Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…

Chương 97: Chương 97

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Giống như là tự ngược bản thân, Giang Xuyên vô cùng đau lòng nhưng anh ta cũng không rời đi.Bầu không khí ở hiện trường rất náo nhiệt, có người trêu chọc chú rể và cô dâu, có người bảo Hứa Mục Chu hát trước mặt mọi người.Cuối cùng là Tiêu Thanh Như giải vây giúp.Lúc này mọi người mới biết được, thì ra Tiêu Thanh Như không chỉ khiêu vũ đẹp, mà cô còn có tài năng ca hát.Mọi người bên dưới sân khấu vỗ tay khen ngợi, trong mắt vợ chồng nhà họ Hứa tràn đầy kiêu ngạo.Cưới được cô con dâu này thật sự rất tốt!Thằng nhóc thối nhà bọn họ thật sự nhặt được bảo bối!Vợ đa tài đa nghệ, Hứa Mục Chu nhìn cô giống như đang nhìn một bảo vật.Khóe miệng Hứa Mục Chu cong lên, anh có thời gian cả đời để khai quật.Chỉ cần được ở cùng vợ, cho dù làm gì anh cũng nguyện ý.Tình cảm của hai người tốt thế nào, người sáng suốt đều nhìn ra được.Đều cảm thán duyên phận là thứ rất kỳ diệu.Nếu là trước kia, ai có thể nghĩ được Tiêu Thanh Như sẽ gả cho một người khác.Dù sao thời điểm đó cô thật sự rất quan tâm Giang Xuyên.Cha mẹ Giang lộ vẻ tiếc nuối, Thanh Như là một cô gái hiếu thuận như vậy, đáng tiếc bọn họ không may mắn.Nhìn cha mẹ Hứa ngồi bên bàn nhà họ Tiêu, mặc dù gia đình công nhân cũng tốt, nhưng lần này cột được vào nhà họ Tiêu, nhà họ Hứa xem như hoàn toàn đổi vận.Hôn lễ tiến hành đâu vào đấy, Đỗ Vãn Thu nhớ tới hôn lễ bị phá hỏng của mình, trong lòng cô ta vẫn còn tức.Nếu không phải người nhà họ Trương quấy rối, hôn lễ của cô ta cũng sẽ hạnh phúc như vậy.Rồi cô ta lại nhìn thấy bộ dáng hồn bay phách lạc của Giang Xuyên, oán khí trong lòng càng nhiều hơn.Vân Mộng Hạ VũSau khi cố gắng tiếp cận Giang Xuyên vài lần đều thất bại, đối phương không chỉ không quan tâm cô ta, mà còn nói không ngờ cô ta lại là loại người không an phận như vậy.Còn nói cái gì mà hai người sống cùng nhau, không nhất thiết phải ngủ cùng nhau.Đỗ Vãn Thu vừa thẹn vừa giận, cưới cô ta mà lại không chạm vào cô ta, đây không phải đùa giỡn người khác sao?Cô ta cũng không muốn sống như quả phụ!Tiêu Thanh Như cũng đã kết hôn với người đàn ông khác, anh ta còn nhớ thương cô làm cái gì.Nhớ thương cũng vô dụng, bây giờ cô đã là con dâu nhà họ Hứa!Có những ánh mắt xem kịch vui thường dừng trên người Đỗ Vãn Thu, cô ta như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than.Bàn tay của cô ta ở dưới bàn kéo góc áo người đàn ông: "A Xuyên, mọi người đang nhìn anh đó."Giọng nói nhỏ nhẹ kéo suy nghĩ của Giang Xuyên lại.Bàn tay ở đầu gối dùng sức nắm chặt lại, bây giờ Thanh Như đã lập gia đình, anh ta không thể hủy hoại thanh danh của cô được.Hơn nữa Thanh Như không thích mình trở thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu cho người khác, nếu bị anh ta liên lụy, chỉ sợ Thanh Như sẽ hận c.h.ế.t anh ta.Anh ta kiềm chế sự chua xót, rũ mắt.Từ nay về sau, anh ta cũng không có tư cách quang minh chính đại nhìn cô gái mình yêu.Hứa Mục Chu thản nhiên liếc qua Giang Xuyên, người không biết quý trọng, ngay cả quyền lợi khổ sở cũng không có, cần gì phải ra vẻ thâm tình?"Tiểu Hứa, sau này cha mẹ giao Thanh Như cho con."Khóe mắt và đuôi lông mày của Hứa Mục Chu đều là ý cưới: "Mẹ, con và Thanh Như sẽ sống thật hạnh phúc.""Cha mẹ tin tưởng con."Nhóm bạn tốt chúc phúc, sau đó tiệc rượu chính thức bắt đầu.Làm cô dâu chú rể, bọn họ cần phải đi kính rượu.Không uống được rượu thì uống trà, uống chỉ để theo nghi thức, cũng không ai cố ý làm khó dễ chú rể.Bọn họ nhanh chóng đi đến bàn nhà họ Giang.Ban *****êu Thanh Như cho rằng nhìn thấy những người này sẽ rất phiền chán, nhưng không ngờ tới giờ phút này, lòng cô lại vô cùng bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào.Cha mẹ Giang đứng lên, bọn họ cười nâng chén: "Thanh Như, chúc mừng cháu, chúc cháu và đồng chí Hứa trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.""Cảm ơn.""Đồng chí Hứa, sau này phải đối xử tốt với Thanh Như, bọn tôi đều giám sát cậu đó.""Nhất định."Hứa Mục Chu chạm chén với bọn họ.

Giống như là tự ngược bản thân, Giang Xuyên vô cùng đau lòng nhưng anh ta cũng không rời đi.

Bầu không khí ở hiện trường rất náo nhiệt, có người trêu chọc chú rể và cô dâu, có người bảo Hứa Mục Chu hát trước mặt mọi người.

Cuối cùng là Tiêu Thanh Như giải vây giúp.

Lúc này mọi người mới biết được, thì ra Tiêu Thanh Như không chỉ khiêu vũ đẹp, mà cô còn có tài năng ca hát.

Mọi người bên dưới sân khấu vỗ tay khen ngợi, trong mắt vợ chồng nhà họ Hứa tràn đầy kiêu ngạo.

Cưới được cô con dâu này thật sự rất tốt!

Thằng nhóc thối nhà bọn họ thật sự nhặt được bảo bối!

Vợ đa tài đa nghệ, Hứa Mục Chu nhìn cô giống như đang nhìn một bảo vật.

Khóe miệng Hứa Mục Chu cong lên, anh có thời gian cả đời để khai quật.

Chỉ cần được ở cùng vợ, cho dù làm gì anh cũng nguyện ý.

Tình cảm của hai người tốt thế nào, người sáng suốt đều nhìn ra được.

Đều cảm thán duyên phận là thứ rất kỳ diệu.

Nếu là trước kia, ai có thể nghĩ được Tiêu Thanh Như sẽ gả cho một người khác.

Dù sao thời điểm đó cô thật sự rất quan tâm Giang Xuyên.

Cha mẹ Giang lộ vẻ tiếc nuối, Thanh Như là một cô gái hiếu thuận như vậy, đáng tiếc bọn họ không may mắn.

Nhìn cha mẹ Hứa ngồi bên bàn nhà họ Tiêu, mặc dù gia đình công nhân cũng tốt, nhưng lần này cột được vào nhà họ Tiêu, nhà họ Hứa xem như hoàn toàn đổi vận.

Hôn lễ tiến hành đâu vào đấy, Đỗ Vãn Thu nhớ tới hôn lễ bị phá hỏng của mình, trong lòng cô ta vẫn còn tức.

Nếu không phải người nhà họ Trương quấy rối, hôn lễ của cô ta cũng sẽ hạnh phúc như vậy.

Rồi cô ta lại nhìn thấy bộ dáng hồn bay phách lạc của Giang Xuyên, oán khí trong lòng càng nhiều hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi cố gắng tiếp cận Giang Xuyên vài lần đều thất bại, đối phương không chỉ không quan tâm cô ta, mà còn nói không ngờ cô ta lại là loại người không an phận như vậy.

Còn nói cái gì mà hai người sống cùng nhau, không nhất thiết phải ngủ cùng nhau.

Đỗ Vãn Thu vừa thẹn vừa giận, cưới cô ta mà lại không chạm vào cô ta, đây không phải đùa giỡn người khác sao?

Cô ta cũng không muốn sống như quả phụ!

Tiêu Thanh Như cũng đã kết hôn với người đàn ông khác, anh ta còn nhớ thương cô làm cái gì.

Nhớ thương cũng vô dụng, bây giờ cô đã là con dâu nhà họ Hứa!

Có những ánh mắt xem kịch vui thường dừng trên người Đỗ Vãn Thu, cô ta như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than.

Bàn tay của cô ta ở dưới bàn kéo góc áo người đàn ông: "A Xuyên, mọi người đang nhìn anh đó."

Giọng nói nhỏ nhẹ kéo suy nghĩ của Giang Xuyên lại.

Bàn tay ở đầu gối dùng sức nắm chặt lại, bây giờ Thanh Như đã lập gia đình, anh ta không thể hủy hoại thanh danh của cô được.

Hơn nữa Thanh Như không thích mình trở thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu cho người khác, nếu bị anh ta liên lụy, chỉ sợ Thanh Như sẽ hận c.h.ế.t anh ta.

Anh ta kiềm chế sự chua xót, rũ mắt.

Từ nay về sau, anh ta cũng không có tư cách quang minh chính đại nhìn cô gái mình yêu.

Hứa Mục Chu thản nhiên liếc qua Giang Xuyên, người không biết quý trọng, ngay cả quyền lợi khổ sở cũng không có, cần gì phải ra vẻ thâm tình?

"Tiểu Hứa, sau này cha mẹ giao Thanh Như cho con."

Khóe mắt và đuôi lông mày của Hứa Mục Chu đều là ý cưới: "Mẹ, con và Thanh Như sẽ sống thật hạnh phúc."

"Cha mẹ tin tưởng con."

Nhóm bạn tốt chúc phúc, sau đó tiệc rượu chính thức bắt đầu.

Làm cô dâu chú rể, bọn họ cần phải đi kính rượu.

Không uống được rượu thì uống trà, uống chỉ để theo nghi thức, cũng không ai cố ý làm khó dễ chú rể.

Bọn họ nhanh chóng đi đến bàn nhà họ Giang.

Ban *****êu Thanh Như cho rằng nhìn thấy những người này sẽ rất phiền chán, nhưng không ngờ tới giờ phút này, lòng cô lại vô cùng bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào.

Cha mẹ Giang đứng lên, bọn họ cười nâng chén: "Thanh Như, chúc mừng cháu, chúc cháu và đồng chí Hứa trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử."

"Cảm ơn."

"Đồng chí Hứa, sau này phải đối xử tốt với Thanh Như, bọn tôi đều giám sát cậu đó."

"Nhất định."

Hứa Mục Chu chạm chén với bọn họ.

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Giống như là tự ngược bản thân, Giang Xuyên vô cùng đau lòng nhưng anh ta cũng không rời đi.Bầu không khí ở hiện trường rất náo nhiệt, có người trêu chọc chú rể và cô dâu, có người bảo Hứa Mục Chu hát trước mặt mọi người.Cuối cùng là Tiêu Thanh Như giải vây giúp.Lúc này mọi người mới biết được, thì ra Tiêu Thanh Như không chỉ khiêu vũ đẹp, mà cô còn có tài năng ca hát.Mọi người bên dưới sân khấu vỗ tay khen ngợi, trong mắt vợ chồng nhà họ Hứa tràn đầy kiêu ngạo.Cưới được cô con dâu này thật sự rất tốt!Thằng nhóc thối nhà bọn họ thật sự nhặt được bảo bối!Vợ đa tài đa nghệ, Hứa Mục Chu nhìn cô giống như đang nhìn một bảo vật.Khóe miệng Hứa Mục Chu cong lên, anh có thời gian cả đời để khai quật.Chỉ cần được ở cùng vợ, cho dù làm gì anh cũng nguyện ý.Tình cảm của hai người tốt thế nào, người sáng suốt đều nhìn ra được.Đều cảm thán duyên phận là thứ rất kỳ diệu.Nếu là trước kia, ai có thể nghĩ được Tiêu Thanh Như sẽ gả cho một người khác.Dù sao thời điểm đó cô thật sự rất quan tâm Giang Xuyên.Cha mẹ Giang lộ vẻ tiếc nuối, Thanh Như là một cô gái hiếu thuận như vậy, đáng tiếc bọn họ không may mắn.Nhìn cha mẹ Hứa ngồi bên bàn nhà họ Tiêu, mặc dù gia đình công nhân cũng tốt, nhưng lần này cột được vào nhà họ Tiêu, nhà họ Hứa xem như hoàn toàn đổi vận.Hôn lễ tiến hành đâu vào đấy, Đỗ Vãn Thu nhớ tới hôn lễ bị phá hỏng của mình, trong lòng cô ta vẫn còn tức.Nếu không phải người nhà họ Trương quấy rối, hôn lễ của cô ta cũng sẽ hạnh phúc như vậy.Rồi cô ta lại nhìn thấy bộ dáng hồn bay phách lạc của Giang Xuyên, oán khí trong lòng càng nhiều hơn.Vân Mộng Hạ VũSau khi cố gắng tiếp cận Giang Xuyên vài lần đều thất bại, đối phương không chỉ không quan tâm cô ta, mà còn nói không ngờ cô ta lại là loại người không an phận như vậy.Còn nói cái gì mà hai người sống cùng nhau, không nhất thiết phải ngủ cùng nhau.Đỗ Vãn Thu vừa thẹn vừa giận, cưới cô ta mà lại không chạm vào cô ta, đây không phải đùa giỡn người khác sao?Cô ta cũng không muốn sống như quả phụ!Tiêu Thanh Như cũng đã kết hôn với người đàn ông khác, anh ta còn nhớ thương cô làm cái gì.Nhớ thương cũng vô dụng, bây giờ cô đã là con dâu nhà họ Hứa!Có những ánh mắt xem kịch vui thường dừng trên người Đỗ Vãn Thu, cô ta như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than.Bàn tay của cô ta ở dưới bàn kéo góc áo người đàn ông: "A Xuyên, mọi người đang nhìn anh đó."Giọng nói nhỏ nhẹ kéo suy nghĩ của Giang Xuyên lại.Bàn tay ở đầu gối dùng sức nắm chặt lại, bây giờ Thanh Như đã lập gia đình, anh ta không thể hủy hoại thanh danh của cô được.Hơn nữa Thanh Như không thích mình trở thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu cho người khác, nếu bị anh ta liên lụy, chỉ sợ Thanh Như sẽ hận c.h.ế.t anh ta.Anh ta kiềm chế sự chua xót, rũ mắt.Từ nay về sau, anh ta cũng không có tư cách quang minh chính đại nhìn cô gái mình yêu.Hứa Mục Chu thản nhiên liếc qua Giang Xuyên, người không biết quý trọng, ngay cả quyền lợi khổ sở cũng không có, cần gì phải ra vẻ thâm tình?"Tiểu Hứa, sau này cha mẹ giao Thanh Như cho con."Khóe mắt và đuôi lông mày của Hứa Mục Chu đều là ý cưới: "Mẹ, con và Thanh Như sẽ sống thật hạnh phúc.""Cha mẹ tin tưởng con."Nhóm bạn tốt chúc phúc, sau đó tiệc rượu chính thức bắt đầu.Làm cô dâu chú rể, bọn họ cần phải đi kính rượu.Không uống được rượu thì uống trà, uống chỉ để theo nghi thức, cũng không ai cố ý làm khó dễ chú rể.Bọn họ nhanh chóng đi đến bàn nhà họ Giang.Ban *****êu Thanh Như cho rằng nhìn thấy những người này sẽ rất phiền chán, nhưng không ngờ tới giờ phút này, lòng cô lại vô cùng bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào.Cha mẹ Giang đứng lên, bọn họ cười nâng chén: "Thanh Như, chúc mừng cháu, chúc cháu và đồng chí Hứa trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.""Cảm ơn.""Đồng chí Hứa, sau này phải đối xử tốt với Thanh Như, bọn tôi đều giám sát cậu đó.""Nhất định."Hứa Mục Chu chạm chén với bọn họ.

Chương 97: Chương 97