Mùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân…

Chương 215: Chương 215

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Cha Tiêu vội vàng nhận lấy giỏ rau từ tay vợ: “Em là vợ anh, sai bảo anh là điều hiển nhiên.”“Bớt lẻo mép đi.”“Lời anh nói là sự thật, chỉ cần anh ở nhà, em muốn sai bảo như thế nào thì sai bảo.”“Em mới lười để ý đến anh.”Hai người vừa cãi nhau vừa đi ra ruộng trồng rau.Sau khi thu hoạch xong số bắp cải còn sót lại, đầu xuân họ có thể trồng lần nữa.Cha Tiêu ra đồng làm việc, mặc dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng vẫn gây chấn động trong viện Gia Chúc.Tất cả mọi người đều ghen tị mẹ Tiêu gả cho một người chồng tốt, dù cho chức vị cao nhưng về đến nhà vẫn là một người đàn ông bình thường.Đứa bé được lớn lên trong một gia đình như vậy chắc chắn rất tốt.Tiêu Thanh Như đã kết hôn, nhưng vẫn còn Tiêu Hoài Thư.Vì vậy, nhân lúc đến chúc Tết, có người đã nhắc đến chuyện muốn giới thiệu người yêu cho Tiêu Hoài Thư.Chẳng qua, tất cả đều bị mẹ Tiêu từ chối.Bà chỉ nói con trai mình đã có người yêu ở Bắc Kinh.Vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều hiểu tại sao Tiêu Hoài Thư không ở nhà đón tết.Hóa ra là chạy đến Bắc Kinh xa xôi theo đuổi đồng chí nữ!Người trẻ tuổi, thật sự là tràn đầy năng lượng.Nếu đổi thành người khác, nhất định sẽ tìm đối tượng thích hợp ở bản địa sau đó kết hôn.Ngày mùng hai tết, mẹ Giang cũng đến nhà họ Tiêu để chúc tết, bà ta còn mang theo hai lon đồ hộp.Ôm đứa bé, vẻ mặt của mẹ Giang oan ức.Vân Mộng Hạ Vũ“Chuyện trước kia đều là lỗi của Đỗ Vãn Thu, nếu không có cô ta chen vào giữa, hai nhà chúng ta cũng không đến nỗi trở nên xa lạ như vậy.”“Thanh Như là một đứa bé tốt, trước đây ngày lễ con bé đều tặng quà cho chúng tôi, những chuyện đó tôi đều nhớ kỹ.”Mẹ Tiêu thoải mái nhận đồ hộp, trước đây Thanh Như tặng cho nhà họ Giang rất nhiều thứ.Những thứ này tính là cái gì?Không nên từ chối.“Xem ra những thứ trước đây tặng không vô ích, con bé đã kết hôn rồi, mà bà còn nhớ đến con bé, tôi thay mặt Thanh Như cảm ơn bà.”Mẹ Giang cười gượng nói: “Đều là có qua có lại thôi, không cần phải khách khí như vậy.”Nói chuyện một lúc, mẹ Giang không chịu nổi giọng điệu quái gở của mẹ Tiêu, nên vội dẫn đứa bé rời đi.Bởi vì Đỗ Vãn Thu, nhân duyên của nhà họ Giang ở viện Gia Chúc cực kỳ kém.Nhân dịp năm mới, cho dù có chuyện gì không vui mọi người cũng sẽ chọn cách bắt tay làm hòa.Bây giờ mẹ Giang đang tích cực hàn gắn mối quan hệ, chỉ hy vọng mọi người trong viện Gia Chúc đừng coi thường bà ta nữa.Nếu không đấu lại kẻ địch, bậy thì phải làm hòa với bọn họ.Đây là đạo lý mẹ Giang mới ngộ ra.“Không phải em rất ghét bà ta sao? Sao còn nhận đồ của người ta?”“Em không ăn, dù đem cho chó ăn, em cũng không trả lại cho bà ta.”Mẹ Tiêu đắc ý mở hộp, giả vờ đặt lên trên bàn trước mặt cha Tiêu.“Ăn đi.”Cha Tiêu: “...”Nếu ông ăn, chẳng phải ông sẽ thành chó sao?Ông kiên trì ăn một tiếng: “Thứ này quá ngọt, anh không thích ăn.”“Đồng chí Tiêu, lãng phí đồ ăn là không tốt.Đồng chí lão Tiêu nghĩ kỹ lại, cảm thấy vợ đang trả thù ông.Tiêu Hoài Thư muốn đến nhà họ Phương thăm trưởng bối, cũng không thể đến tay không.Vì vậy, sáng sớm Tiêu Thanh Như đã đi cùng anh ấy đến thương trường một chuyến, giúp anh ấy chuẩn bị đồ đi chúc tết.“Hôm nay là lần *****ên anh đến nhà họ Phương, mang theo nhiều đồ không thích hợp lắm, nhưng cũng không thể quá keo kiệt, tốt nhất là mang theo một ít trái cây và thực phẩm bồi bổ cơ thể.”Đối với những cái này, Tiêu Hoài Thư giữ thái độ hoài nghi.Anh ấy không chắc chắn hỏi: “Không nên mang nhiều một chút, để cho người khác thấy thành ý của anh sao?”“Sau này sẽ có nhiều cơ hội để thể hiện thành ý, quan trọng nhất là phải đúng chừng mực, bây giờ người ta cũng không biết anh, nếu anh mang nhiều đồ tới, ngược lại đối với người ta sẽ trở thành gánh nặng.”Lời này nghe có vẻ cũng hợp lý, Tiêu Hoài Thư quyết định nghe theo lời em gái.Trong mấy chuyện lớn, em ấy chưa bao giờ hãm hại người khác.Là người đáng giá để tin tưởng.

Cha Tiêu vội vàng nhận lấy giỏ rau từ tay vợ: “Em là vợ anh, sai bảo anh là điều hiển nhiên.”

“Bớt lẻo mép đi.”

“Lời anh nói là sự thật, chỉ cần anh ở nhà, em muốn sai bảo như thế nào thì sai bảo.”

“Em mới lười để ý đến anh.”

Hai người vừa cãi nhau vừa đi ra ruộng trồng rau.

Sau khi thu hoạch xong số bắp cải còn sót lại, đầu xuân họ có thể trồng lần nữa.

Cha Tiêu ra đồng làm việc, mặc dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng vẫn gây chấn động trong viện Gia Chúc.

Tất cả mọi người đều ghen tị mẹ Tiêu gả cho một người chồng tốt, dù cho chức vị cao nhưng về đến nhà vẫn là một người đàn ông bình thường.

Đứa bé được lớn lên trong một gia đình như vậy chắc chắn rất tốt.

Tiêu Thanh Như đã kết hôn, nhưng vẫn còn Tiêu Hoài Thư.

Vì vậy, nhân lúc đến chúc Tết, có người đã nhắc đến chuyện muốn giới thiệu người yêu cho Tiêu Hoài Thư.

Chẳng qua, tất cả đều bị mẹ Tiêu từ chối.

Bà chỉ nói con trai mình đã có người yêu ở Bắc Kinh.

Vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều hiểu tại sao Tiêu Hoài Thư không ở nhà đón tết.

Hóa ra là chạy đến Bắc Kinh xa xôi theo đuổi đồng chí nữ!

Người trẻ tuổi, thật sự là tràn đầy năng lượng.

Nếu đổi thành người khác, nhất định sẽ tìm đối tượng thích hợp ở bản địa sau đó kết hôn.

Ngày mùng hai tết, mẹ Giang cũng đến nhà họ Tiêu để chúc tết, bà ta còn mang theo hai lon đồ hộp.

Ôm đứa bé, vẻ mặt của mẹ Giang oan ức.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chuyện trước kia đều là lỗi của Đỗ Vãn Thu, nếu không có cô ta chen vào giữa, hai nhà chúng ta cũng không đến nỗi trở nên xa lạ như vậy.”

“Thanh Như là một đứa bé tốt, trước đây ngày lễ con bé đều tặng quà cho chúng tôi, những chuyện đó tôi đều nhớ kỹ.”

Mẹ Tiêu thoải mái nhận đồ hộp, trước đây Thanh Như tặng cho nhà họ Giang rất nhiều thứ.

Những thứ này tính là cái gì?

Không nên từ chối.

“Xem ra những thứ trước đây tặng không vô ích, con bé đã kết hôn rồi, mà bà còn nhớ đến con bé, tôi thay mặt Thanh Như cảm ơn bà.”

Mẹ Giang cười gượng nói: “Đều là có qua có lại thôi, không cần phải khách khí như vậy.”

Nói chuyện một lúc, mẹ Giang không chịu nổi giọng điệu quái gở của mẹ Tiêu, nên vội dẫn đứa bé rời đi.

Bởi vì Đỗ Vãn Thu, nhân duyên của nhà họ Giang ở viện Gia Chúc cực kỳ kém.

Nhân dịp năm mới, cho dù có chuyện gì không vui mọi người cũng sẽ chọn cách bắt tay làm hòa.

Bây giờ mẹ Giang đang tích cực hàn gắn mối quan hệ, chỉ hy vọng mọi người trong viện Gia Chúc đừng coi thường bà ta nữa.

Nếu không đấu lại kẻ địch, bậy thì phải làm hòa với bọn họ.

Đây là đạo lý mẹ Giang mới ngộ ra.

“Không phải em rất ghét bà ta sao? Sao còn nhận đồ của người ta?”

“Em không ăn, dù đem cho chó ăn, em cũng không trả lại cho bà ta.”

Mẹ Tiêu đắc ý mở hộp, giả vờ đặt lên trên bàn trước mặt cha Tiêu.

“Ăn đi.”

Cha Tiêu: “...”

Nếu ông ăn, chẳng phải ông sẽ thành chó sao?

Ông kiên trì ăn một tiếng: “Thứ này quá ngọt, anh không thích ăn.”

“Đồng chí Tiêu, lãng phí đồ ăn là không tốt.

Đồng chí lão Tiêu nghĩ kỹ lại, cảm thấy vợ đang trả thù ông.

Tiêu Hoài Thư muốn đến nhà họ Phương thăm trưởng bối, cũng không thể đến tay không.

Vì vậy, sáng sớm Tiêu Thanh Như đã đi cùng anh ấy đến thương trường một chuyến, giúp anh ấy chuẩn bị đồ đi chúc tết.

“Hôm nay là lần *****ên anh đến nhà họ Phương, mang theo nhiều đồ không thích hợp lắm, nhưng cũng không thể quá keo kiệt, tốt nhất là mang theo một ít trái cây và thực phẩm bồi bổ cơ thể.”

Đối với những cái này, Tiêu Hoài Thư giữ thái độ hoài nghi.

Anh ấy không chắc chắn hỏi: “Không nên mang nhiều một chút, để cho người khác thấy thành ý của anh sao?”

“Sau này sẽ có nhiều cơ hội để thể hiện thành ý, quan trọng nhất là phải đúng chừng mực, bây giờ người ta cũng không biết anh, nếu anh mang nhiều đồ tới, ngược lại đối với người ta sẽ trở thành gánh nặng.”

Lời này nghe có vẻ cũng hợp lý, Tiêu Hoài Thư quyết định nghe theo lời em gái.

Trong mấy chuyện lớn, em ấy chưa bao giờ hãm hại người khác.

Là người đáng giá để tin tưởng.

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm ChồngTác giả: Đông Phương Ký BạchTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngMùa đông năm 1970. Khu vực Tây Bắc tổ quốc nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, bao phủ trong làn áo bạc, tầm nhìn bị hạn chế, trắng xoá một mảnh. Tiêu Thanh Như là diễn viên vũ đạo của đoàn văn công, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, lại đột ngột phát bệnh nặng. Triệu chứng tới vừa nhanh vừa gấp, bụng dưới đau đớn, đi đứng bất lực, phát sốt đồng thời còn kèm theo buồn nôn nôn mửa. Tiêu Thanh Như trong lòng chỉ có một suy nghĩ, phải nhanh chóng đến bệnh viện. Nhưng trong nhà không ai, cô muốn xuống lầu cũng là vấn đề. Vô lực co quắp ở trên giường, bởi vì đau đớn, bên trong miệng còn có tiếng ***** vỡ vụn tuôn ra. Giang Xuyên đến nhà họ Tiêu đưa sủi cảo, cửa chính rộng mở, trong nhà lại yên tĩnh. Trong lòng buồn bực, chẳng lẽ người đi ra ngoài hết rồi?Không đúng, con bé kia hiếm khi được nghỉ, khẳng định đều ở nhà nghe radio. "Thanh Như?""Em ở đâu?"Tiêu Thanh Như trầm thấp lên tiếng, "Em ở đây. "Giọng nói không đúng!Giang Xuyên đặt hộp cơm bằng nhôm trong tay lên trên bàn, ba chân… Cha Tiêu vội vàng nhận lấy giỏ rau từ tay vợ: “Em là vợ anh, sai bảo anh là điều hiển nhiên.”“Bớt lẻo mép đi.”“Lời anh nói là sự thật, chỉ cần anh ở nhà, em muốn sai bảo như thế nào thì sai bảo.”“Em mới lười để ý đến anh.”Hai người vừa cãi nhau vừa đi ra ruộng trồng rau.Sau khi thu hoạch xong số bắp cải còn sót lại, đầu xuân họ có thể trồng lần nữa.Cha Tiêu ra đồng làm việc, mặc dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng vẫn gây chấn động trong viện Gia Chúc.Tất cả mọi người đều ghen tị mẹ Tiêu gả cho một người chồng tốt, dù cho chức vị cao nhưng về đến nhà vẫn là một người đàn ông bình thường.Đứa bé được lớn lên trong một gia đình như vậy chắc chắn rất tốt.Tiêu Thanh Như đã kết hôn, nhưng vẫn còn Tiêu Hoài Thư.Vì vậy, nhân lúc đến chúc Tết, có người đã nhắc đến chuyện muốn giới thiệu người yêu cho Tiêu Hoài Thư.Chẳng qua, tất cả đều bị mẹ Tiêu từ chối.Bà chỉ nói con trai mình đã có người yêu ở Bắc Kinh.Vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều hiểu tại sao Tiêu Hoài Thư không ở nhà đón tết.Hóa ra là chạy đến Bắc Kinh xa xôi theo đuổi đồng chí nữ!Người trẻ tuổi, thật sự là tràn đầy năng lượng.Nếu đổi thành người khác, nhất định sẽ tìm đối tượng thích hợp ở bản địa sau đó kết hôn.Ngày mùng hai tết, mẹ Giang cũng đến nhà họ Tiêu để chúc tết, bà ta còn mang theo hai lon đồ hộp.Ôm đứa bé, vẻ mặt của mẹ Giang oan ức.Vân Mộng Hạ Vũ“Chuyện trước kia đều là lỗi của Đỗ Vãn Thu, nếu không có cô ta chen vào giữa, hai nhà chúng ta cũng không đến nỗi trở nên xa lạ như vậy.”“Thanh Như là một đứa bé tốt, trước đây ngày lễ con bé đều tặng quà cho chúng tôi, những chuyện đó tôi đều nhớ kỹ.”Mẹ Tiêu thoải mái nhận đồ hộp, trước đây Thanh Như tặng cho nhà họ Giang rất nhiều thứ.Những thứ này tính là cái gì?Không nên từ chối.“Xem ra những thứ trước đây tặng không vô ích, con bé đã kết hôn rồi, mà bà còn nhớ đến con bé, tôi thay mặt Thanh Như cảm ơn bà.”Mẹ Giang cười gượng nói: “Đều là có qua có lại thôi, không cần phải khách khí như vậy.”Nói chuyện một lúc, mẹ Giang không chịu nổi giọng điệu quái gở của mẹ Tiêu, nên vội dẫn đứa bé rời đi.Bởi vì Đỗ Vãn Thu, nhân duyên của nhà họ Giang ở viện Gia Chúc cực kỳ kém.Nhân dịp năm mới, cho dù có chuyện gì không vui mọi người cũng sẽ chọn cách bắt tay làm hòa.Bây giờ mẹ Giang đang tích cực hàn gắn mối quan hệ, chỉ hy vọng mọi người trong viện Gia Chúc đừng coi thường bà ta nữa.Nếu không đấu lại kẻ địch, bậy thì phải làm hòa với bọn họ.Đây là đạo lý mẹ Giang mới ngộ ra.“Không phải em rất ghét bà ta sao? Sao còn nhận đồ của người ta?”“Em không ăn, dù đem cho chó ăn, em cũng không trả lại cho bà ta.”Mẹ Tiêu đắc ý mở hộp, giả vờ đặt lên trên bàn trước mặt cha Tiêu.“Ăn đi.”Cha Tiêu: “...”Nếu ông ăn, chẳng phải ông sẽ thành chó sao?Ông kiên trì ăn một tiếng: “Thứ này quá ngọt, anh không thích ăn.”“Đồng chí Tiêu, lãng phí đồ ăn là không tốt.Đồng chí lão Tiêu nghĩ kỹ lại, cảm thấy vợ đang trả thù ông.Tiêu Hoài Thư muốn đến nhà họ Phương thăm trưởng bối, cũng không thể đến tay không.Vì vậy, sáng sớm Tiêu Thanh Như đã đi cùng anh ấy đến thương trường một chuyến, giúp anh ấy chuẩn bị đồ đi chúc tết.“Hôm nay là lần *****ên anh đến nhà họ Phương, mang theo nhiều đồ không thích hợp lắm, nhưng cũng không thể quá keo kiệt, tốt nhất là mang theo một ít trái cây và thực phẩm bồi bổ cơ thể.”Đối với những cái này, Tiêu Hoài Thư giữ thái độ hoài nghi.Anh ấy không chắc chắn hỏi: “Không nên mang nhiều một chút, để cho người khác thấy thành ý của anh sao?”“Sau này sẽ có nhiều cơ hội để thể hiện thành ý, quan trọng nhất là phải đúng chừng mực, bây giờ người ta cũng không biết anh, nếu anh mang nhiều đồ tới, ngược lại đối với người ta sẽ trở thành gánh nặng.”Lời này nghe có vẻ cũng hợp lý, Tiêu Hoài Thư quyết định nghe theo lời em gái.Trong mấy chuyện lớn, em ấy chưa bao giờ hãm hại người khác.Là người đáng giá để tin tưởng.

Chương 215: Chương 215