Tác giả:

Tôi tên D ở nhà thì mọi người hay gọi là Ryu , là con trai duy nhất trong một gia đình hết sức gia giáo. Ko phải gia giáo kiểu thường thấy của người Việt Nam mà là truyền thống của Nhật. Đơn giản, vì cha tôi là người nhật gốc ( chính vì vậy nên tôi mới được gọi là Ryu - chữ rồng trong tiếng Nhật) . Ông ấy là một người vô cùng kĩ tính và nghiêm khắc. Đặc biệt, cha tôi là một bậc thầy judo, ông mở một lớp dạy judo cho thanh niên trong huyện. chính vì thế, thằng con như tôi đây đã phải chịu ko ít những đợt huấn luyện kinh khủng từ khi còn nhỏ xíu bằng tình thương đặc biệt của cha. Bù lại, tôi có một người mẹ dịu hiền và xinh đẹp. bà rất đảm đang trong công việc nhà, đồng thời cũng là một giáo viên xuất sắc trên nhà trường. mẹ tôi thực sự là một người phụ nữ Việt Nam đúng mực. nhiều lúc tôi tự hỏi rằng: “ thế quái nào một người như vậy mà thanh niên hồi đó lại để 1 ông người nhật tới hốt mất chứ “ >.

Chương 75: Chương 75

Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo ĐãTác giả: RudoftTôi tên D ở nhà thì mọi người hay gọi là Ryu , là con trai duy nhất trong một gia đình hết sức gia giáo. Ko phải gia giáo kiểu thường thấy của người Việt Nam mà là truyền thống của Nhật. Đơn giản, vì cha tôi là người nhật gốc ( chính vì vậy nên tôi mới được gọi là Ryu - chữ rồng trong tiếng Nhật) . Ông ấy là một người vô cùng kĩ tính và nghiêm khắc. Đặc biệt, cha tôi là một bậc thầy judo, ông mở một lớp dạy judo cho thanh niên trong huyện. chính vì thế, thằng con như tôi đây đã phải chịu ko ít những đợt huấn luyện kinh khủng từ khi còn nhỏ xíu bằng tình thương đặc biệt của cha. Bù lại, tôi có một người mẹ dịu hiền và xinh đẹp. bà rất đảm đang trong công việc nhà, đồng thời cũng là một giáo viên xuất sắc trên nhà trường. mẹ tôi thực sự là một người phụ nữ Việt Nam đúng mực. nhiều lúc tôi tự hỏi rằng: “ thế quái nào một người như vậy mà thanh niên hồi đó lại để 1 ông người nhật tới hốt mất chứ “ >. - Có việc gì anh nói nhanh lên…- Haha… ok… vậy thì anh đi thẳng vào vấn đề… – Hắn nói tiếp – anh đã nghe thấy khả năng hơn người của em rồi… Thực sự việc làm ăn của anh đang rất cần người như em. Với khả năng đó của em thì chỉ quậy trong đám học sinh là phí phạm quá… Chi bằng giúp anh một tay đi…- Anh đang muốn tôi làm tay sai cho anh àh?- Bậy! anh chỉ muốn nhờ em giúp anh 1 vài chuyện lặt vặt thôi…- Haiz… tôi không có hứng thú với giới giang hồ, giang nắng gì… tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi…- Nè! Anh giúp em đuổi đám kia đi! Giờ qua cầu định rút ván hả?Hình như cảm thấy tình hình có vẻ đang trở nên căng thẳng, thằng Duy liền liên tiếng chữa cháy:- Ấy anh… Em không biết là anh nhờ gì thằng này nhưng mà bây giờ tâm lý nó không được… bình thường, hay là để lúc khác đi anh… – Nó xoa dịu lão Thịnh.- Ờ… vậy để lúc khác…đổi ý thì đến chỗ này tìm anh… – Lão hầm hầm.-Máu nóng trong người tôi đang sôi lên sùng sục khi có kẻ lại muốn lợi dụng tôi là lão Thịnh. Hơn nữa, tôi vẫn còn cay cú lão đánh tôi hồi nãy nên mặt mày cũng hằm hằm sát khí làm cho không khí căn phòng trở nên căng thẳng cực độ. Tôi đứng dậy chìa tay về phía lão mời bắt tay và lên tiếng:- Vậy không có gì nữa tôi xin phép về trước… xin lỗi đã làm phiền anh.- … – Lão thở dài và gật đầu đưa tay ra bắt.Tôi và lão bắt tay chào tạm biệt và cũng là ngầm ra hiệu cho nhau biết mình nguy hiểm như thế nào. Tôi cảm nhận được sát khí ngùn ngụt nhưng không hề có một chút sợ hãi mà ngược lại, tôi hoàn toàn phấn khích trước một kẻ nguy hiểm tầm cỡ như thế này.Tôi và thằng Duy bước ra xe chuẩn bị về thì từ phía sau, chị Ju chạy tới kéo tay áo tôi lại và lên tiếng:- Ryu này! Em chở chị về với được không?- Ơ… chị đến đây bằng gì? Em đi nhờ xe thằng Duy mà…- Vậy àh? – chị Ju cúi đầu tỏ vẻ thất vọng- Tưởng gì… mày cứ lấy xe tao chở bả về… tao gọi điện nhờ mấy đứa chở về cũng được – thằng Duy lên tiếng- Vậy ổn không? – tôi hỏi lại- OK…! Yên tâm!- Àh mà cái 67 của tao còn để trên trường…- Để đó tao… yên tâm, đưa chìa khóa đây.- Ờ… vậy nhờ mày…Nói rồi tôi ném cho thằng Duy cái chìa khóa xe 67 rồi đưa mũ bảo hiểm cho chị Ju ra hiệu lên xe. Chiếc én rồ ga chạy ra khỏi bãi đỗ xe rồi phi thẳng, để lại đám thanh niên phía sau…- Nhà chị ở đâu ? – Tôi hỏi- Thôi, chị chưa muốn về nhà? – Chị Ju nhõng nhẽo- Ớ… không về nhà thì đi đâu?- Từ giờ tới tối em rảnh ko?- Àh thì cũng rảnh…- Vậy chở chị về nhà em đi, rồi tối cho chị quá giang đi làm luôn…- Vậy cũng được nữa hả? – tôi tròn mắt- Có gì mà không được?- Àh… Ừh!Vậy là chúng tôi thống nhất sẽ về phòng trọ của tôi. Bà chị này đúng rắc rối, nhưng biết làm sao bây giờ. Tôi đành mặc kệ nhắm mắt chiều ý phụ nữ…Đọc tiếp Muốn đi hả? dắt em theo đã – Chương 76

- Có việc gì anh nói nhanh lên…

- Haha… ok… vậy thì anh đi thẳng vào vấn đề… – Hắn nói tiếp – anh đã nghe thấy khả năng hơn người của em rồi… Thực sự việc làm ăn của anh đang rất cần người như em. Với khả năng đó của em thì chỉ quậy trong đám học sinh là phí phạm quá… Chi bằng giúp anh một tay đi…

- Anh đang muốn tôi làm tay sai cho anh àh?

- Bậy! anh chỉ muốn nhờ em giúp anh 1 vài chuyện lặt vặt thôi…

- Haiz… tôi không có hứng thú với giới giang hồ, giang nắng gì… tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi…

- Nè! Anh giúp em đuổi đám kia đi! Giờ qua cầu định rút ván hả?

Hình như cảm thấy tình hình có vẻ đang trở nên căng thẳng, thằng Duy liền liên tiếng chữa cháy:

- Ấy anh… Em không biết là anh nhờ gì thằng này nhưng mà bây giờ tâm lý nó không được… bình thường, hay là để lúc khác đi anh… – Nó xoa dịu lão Thịnh.

- Ờ… vậy để lúc khác…đổi ý thì đến chỗ này tìm anh… – Lão hầm hầm.

-

Máu nóng trong người tôi đang sôi lên sùng sục khi có kẻ lại muốn lợi dụng tôi là lão Thịnh. Hơn nữa, tôi vẫn còn cay cú lão đánh tôi hồi nãy nên mặt mày cũng hằm hằm sát khí làm cho không khí căn phòng trở nên căng thẳng cực độ. Tôi đứng dậy chìa tay về phía lão mời bắt tay và lên tiếng:

- Vậy không có gì nữa tôi xin phép về trước… xin lỗi đã làm phiền anh.

- … – Lão thở dài và gật đầu đưa tay ra bắt.

Tôi và lão bắt tay chào tạm biệt và cũng là ngầm ra hiệu cho nhau biết mình nguy hiểm như thế nào. Tôi cảm nhận được sát khí ngùn ngụt nhưng không hề có một chút sợ hãi mà ngược lại, tôi hoàn toàn phấn khích trước một kẻ nguy hiểm tầm cỡ như thế này.

Tôi và thằng Duy bước ra xe chuẩn bị về thì từ phía sau, chị Ju chạy tới kéo tay áo tôi lại và lên tiếng:

- Ryu này! Em chở chị về với được không?

- Ơ… chị đến đây bằng gì? Em đi nhờ xe thằng Duy mà…

- Vậy àh? – chị Ju cúi đầu tỏ vẻ thất vọng

- Tưởng gì… mày cứ lấy xe tao chở bả về… tao gọi điện nhờ mấy đứa chở về cũng được – thằng Duy lên tiếng

- Vậy ổn không? – tôi hỏi lại

- OK…! Yên tâm!

- Àh mà cái 67 của tao còn để trên trường…

- Để đó tao… yên tâm, đưa chìa khóa đây.

- Ờ… vậy nhờ mày…

Nói rồi tôi ném cho thằng Duy cái chìa khóa xe 67 rồi đưa mũ bảo hiểm cho chị Ju ra hiệu lên xe. Chiếc én rồ ga chạy ra khỏi bãi đỗ xe rồi phi thẳng, để lại đám thanh niên phía sau

- Nhà chị ở đâu ? – Tôi hỏi

- Thôi, chị chưa muốn về nhà? – Chị Ju nhõng nhẽo

- Ớ… không về nhà thì đi đâu?

- Từ giờ tới tối em rảnh ko?

- Àh thì cũng rảnh…

- Vậy chở chị về nhà em đi, rồi tối cho chị quá giang đi làm luôn…

- Vậy cũng được nữa hả? – tôi tròn mắt

- Có gì mà không được?

- Àh… Ừh!

Vậy là chúng tôi thống nhất sẽ về phòng trọ của tôi. Bà chị này đúng rắc rối, nhưng biết làm sao bây giờ. Tôi đành mặc kệ nhắm mắt chiều ý phụ nữ…

Đọc tiếp Muốn đi hả? dắt em theo đã – Chương 76

Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo ĐãTác giả: RudoftTôi tên D ở nhà thì mọi người hay gọi là Ryu , là con trai duy nhất trong một gia đình hết sức gia giáo. Ko phải gia giáo kiểu thường thấy của người Việt Nam mà là truyền thống của Nhật. Đơn giản, vì cha tôi là người nhật gốc ( chính vì vậy nên tôi mới được gọi là Ryu - chữ rồng trong tiếng Nhật) . Ông ấy là một người vô cùng kĩ tính và nghiêm khắc. Đặc biệt, cha tôi là một bậc thầy judo, ông mở một lớp dạy judo cho thanh niên trong huyện. chính vì thế, thằng con như tôi đây đã phải chịu ko ít những đợt huấn luyện kinh khủng từ khi còn nhỏ xíu bằng tình thương đặc biệt của cha. Bù lại, tôi có một người mẹ dịu hiền và xinh đẹp. bà rất đảm đang trong công việc nhà, đồng thời cũng là một giáo viên xuất sắc trên nhà trường. mẹ tôi thực sự là một người phụ nữ Việt Nam đúng mực. nhiều lúc tôi tự hỏi rằng: “ thế quái nào một người như vậy mà thanh niên hồi đó lại để 1 ông người nhật tới hốt mất chứ “ >. - Có việc gì anh nói nhanh lên…- Haha… ok… vậy thì anh đi thẳng vào vấn đề… – Hắn nói tiếp – anh đã nghe thấy khả năng hơn người của em rồi… Thực sự việc làm ăn của anh đang rất cần người như em. Với khả năng đó của em thì chỉ quậy trong đám học sinh là phí phạm quá… Chi bằng giúp anh một tay đi…- Anh đang muốn tôi làm tay sai cho anh àh?- Bậy! anh chỉ muốn nhờ em giúp anh 1 vài chuyện lặt vặt thôi…- Haiz… tôi không có hứng thú với giới giang hồ, giang nắng gì… tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi…- Nè! Anh giúp em đuổi đám kia đi! Giờ qua cầu định rút ván hả?Hình như cảm thấy tình hình có vẻ đang trở nên căng thẳng, thằng Duy liền liên tiếng chữa cháy:- Ấy anh… Em không biết là anh nhờ gì thằng này nhưng mà bây giờ tâm lý nó không được… bình thường, hay là để lúc khác đi anh… – Nó xoa dịu lão Thịnh.- Ờ… vậy để lúc khác…đổi ý thì đến chỗ này tìm anh… – Lão hầm hầm.-Máu nóng trong người tôi đang sôi lên sùng sục khi có kẻ lại muốn lợi dụng tôi là lão Thịnh. Hơn nữa, tôi vẫn còn cay cú lão đánh tôi hồi nãy nên mặt mày cũng hằm hằm sát khí làm cho không khí căn phòng trở nên căng thẳng cực độ. Tôi đứng dậy chìa tay về phía lão mời bắt tay và lên tiếng:- Vậy không có gì nữa tôi xin phép về trước… xin lỗi đã làm phiền anh.- … – Lão thở dài và gật đầu đưa tay ra bắt.Tôi và lão bắt tay chào tạm biệt và cũng là ngầm ra hiệu cho nhau biết mình nguy hiểm như thế nào. Tôi cảm nhận được sát khí ngùn ngụt nhưng không hề có một chút sợ hãi mà ngược lại, tôi hoàn toàn phấn khích trước một kẻ nguy hiểm tầm cỡ như thế này.Tôi và thằng Duy bước ra xe chuẩn bị về thì từ phía sau, chị Ju chạy tới kéo tay áo tôi lại và lên tiếng:- Ryu này! Em chở chị về với được không?- Ơ… chị đến đây bằng gì? Em đi nhờ xe thằng Duy mà…- Vậy àh? – chị Ju cúi đầu tỏ vẻ thất vọng- Tưởng gì… mày cứ lấy xe tao chở bả về… tao gọi điện nhờ mấy đứa chở về cũng được – thằng Duy lên tiếng- Vậy ổn không? – tôi hỏi lại- OK…! Yên tâm!- Àh mà cái 67 của tao còn để trên trường…- Để đó tao… yên tâm, đưa chìa khóa đây.- Ờ… vậy nhờ mày…Nói rồi tôi ném cho thằng Duy cái chìa khóa xe 67 rồi đưa mũ bảo hiểm cho chị Ju ra hiệu lên xe. Chiếc én rồ ga chạy ra khỏi bãi đỗ xe rồi phi thẳng, để lại đám thanh niên phía sau…- Nhà chị ở đâu ? – Tôi hỏi- Thôi, chị chưa muốn về nhà? – Chị Ju nhõng nhẽo- Ớ… không về nhà thì đi đâu?- Từ giờ tới tối em rảnh ko?- Àh thì cũng rảnh…- Vậy chở chị về nhà em đi, rồi tối cho chị quá giang đi làm luôn…- Vậy cũng được nữa hả? – tôi tròn mắt- Có gì mà không được?- Àh… Ừh!Vậy là chúng tôi thống nhất sẽ về phòng trọ của tôi. Bà chị này đúng rắc rối, nhưng biết làm sao bây giờ. Tôi đành mặc kệ nhắm mắt chiều ý phụ nữ…Đọc tiếp Muốn đi hả? dắt em theo đã – Chương 76

Chương 75: Chương 75