Sau những trận mưa xuân dữ dội và nhanh chóng, cái nóng nực của mùa hè rốt cuộc cũng lấp ló. Trong khách sạn nghỉ dưỡng ven biển, Văn Đàn cầm ly sâm panh, hờ hững lắc nhẹ. Bên tai, giọng của người quản lý hòa lẫn trong làn gió biển thoang thoảng: “Lần này em có thể quay lại làm việc sớm là nhờ Mạnh Trần An xin xỏ giúp đó. Lát nữa anh ấy đến nhớ cảm ơn.” Văn Đàn buột miệng “ồ” nhẹ một tiếng, rõ ràng là không để tâm. Chị Mạch quản lý thấy cô như muối bỏ bể, nói khô cả họng cũng đành thôi, quay sang đi chào hỏi những người khác. Hôm nay là tiệc riêng của tổng biên tập một tạp chí thời trang danh tiếng, đặc biệt chọn tổ chức ở bờ biển. Đây cũng là lần *****ên Văn Đàn xuất hiện trước công chúng sau ba tháng bị công ty đình chỉ mọi hoạt động. Khách mời không chỉ là những nhân vật sừng sỏ trong giới thời trang, mà còn có các ngôi sao hạng A. Đương nhiên, không thể thiếu những người có máu mặt gồm đạo diễn và nhà sản xuất có quan hệ thân thiết với tổng biên tập. Giới giải trí vốn là một vòng…
Chương 34: Nguy cơ
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị MiênTác giả: Bắc Phong Vị MiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhSau những trận mưa xuân dữ dội và nhanh chóng, cái nóng nực của mùa hè rốt cuộc cũng lấp ló. Trong khách sạn nghỉ dưỡng ven biển, Văn Đàn cầm ly sâm panh, hờ hững lắc nhẹ. Bên tai, giọng của người quản lý hòa lẫn trong làn gió biển thoang thoảng: “Lần này em có thể quay lại làm việc sớm là nhờ Mạnh Trần An xin xỏ giúp đó. Lát nữa anh ấy đến nhớ cảm ơn.” Văn Đàn buột miệng “ồ” nhẹ một tiếng, rõ ràng là không để tâm. Chị Mạch quản lý thấy cô như muối bỏ bể, nói khô cả họng cũng đành thôi, quay sang đi chào hỏi những người khác. Hôm nay là tiệc riêng của tổng biên tập một tạp chí thời trang danh tiếng, đặc biệt chọn tổ chức ở bờ biển. Đây cũng là lần *****ên Văn Đàn xuất hiện trước công chúng sau ba tháng bị công ty đình chỉ mọi hoạt động. Khách mời không chỉ là những nhân vật sừng sỏ trong giới thời trang, mà còn có các ngôi sao hạng A. Đương nhiên, không thể thiếu những người có máu mặt gồm đạo diễn và nhà sản xuất có quan hệ thân thiết với tổng biên tập. Giới giải trí vốn là một vòng… Văn Đàn không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, khi chuông báo thức reo, trời bên ngoài vẫn còn tối.Cô cầm điện thoại lên xem, 6 giờ đúng.Văn Đàn ngáp một cái, vén chăn ra khỏi giường.Cô đứng trước bồn rửa mặt, ngẩn người một lúc lâu mới cầm bàn chải đánh răng.Không cần trang điểm, Văn Đàn vẫn còn khá nhiều thời gian. Cô thay quần áo, đội mũ lưỡi trai, bỏ kính râm, sạc dự phòng và bình giữ nhiệt vào ba lô.Văn Đàn vừa thu xếp xong thì tiếng gõ cửa vang lên.Cô đáp: “Đến đây.”Minh Trạc đứng bên ngoài, đưa cho cô một chiếc hộp: “Ngủ ngon chứ?”Văn Đàn đưa tay nhận lấy, khẽ gật đầu: “Rất ngon.”Tối qua sau khi nhận được tin nhắn của Minh Trạc, không lâu sau cô đã ngủ thiếp đi.Minh Trạc chắc cũng biết điều này nên giờ mới mang giày đến cho cô.Anh nói: “Vẫn còn sớm, cô cứ từ từ chuẩn bị, tôi đợi cô ở dưới lầu.”Văn Đàn nhỏ giọng: “Cảm ơn anh.”Trở lại phòng, cô mở chiếc hộp trong tay, bên trong là một đôi giày leo núi.Văn Đàn vốn tưởng giày mua ở trong làng sẽ có kiểu dáng rất lỗi thời, không ngờ đôi giày này lại khá đẹp, cả màu sắc lẫn kiểu dáng đều rất hợp gu thẩm mỹ của cô, hơn nữa đế giày rất mềm mại thoải mái.Ngành du lịch của làng Suosong dường như phát triển tốt hơn cô tưởng.Văn Đàn thay giày, cầm đồ xuống lầu.Khi cô xuống, Khắc Châu đang nói gì đó với Minh Trạc.Văn Đàn giơ tay chào họ: “Chào buổi sáng.”Giọng Khắc Châu sang sảng: “Chào buổi sáng cô Lâm.”Văn Đàn: “…”Lẽ ra cô không nên chào hỏi như vậy.Minh Trạc bước tới: “Lát nữa có hai vị khách cùng đi với chúng ta, được không?”Văn Đàn cũng không có lý do gì để từ chối, cô nói: “Được chứ.”Minh Trạc đưa cho cô một chiếc khẩu trang: “Đi ăn sáng trước đã.”Hai vị khách đó là một cặp đôi, nửa đêm hôm qua đột nhiên nảy ra ý tưởng, gọi điện thoại cho lễ tân, nói họ muốn đến đại bản doanh, hỏi làm thế nào để đến đó.Sáng nay Khắc Châu còn phải đến Nyingchi đón khách, vừa hay Minh Trạc muốn đưa Văn Đàn đi, anh ta liền hỏi có thể cho hai người đó đi nhờ không. Đợi Văn Đàn ăn sáng xong, hai người kia mới thong thả bước đến.Cô gái rất xinh đẹp, mặc váy, đeo kính râm, hành lý gọn nhẹ.Chàng trai cao gần bằng cô gái, hơi mập, đeo một chiếc ba lô lớn, trên người còn đeo một bình giữ nhiệt lớn.Khắc Châu hỏi họ có muốn ăn sáng rồi đi không.Cô gái khoanh tay bước tới: “Không cần, cứ vậy đi.”Chàng trai vỗ vỗ ba lô của mình, cười ngây ngô: “Không sao không sao, tôi có mang theo đồ ăn vặt, cô ấy đói thì có thể ăn.”Khắc Châu không nói gì thêm.Bên ngoài, Minh Trạc đang đứng trước xe việt dã hút thuốc, dáng người cao ráo thẳng tắp càng thêm lạnh lùng trong làn sương mỏng buổi sáng.Chàng trai bước tới chào anh: “Chào anh, tôi tên là Hướng Đông. Đây là bạn gái tôi, Tần Uyển Uyển.”Minh Trạc khẽ gật đầu: “Minh Trạc.”Hướng Đông nghe thế sững người, vừa định hỏi gì đó thì Tần Uyển Uyển đã tháo kính râm xuống, không chút kiêng dè đánh giá: “Hướng dẫn viên ở đây đều đẹp trai như vậy sao?”Hướng Đông nhất thời hơi xấu hổ, không biết nên nói gì.Minh Trạc nhìn bóng dáng đang đi tới không xa, bẻ gãy điếu thuốc còn lại trong tay, hờ hững nói: “Lên xe thôi.”Hướng Đông vội vàng mở cửa ghế sau cho Tần Uyển Uyển.Văn Đàn đội mũ lưỡi trai và khẩu trang, che kín mít.Hướng Đông nhìn Minh Trạc, hỏi: “Bạn gái anh tên gì?”
Văn Đàn không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, khi chuông báo thức reo, trời bên ngoài vẫn còn tối.
Cô cầm điện thoại lên xem, 6 giờ đúng.
Văn Đàn ngáp một cái, vén chăn ra khỏi giường.
Cô đứng trước bồn rửa mặt, ngẩn người một lúc lâu mới cầm bàn chải đánh răng.
Không cần trang điểm, Văn Đàn vẫn còn khá nhiều thời gian. Cô thay quần áo, đội mũ lưỡi trai, bỏ kính râm, sạc dự phòng và bình giữ nhiệt vào ba lô.
Văn Đàn vừa thu xếp xong thì tiếng gõ cửa vang lên.
Cô đáp: “Đến đây.”
Minh Trạc đứng bên ngoài, đưa cho cô một chiếc hộp: “Ngủ ngon chứ?”
Văn Đàn đưa tay nhận lấy, khẽ gật đầu: “Rất ngon.”
Tối qua sau khi nhận được tin nhắn của Minh Trạc, không lâu sau cô đã ngủ thiếp đi.
Minh Trạc chắc cũng biết điều này nên giờ mới mang giày đến cho cô.
Anh nói: “Vẫn còn sớm, cô cứ từ từ chuẩn bị, tôi đợi cô ở dưới lầu.”
Văn Đàn nhỏ giọng: “Cảm ơn anh.”
Trở lại phòng, cô mở chiếc hộp trong tay, bên trong là một đôi giày leo núi.
Văn Đàn vốn tưởng giày mua ở trong làng sẽ có kiểu dáng rất lỗi thời, không ngờ đôi giày này lại khá đẹp, cả màu sắc lẫn kiểu dáng đều rất hợp gu thẩm mỹ của cô, hơn nữa đế giày rất mềm mại thoải mái.
Ngành du lịch của làng Suosong dường như phát triển tốt hơn cô tưởng.
Văn Đàn thay giày, cầm đồ xuống lầu.
Khi cô xuống, Khắc Châu đang nói gì đó với Minh Trạc.
Văn Đàn giơ tay chào họ: “Chào buổi sáng.”
Giọng Khắc Châu sang sảng: “Chào buổi sáng cô Lâm.”
Văn Đàn: “…”
Lẽ ra cô không nên chào hỏi như vậy.
Minh Trạc bước tới: “Lát nữa có hai vị khách cùng đi với chúng ta, được không?”
Văn Đàn cũng không có lý do gì để từ chối, cô nói: “Được chứ.”
Minh Trạc đưa cho cô một chiếc khẩu trang: “Đi ăn sáng trước đã.”
Hai vị khách đó là một cặp đôi, nửa đêm hôm qua đột nhiên nảy ra ý tưởng, gọi điện thoại cho lễ tân, nói họ muốn đến đại bản doanh, hỏi làm thế nào để đến đó.
Sáng nay Khắc Châu còn phải đến Nyingchi đón khách, vừa hay Minh Trạc muốn đưa Văn Đàn đi, anh ta liền hỏi có thể cho hai người đó đi nhờ không.
Đợi Văn Đàn ăn sáng xong, hai người kia mới thong thả bước đến.
Cô gái rất xinh đẹp, mặc váy, đeo kính râm, hành lý gọn nhẹ.
Chàng trai cao gần bằng cô gái, hơi mập, đeo một chiếc ba lô lớn, trên người còn đeo một bình giữ nhiệt lớn.
Khắc Châu hỏi họ có muốn ăn sáng rồi đi không.
Cô gái khoanh tay bước tới: “Không cần, cứ vậy đi.”
Chàng trai vỗ vỗ ba lô của mình, cười ngây ngô: “Không sao không sao, tôi có mang theo đồ ăn vặt, cô ấy đói thì có thể ăn.”
Khắc Châu không nói gì thêm.
Bên ngoài, Minh Trạc đang đứng trước xe việt dã hút thuốc, dáng người cao ráo thẳng tắp càng thêm lạnh lùng trong làn sương mỏng buổi sáng.
Chàng trai bước tới chào anh: “Chào anh, tôi tên là Hướng Đông. Đây là bạn gái tôi, Tần Uyển Uyển.”
Minh Trạc khẽ gật đầu: “Minh Trạc.”
Hướng Đông nghe thế sững người, vừa định hỏi gì đó thì Tần Uyển Uyển đã tháo kính râm xuống, không chút kiêng dè đánh giá: “Hướng dẫn viên ở đây đều đẹp trai như vậy sao?”
Hướng Đông nhất thời hơi xấu hổ, không biết nên nói gì.
Minh Trạc nhìn bóng dáng đang đi tới không xa, bẻ gãy điếu thuốc còn lại trong tay, hờ hững nói: “Lên xe thôi.”
Hướng Đông vội vàng mở cửa ghế sau cho Tần Uyển Uyển.
Văn Đàn đội mũ lưỡi trai và khẩu trang, che kín mít.
Hướng Đông nhìn Minh Trạc, hỏi: “Bạn gái anh tên gì?”
Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị MiênTác giả: Bắc Phong Vị MiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhSau những trận mưa xuân dữ dội và nhanh chóng, cái nóng nực của mùa hè rốt cuộc cũng lấp ló. Trong khách sạn nghỉ dưỡng ven biển, Văn Đàn cầm ly sâm panh, hờ hững lắc nhẹ. Bên tai, giọng của người quản lý hòa lẫn trong làn gió biển thoang thoảng: “Lần này em có thể quay lại làm việc sớm là nhờ Mạnh Trần An xin xỏ giúp đó. Lát nữa anh ấy đến nhớ cảm ơn.” Văn Đàn buột miệng “ồ” nhẹ một tiếng, rõ ràng là không để tâm. Chị Mạch quản lý thấy cô như muối bỏ bể, nói khô cả họng cũng đành thôi, quay sang đi chào hỏi những người khác. Hôm nay là tiệc riêng của tổng biên tập một tạp chí thời trang danh tiếng, đặc biệt chọn tổ chức ở bờ biển. Đây cũng là lần *****ên Văn Đàn xuất hiện trước công chúng sau ba tháng bị công ty đình chỉ mọi hoạt động. Khách mời không chỉ là những nhân vật sừng sỏ trong giới thời trang, mà còn có các ngôi sao hạng A. Đương nhiên, không thể thiếu những người có máu mặt gồm đạo diễn và nhà sản xuất có quan hệ thân thiết với tổng biên tập. Giới giải trí vốn là một vòng… Văn Đàn không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, khi chuông báo thức reo, trời bên ngoài vẫn còn tối.Cô cầm điện thoại lên xem, 6 giờ đúng.Văn Đàn ngáp một cái, vén chăn ra khỏi giường.Cô đứng trước bồn rửa mặt, ngẩn người một lúc lâu mới cầm bàn chải đánh răng.Không cần trang điểm, Văn Đàn vẫn còn khá nhiều thời gian. Cô thay quần áo, đội mũ lưỡi trai, bỏ kính râm, sạc dự phòng và bình giữ nhiệt vào ba lô.Văn Đàn vừa thu xếp xong thì tiếng gõ cửa vang lên.Cô đáp: “Đến đây.”Minh Trạc đứng bên ngoài, đưa cho cô một chiếc hộp: “Ngủ ngon chứ?”Văn Đàn đưa tay nhận lấy, khẽ gật đầu: “Rất ngon.”Tối qua sau khi nhận được tin nhắn của Minh Trạc, không lâu sau cô đã ngủ thiếp đi.Minh Trạc chắc cũng biết điều này nên giờ mới mang giày đến cho cô.Anh nói: “Vẫn còn sớm, cô cứ từ từ chuẩn bị, tôi đợi cô ở dưới lầu.”Văn Đàn nhỏ giọng: “Cảm ơn anh.”Trở lại phòng, cô mở chiếc hộp trong tay, bên trong là một đôi giày leo núi.Văn Đàn vốn tưởng giày mua ở trong làng sẽ có kiểu dáng rất lỗi thời, không ngờ đôi giày này lại khá đẹp, cả màu sắc lẫn kiểu dáng đều rất hợp gu thẩm mỹ của cô, hơn nữa đế giày rất mềm mại thoải mái.Ngành du lịch của làng Suosong dường như phát triển tốt hơn cô tưởng.Văn Đàn thay giày, cầm đồ xuống lầu.Khi cô xuống, Khắc Châu đang nói gì đó với Minh Trạc.Văn Đàn giơ tay chào họ: “Chào buổi sáng.”Giọng Khắc Châu sang sảng: “Chào buổi sáng cô Lâm.”Văn Đàn: “…”Lẽ ra cô không nên chào hỏi như vậy.Minh Trạc bước tới: “Lát nữa có hai vị khách cùng đi với chúng ta, được không?”Văn Đàn cũng không có lý do gì để từ chối, cô nói: “Được chứ.”Minh Trạc đưa cho cô một chiếc khẩu trang: “Đi ăn sáng trước đã.”Hai vị khách đó là một cặp đôi, nửa đêm hôm qua đột nhiên nảy ra ý tưởng, gọi điện thoại cho lễ tân, nói họ muốn đến đại bản doanh, hỏi làm thế nào để đến đó.Sáng nay Khắc Châu còn phải đến Nyingchi đón khách, vừa hay Minh Trạc muốn đưa Văn Đàn đi, anh ta liền hỏi có thể cho hai người đó đi nhờ không. Đợi Văn Đàn ăn sáng xong, hai người kia mới thong thả bước đến.Cô gái rất xinh đẹp, mặc váy, đeo kính râm, hành lý gọn nhẹ.Chàng trai cao gần bằng cô gái, hơi mập, đeo một chiếc ba lô lớn, trên người còn đeo một bình giữ nhiệt lớn.Khắc Châu hỏi họ có muốn ăn sáng rồi đi không.Cô gái khoanh tay bước tới: “Không cần, cứ vậy đi.”Chàng trai vỗ vỗ ba lô của mình, cười ngây ngô: “Không sao không sao, tôi có mang theo đồ ăn vặt, cô ấy đói thì có thể ăn.”Khắc Châu không nói gì thêm.Bên ngoài, Minh Trạc đang đứng trước xe việt dã hút thuốc, dáng người cao ráo thẳng tắp càng thêm lạnh lùng trong làn sương mỏng buổi sáng.Chàng trai bước tới chào anh: “Chào anh, tôi tên là Hướng Đông. Đây là bạn gái tôi, Tần Uyển Uyển.”Minh Trạc khẽ gật đầu: “Minh Trạc.”Hướng Đông nghe thế sững người, vừa định hỏi gì đó thì Tần Uyển Uyển đã tháo kính râm xuống, không chút kiêng dè đánh giá: “Hướng dẫn viên ở đây đều đẹp trai như vậy sao?”Hướng Đông nhất thời hơi xấu hổ, không biết nên nói gì.Minh Trạc nhìn bóng dáng đang đi tới không xa, bẻ gãy điếu thuốc còn lại trong tay, hờ hững nói: “Lên xe thôi.”Hướng Đông vội vàng mở cửa ghế sau cho Tần Uyển Uyển.Văn Đàn đội mũ lưỡi trai và khẩu trang, che kín mít.Hướng Đông nhìn Minh Trạc, hỏi: “Bạn gái anh tên gì?”