Tác giả:

- "Thiếu gia cậu mang áo quần gì kì cục vậy?" - 'Kệ ta đi, các người thật phiền phức!" Thiếu gia vơ đại cái cái cặp và chạy ra khỏi nhà, không thèm đi xe riêng nữa. Thầy giáo: - "Hôm nay lớp ta có một bạn mới! bạn ấy tên là Hoàng Minh Phong, em vô chào các bạn đi!" Cậu ta bước vào, áo còn chưa bỏ vô quần, xộc xệch như lưu manh còn một chi tiết nữa là cậu ta còn chưa chải đầu, rồi cậu ta nhìn mọi người cười cười: - "Chào!" Nói xong một câu ngắn gọn xúc tích, hắn không kịp để thầy phân chỗ mà cứ thế chạy xuống chỗ bàn cuối ngồi làm con nhỏ ngồi cạnh giật cả mình, thấy nhỏ ngô nghê không biết gì, hắn vỗ vai nó rồi nói: - "Cho ngồi chung với, hề hề! " người đâu mà vô lối" nhỏ nghĩ thầm. Nhỏ tên là Trịnh Nhã Hân, một học sinh không nổi cũng không chìm của lớp, nhưng Nhã Hân ít nói, thích đọc truyện tranh và tiểu thuyết, lúc nào cũng ôm lấy quyển truyện đọc đến nỗi không biết trời đất có hình gì luôn, lần này nhìn thấy Phong, chắc cậu ta quậy đến nỗi cô không học được mất thôi. Suốt cả buổi…

Chương 42

Mình Yêu Nhau Lần Nữa Nhé Em!Tác giả: TakahanaTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình- "Thiếu gia cậu mang áo quần gì kì cục vậy?" - 'Kệ ta đi, các người thật phiền phức!" Thiếu gia vơ đại cái cái cặp và chạy ra khỏi nhà, không thèm đi xe riêng nữa. Thầy giáo: - "Hôm nay lớp ta có một bạn mới! bạn ấy tên là Hoàng Minh Phong, em vô chào các bạn đi!" Cậu ta bước vào, áo còn chưa bỏ vô quần, xộc xệch như lưu manh còn một chi tiết nữa là cậu ta còn chưa chải đầu, rồi cậu ta nhìn mọi người cười cười: - "Chào!" Nói xong một câu ngắn gọn xúc tích, hắn không kịp để thầy phân chỗ mà cứ thế chạy xuống chỗ bàn cuối ngồi làm con nhỏ ngồi cạnh giật cả mình, thấy nhỏ ngô nghê không biết gì, hắn vỗ vai nó rồi nói: - "Cho ngồi chung với, hề hề! " người đâu mà vô lối" nhỏ nghĩ thầm. Nhỏ tên là Trịnh Nhã Hân, một học sinh không nổi cũng không chìm của lớp, nhưng Nhã Hân ít nói, thích đọc truyện tranh và tiểu thuyết, lúc nào cũng ôm lấy quyển truyện đọc đến nỗi không biết trời đất có hình gì luôn, lần này nhìn thấy Phong, chắc cậu ta quậy đến nỗi cô không học được mất thôi. Suốt cả buổi… Dương Kì Y  vừa đến viện bảo tàng thì đã thấy Phong, và hình như anh đang đợi một người nào đó:  '' anh đang đợi ai ở đây vậy?'' Phong quay lại thì thấy Kì Y, anh cười: '' là cô à, hôm nay tôi có hẹn với một hoạ sĩ!"  '' ủa! vậy anh có biết tên người đó không?"  "không,chỉ là tôi rất ấn tượng vs bức tranh của cô ấy, đây này!"- Phong liền đưa Kì Y tới chỗ bức tranh . Vừa thấy bức tranh,Kì Y bật cười: " ủa! đây là bức tranh của tôi mà, tôi cứ thắc mắc ko biết là ai mà lại muốn gặp tôi hóa ra người đó lại là anh, thế giới này đúng là một vòng tròn mà!""cô làm tôi hơi bất ngờ đấy, nhưng không phải trái đất này là một vòng tròn đâu,mà do chúng ta có duyên với nhau đấy?!"-Phong nói tiếp-" tối nay nếu cô rảnh, tôi có thể mời cô đi ăn được không?"             "Thật ra,nếu anh không nói tôi cũng có ý định mời anh..." cô nói vậy khiến tôi thấy rất vui! vậy tối nay tôi sẽ đến nhà đón cô! thế nhé!"Thấy con trai về nhà với vẻ mặt rất rạng rỡ thì ngạc nhiên: " hôm nay con có chuyện gì mà vui quá vậy?" "hôm nay con có một cuộc hẹn rất quan trọng! " -Phong vừa nói vừa bước lên phòng, còn bà Nhi thì ngạc nhiên, lâu lắm rồi bà mới thấy con trai vui tới vậy, tối về phải kể lại cho ông Thiên nghe mới được.  Dương Kì Y đứng trước tủ quần áo hơn một tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa lựa chọn bộ đồ nào cho phù hợp, bây giờ tâm trạng của cô rất khó tả. Kì Y vừa bước xuống nhà thì đã thấy Phong ở đó rồi, trong lúc cô đang thắc mắc làm sao mà anh biết được nhà của mình thì anh đã mời cô vào xe vs một thái độ ân cần khiến má cô đỏ ửng lên vì ngại. Phong đưa cô đến một cửa hàng theo kiểu Tây Âu, anh nhẹ nhàng kéo ghế cho cô ngồi làm Kỳ Y ngạc nhiên về hành động ân cần nhẹ nhàng từ đầu buổi đến thời điểm bây giờ,cô cứ nghĩ anh là một người lạnh lùng và cọc cằn lắm nhưng những thái độ mà anh đã làm cho cô, đúng là không thể tin vào vào vẻ bề ngoài của một người." Cô có thích nơi này không?" câu hỏi của Phong xua tan những suy nghĩ của cô" ừm, nơi này cũng được ấy chứ!"" Cô thích là tôi vui rồi, cô chọn món đi!?"" để coi, mà thôi, anh gọi món gì cũng được, tôi không phải loại kén ăn lắm đâu^^"" haha, cô dễ nuôi thật!"Dương kì Y cười nhẹ một cái khiến tim Phong đập thình thịch, anh có cảm giác rất quen thuộc......Thấy cô em gái mình cứ nhìn mình như muốn hỏi cái gì đó nhưng rồi lại quay đi chỗ khác, cô lấy làm lại:" Bộ mặt chị dính gì sao?"" Không.. không !!"" Vậy em cứ nhìn chị chằm chằm vậy, có gì muốn hỏi chị à?"" không có gì đâu ạ!"" cái con bé này, muốn hỏi gì thì cứ nói đi, chúng ta là chị em cơ mà!"" thực ra thì, em cũng tính hỏi chị chuyện này lâu lắm rồi, mặc dù nó là quá khứ nhưng mà em vẫn muốn biết chuyện gì đã xảy ra vào lúc đó!"" lúc đó?"" là vụ tai nạn máy bay năm đó.."

Dương Kì Y  vừa đến viện bảo tàng thì đã thấy Phong, và hình như anh đang đợi một người nào đó:

  '' anh đang đợi ai ở đây vậy?''

 Phong quay lại thì thấy Kì Y, anh cười:

 '' là cô à, hôm nay tôi có hẹn với một hoạ sĩ!"

  '' ủa! vậy anh có biết tên người đó không?"

  "không,chỉ là tôi rất ấn tượng vs bức tranh của cô ấy, đây này!"- Phong liền đưa Kì Y tới chỗ bức tranh . 

Vừa thấy bức tranh,Kì Y bật cười: 

" ủa! đây là bức tranh của tôi mà, tôi cứ thắc mắc ko biết là ai mà lại muốn gặp tôi hóa ra người đó lại là anh, thế giới này đúng là một vòng tròn mà!"

"cô làm tôi hơi bất ngờ đấy, nhưng không phải trái đất này là một vòng tròn đâu,mà do chúng ta có duyên với nhau đấy?!"-Phong nói tiếp-" tối nay nếu cô rảnh, tôi có thể mời cô đi ăn được không?"             

"Thật ra,nếu anh không nói tôi cũng có ý định mời anh...

" cô nói vậy khiến tôi thấy rất vui! vậy tối nay tôi sẽ đến nhà đón cô! thế nhé!"

Thấy con trai về nhà với vẻ mặt rất rạng rỡ thì ngạc nhiên: 

" hôm nay con có chuyện gì mà vui quá vậy?"

 "hôm nay con có một cuộc hẹn rất quan trọng! " -Phong vừa nói vừa bước lên phòng, còn bà Nhi thì ngạc nhiên, lâu lắm rồi bà mới thấy con trai vui tới vậy, tối về phải kể lại cho ông Thiên nghe mới được.

  Dương Kì Y đứng trước tủ quần áo hơn một tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa lựa chọn bộ đồ nào cho phù hợp, bây giờ tâm trạng của cô rất khó tả. Kì Y vừa bước xuống nhà thì đã thấy Phong ở đó rồi, trong lúc cô đang thắc mắc làm sao mà anh biết được nhà của mình thì anh đã mời cô vào xe vs một thái độ ân cần khiến má cô đỏ ửng lên vì ngại. Phong đưa cô đến một cửa hàng theo kiểu Tây Âu, anh nhẹ nhàng kéo ghế cho cô ngồi làm Kỳ Y ngạc nhiên về hành động ân cần nhẹ nhàng từ đầu buổi đến thời điểm bây giờ,cô cứ nghĩ anh là một người lạnh lùng và cọc cằn lắm nhưng những thái độ mà anh đã làm cho cô, đúng là không thể tin vào vào vẻ bề ngoài của một người.

" Cô có thích nơi này không?" câu hỏi của Phong xua tan những suy nghĩ của cô

" ừm, nơi này cũng được ấy chứ!"

" Cô thích là tôi vui rồi, cô chọn món đi!?"

" để coi, mà thôi, anh gọi món gì cũng được, tôi không phải loại kén ăn lắm đâu^^"

" haha, cô dễ nuôi thật!"

Dương kì Y cười nhẹ một cái khiến tim Phong đập thình thịch, anh có cảm giác rất quen thuộc...

...

Thấy cô em gái mình cứ nhìn mình như muốn hỏi cái gì đó nhưng rồi lại quay đi chỗ khác, cô lấy làm lại:

" Bộ mặt chị dính gì sao?"

" Không.. không !!"

" Vậy em cứ nhìn chị chằm chằm vậy, có gì muốn hỏi chị à?"

" không có gì đâu ạ!"

" cái con bé này, muốn hỏi gì thì cứ nói đi, chúng ta là chị em cơ mà!"

" thực ra thì, em cũng tính hỏi chị chuyện này lâu lắm rồi, mặc dù nó là quá khứ nhưng mà em vẫn muốn biết chuyện gì đã xảy ra vào lúc đó!"

" lúc đó?"

" là vụ tai nạn máy bay năm đó.."

Mình Yêu Nhau Lần Nữa Nhé Em!Tác giả: TakahanaTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình- "Thiếu gia cậu mang áo quần gì kì cục vậy?" - 'Kệ ta đi, các người thật phiền phức!" Thiếu gia vơ đại cái cái cặp và chạy ra khỏi nhà, không thèm đi xe riêng nữa. Thầy giáo: - "Hôm nay lớp ta có một bạn mới! bạn ấy tên là Hoàng Minh Phong, em vô chào các bạn đi!" Cậu ta bước vào, áo còn chưa bỏ vô quần, xộc xệch như lưu manh còn một chi tiết nữa là cậu ta còn chưa chải đầu, rồi cậu ta nhìn mọi người cười cười: - "Chào!" Nói xong một câu ngắn gọn xúc tích, hắn không kịp để thầy phân chỗ mà cứ thế chạy xuống chỗ bàn cuối ngồi làm con nhỏ ngồi cạnh giật cả mình, thấy nhỏ ngô nghê không biết gì, hắn vỗ vai nó rồi nói: - "Cho ngồi chung với, hề hề! " người đâu mà vô lối" nhỏ nghĩ thầm. Nhỏ tên là Trịnh Nhã Hân, một học sinh không nổi cũng không chìm của lớp, nhưng Nhã Hân ít nói, thích đọc truyện tranh và tiểu thuyết, lúc nào cũng ôm lấy quyển truyện đọc đến nỗi không biết trời đất có hình gì luôn, lần này nhìn thấy Phong, chắc cậu ta quậy đến nỗi cô không học được mất thôi. Suốt cả buổi… Dương Kì Y  vừa đến viện bảo tàng thì đã thấy Phong, và hình như anh đang đợi một người nào đó:  '' anh đang đợi ai ở đây vậy?'' Phong quay lại thì thấy Kì Y, anh cười: '' là cô à, hôm nay tôi có hẹn với một hoạ sĩ!"  '' ủa! vậy anh có biết tên người đó không?"  "không,chỉ là tôi rất ấn tượng vs bức tranh của cô ấy, đây này!"- Phong liền đưa Kì Y tới chỗ bức tranh . Vừa thấy bức tranh,Kì Y bật cười: " ủa! đây là bức tranh của tôi mà, tôi cứ thắc mắc ko biết là ai mà lại muốn gặp tôi hóa ra người đó lại là anh, thế giới này đúng là một vòng tròn mà!""cô làm tôi hơi bất ngờ đấy, nhưng không phải trái đất này là một vòng tròn đâu,mà do chúng ta có duyên với nhau đấy?!"-Phong nói tiếp-" tối nay nếu cô rảnh, tôi có thể mời cô đi ăn được không?"             "Thật ra,nếu anh không nói tôi cũng có ý định mời anh..." cô nói vậy khiến tôi thấy rất vui! vậy tối nay tôi sẽ đến nhà đón cô! thế nhé!"Thấy con trai về nhà với vẻ mặt rất rạng rỡ thì ngạc nhiên: " hôm nay con có chuyện gì mà vui quá vậy?" "hôm nay con có một cuộc hẹn rất quan trọng! " -Phong vừa nói vừa bước lên phòng, còn bà Nhi thì ngạc nhiên, lâu lắm rồi bà mới thấy con trai vui tới vậy, tối về phải kể lại cho ông Thiên nghe mới được.  Dương Kì Y đứng trước tủ quần áo hơn một tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa lựa chọn bộ đồ nào cho phù hợp, bây giờ tâm trạng của cô rất khó tả. Kì Y vừa bước xuống nhà thì đã thấy Phong ở đó rồi, trong lúc cô đang thắc mắc làm sao mà anh biết được nhà của mình thì anh đã mời cô vào xe vs một thái độ ân cần khiến má cô đỏ ửng lên vì ngại. Phong đưa cô đến một cửa hàng theo kiểu Tây Âu, anh nhẹ nhàng kéo ghế cho cô ngồi làm Kỳ Y ngạc nhiên về hành động ân cần nhẹ nhàng từ đầu buổi đến thời điểm bây giờ,cô cứ nghĩ anh là một người lạnh lùng và cọc cằn lắm nhưng những thái độ mà anh đã làm cho cô, đúng là không thể tin vào vào vẻ bề ngoài của một người." Cô có thích nơi này không?" câu hỏi của Phong xua tan những suy nghĩ của cô" ừm, nơi này cũng được ấy chứ!"" Cô thích là tôi vui rồi, cô chọn món đi!?"" để coi, mà thôi, anh gọi món gì cũng được, tôi không phải loại kén ăn lắm đâu^^"" haha, cô dễ nuôi thật!"Dương kì Y cười nhẹ một cái khiến tim Phong đập thình thịch, anh có cảm giác rất quen thuộc......Thấy cô em gái mình cứ nhìn mình như muốn hỏi cái gì đó nhưng rồi lại quay đi chỗ khác, cô lấy làm lại:" Bộ mặt chị dính gì sao?"" Không.. không !!"" Vậy em cứ nhìn chị chằm chằm vậy, có gì muốn hỏi chị à?"" không có gì đâu ạ!"" cái con bé này, muốn hỏi gì thì cứ nói đi, chúng ta là chị em cơ mà!"" thực ra thì, em cũng tính hỏi chị chuyện này lâu lắm rồi, mặc dù nó là quá khứ nhưng mà em vẫn muốn biết chuyện gì đã xảy ra vào lúc đó!"" lúc đó?"" là vụ tai nạn máy bay năm đó.."

Chương 42