Thư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả…

Chương 232

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Anh hai Diệp uống một ngụm rượu, gắp một đũa thịt kho tàu, nheo mắt hưởng thụ.Cả nhà Thạch Lỗi cũng ngồi vào bàn ăn cơm.Đều là người một nhà không cần khách sáo, muốn ăn gì thì gắp.Ban đầu anh hai còn ngại ngùng, được Thạch Lỗi với mọi người mời vài lần, anh ấy cũng quên cả giữ ý, bắt đầu ăn uống thoải mái. Ở nhà anh ấy lấy đâu ra đồ ăn ngon như vậy! Chẳng trách anh cả thích sang nhà Thạch Lỗi thế.Bữa cơm chỉ kéo dài hơn nửa tiếng, cho đến khi anh hai ợ một tiếng, đặt đũa xuống. Ông nội và Thạch Lỗi cũng lần lượt buông đũa.Trên bàn ăn có khách, chủ nhà không được gác đũa trước khách.Đây là vấn đề lễ phép, nếu chủ nhà đã ăn xong rời khỏi bàn, khách cũng không thể nào ăn tiếp được.Dọn dẹp xong bàn ăn, ngồi thêm một lúc, cũng tầm hơn hai giờ chiều, hai ông bà bế cháu theo anh hai Diệp về nhà.Lần này con bé không mè nheo, có lẽ thấy nhà trong huyện thành không vui bằng nhà ở làng. Hơn nữa, ở làng còn có bạn bè. Thế là con bé vui vẻ theo ông bà về nhà.Tiễn anh hai xong, Diệp Thư vội lên giường nằm nghỉ ngơi. Bận rộn cả ngày, cái thân mang bầu của cô cũng hơi đuối.Thấy vợ ngủ, Thạch Lỗi thêm than vào lò, rồi cũng lên giường ngủ cùng.Hai người ngủ một giấc dậy đã hơn bảy giờ tối, cũng chẳng muốn nấu cơm, lấy đại hai lon cháo bát bửu trong siêu thị ra hâm nóng, ăn qua loa một bữa.Tối cũng chẳng có việc gì làm, lại lên giường đi ngủ tiếp.Sáng sớm hôm sau, Thạch Lỗi đã dậy. Để Diệp Thư ngủ tiếp, anh đi nấu cơm.Tối qua Diệp Thư ngủ sớm nên bây giờ cũng không buồn ngủ nữa. Đã tỉnh thì cũng dậy luôn.Thạch Lỗi nấu cơm, cô gấp chăn màn xong thì đi rửa mặt.Đợi anh nấu cơm xong, cô cũng đã rửa mặt xong xuôi.Buổi sáng không nấu nướng cầu kỳ, chỉ là mì sợi nấu với canh cải thảo. Trong đó có hai quả trứng luộc.Anh gắp cả hai quả trứng vào bát cô, muốn cô ăn nhiều một chút.Cô gắp trả lại cho anh một quả, liếc anh một cái trách yêu."Chúng ta mỗi người một quả, anh còn phải đi làm, phải ăn no. Em ở nhà lúc nào ăn cũng được.Lần sau muốn ăn thì luộc thêm hai quả, nhà mình thiếu gì hai quả trứng?" Cô vừa ăn vừa nói.Anh gật đầu: "Anh biết, hiện tại nhà mình ăn uống đã rất tốt rồi, em có biết mấy người công nhân cùng xưởng với anh nhà họ ăn gì không?Bánh ngô không đủ no, rau thì ngày nào cũng chỉ có khoai tây với cải thảo. Hơn nữa còn chẳng có tí dầu mỡ nào, toàn luộc không thôi.Mỗi lần mọi người nói chuyện nhà mình ăn gì, anh chẳng dám mở miệng. Có người hỏi thì anh cũng không dám nói thật. Cũng nói là nhà ăn bánh ngô với khoai tây, cải thảo.""Ừ, không thể nói thật được, nếu không có siêu thị, nhà mình cũng giống như mọi người. Dù sao đôi khi có tiền cũng không mua được đồ."Hai vợ chồng vừa ăn vừa nói chuyện, một lúc đã ăn hết nồi mì.Diệp Thư chỉ ăn một bát, Thạch Lỗi lại đi lấy thêm hai lần. Cuối cùng còn một ít nước, anh cũng đổ vào bát uống hết.Nhìn đồng hồ cũng đã muộn, Thạch Lỗi còn phải dọn dẹp bát đũa.Diệp Thư bảo anh nhanh đi làm, trên đường đi chậm thôi, bát đũa để đó cô tự dọn.Thạch Lỗi nhìn đồng hồ, quả thật là không còn sớm nữa, nếu còn nấn ná thêm thì sợ là muộn mất.Nghe lời Diệp Thư, anh để bát đũa xuống, mặc áo khoác vào rồi vội vã đi làm.Nhìn anh đạp xe đi khuất bóng, Diệp Thư mới thu dọn bát đũa ra ngoài sân rửa.Rửa bát xong, Diệp Thư lại rảnh rỗi, đi một vòng quanh nhà, lau chùi tủ một lượt.Thực sự là không có gì để làm, bèn cầm một túi hạt dưa sang nhà bà Ngụy kế bên trò chuyện.Khóa cửa nhà mình lại, cô sang bên cạnh gõ cửa."Bà Ngụy, bà có nhà không? Bà Ngụy!" Diệp Thư vừa gõ cửa vừa gọi."Ai đấy? Tới đây, tới đây!" Bên trong truyền đến tiếng bà Ngụy đáp lời liên tục."Bà ơi, là cháu, Tiểu Diệp nhà bên đây!"Bà Ngụy mở cửa, nhìn thấy Diệp Thư thì mừng rỡ nói: "Tiểu Diệp đấy à, cháu về lúc nào thế?"

Anh hai Diệp uống một ngụm rượu, gắp một đũa thịt kho tàu, nheo mắt hưởng thụ.

Cả nhà Thạch Lỗi cũng ngồi vào bàn ăn cơm.

Đều là người một nhà không cần khách sáo, muốn ăn gì thì gắp.

Ban đầu anh hai còn ngại ngùng, được Thạch Lỗi với mọi người mời vài lần, anh ấy cũng quên cả giữ ý, bắt đầu ăn uống thoải mái. Ở nhà anh ấy lấy đâu ra đồ ăn ngon như vậy! Chẳng trách anh cả thích sang nhà Thạch Lỗi thế.

Bữa cơm chỉ kéo dài hơn nửa tiếng, cho đến khi anh hai ợ một tiếng, đặt đũa xuống. Ông nội và Thạch Lỗi cũng lần lượt buông đũa.

Trên bàn ăn có khách, chủ nhà không được gác đũa trước khách.

Đây là vấn đề lễ phép, nếu chủ nhà đã ăn xong rời khỏi bàn, khách cũng không thể nào ăn tiếp được.

Dọn dẹp xong bàn ăn, ngồi thêm một lúc, cũng tầm hơn hai giờ chiều, hai ông bà bế cháu theo anh hai Diệp về nhà.

Lần này con bé không mè nheo, có lẽ thấy nhà trong huyện thành không vui bằng nhà ở làng. Hơn nữa, ở làng còn có bạn bè. Thế là con bé vui vẻ theo ông bà về nhà.

Tiễn anh hai xong, Diệp Thư vội lên giường nằm nghỉ ngơi. Bận rộn cả ngày, cái thân mang bầu của cô cũng hơi đuối.

Thấy vợ ngủ, Thạch Lỗi thêm than vào lò, rồi cũng lên giường ngủ cùng.

Hai người ngủ một giấc dậy đã hơn bảy giờ tối, cũng chẳng muốn nấu cơm, lấy đại hai lon cháo bát bửu trong siêu thị ra hâm nóng, ăn qua loa một bữa.

Tối cũng chẳng có việc gì làm, lại lên giường đi ngủ tiếp.

Sáng sớm hôm sau, Thạch Lỗi đã dậy. Để Diệp Thư ngủ tiếp, anh đi nấu cơm.

Tối qua Diệp Thư ngủ sớm nên bây giờ cũng không buồn ngủ nữa. Đã tỉnh thì cũng dậy luôn.

Thạch Lỗi nấu cơm, cô gấp chăn màn xong thì đi rửa mặt.

Đợi anh nấu cơm xong, cô cũng đã rửa mặt xong xuôi.

Buổi sáng không nấu nướng cầu kỳ, chỉ là mì sợi nấu với canh cải thảo. Trong đó có hai quả trứng luộc.

Anh gắp cả hai quả trứng vào bát cô, muốn cô ăn nhiều một chút.

Cô gắp trả lại cho anh một quả, liếc anh một cái trách yêu.

"Chúng ta mỗi người một quả, anh còn phải đi làm, phải ăn no. Em ở nhà lúc nào ăn cũng được.

Lần sau muốn ăn thì luộc thêm hai quả, nhà mình thiếu gì hai quả trứng?" Cô vừa ăn vừa nói.

Anh gật đầu: "Anh biết, hiện tại nhà mình ăn uống đã rất tốt rồi, em có biết mấy người công nhân cùng xưởng với anh nhà họ ăn gì không?

Bánh ngô không đủ no, rau thì ngày nào cũng chỉ có khoai tây với cải thảo. Hơn nữa còn chẳng có tí dầu mỡ nào, toàn luộc không thôi.

Mỗi lần mọi người nói chuyện nhà mình ăn gì, anh chẳng dám mở miệng. Có người hỏi thì anh cũng không dám nói thật. Cũng nói là nhà ăn bánh ngô với khoai tây, cải thảo."

"Ừ, không thể nói thật được, nếu không có siêu thị, nhà mình cũng giống như mọi người. Dù sao đôi khi có tiền cũng không mua được đồ."

Hai vợ chồng vừa ăn vừa nói chuyện, một lúc đã ăn hết nồi mì.

Diệp Thư chỉ ăn một bát, Thạch Lỗi lại đi lấy thêm hai lần. Cuối cùng còn một ít nước, anh cũng đổ vào bát uống hết.

Nhìn đồng hồ cũng đã muộn, Thạch Lỗi còn phải dọn dẹp bát đũa.

Diệp Thư bảo anh nhanh đi làm, trên đường đi chậm thôi, bát đũa để đó cô tự dọn.

Thạch Lỗi nhìn đồng hồ, quả thật là không còn sớm nữa, nếu còn nấn ná thêm thì sợ là muộn mất.

Nghe lời Diệp Thư, anh để bát đũa xuống, mặc áo khoác vào rồi vội vã đi làm.

Nhìn anh đạp xe đi khuất bóng, Diệp Thư mới thu dọn bát đũa ra ngoài sân rửa.

Rửa bát xong, Diệp Thư lại rảnh rỗi, đi một vòng quanh nhà, lau chùi tủ một lượt.

Thực sự là không có gì để làm, bèn cầm một túi hạt dưa sang nhà bà Ngụy kế bên trò chuyện.

Khóa cửa nhà mình lại, cô sang bên cạnh gõ cửa.

"Bà Ngụy, bà có nhà không? Bà Ngụy!" Diệp Thư vừa gõ cửa vừa gọi.

"Ai đấy? Tới đây, tới đây!" Bên trong truyền đến tiếng bà Ngụy đáp lời liên tục.

"Bà ơi, là cháu, Tiểu Diệp nhà bên đây!"

Bà Ngụy mở cửa, nhìn thấy Diệp Thư thì mừng rỡ nói: "Tiểu Diệp đấy à, cháu về lúc nào thế?"

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60Tác giả: Kim Hoàng Ngọc Mễ LạpTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThư à, Thư à... Diệp Thư mơ màng nghe thấy tiếng nói bên tai, trong lòng nghĩ chẳng phải mình đang đi mua đồ ở siêu thị thì gặp động đất bị giá hàng đè trúng sao, chẳng lẽ được cứu rồi đưa vào bệnh viện? Vừa định mở mắt thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói của một người phụ nữ: “Mẹ, con bé Thư tỉnh chưa, con mang cho con bé Thư một bát cháo rau.” Diệp Thư nghĩ chắc là người nhà bệnh nhân giường bên mang cơm đến, vừa nghĩ vừa mở mắt định ngồi dậy, kết quả chưa kịp ngồi dậy thì đã bị người bên cạnh ấn xuống, còn nói: “Con tỉnh rồi à, nằm yên đó, đừng dậy." “Bác gái, cháu không sao.” Lúc này Diệp Thư giật mình, chuyện gì thế này? Mình không quen bà ấy mà. Nhìn người phụ nữ trước mặt đã ngoài năm mươi, mặc chiếc áo cánh to rộng kiểu cũ, trên áo vá mấy miếng. Nhìn lại căn phòng này, tường trát bằng đất vàng, cửa sổ là khung gỗ dán giấy trắng. Diệp Thư có ngốc đến mấy cũng biết là không ổn rồi, thêm vào đó bản thân Diệp Thư vốn thích đọc tiểu thuyết xuyên không, lập tức nghĩ đến khả… Anh hai Diệp uống một ngụm rượu, gắp một đũa thịt kho tàu, nheo mắt hưởng thụ.Cả nhà Thạch Lỗi cũng ngồi vào bàn ăn cơm.Đều là người một nhà không cần khách sáo, muốn ăn gì thì gắp.Ban đầu anh hai còn ngại ngùng, được Thạch Lỗi với mọi người mời vài lần, anh ấy cũng quên cả giữ ý, bắt đầu ăn uống thoải mái. Ở nhà anh ấy lấy đâu ra đồ ăn ngon như vậy! Chẳng trách anh cả thích sang nhà Thạch Lỗi thế.Bữa cơm chỉ kéo dài hơn nửa tiếng, cho đến khi anh hai ợ một tiếng, đặt đũa xuống. Ông nội và Thạch Lỗi cũng lần lượt buông đũa.Trên bàn ăn có khách, chủ nhà không được gác đũa trước khách.Đây là vấn đề lễ phép, nếu chủ nhà đã ăn xong rời khỏi bàn, khách cũng không thể nào ăn tiếp được.Dọn dẹp xong bàn ăn, ngồi thêm một lúc, cũng tầm hơn hai giờ chiều, hai ông bà bế cháu theo anh hai Diệp về nhà.Lần này con bé không mè nheo, có lẽ thấy nhà trong huyện thành không vui bằng nhà ở làng. Hơn nữa, ở làng còn có bạn bè. Thế là con bé vui vẻ theo ông bà về nhà.Tiễn anh hai xong, Diệp Thư vội lên giường nằm nghỉ ngơi. Bận rộn cả ngày, cái thân mang bầu của cô cũng hơi đuối.Thấy vợ ngủ, Thạch Lỗi thêm than vào lò, rồi cũng lên giường ngủ cùng.Hai người ngủ một giấc dậy đã hơn bảy giờ tối, cũng chẳng muốn nấu cơm, lấy đại hai lon cháo bát bửu trong siêu thị ra hâm nóng, ăn qua loa một bữa.Tối cũng chẳng có việc gì làm, lại lên giường đi ngủ tiếp.Sáng sớm hôm sau, Thạch Lỗi đã dậy. Để Diệp Thư ngủ tiếp, anh đi nấu cơm.Tối qua Diệp Thư ngủ sớm nên bây giờ cũng không buồn ngủ nữa. Đã tỉnh thì cũng dậy luôn.Thạch Lỗi nấu cơm, cô gấp chăn màn xong thì đi rửa mặt.Đợi anh nấu cơm xong, cô cũng đã rửa mặt xong xuôi.Buổi sáng không nấu nướng cầu kỳ, chỉ là mì sợi nấu với canh cải thảo. Trong đó có hai quả trứng luộc.Anh gắp cả hai quả trứng vào bát cô, muốn cô ăn nhiều một chút.Cô gắp trả lại cho anh một quả, liếc anh một cái trách yêu."Chúng ta mỗi người một quả, anh còn phải đi làm, phải ăn no. Em ở nhà lúc nào ăn cũng được.Lần sau muốn ăn thì luộc thêm hai quả, nhà mình thiếu gì hai quả trứng?" Cô vừa ăn vừa nói.Anh gật đầu: "Anh biết, hiện tại nhà mình ăn uống đã rất tốt rồi, em có biết mấy người công nhân cùng xưởng với anh nhà họ ăn gì không?Bánh ngô không đủ no, rau thì ngày nào cũng chỉ có khoai tây với cải thảo. Hơn nữa còn chẳng có tí dầu mỡ nào, toàn luộc không thôi.Mỗi lần mọi người nói chuyện nhà mình ăn gì, anh chẳng dám mở miệng. Có người hỏi thì anh cũng không dám nói thật. Cũng nói là nhà ăn bánh ngô với khoai tây, cải thảo.""Ừ, không thể nói thật được, nếu không có siêu thị, nhà mình cũng giống như mọi người. Dù sao đôi khi có tiền cũng không mua được đồ."Hai vợ chồng vừa ăn vừa nói chuyện, một lúc đã ăn hết nồi mì.Diệp Thư chỉ ăn một bát, Thạch Lỗi lại đi lấy thêm hai lần. Cuối cùng còn một ít nước, anh cũng đổ vào bát uống hết.Nhìn đồng hồ cũng đã muộn, Thạch Lỗi còn phải dọn dẹp bát đũa.Diệp Thư bảo anh nhanh đi làm, trên đường đi chậm thôi, bát đũa để đó cô tự dọn.Thạch Lỗi nhìn đồng hồ, quả thật là không còn sớm nữa, nếu còn nấn ná thêm thì sợ là muộn mất.Nghe lời Diệp Thư, anh để bát đũa xuống, mặc áo khoác vào rồi vội vã đi làm.Nhìn anh đạp xe đi khuất bóng, Diệp Thư mới thu dọn bát đũa ra ngoài sân rửa.Rửa bát xong, Diệp Thư lại rảnh rỗi, đi một vòng quanh nhà, lau chùi tủ một lượt.Thực sự là không có gì để làm, bèn cầm một túi hạt dưa sang nhà bà Ngụy kế bên trò chuyện.Khóa cửa nhà mình lại, cô sang bên cạnh gõ cửa."Bà Ngụy, bà có nhà không? Bà Ngụy!" Diệp Thư vừa gõ cửa vừa gọi."Ai đấy? Tới đây, tới đây!" Bên trong truyền đến tiếng bà Ngụy đáp lời liên tục."Bà ơi, là cháu, Tiểu Diệp nhà bên đây!"Bà Ngụy mở cửa, nhìn thấy Diệp Thư thì mừng rỡ nói: "Tiểu Diệp đấy à, cháu về lúc nào thế?"

Chương 232