Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…
Chương 206: Chương 206
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Mẹ Hứa dở khóc dở cười, cân nhắc đến chuyện đã một năm qua ông ấy không uống rượu. Bây giờ, con cái quay về nhà nên ông ấy vui mừng, bà ấy cũng không có ngăn cản.Bà ấy lấy hai bình nước ngọt từ trong ngăn tủ ra, nói: "Mẹ và Thanh Như uống cái này, mọi người uống rượu đi."Tiêu Hoài Thư và Hứa Mục Chu *****̃ng không thường xuyên uống rượu, một năm uống một, hai ly đã được xem là nhiều rồi.Hứa Mục Chu nhìn Tiêu Thanh Như, anh dùng ánh mắt hỏi thăm ý kiến của cô.Tiêu Thanh Như giả vờ như không nhìn thấy, người kia bèn nắm lấy bàn tay của cô ở dưới bàn cơm, đã vậy anh còn cào vào lòng bàn tay của cô nữa.Cô ra sức kéo căng nét mặt, lúc này mới không có cười ra tiếng.Cô trở tay bấm một cái lên mu bàn tay của Hứa Mục Chu để anh an phận một chút, cô nói: "Gần sang năm mới, dù sao *****̃ng không có chuyện gì để làm, uống hai chén *****̃ng không có việc gì."Cha Hứa hỏi cô: "Thanh Như, nếu không con cũng uống một chút được không? Mẹ con không biết uống rượu, một ngụm đã say, không biết con có thể uống rượu hay không?"Tiêu Thanh Như biết uống rượu, nhưng tửu lượng của cô cũng không cao.Sợ mình uống nhiều rồi xảy ra chuyện gì xấu, thế là cô từ chối lời đề nghị này, nói: "Con sẽ uống nước ngọt chung với mẹ.""Nếu con biết uống rượu thì có thể uống một chút, còn có thể làm ấm người nữa." Mẹ Hứa nói.Tiêu Thanh Như lắc đầu liên tục, cô nói: "Không cần đâu, trong phòng đã rất ấm áp.""Vậy thì con uống nước ngọt đi.""Dạ được."Bữa cơm tất niên được ăn từ từ. Bữa ăn này kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Không biết khi nào thì bắt đầu, Hứa Mục Chu lại nắm tay của Tiêu Thanh Như.Tay của hai người đan vào nhau đặt ở trên đầu gối của Hứa Mục Chu, lúc mẹ Hứa đi tới phòng bếp để đun nóng canh gà, bà ấy xoay người lại bèn nhìn thấy cảnh tượng này.Ánh mắt của bà ấy lóe lên ý cười, tình cảm của đôi vợ chồng mới cưới chính là tốt nhất.Nếu bọn họ vẫn luôn âu yếm như thế, mình và lão già cũng có thể yên lòng rồi.Trước kia, một người anh ở Tây Bắc, bọn họ luôn luôn không yên lòng bởi vì sợ anh chỉ chăm lo cho sự nghiệp mà không chăm sóc tốt cho thân thể của mình.Hiện tại, có một người biết nóng biết lạnh ở bên cạnh anh, có rất nhiều chuyện cũng không cần bọn họ phải quan tâm nữa rồi.Nụ cười nhạo của mẹ Hứa làm cho da mặt của Tiêu Thanh Như bắt đầu nóng rát, cô vội vàng rút tay của mình lại."Mẹ, canh gà không cần đun nóng đâu, giữ lại cho ngày mai ăn đi. Ban đêm không phải còn có sủi cảo sao? Bây giờ, ăn quá no đến lúc đó sẽ không ăn được nữa."Mẹ Hứa hỏi Tiêu Hoài Thư: "Hoài Thư, nếu không thì cháu uống thêm một chén canh gà nhé?"Tiêu Hoài Thư xua tay, đáp: “Bác à, cháu *****̃ng không ăn nổi đâu.""Lượng cơm mà cháu ăn cũng quá ít, cháu cần ăn nhiều một chút mới được."Tiêu Hoài Thư xấu hổ, anh ấy đã ăn ba bát cơm lớn, cộng thêm đồ ăn, một bữa cơm của anh ấy bằng mấy bữa cơm đối với người khác. Dù sức ăn của anh ấy có lớn đến đâu thì lúc này cũng phải no thôi.Nếu còn ăn tiếp thì anh ấy có vẻ vô ý quá.Vân Mộng Hạ Vũ"Nếu các con đều không ăn nữa, vậy thì mẹ sẽ không hâm nóng. Sáng sớm mai, mẹ sẽ hấp chút màn thầu và những món ăn này đã đủ để chúng ta ăn rồi."Tiêu Hoài Thư cười nói: "Nhà của tụi cháu cũng có thói quen này. Thức ăn đêm ba mươi Tết sẽ để mùng một ăn tiếp, mẹ của cháu nói ngày đó không thể đụng vào con dao.""Chúng tôi *****̃ng có câu nói này. Có điều, quy tắc là vật chết, còn con người là vật sống. Nếu thật sự muốn ăn thì cũng không kiêng kị gì cả.""Cháu cũng nghĩ vậy, có cơm để ăn no mới là điều quan trọng nhất trong cuộc sống."
Mẹ Hứa dở khóc dở cười, cân nhắc đến chuyện đã một năm qua ông ấy không uống rượu. Bây giờ, con cái quay về nhà nên ông ấy vui mừng, bà ấy cũng không có ngăn cản.
Bà ấy lấy hai bình nước ngọt từ trong ngăn tủ ra, nói: "Mẹ và Thanh Như uống cái này, mọi người uống rượu đi."
Tiêu Hoài Thư và Hứa Mục Chu *****̃ng không thường xuyên uống rượu, một năm uống một, hai ly đã được xem là nhiều rồi.
Hứa Mục Chu nhìn Tiêu Thanh Như, anh dùng ánh mắt hỏi thăm ý kiến của cô.
Tiêu Thanh Như giả vờ như không nhìn thấy, người kia bèn nắm lấy bàn tay của cô ở dưới bàn cơm, đã vậy anh còn cào vào lòng bàn tay của cô nữa.
Cô ra sức kéo căng nét mặt, lúc này mới không có cười ra tiếng.
Cô trở tay bấm một cái lên mu bàn tay của Hứa Mục Chu để anh an phận một chút, cô nói: "Gần sang năm mới, dù sao *****̃ng không có chuyện gì để làm, uống hai chén *****̃ng không có việc gì."
Cha Hứa hỏi cô: "Thanh Như, nếu không con cũng uống một chút được không? Mẹ con không biết uống rượu, một ngụm đã say, không biết con có thể uống rượu hay không?"
Tiêu Thanh Như biết uống rượu, nhưng tửu lượng của cô cũng không cao.
Sợ mình uống nhiều rồi xảy ra chuyện gì xấu, thế là cô từ chối lời đề nghị này, nói: "Con sẽ uống nước ngọt chung với mẹ."
"Nếu con biết uống rượu thì có thể uống một chút, còn có thể làm ấm người nữa." Mẹ Hứa nói.
Tiêu Thanh Như lắc đầu liên tục, cô nói: "Không cần đâu, trong phòng đã rất ấm áp."
"Vậy thì con uống nước ngọt đi."
"Dạ được."
Bữa cơm tất niên được ăn từ từ. Bữa ăn này kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Không biết khi nào thì bắt đầu, Hứa Mục Chu lại nắm tay của Tiêu Thanh Như.
Tay của hai người đan vào nhau đặt ở trên đầu gối của Hứa Mục Chu, lúc mẹ Hứa đi tới phòng bếp để đun nóng canh gà, bà ấy xoay người lại bèn nhìn thấy cảnh tượng này.
Ánh mắt của bà ấy lóe lên ý cười, tình cảm của đôi vợ chồng mới cưới chính là tốt nhất.
Nếu bọn họ vẫn luôn âu yếm như thế, mình và lão già cũng có thể yên lòng rồi.
Trước kia, một người anh ở Tây Bắc, bọn họ luôn luôn không yên lòng bởi vì sợ anh chỉ chăm lo cho sự nghiệp mà không chăm sóc tốt cho thân thể của mình.
Hiện tại, có một người biết nóng biết lạnh ở bên cạnh anh, có rất nhiều chuyện cũng không cần bọn họ phải quan tâm nữa rồi.
Nụ cười nhạo của mẹ Hứa làm cho da mặt của Tiêu Thanh Như bắt đầu nóng rát, cô vội vàng rút tay của mình lại.
"Mẹ, canh gà không cần đun nóng đâu, giữ lại cho ngày mai ăn đi. Ban đêm không phải còn có sủi cảo sao? Bây giờ, ăn quá no đến lúc đó sẽ không ăn được nữa."
Mẹ Hứa hỏi Tiêu Hoài Thư: "Hoài Thư, nếu không thì cháu uống thêm một chén canh gà nhé?"
Tiêu Hoài Thư xua tay, đáp: “Bác à, cháu *****̃ng không ăn nổi đâu."
"Lượng cơm mà cháu ăn cũng quá ít, cháu cần ăn nhiều một chút mới được."
Tiêu Hoài Thư xấu hổ, anh ấy đã ăn ba bát cơm lớn, cộng thêm đồ ăn, một bữa cơm của anh ấy bằng mấy bữa cơm đối với người khác. Dù sức ăn của anh ấy có lớn đến đâu thì lúc này cũng phải no thôi.
Nếu còn ăn tiếp thì anh ấy có vẻ vô ý quá.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nếu các con đều không ăn nữa, vậy thì mẹ sẽ không hâm nóng. Sáng sớm mai, mẹ sẽ hấp chút màn thầu và những món ăn này đã đủ để chúng ta ăn rồi."
Tiêu Hoài Thư cười nói: "Nhà của tụi cháu cũng có thói quen này. Thức ăn đêm ba mươi Tết sẽ để mùng một ăn tiếp, mẹ của cháu nói ngày đó không thể đụng vào con dao."
"Chúng tôi *****̃ng có câu nói này. Có điều, quy tắc là vật chết, còn con người là vật sống. Nếu thật sự muốn ăn thì cũng không kiêng kị gì cả."
"Cháu cũng nghĩ vậy, có cơm để ăn no mới là điều quan trọng nhất trong cuộc sống."
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Mẹ Hứa dở khóc dở cười, cân nhắc đến chuyện đã một năm qua ông ấy không uống rượu. Bây giờ, con cái quay về nhà nên ông ấy vui mừng, bà ấy cũng không có ngăn cản.Bà ấy lấy hai bình nước ngọt từ trong ngăn tủ ra, nói: "Mẹ và Thanh Như uống cái này, mọi người uống rượu đi."Tiêu Hoài Thư và Hứa Mục Chu *****̃ng không thường xuyên uống rượu, một năm uống một, hai ly đã được xem là nhiều rồi.Hứa Mục Chu nhìn Tiêu Thanh Như, anh dùng ánh mắt hỏi thăm ý kiến của cô.Tiêu Thanh Như giả vờ như không nhìn thấy, người kia bèn nắm lấy bàn tay của cô ở dưới bàn cơm, đã vậy anh còn cào vào lòng bàn tay của cô nữa.Cô ra sức kéo căng nét mặt, lúc này mới không có cười ra tiếng.Cô trở tay bấm một cái lên mu bàn tay của Hứa Mục Chu để anh an phận một chút, cô nói: "Gần sang năm mới, dù sao *****̃ng không có chuyện gì để làm, uống hai chén *****̃ng không có việc gì."Cha Hứa hỏi cô: "Thanh Như, nếu không con cũng uống một chút được không? Mẹ con không biết uống rượu, một ngụm đã say, không biết con có thể uống rượu hay không?"Tiêu Thanh Như biết uống rượu, nhưng tửu lượng của cô cũng không cao.Sợ mình uống nhiều rồi xảy ra chuyện gì xấu, thế là cô từ chối lời đề nghị này, nói: "Con sẽ uống nước ngọt chung với mẹ.""Nếu con biết uống rượu thì có thể uống một chút, còn có thể làm ấm người nữa." Mẹ Hứa nói.Tiêu Thanh Như lắc đầu liên tục, cô nói: "Không cần đâu, trong phòng đã rất ấm áp.""Vậy thì con uống nước ngọt đi.""Dạ được."Bữa cơm tất niên được ăn từ từ. Bữa ăn này kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ. Không biết khi nào thì bắt đầu, Hứa Mục Chu lại nắm tay của Tiêu Thanh Như.Tay của hai người đan vào nhau đặt ở trên đầu gối của Hứa Mục Chu, lúc mẹ Hứa đi tới phòng bếp để đun nóng canh gà, bà ấy xoay người lại bèn nhìn thấy cảnh tượng này.Ánh mắt của bà ấy lóe lên ý cười, tình cảm của đôi vợ chồng mới cưới chính là tốt nhất.Nếu bọn họ vẫn luôn âu yếm như thế, mình và lão già cũng có thể yên lòng rồi.Trước kia, một người anh ở Tây Bắc, bọn họ luôn luôn không yên lòng bởi vì sợ anh chỉ chăm lo cho sự nghiệp mà không chăm sóc tốt cho thân thể của mình.Hiện tại, có một người biết nóng biết lạnh ở bên cạnh anh, có rất nhiều chuyện cũng không cần bọn họ phải quan tâm nữa rồi.Nụ cười nhạo của mẹ Hứa làm cho da mặt của Tiêu Thanh Như bắt đầu nóng rát, cô vội vàng rút tay của mình lại."Mẹ, canh gà không cần đun nóng đâu, giữ lại cho ngày mai ăn đi. Ban đêm không phải còn có sủi cảo sao? Bây giờ, ăn quá no đến lúc đó sẽ không ăn được nữa."Mẹ Hứa hỏi Tiêu Hoài Thư: "Hoài Thư, nếu không thì cháu uống thêm một chén canh gà nhé?"Tiêu Hoài Thư xua tay, đáp: “Bác à, cháu *****̃ng không ăn nổi đâu.""Lượng cơm mà cháu ăn cũng quá ít, cháu cần ăn nhiều một chút mới được."Tiêu Hoài Thư xấu hổ, anh ấy đã ăn ba bát cơm lớn, cộng thêm đồ ăn, một bữa cơm của anh ấy bằng mấy bữa cơm đối với người khác. Dù sức ăn của anh ấy có lớn đến đâu thì lúc này cũng phải no thôi.Nếu còn ăn tiếp thì anh ấy có vẻ vô ý quá.Vân Mộng Hạ Vũ"Nếu các con đều không ăn nữa, vậy thì mẹ sẽ không hâm nóng. Sáng sớm mai, mẹ sẽ hấp chút màn thầu và những món ăn này đã đủ để chúng ta ăn rồi."Tiêu Hoài Thư cười nói: "Nhà của tụi cháu cũng có thói quen này. Thức ăn đêm ba mươi Tết sẽ để mùng một ăn tiếp, mẹ của cháu nói ngày đó không thể đụng vào con dao.""Chúng tôi *****̃ng có câu nói này. Có điều, quy tắc là vật chết, còn con người là vật sống. Nếu thật sự muốn ăn thì cũng không kiêng kị gì cả.""Cháu cũng nghĩ vậy, có cơm để ăn no mới là điều quan trọng nhất trong cuộc sống."