Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…

Chương 170: Chương 170

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Mẹ chồng Trương gặp được cháu trai, nhìn thấy thằng bé béo trắng mập mạp, cũng biết Tiêu Thanh Như không lừa bọn họ.Bà ta vỗ đùi, nước mắt nói đến là đến."Tiểu Bảo, bà nhớ cháu muốn chết."Mẹ chồng Trương ôm đứa bé không rời tay, tiếng khóc long trời lở đất.Người không biết, còn tưởng có chuyện gì xảy ra.Đứa bé bị giật mình, sợ đến mức khóc toáng lên."Bà~"Ánh mắt thằng bé nhìn về phía mẹ Giang.Trong lòng mẹ Giang thầm mắng thằng bé: Nhìn cái gì mà nhìn, tao cũng không phải bà nội của mày!Nghĩ đến thể diện nhà mình, bà ta vẫn bế đứa bé ra khỏi vòng tay của mẹ chồng Trương.Bây giờ đứa bé đang tập đi, thằng bé ôm chân mẹ Giang, dè dặt nhìn hai vợ chồng nhà họ Trương."Đây là con cháu của nhà họ Trương chúng tôi, xem xem các người đã nuôi thằng bé thành dạng gì rồi?""Ngay cả ông bà nội cũng không nhận ra, sợ là sau này ngay cả họ của mình thằng bé cũng quên!"Mẹ Giang khinh bỉ nói: “Chúng tôi không thèm cướp đứa bé với nhà họ Trương các người, thằng bé vẫn là họ Trương.”Nghĩ tới mục đích chuyến đi này, mẹ chồng Trương trừng mắt: "Nếu các người không cướp thằng bé thì năm ngoái chúng tôi đã đưa thằng bé về rồi, đến nỗi già cả còn phải ngồi tàu hỏa đến thăm thằng bé sao?"Vân Mộng Hạ VũMẹ Giang nói: “Nếu không nỡ như vậy, thì các người tự mang về mà nuôi đi."Hai vợ chồng nhà họ Trương đều sửng sốt, tình huống này khác với dự đoán của bọn họ.Tại sao người này lại đột nhiên nhả ra?Nuôi dưỡng lâu như thế bà ta cũng không cần ư?Mẹ Giang hừ một tiếng, ở viện gia chúc bà ta đã gặp đủ loại người, người nhà họ Trương còn kém xa.Không phải muốn kiếm hời sao?Nếu đã muốn lợi dụng đứa bé, vậy thì cứ làm theo ý bọn họ đi.Nếu nhà họ Trương đưa thằng con ghẻ này về, bà ta còn đốt pháo ăn mừng ấy chứ.“Nếu các người muốn đưa đứa bé về, chúng tôi không ngăn cản, dù sao bây giờ Đỗ Vãn Thu cũng không về nhà, người làm mẹ như cô ta không quan tâm con mình, người làm ông làm bà như các người chăm sóc thằng bé cũng là hiển nhiên."Người nhà họ Trương không quan tâm Đỗ Vãn Thu có về nhà hay không, bọn họ tới đây là vì lợi ích, không phải mang gánh nặng trở về.Hơn nữa, chỉ cần đứa bé vẫn còn ở nhà họ Giang, sau này mỗi năm bọn họ đều có thể đến làm tiền.Tốt biết bao nhiêu.Còn có lợi hơn cả vất vả làm một năm.Cho nên, đứa bé này phải ở lại nhà họ Giang, đây là cây hái tiền của bọn họ.Mẹ chồng Trương mỉa mai cười một tiếng: "Bà sui gia, xem lời bà nói kìa, thằng bé là các người nuôi lớn, thân thiết với các người, sao chúng tôi nỡ cưỡng ép chia cắt các người chứ?"Mẹ Giang kiềm chế kích động: “Mẹ ruột thằng bé bỏ mặc thằng bé, chúng tôi và thằng bé cũng không phải ruột thịt, các người mang về nuôi là tốt nhất."Mẹ chồng Trương luống cuống, chẳng lẽ người này không muốn giúp họ nuôi đứa bé, muốn nhân cơ hội này vứt đứa bé cho bọn họ?Không có cửa đâu!"Chúng tôi cũng muốn đưa thằng bé về, nhưng lúc đầu các người không để thằng bé đi, bây giờ thằng bé đã có ký ức, đổi nơi khác thằng bé sẽ sống không quen."“Bà sui gia, bà không phải là bà nội của đứa bé, nên bà không xót thằng bé, nhưng chúng tôi thì xót, không nỡ để thằng bé ngồi trên tàu lâu, chịu khổ về quê."Ông Trương đúng lúc bày tỏ thái độ của mình: “Nếu như trong lòng các người không thoải mái, vậy để thằng bé lấy họ Giang của các người đi, chúng tôi đều già cả rồi, chỉ cần mỗi năm gặp thằng bé một lần, là chúng tôi đủ mãn nguyện rồi."Bà ta từng gặp người vô liêm sỉ, nhưng chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như người nhà họ Trương!Không đúng, Đỗ Vãn Thu cũng vô liêm sỉ.Mấy người này chính là cá mè một lứa!

Mẹ chồng Trương gặp được cháu trai, nhìn thấy thằng bé béo trắng mập mạp, cũng biết Tiêu Thanh Như không lừa bọn họ.

Bà ta vỗ đùi, nước mắt nói đến là đến.

"Tiểu Bảo, bà nhớ cháu muốn chết."

Mẹ chồng Trương ôm đứa bé không rời tay, tiếng khóc long trời lở đất.

Người không biết, còn tưởng có chuyện gì xảy ra.

Đứa bé bị giật mình, sợ đến mức khóc toáng lên.

"Bà~"

Ánh mắt thằng bé nhìn về phía mẹ Giang.

Trong lòng mẹ Giang thầm mắng thằng bé: Nhìn cái gì mà nhìn, tao cũng không phải bà nội của mày!

Nghĩ đến thể diện nhà mình, bà ta vẫn bế đứa bé ra khỏi vòng tay của mẹ chồng Trương.

Bây giờ đứa bé đang tập đi, thằng bé ôm chân mẹ Giang, dè dặt nhìn hai vợ chồng nhà họ Trương.

"Đây là con cháu của nhà họ Trương chúng tôi, xem xem các người đã nuôi thằng bé thành dạng gì rồi?"

"Ngay cả ông bà nội cũng không nhận ra, sợ là sau này ngay cả họ của mình thằng bé cũng quên!"

Mẹ Giang khinh bỉ nói: “Chúng tôi không thèm cướp đứa bé với nhà họ Trương các người, thằng bé vẫn là họ Trương.”

Nghĩ tới mục đích chuyến đi này, mẹ chồng Trương trừng mắt: "Nếu các người không cướp thằng bé thì năm ngoái chúng tôi đã đưa thằng bé về rồi, đến nỗi già cả còn phải ngồi tàu hỏa đến thăm thằng bé sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Mẹ Giang nói: “Nếu không nỡ như vậy, thì các người tự mang về mà nuôi đi."

Hai vợ chồng nhà họ Trương đều sửng sốt, tình huống này khác với dự đoán của bọn họ.

Tại sao người này lại đột nhiên nhả ra?

Nuôi dưỡng lâu như thế bà ta cũng không cần ư?

Mẹ Giang hừ một tiếng, ở viện gia chúc bà ta đã gặp đủ loại người, người nhà họ Trương còn kém xa.

Không phải muốn kiếm hời sao?

Nếu đã muốn lợi dụng đứa bé, vậy thì cứ làm theo ý bọn họ đi.

Nếu nhà họ Trương đưa thằng con ghẻ này về, bà ta còn đốt pháo ăn mừng ấy chứ.

“Nếu các người muốn đưa đứa bé về, chúng tôi không ngăn cản, dù sao bây giờ Đỗ Vãn Thu cũng không về nhà, người làm mẹ như cô ta không quan tâm con mình, người làm ông làm bà như các người chăm sóc thằng bé cũng là hiển nhiên."

Người nhà họ Trương không quan tâm Đỗ Vãn Thu có về nhà hay không, bọn họ tới đây là vì lợi ích, không phải mang gánh nặng trở về.

Hơn nữa, chỉ cần đứa bé vẫn còn ở nhà họ Giang, sau này mỗi năm bọn họ đều có thể đến làm tiền.

Tốt biết bao nhiêu.

Còn có lợi hơn cả vất vả làm một năm.

Cho nên, đứa bé này phải ở lại nhà họ Giang, đây là cây hái tiền của bọn họ.

Mẹ chồng Trương mỉa mai cười một tiếng: "Bà sui gia, xem lời bà nói kìa, thằng bé là các người nuôi lớn, thân thiết với các người, sao chúng tôi nỡ cưỡng ép chia cắt các người chứ?"

Mẹ Giang kiềm chế kích động: “Mẹ ruột thằng bé bỏ mặc thằng bé, chúng tôi và thằng bé cũng không phải ruột thịt, các người mang về nuôi là tốt nhất."

Mẹ chồng Trương luống cuống, chẳng lẽ người này không muốn giúp họ nuôi đứa bé, muốn nhân cơ hội này vứt đứa bé cho bọn họ?

Không có cửa đâu!

"Chúng tôi cũng muốn đưa thằng bé về, nhưng lúc đầu các người không để thằng bé đi, bây giờ thằng bé đã có ký ức, đổi nơi khác thằng bé sẽ sống không quen."

“Bà sui gia, bà không phải là bà nội của đứa bé, nên bà không xót thằng bé, nhưng chúng tôi thì xót, không nỡ để thằng bé ngồi trên tàu lâu, chịu khổ về quê."

Ông Trương đúng lúc bày tỏ thái độ của mình: “Nếu như trong lòng các người không thoải mái, vậy để thằng bé lấy họ Giang của các người đi, chúng tôi đều già cả rồi, chỉ cần mỗi năm gặp thằng bé một lần, là chúng tôi đủ mãn nguyện rồi."

Bà ta từng gặp người vô liêm sỉ, nhưng chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như người nhà họ Trương!

Không đúng, Đỗ Vãn Thu cũng vô liêm sỉ.

Mấy người này chính là cá mè một lứa!

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Mẹ chồng Trương gặp được cháu trai, nhìn thấy thằng bé béo trắng mập mạp, cũng biết Tiêu Thanh Như không lừa bọn họ.Bà ta vỗ đùi, nước mắt nói đến là đến."Tiểu Bảo, bà nhớ cháu muốn chết."Mẹ chồng Trương ôm đứa bé không rời tay, tiếng khóc long trời lở đất.Người không biết, còn tưởng có chuyện gì xảy ra.Đứa bé bị giật mình, sợ đến mức khóc toáng lên."Bà~"Ánh mắt thằng bé nhìn về phía mẹ Giang.Trong lòng mẹ Giang thầm mắng thằng bé: Nhìn cái gì mà nhìn, tao cũng không phải bà nội của mày!Nghĩ đến thể diện nhà mình, bà ta vẫn bế đứa bé ra khỏi vòng tay của mẹ chồng Trương.Bây giờ đứa bé đang tập đi, thằng bé ôm chân mẹ Giang, dè dặt nhìn hai vợ chồng nhà họ Trương."Đây là con cháu của nhà họ Trương chúng tôi, xem xem các người đã nuôi thằng bé thành dạng gì rồi?""Ngay cả ông bà nội cũng không nhận ra, sợ là sau này ngay cả họ của mình thằng bé cũng quên!"Mẹ Giang khinh bỉ nói: “Chúng tôi không thèm cướp đứa bé với nhà họ Trương các người, thằng bé vẫn là họ Trương.”Nghĩ tới mục đích chuyến đi này, mẹ chồng Trương trừng mắt: "Nếu các người không cướp thằng bé thì năm ngoái chúng tôi đã đưa thằng bé về rồi, đến nỗi già cả còn phải ngồi tàu hỏa đến thăm thằng bé sao?"Vân Mộng Hạ VũMẹ Giang nói: “Nếu không nỡ như vậy, thì các người tự mang về mà nuôi đi."Hai vợ chồng nhà họ Trương đều sửng sốt, tình huống này khác với dự đoán của bọn họ.Tại sao người này lại đột nhiên nhả ra?Nuôi dưỡng lâu như thế bà ta cũng không cần ư?Mẹ Giang hừ một tiếng, ở viện gia chúc bà ta đã gặp đủ loại người, người nhà họ Trương còn kém xa.Không phải muốn kiếm hời sao?Nếu đã muốn lợi dụng đứa bé, vậy thì cứ làm theo ý bọn họ đi.Nếu nhà họ Trương đưa thằng con ghẻ này về, bà ta còn đốt pháo ăn mừng ấy chứ.“Nếu các người muốn đưa đứa bé về, chúng tôi không ngăn cản, dù sao bây giờ Đỗ Vãn Thu cũng không về nhà, người làm mẹ như cô ta không quan tâm con mình, người làm ông làm bà như các người chăm sóc thằng bé cũng là hiển nhiên."Người nhà họ Trương không quan tâm Đỗ Vãn Thu có về nhà hay không, bọn họ tới đây là vì lợi ích, không phải mang gánh nặng trở về.Hơn nữa, chỉ cần đứa bé vẫn còn ở nhà họ Giang, sau này mỗi năm bọn họ đều có thể đến làm tiền.Tốt biết bao nhiêu.Còn có lợi hơn cả vất vả làm một năm.Cho nên, đứa bé này phải ở lại nhà họ Giang, đây là cây hái tiền của bọn họ.Mẹ chồng Trương mỉa mai cười một tiếng: "Bà sui gia, xem lời bà nói kìa, thằng bé là các người nuôi lớn, thân thiết với các người, sao chúng tôi nỡ cưỡng ép chia cắt các người chứ?"Mẹ Giang kiềm chế kích động: “Mẹ ruột thằng bé bỏ mặc thằng bé, chúng tôi và thằng bé cũng không phải ruột thịt, các người mang về nuôi là tốt nhất."Mẹ chồng Trương luống cuống, chẳng lẽ người này không muốn giúp họ nuôi đứa bé, muốn nhân cơ hội này vứt đứa bé cho bọn họ?Không có cửa đâu!"Chúng tôi cũng muốn đưa thằng bé về, nhưng lúc đầu các người không để thằng bé đi, bây giờ thằng bé đã có ký ức, đổi nơi khác thằng bé sẽ sống không quen."“Bà sui gia, bà không phải là bà nội của đứa bé, nên bà không xót thằng bé, nhưng chúng tôi thì xót, không nỡ để thằng bé ngồi trên tàu lâu, chịu khổ về quê."Ông Trương đúng lúc bày tỏ thái độ của mình: “Nếu như trong lòng các người không thoải mái, vậy để thằng bé lấy họ Giang của các người đi, chúng tôi đều già cả rồi, chỉ cần mỗi năm gặp thằng bé một lần, là chúng tôi đủ mãn nguyện rồi."Bà ta từng gặp người vô liêm sỉ, nhưng chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như người nhà họ Trương!Không đúng, Đỗ Vãn Thu cũng vô liêm sỉ.Mấy người này chính là cá mè một lứa!

Chương 170: Chương 170