"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…
Chương 496: Chương 496
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Vừa dứt lời.Đứa trẻ trên bàn khẽ ưm ư, xoay người bò dậy.Bầu không khí ồn ào náo động trước đó bỗng chốc im bặt, mọi người mở to mắt nhìn không thể tin nổi.Lặng thinh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.Bỗng nhiên, một tiếng kêu hô to."Hà Tử!"Quan Nguyên Phương mắt đỏ hoe lao lên ôm con vào lòng, ôm chặt không muốn buông ra, ôm con vừa khóc vừa cười, "Con rốt cuộc đã tỉnh lại, rốt cuộc đã tỉnh lại rồi!""Đại sư, đại sư thực sự đã cứu tỉnh Hà Tử!" Cô ta kích động đến mức quỳ xuống trước mặt Sở Nguyệt Nịnh, khóc nức nở vì vui mừng, "Đại sư không lừa dối tôi, con trai tôi hôn mê một tháng, cuối cùng đã tỉnh lại!"Đối với người mẹ đã mất đi con, đây chính là khoảnh khắc lấy lại được cả thế giới.Mọi người ở đây đều ồ lên.Ai có thể ngờ rằng một cô gái trẻ tuổi chỉ cần đốt một mảnh giấy là đánh thức một người? Thậm chí còn mang về một vị mà các đại sư khác đều sợ hãi?Họ bàn tán sôi nổi."Đốt mảnh giấy là thực sự tỉnh lại sao? Vậy chẳng phải chiêu này có thể dùng để gọi người thực vật ở bệnh viện hay sao?""Tôi nghĩ, hồn phách của người thực vật phải còn lang thang mới có hiệu quả."Vẫn có một số người không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt.Bởi vì điều này quả thật quá mức phi thường."Ôi, có phải họ đang diễn trò cho chúng tôi xem không?""Huyền học có những điều kỳ diệu mà chúng tôi không thể lý giải được.""Có phải họ sử dụng một số thủ đoạn công nghệ cao để khiến diễn viên xuất hiện trong chớp mắt hay không?""Mà diễn viên đóng vai rất tốt, bộ quan phục triều Thanh cũng giống y như thật." "Tuy nhiên, nhìn tư thế này, ban tổ chức chương trình rõ ràng muốn nâng đỡ Sở Nguyệt Nịnh? Cố ý dàn dựng một vở kịch như vậy."Nhiều người xem cho rằng đây là một vở kịch.Ba vị đại sư miễn cưỡng cười vui, mồ hôi lạnh toát ra khắp người.Trác Thông nhìn đám đông đang cười đùa, hắn ta trợn tròn mắt.Cười?Mọi người ở đây còn dám cười?Quỷ Vương tức giận, chỉ cần một giây là có thể khiến hàng chục người chết.Họ không chạy là vì thân phận phong thủy đại sư buộc họ phải ở đây, còn người xem không chạy chỉ vì họ thực sự ngu ngốc.Chỉ có Sở Nguyệt Nịnh đứng trước vị "Quỷ Vương", cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, quanh người toát lên khí chất bình yên, không hề sợ hãi.Cô nhìn về phía lão già không dám đứng dậy, nhướng mày nhàn nhạt: "Lý Sĩ Hiển?"Lý Sĩ Hiển ngẩng đầu, trong mắt quỷ vương, Sở Nguyệt Nịnh được bao bọc bởi ánh sáng vàng, ông kinh ngạc, đây chính là thiên sư có đại công đức.Cũng may mắn hơn là bản thân ông cảm nhận được bùa chiêu hồn trong nháy mắt, lập tức mang theo Hà Tử lên dương gian.DTVNếu không, với bản lĩnh của Sở Nguyệt Nịnh, chỉ cần một chưởng là có thể đánh c.h.ế.t ông.Lý Sĩ Hiển cúi người: "Đúng vậy, là hạ quan."Cô nhíu mày nói: "Nhân gian có luật lệ nhân gian, địa phủ có quy chế địa phủ, ông tự ý chạy đến nhân gian câu đi hồn phách của đứa bé này, đây là tội ác tày trời. Hà Tử bị ông lây nhiễm âm khí không ít, ông định tính toán thế nào đây?"Dư Quý Thanh ở cách đó không xa, nghe thấy Sở Nguyệt Nịnh còn muốn truy cứu trách nhiệm của Quỷ Vương, tay run run rẩy rẩy lấy khăn lau mồ hôi trán.Anh ta suýt nữa hét lên.Đủ rồi, Sở đại sư thực sự quá đủ rồi. Vất vả lắm mới gặp được một Quỷ Vương có lương tâm, người ta đã trả lại hồn phách rồi, thì hãy nhanh chóng tiễn đi thôi nào!Lý Sĩ Hiển nhìn về phía Hà Tử, Hà Tử run rẩy trốn vào lòng Quan Nguyên Hương, đôi mắt đục ngầu cũng ẩn chứa chút hối hận."Hà Tử cầm tiền giấy của tôi, tôi vốn chỉ muốn trừng phạt nhẹ nhàng, nào ngờ suýt hại cả đời nó."Lý Sĩ Hiển đi về phía hai mẹ con, Quan Nguyên Hương ôm Hà Tử sợ hãi lùi về phía sau: "Ông muốn làm gì? Đại... Đại sư đang ở đây, ông còn muốn hại chúng tôi sao?"
Vừa dứt lời.
Đứa trẻ trên bàn khẽ ưm ư, xoay người bò dậy.
Bầu không khí ồn ào náo động trước đó bỗng chốc im bặt, mọi người mở to mắt nhìn không thể tin nổi.
Lặng thinh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.
Bỗng nhiên, một tiếng kêu hô to.
"Hà Tử!"
Quan Nguyên Phương mắt đỏ hoe lao lên ôm con vào lòng, ôm chặt không muốn buông ra, ôm con vừa khóc vừa cười, "Con rốt cuộc đã tỉnh lại, rốt cuộc đã tỉnh lại rồi!"
"Đại sư, đại sư thực sự đã cứu tỉnh Hà Tử!" Cô ta kích động đến mức quỳ xuống trước mặt Sở Nguyệt Nịnh, khóc nức nở vì vui mừng, "Đại sư không lừa dối tôi, con trai tôi hôn mê một tháng, cuối cùng đã tỉnh lại!"
Đối với người mẹ đã mất đi con, đây chính là khoảnh khắc lấy lại được cả thế giới.
Mọi người ở đây đều ồ lên.
Ai có thể ngờ rằng một cô gái trẻ tuổi chỉ cần đốt một mảnh giấy là đánh thức một người? Thậm chí còn mang về một vị mà các đại sư khác đều sợ hãi?
Họ bàn tán sôi nổi.
"Đốt mảnh giấy là thực sự tỉnh lại sao? Vậy chẳng phải chiêu này có thể dùng để gọi người thực vật ở bệnh viện hay sao?"
"Tôi nghĩ, hồn phách của người thực vật phải còn lang thang mới có hiệu quả."
Vẫn có một số người không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt.
Bởi vì điều này quả thật quá mức phi thường.
"Ôi, có phải họ đang diễn trò cho chúng tôi xem không?"
"Huyền học có những điều kỳ diệu mà chúng tôi không thể lý giải được."
"Có phải họ sử dụng một số thủ đoạn công nghệ cao để khiến diễn viên xuất hiện trong chớp mắt hay không?"
"Mà diễn viên đóng vai rất tốt, bộ quan phục triều Thanh cũng giống y như thật."
"Tuy nhiên, nhìn tư thế này, ban tổ chức chương trình rõ ràng muốn nâng đỡ Sở Nguyệt Nịnh? Cố ý dàn dựng một vở kịch như vậy."
Nhiều người xem cho rằng đây là một vở kịch.
Ba vị đại sư miễn cưỡng cười vui, mồ hôi lạnh toát ra khắp người.
Trác Thông nhìn đám đông đang cười đùa, hắn ta trợn tròn mắt.
Cười?
Mọi người ở đây còn dám cười?
Quỷ Vương tức giận, chỉ cần một giây là có thể khiến hàng chục người chết.
Họ không chạy là vì thân phận phong thủy đại sư buộc họ phải ở đây, còn người xem không chạy chỉ vì họ thực sự ngu ngốc.
Chỉ có Sở Nguyệt Nịnh đứng trước vị "Quỷ Vương", cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, quanh người toát lên khí chất bình yên, không hề sợ hãi.
Cô nhìn về phía lão già không dám đứng dậy, nhướng mày nhàn nhạt: "Lý Sĩ Hiển?"
Lý Sĩ Hiển ngẩng đầu, trong mắt quỷ vương, Sở Nguyệt Nịnh được bao bọc bởi ánh sáng vàng, ông kinh ngạc, đây chính là thiên sư có đại công đức.
Cũng may mắn hơn là bản thân ông cảm nhận được bùa chiêu hồn trong nháy mắt, lập tức mang theo Hà Tử lên dương gian.
DTV
Nếu không, với bản lĩnh của Sở Nguyệt Nịnh, chỉ cần một chưởng là có thể đánh c.h.ế.t ông.
Lý Sĩ Hiển cúi người: "Đúng vậy, là hạ quan."
Cô nhíu mày nói: "Nhân gian có luật lệ nhân gian, địa phủ có quy chế địa phủ, ông tự ý chạy đến nhân gian câu đi hồn phách của đứa bé này, đây là tội ác tày trời. Hà Tử bị ông lây nhiễm âm khí không ít, ông định tính toán thế nào đây?"
Dư Quý Thanh ở cách đó không xa, nghe thấy Sở Nguyệt Nịnh còn muốn truy cứu trách nhiệm của Quỷ Vương, tay run run rẩy rẩy lấy khăn lau mồ hôi trán.
Anh ta suýt nữa hét lên.
Đủ rồi, Sở đại sư thực sự quá đủ rồi. Vất vả lắm mới gặp được một Quỷ Vương có lương tâm, người ta đã trả lại hồn phách rồi, thì hãy nhanh chóng tiễn đi thôi nào!
Lý Sĩ Hiển nhìn về phía Hà Tử, Hà Tử run rẩy trốn vào lòng Quan Nguyên Hương, đôi mắt đục ngầu cũng ẩn chứa chút hối hận.
"Hà Tử cầm tiền giấy của tôi, tôi vốn chỉ muốn trừng phạt nhẹ nhàng, nào ngờ suýt hại cả đời nó."
Lý Sĩ Hiển đi về phía hai mẹ con, Quan Nguyên Hương ôm Hà Tử sợ hãi lùi về phía sau: "Ông muốn làm gì? Đại... Đại sư đang ở đây, ông còn muốn hại chúng tôi sao?"
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Vừa dứt lời.Đứa trẻ trên bàn khẽ ưm ư, xoay người bò dậy.Bầu không khí ồn ào náo động trước đó bỗng chốc im bặt, mọi người mở to mắt nhìn không thể tin nổi.Lặng thinh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.Bỗng nhiên, một tiếng kêu hô to."Hà Tử!"Quan Nguyên Phương mắt đỏ hoe lao lên ôm con vào lòng, ôm chặt không muốn buông ra, ôm con vừa khóc vừa cười, "Con rốt cuộc đã tỉnh lại, rốt cuộc đã tỉnh lại rồi!""Đại sư, đại sư thực sự đã cứu tỉnh Hà Tử!" Cô ta kích động đến mức quỳ xuống trước mặt Sở Nguyệt Nịnh, khóc nức nở vì vui mừng, "Đại sư không lừa dối tôi, con trai tôi hôn mê một tháng, cuối cùng đã tỉnh lại!"Đối với người mẹ đã mất đi con, đây chính là khoảnh khắc lấy lại được cả thế giới.Mọi người ở đây đều ồ lên.Ai có thể ngờ rằng một cô gái trẻ tuổi chỉ cần đốt một mảnh giấy là đánh thức một người? Thậm chí còn mang về một vị mà các đại sư khác đều sợ hãi?Họ bàn tán sôi nổi."Đốt mảnh giấy là thực sự tỉnh lại sao? Vậy chẳng phải chiêu này có thể dùng để gọi người thực vật ở bệnh viện hay sao?""Tôi nghĩ, hồn phách của người thực vật phải còn lang thang mới có hiệu quả."Vẫn có một số người không tin vào những gì đang xảy ra trước mắt.Bởi vì điều này quả thật quá mức phi thường."Ôi, có phải họ đang diễn trò cho chúng tôi xem không?""Huyền học có những điều kỳ diệu mà chúng tôi không thể lý giải được.""Có phải họ sử dụng một số thủ đoạn công nghệ cao để khiến diễn viên xuất hiện trong chớp mắt hay không?""Mà diễn viên đóng vai rất tốt, bộ quan phục triều Thanh cũng giống y như thật." "Tuy nhiên, nhìn tư thế này, ban tổ chức chương trình rõ ràng muốn nâng đỡ Sở Nguyệt Nịnh? Cố ý dàn dựng một vở kịch như vậy."Nhiều người xem cho rằng đây là một vở kịch.Ba vị đại sư miễn cưỡng cười vui, mồ hôi lạnh toát ra khắp người.Trác Thông nhìn đám đông đang cười đùa, hắn ta trợn tròn mắt.Cười?Mọi người ở đây còn dám cười?Quỷ Vương tức giận, chỉ cần một giây là có thể khiến hàng chục người chết.Họ không chạy là vì thân phận phong thủy đại sư buộc họ phải ở đây, còn người xem không chạy chỉ vì họ thực sự ngu ngốc.Chỉ có Sở Nguyệt Nịnh đứng trước vị "Quỷ Vương", cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, quanh người toát lên khí chất bình yên, không hề sợ hãi.Cô nhìn về phía lão già không dám đứng dậy, nhướng mày nhàn nhạt: "Lý Sĩ Hiển?"Lý Sĩ Hiển ngẩng đầu, trong mắt quỷ vương, Sở Nguyệt Nịnh được bao bọc bởi ánh sáng vàng, ông kinh ngạc, đây chính là thiên sư có đại công đức.Cũng may mắn hơn là bản thân ông cảm nhận được bùa chiêu hồn trong nháy mắt, lập tức mang theo Hà Tử lên dương gian.DTVNếu không, với bản lĩnh của Sở Nguyệt Nịnh, chỉ cần một chưởng là có thể đánh c.h.ế.t ông.Lý Sĩ Hiển cúi người: "Đúng vậy, là hạ quan."Cô nhíu mày nói: "Nhân gian có luật lệ nhân gian, địa phủ có quy chế địa phủ, ông tự ý chạy đến nhân gian câu đi hồn phách của đứa bé này, đây là tội ác tày trời. Hà Tử bị ông lây nhiễm âm khí không ít, ông định tính toán thế nào đây?"Dư Quý Thanh ở cách đó không xa, nghe thấy Sở Nguyệt Nịnh còn muốn truy cứu trách nhiệm của Quỷ Vương, tay run run rẩy rẩy lấy khăn lau mồ hôi trán.Anh ta suýt nữa hét lên.Đủ rồi, Sở đại sư thực sự quá đủ rồi. Vất vả lắm mới gặp được một Quỷ Vương có lương tâm, người ta đã trả lại hồn phách rồi, thì hãy nhanh chóng tiễn đi thôi nào!Lý Sĩ Hiển nhìn về phía Hà Tử, Hà Tử run rẩy trốn vào lòng Quan Nguyên Hương, đôi mắt đục ngầu cũng ẩn chứa chút hối hận."Hà Tử cầm tiền giấy của tôi, tôi vốn chỉ muốn trừng phạt nhẹ nhàng, nào ngờ suýt hại cả đời nó."Lý Sĩ Hiển đi về phía hai mẹ con, Quan Nguyên Hương ôm Hà Tử sợ hãi lùi về phía sau: "Ông muốn làm gì? Đại... Đại sư đang ở đây, ông còn muốn hại chúng tôi sao?"