Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…

Chương 193: Chương 193

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Phương Ánh Thu ngồi ở vị trí ghế lái, quay đầu hỏi bọn họ: “Địa chỉ?”Hứa Mục Chu nói tên chỗ ở.Là người Bắc Kinh chính cống nên Phương Ánh Thu rất am hiểu đường xá nơi đây.Từ lúc nhỏ cô ấy đã thích chơi đùa với đám bạn trong khuôn viên lớn, vậy nên không ngóc ngách xó xỉnh nào mà cô ấy không tìm được.Phương Ánh Thu khởi động xe, đưa bọn họ tới nơi cần đến.Tiêu Thanh Như ngồi giữa Hứa Mục Chu và Tiêu Hoài Thư, cô quay đầu quan sát biểu cảm của anh trai.“Nhìn cái gì vậy?”Vân Mộng Hạ Vũ“Mặt anh rửa chưa sạch.”Mặt Tiêu Hoài Thư như sắp nứt ra, nhìn Tiêu Thanh Như bằng ánh mắt hết sức “hung tợn”.Con nhóc này, ba ngày không ăn đánh đã muốn leo lên nóc nhà lật ngói rồi.Tuy nghĩ vậy nhưng Tiêu Hoài Thư lại thành thật sờ lên mặt, không phải chứ, sáng này anh ấy đã tốn mười mấy phút để tu chỉnh lại nhan sắc mà.Tiêu Thanh Như bật cười thành tiếng, xem ra anh trai cô đã thật sự rung động rồi.Suy cho cùng, chỉ cần đứng trước mặt người mình thích, dù có là trai hay gái thì vẫn sẽ để ý hình tượng của mình thôi.Nghe thấy tiếng cười của em gái, Tiêu Hoài Thư biết mình lại bị chơi.Anh ấy xấu hổ buông tay xuống, miệng nói: “Em ngứa đòn đúng không? Sao dám làm vậy hả?”Sau đó Tiêu Hoài Thư làm động tác chuẩn bị gõ trán em gái.Nhưng Tiêu Thanh Như đã nhanh chóng trốn sang bên Hứa Mục Chu.Người đàn ông nhướng mày, khẽ hỏi: “Cậu vừa nói gì cơ, tôi không nghe rõ.”“Chậc, cậu lại cưng chiều con bé!”Hứa Mục Chu tỏ vẻ ghét bỏ, anh cưng chiều vợ mình là lẽ tất nhiên mà?Một chọi hai không có phần thắng, Tiêu Hoài Thư đành lặng lẽ hành quân.Phương Ánh Thu nhìn qua gương chiếu hậu, thì ra người này cũng giống như “bánh bao mềm”.Lại còn rất đáng yêu.Có lẽ vì các cặp song sinh thường có mối liên hệ đặc biệt nên Phương Kiến Quốc cũng quay đầu nhìn Tiêu Hoài Thư.Sao cứ cảm thấy hai người này có gì đó không đúng lắm?Xe chạy hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng tới ngõ nhà họ Hứa.Hai vợ chồng già đang chờ bọn họ bên trong, không biết cả hai đã đứng bao lâu, nhưng bên cạnh có một rổ rau đã được nhặt sạch.Ban đầu họ không nhìn về phía chiếc xe jeep, mãi đến khi Hứa Mục Chu xuống xe họ mới nhìn ra.Mẹ Hứa vội chạy ra nghênh đón, câu *****ên bà ấy nói là: “Con dâu của mẹ đâu?”“Cẩn thận.”Hứa Mục Chu đỡ cửa xe, bảo Tiêu Thanh Như xuống.Mẹ chồng nàng dâu gặp nhau là bắt đầu hàn huyên đủ thứ chuyện.Người trong ngõ ai cũng biết hôm nay Hứa Mục Chu đưa cô dâu mới về nhà, vừa nghe thấy động tĩnh đã vội chạy ra xem náo nhiệt.Ban đầu họ vốn cho rằng nếu là người Tây Bắc thì dù gia đình có điều kiện tốt đến mấy cũng không quá xinh đẹp.Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Thanh Như, ai nấy cũng sững sờ.Làn da trắng mơn mởn như búng ra nước, đôi mắt vừa to tròn vừa sáng, khuôn mặt trái xoan hơi tròn to bằng lòng bàn tay, vừa nhìn đã thấy rất có phúc.Trong đầu mọi người cùng xuất hiện một suy nghĩ, thảo nào có thể khiến thằng nhóc Hứa Mục Chu thông suốt, không phải ai cũng xinh đẹp được như vậy.Nhìn khuôn mặt cộng với dáng người không chỗ chê đó, dù có mặc áo khoác quân trang dày nặng đến đâu cũng đủ thấy dáng người chuẩn không cần chỉnh.Lúc bước từ trên xe xuống, áo khoác Tiêu Thanh Như mặc không đóng cúc nên mọi người có thể nhìn thấy dáng người hoàn hảo của cô.Nghe nói m.ô.n.g to thường rất dễ sinh con, xem ra Hứa Mục Chu đã tìm được một đồng chí nữ tốt về mọi mặt.Những người vốn ôm tâm thế chế giễu giờ chỉ biết giấu nhẹm đi.Con dâu nhà họ Hứa có gia thế tốt, cũng có công việc riêng, không những thế còn xinh đẹp rạng ngời, nếu bọn họ vẫn bới lá tìm sâu thì thật tốn công vô ích.Mọi người đều sống chung trong một con ngõ nhỏ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nếu mối quan hệ trở nên căng thẳng cũng không phải chuyện gì tốt.Người xưa có câu nói rất đúng, họ hàng xa không bằng láng giềng gần, đến khi gặp chuyện cấp bách thật thì người cứu giúp bọn họ cũng chỉ có thể là mấy người hàng xóm già này thôi.

Phương Ánh Thu ngồi ở vị trí ghế lái, quay đầu hỏi bọn họ: “Địa chỉ?”

Hứa Mục Chu nói tên chỗ ở.

Là người Bắc Kinh chính cống nên Phương Ánh Thu rất am hiểu đường xá nơi đây.

Từ lúc nhỏ cô ấy đã thích chơi đùa với đám bạn trong khuôn viên lớn, vậy nên không ngóc ngách xó xỉnh nào mà cô ấy không tìm được.

Phương Ánh Thu khởi động xe, đưa bọn họ tới nơi cần đến.

Tiêu Thanh Như ngồi giữa Hứa Mục Chu và Tiêu Hoài Thư, cô quay đầu quan sát biểu cảm của anh trai.

“Nhìn cái gì vậy?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Mặt anh rửa chưa sạch.”

Mặt Tiêu Hoài Thư như sắp nứt ra, nhìn Tiêu Thanh Như bằng ánh mắt hết sức “hung tợn”.

Con nhóc này, ba ngày không ăn đánh đã muốn leo lên nóc nhà lật ngói rồi.

Tuy nghĩ vậy nhưng Tiêu Hoài Thư lại thành thật sờ lên mặt, không phải chứ, sáng này anh ấy đã tốn mười mấy phút để tu chỉnh lại nhan sắc mà.

Tiêu Thanh Như bật cười thành tiếng, xem ra anh trai cô đã thật sự rung động rồi.

Suy cho cùng, chỉ cần đứng trước mặt người mình thích, dù có là trai hay gái thì vẫn sẽ để ý hình tượng của mình thôi.

Nghe thấy tiếng cười của em gái, Tiêu Hoài Thư biết mình lại bị chơi.

Anh ấy xấu hổ buông tay xuống, miệng nói: “Em ngứa đòn đúng không? Sao dám làm vậy hả?”

Sau đó Tiêu Hoài Thư làm động tác chuẩn bị gõ trán em gái.

Nhưng Tiêu Thanh Như đã nhanh chóng trốn sang bên Hứa Mục Chu.

Người đàn ông nhướng mày, khẽ hỏi: “Cậu vừa nói gì cơ, tôi không nghe rõ.”

“Chậc, cậu lại cưng chiều con bé!”

Hứa Mục Chu tỏ vẻ ghét bỏ, anh cưng chiều vợ mình là lẽ tất nhiên mà?

Một chọi hai không có phần thắng, Tiêu Hoài Thư đành lặng lẽ hành quân.

Phương Ánh Thu nhìn qua gương chiếu hậu, thì ra người này cũng giống như “bánh bao mềm”.

Lại còn rất đáng yêu.

Có lẽ vì các cặp song sinh thường có mối liên hệ đặc biệt nên Phương Kiến Quốc cũng quay đầu nhìn Tiêu Hoài Thư.

Sao cứ cảm thấy hai người này có gì đó không đúng lắm?

Xe chạy hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng tới ngõ nhà họ Hứa.

Hai vợ chồng già đang chờ bọn họ bên trong, không biết cả hai đã đứng bao lâu, nhưng bên cạnh có một rổ rau đã được nhặt sạch.

Ban đầu họ không nhìn về phía chiếc xe jeep, mãi đến khi Hứa Mục Chu xuống xe họ mới nhìn ra.

Mẹ Hứa vội chạy ra nghênh đón, câu *****ên bà ấy nói là: “Con dâu của mẹ đâu?”

“Cẩn thận.”

Hứa Mục Chu đỡ cửa xe, bảo Tiêu Thanh Như xuống.

Mẹ chồng nàng dâu gặp nhau là bắt đầu hàn huyên đủ thứ chuyện.

Người trong ngõ ai cũng biết hôm nay Hứa Mục Chu đưa cô dâu mới về nhà, vừa nghe thấy động tĩnh đã vội chạy ra xem náo nhiệt.

Ban đầu họ vốn cho rằng nếu là người Tây Bắc thì dù gia đình có điều kiện tốt đến mấy cũng không quá xinh đẹp.

Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Thanh Như, ai nấy cũng sững sờ.

Làn da trắng mơn mởn như búng ra nước, đôi mắt vừa to tròn vừa sáng, khuôn mặt trái xoan hơi tròn to bằng lòng bàn tay, vừa nhìn đã thấy rất có phúc.

Trong đầu mọi người cùng xuất hiện một suy nghĩ, thảo nào có thể khiến thằng nhóc Hứa Mục Chu thông suốt, không phải ai cũng xinh đẹp được như vậy.

Nhìn khuôn mặt cộng với dáng người không chỗ chê đó, dù có mặc áo khoác quân trang dày nặng đến đâu cũng đủ thấy dáng người chuẩn không cần chỉnh.

Lúc bước từ trên xe xuống, áo khoác Tiêu Thanh Như mặc không đóng cúc nên mọi người có thể nhìn thấy dáng người hoàn hảo của cô.

Nghe nói m.ô.n.g to thường rất dễ sinh con, xem ra Hứa Mục Chu đã tìm được một đồng chí nữ tốt về mọi mặt.

Những người vốn ôm tâm thế chế giễu giờ chỉ biết giấu nhẹm đi.

Con dâu nhà họ Hứa có gia thế tốt, cũng có công việc riêng, không những thế còn xinh đẹp rạng ngời, nếu bọn họ vẫn bới lá tìm sâu thì thật tốn công vô ích.

Mọi người đều sống chung trong một con ngõ nhỏ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nếu mối quan hệ trở nên căng thẳng cũng không phải chuyện gì tốt.

Người xưa có câu nói rất đúng, họ hàng xa không bằng láng giềng gần, đến khi gặp chuyện cấp bách thật thì người cứu giúp bọn họ cũng chỉ có thể là mấy người hàng xóm già này thôi.

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Phương Ánh Thu ngồi ở vị trí ghế lái, quay đầu hỏi bọn họ: “Địa chỉ?”Hứa Mục Chu nói tên chỗ ở.Là người Bắc Kinh chính cống nên Phương Ánh Thu rất am hiểu đường xá nơi đây.Từ lúc nhỏ cô ấy đã thích chơi đùa với đám bạn trong khuôn viên lớn, vậy nên không ngóc ngách xó xỉnh nào mà cô ấy không tìm được.Phương Ánh Thu khởi động xe, đưa bọn họ tới nơi cần đến.Tiêu Thanh Như ngồi giữa Hứa Mục Chu và Tiêu Hoài Thư, cô quay đầu quan sát biểu cảm của anh trai.“Nhìn cái gì vậy?”Vân Mộng Hạ Vũ“Mặt anh rửa chưa sạch.”Mặt Tiêu Hoài Thư như sắp nứt ra, nhìn Tiêu Thanh Như bằng ánh mắt hết sức “hung tợn”.Con nhóc này, ba ngày không ăn đánh đã muốn leo lên nóc nhà lật ngói rồi.Tuy nghĩ vậy nhưng Tiêu Hoài Thư lại thành thật sờ lên mặt, không phải chứ, sáng này anh ấy đã tốn mười mấy phút để tu chỉnh lại nhan sắc mà.Tiêu Thanh Như bật cười thành tiếng, xem ra anh trai cô đã thật sự rung động rồi.Suy cho cùng, chỉ cần đứng trước mặt người mình thích, dù có là trai hay gái thì vẫn sẽ để ý hình tượng của mình thôi.Nghe thấy tiếng cười của em gái, Tiêu Hoài Thư biết mình lại bị chơi.Anh ấy xấu hổ buông tay xuống, miệng nói: “Em ngứa đòn đúng không? Sao dám làm vậy hả?”Sau đó Tiêu Hoài Thư làm động tác chuẩn bị gõ trán em gái.Nhưng Tiêu Thanh Như đã nhanh chóng trốn sang bên Hứa Mục Chu.Người đàn ông nhướng mày, khẽ hỏi: “Cậu vừa nói gì cơ, tôi không nghe rõ.”“Chậc, cậu lại cưng chiều con bé!”Hứa Mục Chu tỏ vẻ ghét bỏ, anh cưng chiều vợ mình là lẽ tất nhiên mà?Một chọi hai không có phần thắng, Tiêu Hoài Thư đành lặng lẽ hành quân.Phương Ánh Thu nhìn qua gương chiếu hậu, thì ra người này cũng giống như “bánh bao mềm”.Lại còn rất đáng yêu.Có lẽ vì các cặp song sinh thường có mối liên hệ đặc biệt nên Phương Kiến Quốc cũng quay đầu nhìn Tiêu Hoài Thư.Sao cứ cảm thấy hai người này có gì đó không đúng lắm?Xe chạy hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng tới ngõ nhà họ Hứa.Hai vợ chồng già đang chờ bọn họ bên trong, không biết cả hai đã đứng bao lâu, nhưng bên cạnh có một rổ rau đã được nhặt sạch.Ban đầu họ không nhìn về phía chiếc xe jeep, mãi đến khi Hứa Mục Chu xuống xe họ mới nhìn ra.Mẹ Hứa vội chạy ra nghênh đón, câu *****ên bà ấy nói là: “Con dâu của mẹ đâu?”“Cẩn thận.”Hứa Mục Chu đỡ cửa xe, bảo Tiêu Thanh Như xuống.Mẹ chồng nàng dâu gặp nhau là bắt đầu hàn huyên đủ thứ chuyện.Người trong ngõ ai cũng biết hôm nay Hứa Mục Chu đưa cô dâu mới về nhà, vừa nghe thấy động tĩnh đã vội chạy ra xem náo nhiệt.Ban đầu họ vốn cho rằng nếu là người Tây Bắc thì dù gia đình có điều kiện tốt đến mấy cũng không quá xinh đẹp.Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Thanh Như, ai nấy cũng sững sờ.Làn da trắng mơn mởn như búng ra nước, đôi mắt vừa to tròn vừa sáng, khuôn mặt trái xoan hơi tròn to bằng lòng bàn tay, vừa nhìn đã thấy rất có phúc.Trong đầu mọi người cùng xuất hiện một suy nghĩ, thảo nào có thể khiến thằng nhóc Hứa Mục Chu thông suốt, không phải ai cũng xinh đẹp được như vậy.Nhìn khuôn mặt cộng với dáng người không chỗ chê đó, dù có mặc áo khoác quân trang dày nặng đến đâu cũng đủ thấy dáng người chuẩn không cần chỉnh.Lúc bước từ trên xe xuống, áo khoác Tiêu Thanh Như mặc không đóng cúc nên mọi người có thể nhìn thấy dáng người hoàn hảo của cô.Nghe nói m.ô.n.g to thường rất dễ sinh con, xem ra Hứa Mục Chu đã tìm được một đồng chí nữ tốt về mọi mặt.Những người vốn ôm tâm thế chế giễu giờ chỉ biết giấu nhẹm đi.Con dâu nhà họ Hứa có gia thế tốt, cũng có công việc riêng, không những thế còn xinh đẹp rạng ngời, nếu bọn họ vẫn bới lá tìm sâu thì thật tốn công vô ích.Mọi người đều sống chung trong một con ngõ nhỏ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nếu mối quan hệ trở nên căng thẳng cũng không phải chuyện gì tốt.Người xưa có câu nói rất đúng, họ hàng xa không bằng láng giềng gần, đến khi gặp chuyện cấp bách thật thì người cứu giúp bọn họ cũng chỉ có thể là mấy người hàng xóm già này thôi.

Chương 193: Chương 193