hồ nhìn ngắm cảnh đẹp lừng danh thế giới.“Thấy thế nào?”“Rất đẹp.” Dạ Vũ vô cùng thích thú nhìn ngắm dòng sông thơ mộng, ánh mắt cô dán chặt vào những tiệm café dọc ven bờ sông.Một đàn chị từng kể với cô rằng thưởng thức một tách cà phê ở nơi này vào hoàng hôn thì chẳng còn gì tuyệt vời bằng.Riêng bản thân Dạ Vũ, cô lại thích đi đến công viên Jubilee Gardens rồi đi đến Vòng quay Thiên niên kỷ, nhìn ngắm toàn bộ cảnh sắc London lúc trời đêm.Như thế há chẳng phải lãng mạn hơn ư?.

Bình Minh Thật Đẹp Khi Có EmTác giả: Chước NguyệtTruyện Ngôn Tình“Đến tận bây giờ mà còn chưa thay váy cưới, nãy giờ chị làm gì trong đây vậy?” Hàn Ngọc mặc một chiếc đầm cúp ngực màu đỏ rượu, chân mang một đôi giày cao mười hai phân bước vào. Gương mặt Hàn Ngọc không quá mỹ miều, nhưng bù lại cô ta có đôi mắt hồ ly vô cùng thu hút cánh đàn ông, khiến ai trông thấy cũng bất giác mà bị hút hồn ngay. Đôi môi đỏ chót nở nụ cười châm biếm, cô ta nhìn cô gái mặc chiếc váy hoa dài đến mắt cá chân đang ngồi trên xe lăn, giọng nói đầy chế giễu. “Quên mất, chị sắp trở thành Sở thiếu phu nhân nên muốn tỏ vẻ cao ngạo trước đây mà.” Dạ Vũ vẫn chuyên tâm trang điểm, không để ý đến Hàn Ngọc. Bị lơ như vậy có ai mà không tức giận, huống chi cô ta còn là một người nổi tiếng nóng nảy, khó chiều. Hàn Ngọc tiến lại, đẩy Dạ Vũ ngã khỏi xe lăn, khiến cô nằm sõng soài trên mặt đất. “Chị nghĩ bản thân được gả vào Sở gia là giỏi lắm ư? Đừng cho rằng vịt sống chung với thiên nga sẽ hóa thiên nga, một kẻ tàn phế như chị sớm muộn cũng sẽ bị đuổi cổ ra khỏi đó thôi.” Dạ Vũ… Sở Duật Phong bảo Dạ Vũ trở thành trợ lý riêng của anh, nhưng cô cảm thấy có vẻ như bản thân lại trở thành một cái bình hoa trang trí vậy.Anh đưa cô đến phòng chờ, còn mình vào phòng khác đàm phán hợp đồng.Dạ Vũ dáo dác nhìn xung quanh, tựa hồ khá thích thú với phong cách trang trí của người phương Tây.Cô cầm lấy một quyển sách trên kệ xem thử, nội dung chủ yếu là về khởi nghiệp.Cô không thích loại sách này cho lắm, nhưng ở đây chẳng có gì ngoài sách kinh tế và chính trị.Gần hai tiếng sau, Sở Duật Phong từ trong phòng họp đi ra.Thông qua tấm kính, anh thấy Dạ Vũ đang say mê đọc sách, dù chỉ là góc nghiêng thôi nhưng anh vẫn cảm nhận được tâm trạng cô lúc này khá tốt.Một cô gái da trắng ra ngoài, vô cùng tự nhiên mà khoác tay Sở Duật Phong.Cô ta nhìn theo ánh mắt của anh, thấy một cô gái đang ngồi trên xe lăn đọc sách thì gương mặt lộ vẻ không vui.Cô ta sử dụng vốn từ ngữ ít ỏi mà mình học được hỏi Sở Duật Phong: “Trợ lý anh?”“Vợ tôi.”Anna chớp chớp đôi mắt xanh của mình, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên cùng hờn dỗi.“Anh dám bỏ người ta mà gả vợ, Phong anh quá đáng lắm…”“Cưới vợ chứ không phải gả vợ, hơn nữa tôi với cô cũng không có bất kì quan hệ gì cả.”Sở Duật Phong đẩy tay Anna ra, sau đó anh vào trong phòng với Dạ Vũ.“Về nhé?”Dạ Vũ giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột của Sở Duật Phong, nhưng sau đó cô cười khẽ rồi đặt lại quyển sách trên bàn.Sở Duật Phong đẩy xe lăn ra ngoài, khi đi ngang qua Anna anh cũng chẳng thèm liếc mắt đến cô taVừa ra ngoài, bỗng nhiên một cơn gió thổi qua khiến Dạ Vũ không kiềm được mà run lên.Ở nước A, cụ thể hơn là thành phố Thanh Giang, dù cho tuyết có rơi nhiều cũng chẳng lạnh bằng khí hậu của quốc gia khắc nghiệt này đâu.Sở Duật Phong thở dài, anh cởi cái áo vest của mình rồi khoác lên người Dạ Vũ.“Cô muốn về nước hay ở lại đây thêm vài ngày?”“Tôi… muốn về.” Đến một Anh Quốc xinh đẹp như vậy, ai lại muốn trở về ngay lập tức? Nhưng dù sao thì Sở Duật Phong còn rất nhiều công việc ở công ty, cô đâu thể ích kỉ mà bảo anh ta ở lại cùng mình?Sở Duật Phong là một người rất giỏi quan sát tâm lý người khác, nghe lời nói đầy miễn cưỡng của Dạ Vũ thì anh khẽ cười.“Tôi không nghĩ là cô thật lòng muốn về.”“Thật mà.Ở đây vừa chán lại xa lạ, hơn nữa lại còn bất đồng ngôn ngữ với người dân nơi đây, tôi…”“Tôi đã đặt một phòng tổng thống ở khách sạn rồi, dù cô có muốn về cũng chẳng được đâu.”“...” Sở Duật Phong này đi guốc trong bụng của cô ư?Sở Duật Phong không gọi xe, anh muốn tự mình đưa Dạ Vũ đến đó, đồng thời cho cô chiêm ngưỡng cảnh đẹp của xứ sở sương mù.Khách sạn nằm ở bên cạnh dòng sông Thames, do đó hai người ta có thể tha hồ nhìn ngắm cảnh đẹp lừng danh thế giới.“Thấy thế nào?”“Rất đẹp.” Dạ Vũ vô cùng thích thú nhìn ngắm dòng sông thơ mộng, ánh mắt cô dán chặt vào những tiệm café dọc ven bờ sông.Một đàn chị từng kể với cô rằng thưởng thức một tách cà phê ở nơi này vào hoàng hôn thì chẳng còn gì tuyệt vời bằng.Riêng bản thân Dạ Vũ, cô lại thích đi đến công viên Jubilee Gardens rồi đi đến Vòng quay Thiên niên kỷ, nhìn ngắm toàn bộ cảnh sắc London lúc trời đêm.Như thế há chẳng phải lãng mạn hơn ư?.

Chương 18: 18: Cô Thích Nơi Này Đến Vậy Sao