"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn…

Chương 70: Thiên Tài À?

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần ThámTác giả: Hồ Lục NguyệtTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện Quan Trường"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn… Chu Phi Bằng hừ hừ một tiếng: “Ý của đội trưởng Hứa chính là, lần này chúng ta hoàn toàn là làm việc nghĩa mà thôi.”Hứa Tung Lĩnh nặng nề vỗ vai anh ta một cái: “Đúng! Chính xác là như vậy đó! Tổ trọng án chúng ta đã cướp mất công việc của các anh em khác rồi đấy, vậy nên cũng khiêm tốn một chút đi, đừng chọc người khác mắng mình.”Thật ra Chu Phi Bằng cảm thấy có chút không vui, làm chuyện tốt mà không lưu tên sao? Như thế không phải là phong cách của anh ta, thế nhưng đội trưởng Hứa cũng đã lên tiếng như thế rồi, anh ta cũng chỉ còn cách nghe theo.Còn về phần Lạc Nhất Huy… Chu Phi Bằng nghiến răng, đây là tên đầu sỏ, nếu không phải anh ta làm ra nhiều chuyện như thế, giờ này mọi người đã được về nhà tắm rửa, ăn uống no nê rồi. Càng nghĩ càng thấy giận, Chu Phi Bằng về nhà nhất định sẽ kể cho mẹ anh ta nghe, để bà đuổi cái tên vô ơn bội nghĩa này ra khỏi thành phố Tinh mới được.Nghĩ tới đây, Chu Phi Bằng nhích tới kề sát Triệu Hướng Vãn: “Cô nói tường tận mọi chuyện cho tôi nghe đi, tại sao cô lại phán đoán Lạc Nhất Huy có vấn đề?”Triệu Hướng Vãn thấy anh ta truy hỏi, thế là cũng kiên nhẫn giải thích: “Nếu như Lạc Nhất Huy là một nhà tâm lý học chuyên nghiệp, thế chắc chắn anh ta có hiểu biết về bản chất con người, có thể lợi dụng điểm yếu của việc này. Má Phùng bị bệnh, vào đúng thời điểm yếu ớt nhất, xuyên qua cửa sổ phòng má Phùng vừa khéo có thể nhìn thấy bóng lưng của Quý Chiêu, anh ta chọn rời đi vào lúc đó, thật ra là đang tạo cơ hội cho má Phùng.”Chu Xảo Tú nghe thấy, không ngừng lắc đầu: “Ôi chao!”Triệu Hướng Vãn lại nói tiếp: “Nhưng chuyện xảy ra lần này vốn không phải do Lạc Nhất Huy sắp xếp trước. Má Phùng kích thích, Quý Chiêu quay trở lại phòng vẽ, Đoạn Dũng lén chạy đi, Quý Chiêu leo lên tấm biển quảng cáo… nếu như anh ta có thể sắp xếp để những chuyện này xảy ra theo trình tự, vậy chắc hẳn anh ta là một tên tội phạm thiên tài.”Chu Phi Bằng lên tiếng cười nhạo: “Thiên tài à? Chỉ với một tên Lạc Nhất Huy du học nước ngoài, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, trong mắt chẳng có ai khác mà muốn trở thành tội phạm thiên tài á? Cậu ta xứng sao?”Hứa Tung Lĩnh đưa tay vỗ ót Chi Phi Bằng một cái, phát ra một tiếng “bốp” trong trẻo.“Đừng có nói bậy bạ! Tội phạm thiên tài cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nói cái gì mà không xứng với không hợp ở đây? Chúng ta làm cảnh sát, có ai lại muốn đụng phải một tên tội phạm thiên tài đâu chứ? Giết người rồi vô hình, không có bất kỳ chứng cứ nào, cũng không để lại bất kỳ dấu vết gì, tất cả mọi người điều tra lại chẳng có chút manh mối nào, cậu cho rằng như vậy thú vị lắm sao? Sau này cậu ít qua lại với Lạc Nhất Huy đi, cũng im miệng lại cho tôi!”Trong lúc nói chuyện, Triệu Hướng Vãn đột nhiên dừng bước.Sau khi nhận được thông báo có thể ra khỏi khách sạn, một đám người rời khỏi phòng tiệc ở lầu một, người nào người nấy mặc lễ phục tinh xảo, trông vừa lễ phép vừa ưu nhã.Nguỵ Mỹ Hoa mặc một bộ quần áo màu xanh sapphire cũng ở trong đó.Sau khi nhìn thấy Nguỵ Mỹ Hoa, ánh mắt Triệu Hướng Vãn lướt qua người bà ta, sau đó tầm mắt chuẩn xác khoá chặt hai người.Sóng vai cùng với Nguỵ Mỹ Hoa lúc này là một người đàn ông trung niên có vóc dáng cao gầy, vầng trán đầy đặn, ánh mắt hẹp dài, hốc mắt sâu hút, màu mắt nhạt, giống Triệu Hướng Vãn tới sáu mươi, bảy mươi phần trăm… chắc hẳn là Triệu Thanh Vân.

Chu Phi Bằng hừ hừ một tiếng: “Ý của đội trưởng Hứa chính là, lần này chúng ta hoàn toàn là làm việc nghĩa mà thôi.”

Hứa Tung Lĩnh nặng nề vỗ vai anh ta một cái: “Đúng! Chính xác là như vậy đó! Tổ trọng án chúng ta đã cướp mất công việc của các anh em khác rồi đấy, vậy nên cũng khiêm tốn một chút đi, đừng chọc người khác mắng mình.”

Thật ra Chu Phi Bằng cảm thấy có chút không vui, làm chuyện tốt mà không lưu tên sao? Như thế không phải là phong cách của anh ta, thế nhưng đội trưởng Hứa cũng đã lên tiếng như thế rồi, anh ta cũng chỉ còn cách nghe theo.

Còn về phần Lạc Nhất Huy… Chu Phi Bằng nghiến răng, đây là tên đầu sỏ, nếu không phải anh ta làm ra nhiều chuyện như thế, giờ này mọi người đã được về nhà tắm rửa, ăn uống no nê rồi. Càng nghĩ càng thấy giận, Chu Phi Bằng về nhà nhất định sẽ kể cho mẹ anh ta nghe, để bà đuổi cái tên vô ơn bội nghĩa này ra khỏi thành phố Tinh mới được.

Nghĩ tới đây, Chu Phi Bằng nhích tới kề sát Triệu Hướng Vãn: “Cô nói tường tận mọi chuyện cho tôi nghe đi, tại sao cô lại phán đoán Lạc Nhất Huy có vấn đề?”

Triệu Hướng Vãn thấy anh ta truy hỏi, thế là cũng kiên nhẫn giải thích: “Nếu như Lạc Nhất Huy là một nhà tâm lý học chuyên nghiệp, thế chắc chắn anh ta có hiểu biết về bản chất con người, có thể lợi dụng điểm yếu của việc này. Má Phùng bị bệnh, vào đúng thời điểm yếu ớt nhất, xuyên qua cửa sổ phòng má Phùng vừa khéo có thể nhìn thấy bóng lưng của Quý Chiêu, anh ta chọn rời đi vào lúc đó, thật ra là đang tạo cơ hội cho má Phùng.”

Chu Xảo Tú nghe thấy, không ngừng lắc đầu: “Ôi chao!”

Triệu Hướng Vãn lại nói tiếp: “Nhưng chuyện xảy ra lần này vốn không phải do Lạc Nhất Huy sắp xếp trước. Má Phùng kích thích, Quý Chiêu quay trở lại phòng vẽ, Đoạn Dũng lén chạy đi, Quý Chiêu leo lên tấm biển quảng cáo… nếu như anh ta có thể sắp xếp để những chuyện này xảy ra theo trình tự, vậy chắc hẳn anh ta là một tên tội phạm thiên tài.”

Chu Phi Bằng lên tiếng cười nhạo: “Thiên tài à? Chỉ với một tên Lạc Nhất Huy du học nước ngoài, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, trong mắt chẳng có ai khác mà muốn trở thành tội phạm thiên tài á? Cậu ta xứng sao?”

Hứa Tung Lĩnh đưa tay vỗ ót Chi Phi Bằng một cái, phát ra một tiếng “bốp” trong trẻo.

“Đừng có nói bậy bạ! Tội phạm thiên tài cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nói cái gì mà không xứng với không hợp ở đây? Chúng ta làm cảnh sát, có ai lại muốn đụng phải một tên tội phạm thiên tài đâu chứ? Giết người rồi vô hình, không có bất kỳ chứng cứ nào, cũng không để lại bất kỳ dấu vết gì, tất cả mọi người điều tra lại chẳng có chút manh mối nào, cậu cho rằng như vậy thú vị lắm sao? Sau này cậu ít qua lại với Lạc Nhất Huy đi, cũng im miệng lại cho tôi!”

Trong lúc nói chuyện, Triệu Hướng Vãn đột nhiên dừng bước.

Sau khi nhận được thông báo có thể ra khỏi khách sạn, một đám người rời khỏi phòng tiệc ở lầu một, người nào người nấy mặc lễ phục tinh xảo, trông vừa lễ phép vừa ưu nhã.

Nguỵ Mỹ Hoa mặc một bộ quần áo màu xanh sapphire cũng ở trong đó.

Sau khi nhìn thấy Nguỵ Mỹ Hoa, ánh mắt Triệu Hướng Vãn lướt qua người bà ta, sau đó tầm mắt chuẩn xác khoá chặt hai người.

Sóng vai cùng với Nguỵ Mỹ Hoa lúc này là một người đàn ông trung niên có vóc dáng cao gầy, vầng trán đầy đặn, ánh mắt hẹp dài, hốc mắt sâu hút, màu mắt nhạt, giống Triệu Hướng Vãn tới sáu mươi, bảy mươi phần trăm… chắc hẳn là Triệu Thanh Vân.

Thập Niên 90: Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ Cô Trở Thành Thần ThámTác giả: Hồ Lục NguyệtTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Quân Sự, Truyện Quan Trường"Cộc cộc cộc! " Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc. Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt. Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ. Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng. Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường. Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt. "Cô Châu?" Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Châu Kiều Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì? Tiếng gọi cô Châu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn… Chu Phi Bằng hừ hừ một tiếng: “Ý của đội trưởng Hứa chính là, lần này chúng ta hoàn toàn là làm việc nghĩa mà thôi.”Hứa Tung Lĩnh nặng nề vỗ vai anh ta một cái: “Đúng! Chính xác là như vậy đó! Tổ trọng án chúng ta đã cướp mất công việc của các anh em khác rồi đấy, vậy nên cũng khiêm tốn một chút đi, đừng chọc người khác mắng mình.”Thật ra Chu Phi Bằng cảm thấy có chút không vui, làm chuyện tốt mà không lưu tên sao? Như thế không phải là phong cách của anh ta, thế nhưng đội trưởng Hứa cũng đã lên tiếng như thế rồi, anh ta cũng chỉ còn cách nghe theo.Còn về phần Lạc Nhất Huy… Chu Phi Bằng nghiến răng, đây là tên đầu sỏ, nếu không phải anh ta làm ra nhiều chuyện như thế, giờ này mọi người đã được về nhà tắm rửa, ăn uống no nê rồi. Càng nghĩ càng thấy giận, Chu Phi Bằng về nhà nhất định sẽ kể cho mẹ anh ta nghe, để bà đuổi cái tên vô ơn bội nghĩa này ra khỏi thành phố Tinh mới được.Nghĩ tới đây, Chu Phi Bằng nhích tới kề sát Triệu Hướng Vãn: “Cô nói tường tận mọi chuyện cho tôi nghe đi, tại sao cô lại phán đoán Lạc Nhất Huy có vấn đề?”Triệu Hướng Vãn thấy anh ta truy hỏi, thế là cũng kiên nhẫn giải thích: “Nếu như Lạc Nhất Huy là một nhà tâm lý học chuyên nghiệp, thế chắc chắn anh ta có hiểu biết về bản chất con người, có thể lợi dụng điểm yếu của việc này. Má Phùng bị bệnh, vào đúng thời điểm yếu ớt nhất, xuyên qua cửa sổ phòng má Phùng vừa khéo có thể nhìn thấy bóng lưng của Quý Chiêu, anh ta chọn rời đi vào lúc đó, thật ra là đang tạo cơ hội cho má Phùng.”Chu Xảo Tú nghe thấy, không ngừng lắc đầu: “Ôi chao!”Triệu Hướng Vãn lại nói tiếp: “Nhưng chuyện xảy ra lần này vốn không phải do Lạc Nhất Huy sắp xếp trước. Má Phùng kích thích, Quý Chiêu quay trở lại phòng vẽ, Đoạn Dũng lén chạy đi, Quý Chiêu leo lên tấm biển quảng cáo… nếu như anh ta có thể sắp xếp để những chuyện này xảy ra theo trình tự, vậy chắc hẳn anh ta là một tên tội phạm thiên tài.”Chu Phi Bằng lên tiếng cười nhạo: “Thiên tài à? Chỉ với một tên Lạc Nhất Huy du học nước ngoài, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, trong mắt chẳng có ai khác mà muốn trở thành tội phạm thiên tài á? Cậu ta xứng sao?”Hứa Tung Lĩnh đưa tay vỗ ót Chi Phi Bằng một cái, phát ra một tiếng “bốp” trong trẻo.“Đừng có nói bậy bạ! Tội phạm thiên tài cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nói cái gì mà không xứng với không hợp ở đây? Chúng ta làm cảnh sát, có ai lại muốn đụng phải một tên tội phạm thiên tài đâu chứ? Giết người rồi vô hình, không có bất kỳ chứng cứ nào, cũng không để lại bất kỳ dấu vết gì, tất cả mọi người điều tra lại chẳng có chút manh mối nào, cậu cho rằng như vậy thú vị lắm sao? Sau này cậu ít qua lại với Lạc Nhất Huy đi, cũng im miệng lại cho tôi!”Trong lúc nói chuyện, Triệu Hướng Vãn đột nhiên dừng bước.Sau khi nhận được thông báo có thể ra khỏi khách sạn, một đám người rời khỏi phòng tiệc ở lầu một, người nào người nấy mặc lễ phục tinh xảo, trông vừa lễ phép vừa ưu nhã.Nguỵ Mỹ Hoa mặc một bộ quần áo màu xanh sapphire cũng ở trong đó.Sau khi nhìn thấy Nguỵ Mỹ Hoa, ánh mắt Triệu Hướng Vãn lướt qua người bà ta, sau đó tầm mắt chuẩn xác khoá chặt hai người.Sóng vai cùng với Nguỵ Mỹ Hoa lúc này là một người đàn ông trung niên có vóc dáng cao gầy, vầng trán đầy đặn, ánh mắt hẹp dài, hốc mắt sâu hút, màu mắt nhạt, giống Triệu Hướng Vãn tới sáu mươi, bảy mươi phần trăm… chắc hẳn là Triệu Thanh Vân.

Chương 70: Thiên Tài À?