Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…

Chương 191: Chương 191

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Ngủ cả buổi sáng, đến chiều Tiêu Thanh Như không muốn ngủ nữa.Cô ngồi ở giường dưới đọc báo với Hứa Mục Chu.Không cần phải nói những lời sến súa hay làm cái gì, chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến bầu không khí xung quanh trở nên ngọt ngào.Tiêu Hoài Thư cảm thấy mình đi theo chỉ để ăn cơm chó, nhìn vợ chồng son nhà người ta đối đãi ngọt ngào với nhau, còn anh ấy chỉ có một mình, trừng mắt nhìn, xấu hổ vô cùng.Tiêu Hoài Thư thầm thở dài một hơi, nếu biết trước thế này anh ấy đã không đi.Cũng không hiểu lúc đó đầu có bị úng nước thế nào mà anh ấy lại đưa ra quyết định như vậy?Khi tàu dừng ở trạm tiếp theo, có hành khách vào khoang của bọn họ.Nhìn trông cũng xấp xỉ tuổi bọn họ, có lẽ khoảng hơn hai mươi.Người nọ mặc một bộ quân trang cũ sờn, dáng người cao ráo thẳng tắp, ánh mắt trong sáng, nhìn là biết người đứng đắn.Đối phương cất hành lý xong bắt đầu bắt chuyện với bọn họ.Trong khoang chỉ có mình Tiêu Thanh Như là nữ, muốn người ta không chú ý cũng khó.Mặt đồng chí nam kia đỏ lại hồng, tay chân luống cuống không biết đặt đâu.Khi bắt gặp ánh mắt Hứa Mục Chu, người nọ mới vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm.Vân Mộng Hạ Vũ“Chào mọi người, tôi tên Phương Kiến Quốc, là người Bắc Kinh, tôi là thanh niên tri thức ở vùng nông thôn này.”Khoang xe trở nên yên lặng, Phương Kiến Quốc cũng không ngại ngùng hay gì, anh ta tiếp tục hỏi: “Mọi người cũng về nhà thăm người thân nhỉ? Mọi người tới Bắc Kinh ư, nếu vậy thì chúng ta cùng đường đó.”Đây là lần *****ên Tiêu Thanh Như gặp một đồng chí thân thiện như vậy, thấy không đáp lời sẽ hơi thất lễ nên gật đầu nói: “Ừm, chúng ta cùng đường.”“Vậy thì tốt quá, tuổi chúng ta chắc cũng xấp xỉ nhau, chắc là sẽ có điểm chung để nói, đoạn đường này không nhàm chán rồi.”Phương Kiến Quốc lại liếc nhìn Tiêu Thanh Như, lần này vành tai anh ta đỏ ửng.Hứa Mục Chu nghiến răng nghiến lợi, người đàn ông này mù rồi à?Coi anh là người c.h.ế.t hay sao?Hứa Mục Chu cất cao giọng: “Vợ à, em có muốn ra ngoài hít thở không khí không?”Ngồi trong xe lâu nên cơ thể có hơi cứng đờ, Tiêu Thanh Như đề nghị: “Vậy chúng ta ra ngoài trạm đứng lát đi.”Hai vợ chồng cứ thế rời đi, để lại Tiêu Hoài Thư ngồi trông hành lý.Phương Kiến Quốc sờ gáy nói: “Nhìn đồng chí nữ kia trẻ thế mà đã kết hôn rồi ư?”Tiêu Hoài Thư nhếch miệng cười, anh ấy vốn tưởng là có trò hay để xem, không ngờ Hứa Mục Chu lại nóng vội như vậy, chưa chi đã sốt sắng công bố mối quan hệ với Thanh Như.Tiêu Hoài Thư khẽ vỗ bả vai Phương Kiến Quốc: “Nhóc con, yêu từ cái nhìn *****ên khó lắm, vừa dễ tổn thương trái tim vừa tổn hại cơ thể.”Phương Kiến Quốc tán đồng ý kiến này, cũng may là vừa nãy anh ta mới chỉ động lòng chút thôi, chưa kịp mọc rễ nảy mầm gì.Nếu người ta đã kết hôn thì anh ta cũng chỉ còn cách gạt bỏ suy nghĩ này đi.Lối đi nhỏ nối tiếp giữa các khoang xe không có người, Tiêu Thanh Như cười Hứa Mục Chu: “Anh đúng là có m.á.u ghen kinh khủng, không sợ ghen c.h.ế.t luôn à?”“Anh ta vừa vào đã nhìn chằm chằm vợ anh, chẳng lẽ anh không được làm rõ thân phận?”“Được chứ sao không được.”Tiêu Thanh Như nghiêng đầu nhìn anh: “Nhưng ánh mắt khi nãy của anh hơi quá chút.”Hứa Mục Chu nhướng mày: “Anh là người đàn ông của em, đây là chuyện đáng để khoe ra nhất.”Chỉ cần Hứa Mục Chu muốn, anh có thể dỗ Tiêu Thanh Như vui vẻ.Ghen vì anh yêu cô.Khoe khoang cũng là vì yêu cô.Tiêu Thanh Như không biết người khác có thích nghe lời ngon tiếng ngọt không.Nhưng chiêu này rất có tác dụng với cô.Tiêu Thanh Như chỉ biết thở dài, xem ra cô cũng là kiểu ưa nói ngọt, ăn mềm không ăn cứng.Ở nơi công cộng, hai người vẫn duy trì khoảng cách nhất định.Mặc dù không thể làm chuyện thân mật nhưng chỉ cần đứng yên lặng một chỗ, cùng ngắm nhìn một khung cảnh cũng đủ khiến họ thư giãn đầu óc.

Ngủ cả buổi sáng, đến chiều Tiêu Thanh Như không muốn ngủ nữa.

Cô ngồi ở giường dưới đọc báo với Hứa Mục Chu.

Không cần phải nói những lời sến súa hay làm cái gì, chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến bầu không khí xung quanh trở nên ngọt ngào.

Tiêu Hoài Thư cảm thấy mình đi theo chỉ để ăn cơm chó, nhìn vợ chồng son nhà người ta đối đãi ngọt ngào với nhau, còn anh ấy chỉ có một mình, trừng mắt nhìn, xấu hổ vô cùng.

Tiêu Hoài Thư thầm thở dài một hơi, nếu biết trước thế này anh ấy đã không đi.

Cũng không hiểu lúc đó đầu có bị úng nước thế nào mà anh ấy lại đưa ra quyết định như vậy?

Khi tàu dừng ở trạm tiếp theo, có hành khách vào khoang của bọn họ.

Nhìn trông cũng xấp xỉ tuổi bọn họ, có lẽ khoảng hơn hai mươi.

Người nọ mặc một bộ quân trang cũ sờn, dáng người cao ráo thẳng tắp, ánh mắt trong sáng, nhìn là biết người đứng đắn.

Đối phương cất hành lý xong bắt đầu bắt chuyện với bọn họ.

Trong khoang chỉ có mình Tiêu Thanh Như là nữ, muốn người ta không chú ý cũng khó.

Mặt đồng chí nam kia đỏ lại hồng, tay chân luống cuống không biết đặt đâu.

Khi bắt gặp ánh mắt Hứa Mục Chu, người nọ mới vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chào mọi người, tôi tên Phương Kiến Quốc, là người Bắc Kinh, tôi là thanh niên tri thức ở vùng nông thôn này.”

Khoang xe trở nên yên lặng, Phương Kiến Quốc cũng không ngại ngùng hay gì, anh ta tiếp tục hỏi: “Mọi người cũng về nhà thăm người thân nhỉ? Mọi người tới Bắc Kinh ư, nếu vậy thì chúng ta cùng đường đó.”

Đây là lần *****ên Tiêu Thanh Như gặp một đồng chí thân thiện như vậy, thấy không đáp lời sẽ hơi thất lễ nên gật đầu nói: “Ừm, chúng ta cùng đường.”

“Vậy thì tốt quá, tuổi chúng ta chắc cũng xấp xỉ nhau, chắc là sẽ có điểm chung để nói, đoạn đường này không nhàm chán rồi.”

Phương Kiến Quốc lại liếc nhìn Tiêu Thanh Như, lần này vành tai anh ta đỏ ửng.

Hứa Mục Chu nghiến răng nghiến lợi, người đàn ông này mù rồi à?

Coi anh là người c.h.ế.t hay sao?

Hứa Mục Chu cất cao giọng: “Vợ à, em có muốn ra ngoài hít thở không khí không?”

Ngồi trong xe lâu nên cơ thể có hơi cứng đờ, Tiêu Thanh Như đề nghị: “Vậy chúng ta ra ngoài trạm đứng lát đi.”

Hai vợ chồng cứ thế rời đi, để lại Tiêu Hoài Thư ngồi trông hành lý.

Phương Kiến Quốc sờ gáy nói: “Nhìn đồng chí nữ kia trẻ thế mà đã kết hôn rồi ư?”

Tiêu Hoài Thư nhếch miệng cười, anh ấy vốn tưởng là có trò hay để xem, không ngờ Hứa Mục Chu lại nóng vội như vậy, chưa chi đã sốt sắng công bố mối quan hệ với Thanh Như.

Tiêu Hoài Thư khẽ vỗ bả vai Phương Kiến Quốc: “Nhóc con, yêu từ cái nhìn *****ên khó lắm, vừa dễ tổn thương trái tim vừa tổn hại cơ thể.”

Phương Kiến Quốc tán đồng ý kiến này, cũng may là vừa nãy anh ta mới chỉ động lòng chút thôi, chưa kịp mọc rễ nảy mầm gì.

Nếu người ta đã kết hôn thì anh ta cũng chỉ còn cách gạt bỏ suy nghĩ này đi.

Lối đi nhỏ nối tiếp giữa các khoang xe không có người, Tiêu Thanh Như cười Hứa Mục Chu: “Anh đúng là có m.á.u ghen kinh khủng, không sợ ghen c.h.ế.t luôn à?”

“Anh ta vừa vào đã nhìn chằm chằm vợ anh, chẳng lẽ anh không được làm rõ thân phận?”

“Được chứ sao không được.”

Tiêu Thanh Như nghiêng đầu nhìn anh: “Nhưng ánh mắt khi nãy của anh hơi quá chút.”

Hứa Mục Chu nhướng mày: “Anh là người đàn ông của em, đây là chuyện đáng để khoe ra nhất.”

Chỉ cần Hứa Mục Chu muốn, anh có thể dỗ Tiêu Thanh Như vui vẻ.

Ghen vì anh yêu cô.

Khoe khoang cũng là vì yêu cô.

Tiêu Thanh Như không biết người khác có thích nghe lời ngon tiếng ngọt không.

Nhưng chiêu này rất có tác dụng với cô.

Tiêu Thanh Như chỉ biết thở dài, xem ra cô cũng là kiểu ưa nói ngọt, ăn mềm không ăn cứng.

Ở nơi công cộng, hai người vẫn duy trì khoảng cách nhất định.

Mặc dù không thể làm chuyện thân mật nhưng chỉ cần đứng yên lặng một chỗ, cùng ngắm nhìn một khung cảnh cũng đủ khiến họ thư giãn đầu óc.

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Ngủ cả buổi sáng, đến chiều Tiêu Thanh Như không muốn ngủ nữa.Cô ngồi ở giường dưới đọc báo với Hứa Mục Chu.Không cần phải nói những lời sến súa hay làm cái gì, chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến bầu không khí xung quanh trở nên ngọt ngào.Tiêu Hoài Thư cảm thấy mình đi theo chỉ để ăn cơm chó, nhìn vợ chồng son nhà người ta đối đãi ngọt ngào với nhau, còn anh ấy chỉ có một mình, trừng mắt nhìn, xấu hổ vô cùng.Tiêu Hoài Thư thầm thở dài một hơi, nếu biết trước thế này anh ấy đã không đi.Cũng không hiểu lúc đó đầu có bị úng nước thế nào mà anh ấy lại đưa ra quyết định như vậy?Khi tàu dừng ở trạm tiếp theo, có hành khách vào khoang của bọn họ.Nhìn trông cũng xấp xỉ tuổi bọn họ, có lẽ khoảng hơn hai mươi.Người nọ mặc một bộ quân trang cũ sờn, dáng người cao ráo thẳng tắp, ánh mắt trong sáng, nhìn là biết người đứng đắn.Đối phương cất hành lý xong bắt đầu bắt chuyện với bọn họ.Trong khoang chỉ có mình Tiêu Thanh Như là nữ, muốn người ta không chú ý cũng khó.Mặt đồng chí nam kia đỏ lại hồng, tay chân luống cuống không biết đặt đâu.Khi bắt gặp ánh mắt Hứa Mục Chu, người nọ mới vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm.Vân Mộng Hạ Vũ“Chào mọi người, tôi tên Phương Kiến Quốc, là người Bắc Kinh, tôi là thanh niên tri thức ở vùng nông thôn này.”Khoang xe trở nên yên lặng, Phương Kiến Quốc cũng không ngại ngùng hay gì, anh ta tiếp tục hỏi: “Mọi người cũng về nhà thăm người thân nhỉ? Mọi người tới Bắc Kinh ư, nếu vậy thì chúng ta cùng đường đó.”Đây là lần *****ên Tiêu Thanh Như gặp một đồng chí thân thiện như vậy, thấy không đáp lời sẽ hơi thất lễ nên gật đầu nói: “Ừm, chúng ta cùng đường.”“Vậy thì tốt quá, tuổi chúng ta chắc cũng xấp xỉ nhau, chắc là sẽ có điểm chung để nói, đoạn đường này không nhàm chán rồi.”Phương Kiến Quốc lại liếc nhìn Tiêu Thanh Như, lần này vành tai anh ta đỏ ửng.Hứa Mục Chu nghiến răng nghiến lợi, người đàn ông này mù rồi à?Coi anh là người c.h.ế.t hay sao?Hứa Mục Chu cất cao giọng: “Vợ à, em có muốn ra ngoài hít thở không khí không?”Ngồi trong xe lâu nên cơ thể có hơi cứng đờ, Tiêu Thanh Như đề nghị: “Vậy chúng ta ra ngoài trạm đứng lát đi.”Hai vợ chồng cứ thế rời đi, để lại Tiêu Hoài Thư ngồi trông hành lý.Phương Kiến Quốc sờ gáy nói: “Nhìn đồng chí nữ kia trẻ thế mà đã kết hôn rồi ư?”Tiêu Hoài Thư nhếch miệng cười, anh ấy vốn tưởng là có trò hay để xem, không ngờ Hứa Mục Chu lại nóng vội như vậy, chưa chi đã sốt sắng công bố mối quan hệ với Thanh Như.Tiêu Hoài Thư khẽ vỗ bả vai Phương Kiến Quốc: “Nhóc con, yêu từ cái nhìn *****ên khó lắm, vừa dễ tổn thương trái tim vừa tổn hại cơ thể.”Phương Kiến Quốc tán đồng ý kiến này, cũng may là vừa nãy anh ta mới chỉ động lòng chút thôi, chưa kịp mọc rễ nảy mầm gì.Nếu người ta đã kết hôn thì anh ta cũng chỉ còn cách gạt bỏ suy nghĩ này đi.Lối đi nhỏ nối tiếp giữa các khoang xe không có người, Tiêu Thanh Như cười Hứa Mục Chu: “Anh đúng là có m.á.u ghen kinh khủng, không sợ ghen c.h.ế.t luôn à?”“Anh ta vừa vào đã nhìn chằm chằm vợ anh, chẳng lẽ anh không được làm rõ thân phận?”“Được chứ sao không được.”Tiêu Thanh Như nghiêng đầu nhìn anh: “Nhưng ánh mắt khi nãy của anh hơi quá chút.”Hứa Mục Chu nhướng mày: “Anh là người đàn ông của em, đây là chuyện đáng để khoe ra nhất.”Chỉ cần Hứa Mục Chu muốn, anh có thể dỗ Tiêu Thanh Như vui vẻ.Ghen vì anh yêu cô.Khoe khoang cũng là vì yêu cô.Tiêu Thanh Như không biết người khác có thích nghe lời ngon tiếng ngọt không.Nhưng chiêu này rất có tác dụng với cô.Tiêu Thanh Như chỉ biết thở dài, xem ra cô cũng là kiểu ưa nói ngọt, ăn mềm không ăn cứng.Ở nơi công cộng, hai người vẫn duy trì khoảng cách nhất định.Mặc dù không thể làm chuyện thân mật nhưng chỉ cần đứng yên lặng một chỗ, cùng ngắm nhìn một khung cảnh cũng đủ khiến họ thư giãn đầu óc.

Chương 191: Chương 191