Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám…

Chương 14

Lịch KiếpTác giả: Nhâm Chi☆Lục Hương Tiêu☆Nhất Điểm Tam KhắcTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám… Edit by Mặc HàmHai người dây dưa một đêm, cho đến khi thái giá, đến nhắc nhở hoàng đế thượng triều. Hoàng đế đứng thẳng dậy, bảo thái giám mặc quần áo cho mình, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía đại hoàng tử. Đại hoàng tử một mình ngồi trên giường, thân trần không ai để ý tới y, một lúc lâu sau nhặt áo choàng trên mặt đất đêm qua, khép lại trên người.Hoàng đế quay đầu lại, gọi hai thái giám đưa đại hoàng tử trở về. Đại hoàng tử xuống giường nói: “Không cần, ta có thể tự mình đi trở về.” Hoàng đế hồ nghi nhìn hắn, đại hoàng tử lại chỉ ta nói: “Hoàng Thượng chẳng lẽ sợ Tiết Chiểu chạy trốn? Chi bằng để cho hổ đi cùng ta đi.”Vì thế Hoàng đế đi thượng triều, ta đi theo phía sau đại hoàng tử chậm rãi đi về phía Trắc cung.Tẩm cung của Hoàng đế cách Trắc cung không gần, một đường phân hoa phất liễu, cảnh trí rất không tệ. Vào đầu mùa thu, đông phương sáng bóng, một vầng trăng vẫn còn treo ở phía tây, màu xanh như mặt hồ. Đại hoàng tử chỉ mặc một kiện đơn bào, phía dưới cái gì cũng không có, ống tay áo rộng thùng thình, theo gió thổi qua, lại có một loại ảo giác thừa gió trở về. Ta gia tăng vài bước đi đến bên cạnh y, y cúi đầu nhìn ta, sắc môi cực nhạt, trong con ngươi đen kịt lại hàm chứa vài phần ý cười.Thật giống như có chuyện gì khoái hoạt bình thường giống nhau.Khi ta sai lầm, y đã đi đến phía trước của ta một lần nữa. Gió buổi sáng thanh mát như thế, chân trần giẫm lên sương sương giữa cỏ, chim sẻ hót uyển chuyển một đường, đích thật là chuyện khiến người ta khoái hoạt. Ta thét dài một tiếng, đuổi theo đến trước người y thật xa, lại quay đầu lại chờ y, chuyện vui vẻ như vậy cho tới bây giờ chưa từng làm với ai. Y cười ra tiếng, xa xa chạy về phía ta, tay áo trắng phồng lên trong gió, cực kỳ giống một loại đại điểu ở chân trời.Tại sao ylại ở đây? Tại sao ta lại ở đây?Lão thần tiên nói với ta, kiếp này là hổ, tất có một kiếp chờ ta. Ta cái gì cũng không cần làm, chỉ cần thuận theo thiên mệnh, tùy ý mà đi, tự nhiên có thể gặp được kiếp của ta.Cho nên, ta theo hoàng đế đến hoàng cung.Kiếp phía trước chờ ta, nhưng là y?

Edit by Mặc Hàm

Hai người dây dưa một đêm, cho đến khi thái giá, đến nhắc nhở hoàng đế thượng triều. Hoàng đế đứng thẳng dậy, bảo thái giám mặc quần áo cho mình, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía đại hoàng tử. Đại hoàng tử một mình ngồi trên giường, thân trần không ai để ý tới y, một lúc lâu sau nhặt áo choàng trên mặt đất đêm qua, khép lại trên người.

Hoàng đế quay đầu lại, gọi hai thái giám đưa đại hoàng tử trở về. Đại hoàng tử xuống giường nói: “Không cần, ta có thể tự mình đi trở về.” Hoàng đế hồ nghi nhìn hắn, đại hoàng tử lại chỉ ta nói: “Hoàng Thượng chẳng lẽ sợ Tiết Chiểu chạy trốn? Chi bằng để cho hổ đi cùng ta đi.”

Vì thế Hoàng đế đi thượng triều, ta đi theo phía sau đại hoàng tử chậm rãi đi về phía Trắc cung.

Tẩm cung của Hoàng đế cách Trắc cung không gần, một đường phân hoa phất liễu, cảnh trí rất không tệ. Vào đầu mùa thu, đông phương sáng bóng, một vầng trăng vẫn còn treo ở phía tây, màu xanh như mặt hồ. Đại hoàng tử chỉ mặc một kiện đơn bào, phía dưới cái gì cũng không có, ống tay áo rộng thùng thình, theo gió thổi qua, lại có một loại ảo giác thừa gió trở về. Ta gia tăng vài bước đi đến bên cạnh y, y cúi đầu nhìn ta, sắc môi cực nhạt, trong con ngươi đen kịt lại hàm chứa vài phần ý cười.

Thật giống như có chuyện gì khoái hoạt bình thường giống nhau.

Khi ta sai lầm, y đã đi đến phía trước của ta một lần nữa. Gió buổi sáng thanh mát như thế, chân trần giẫm lên sương sương giữa cỏ, chim sẻ hót uyển chuyển một đường, đích thật là chuyện khiến người ta khoái hoạt. Ta thét dài một tiếng, đuổi theo đến trước người y thật xa, lại quay đầu lại chờ y, chuyện vui vẻ như vậy cho tới bây giờ chưa từng làm với ai. Y cười ra tiếng, xa xa chạy về phía ta, tay áo trắng phồng lên trong gió, cực kỳ giống một loại đại điểu ở chân trời.

Tại sao ylại ở đây? Tại sao ta lại ở đây?

Lão thần tiên nói với ta, kiếp này là hổ, tất có một kiếp chờ ta. Ta cái gì cũng không cần làm, chỉ cần thuận theo thiên mệnh, tùy ý mà đi, tự nhiên có thể gặp được kiếp của ta.

Cho nên, ta theo hoàng đế đến hoàng cung.

Kiếp phía trước chờ ta, nhưng là y?

Lịch KiếpTác giả: Nhâm Chi☆Lục Hương Tiêu☆Nhất Điểm Tam KhắcTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược Edit by Mặc Hàm Hoàng hôn mọc lên bốn phía, ánh đèn trong đèn lồng bát giác ánh soi sáng hành lang uốn khúc trong cung điện, màn che màu trắng tung lên ánh tím nhàn nhạt trong hoàng hôn. Ta nằm nhoài dưới hành lang, nghe thấy tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Một thái giám mang theo một thùng thịt bò tươi, đi tới trước mặt ta nơm nớp lo sợ ném cho ta, hai chân không ngừng run rẩy. Thịt bò tươi ngon, phải vừa mới ăn mà xuống, máu tươi đầm đìa, còn mang theo một chút hơi nóng. Ta vùi đầu hưởng thụ bữa tối của mình, không thèm nhìn thái giám nhát gan phiền não kia. Ăn thịt xong, ta liếm sạch chân trước, thản nhiên đứng dậy dời chỗ, thong thả đi về phía hoa viên ngoài hành lang. Thái giám kia như trút được gánh nặng, xách thùng rỗng bước nhanh chạy đi, chỉ chốc lát sau lại có mấy người tới, đem hành lang ta vừa mới ăn rửa sạch rửa sạch rắc lên phấn thơm. Một trận gió thổi tới, mùi vị kia quả thực khiến ta chán ghét, không khỏi ngẩng đầu rống giận một tiếng, sợ tới mức những thái giám… Edit by Mặc HàmHai người dây dưa một đêm, cho đến khi thái giá, đến nhắc nhở hoàng đế thượng triều. Hoàng đế đứng thẳng dậy, bảo thái giám mặc quần áo cho mình, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía đại hoàng tử. Đại hoàng tử một mình ngồi trên giường, thân trần không ai để ý tới y, một lúc lâu sau nhặt áo choàng trên mặt đất đêm qua, khép lại trên người.Hoàng đế quay đầu lại, gọi hai thái giám đưa đại hoàng tử trở về. Đại hoàng tử xuống giường nói: “Không cần, ta có thể tự mình đi trở về.” Hoàng đế hồ nghi nhìn hắn, đại hoàng tử lại chỉ ta nói: “Hoàng Thượng chẳng lẽ sợ Tiết Chiểu chạy trốn? Chi bằng để cho hổ đi cùng ta đi.”Vì thế Hoàng đế đi thượng triều, ta đi theo phía sau đại hoàng tử chậm rãi đi về phía Trắc cung.Tẩm cung của Hoàng đế cách Trắc cung không gần, một đường phân hoa phất liễu, cảnh trí rất không tệ. Vào đầu mùa thu, đông phương sáng bóng, một vầng trăng vẫn còn treo ở phía tây, màu xanh như mặt hồ. Đại hoàng tử chỉ mặc một kiện đơn bào, phía dưới cái gì cũng không có, ống tay áo rộng thùng thình, theo gió thổi qua, lại có một loại ảo giác thừa gió trở về. Ta gia tăng vài bước đi đến bên cạnh y, y cúi đầu nhìn ta, sắc môi cực nhạt, trong con ngươi đen kịt lại hàm chứa vài phần ý cười.Thật giống như có chuyện gì khoái hoạt bình thường giống nhau.Khi ta sai lầm, y đã đi đến phía trước của ta một lần nữa. Gió buổi sáng thanh mát như thế, chân trần giẫm lên sương sương giữa cỏ, chim sẻ hót uyển chuyển một đường, đích thật là chuyện khiến người ta khoái hoạt. Ta thét dài một tiếng, đuổi theo đến trước người y thật xa, lại quay đầu lại chờ y, chuyện vui vẻ như vậy cho tới bây giờ chưa từng làm với ai. Y cười ra tiếng, xa xa chạy về phía ta, tay áo trắng phồng lên trong gió, cực kỳ giống một loại đại điểu ở chân trời.Tại sao ylại ở đây? Tại sao ta lại ở đây?Lão thần tiên nói với ta, kiếp này là hổ, tất có một kiếp chờ ta. Ta cái gì cũng không cần làm, chỉ cần thuận theo thiên mệnh, tùy ý mà đi, tự nhiên có thể gặp được kiếp của ta.Cho nên, ta theo hoàng đế đến hoàng cung.Kiếp phía trước chờ ta, nhưng là y?

Chương 14