"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 513: Chương 513

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… *Thái Bình thân sĩ ở Hongkong chủ yếu là có chức trách như nhân viên trại giam, bắt giữ những kẻ bị tố cáo, thi hành hình phạt của pháp viện.Ở Hương Giang, Thái Bình thân sĩ cũng giống như các quốc gia Âu Mỹ khác, là những nhân sĩ được chính phủ ủy nhiệm đảm nhiệm chức vụ và quân hàm duy trì an ninh khu vực.Dù là ở khu vực Hương Giang hay các quốc gia khác, Thái Bình thân sĩ đều là một chức vụ và quân hàm được người dân vô cùng tôn trọng.Sau khi thị sát xong bệnh viện, La Thông bắt tay viện trưởng, nở nụ cười đạo mạo và nói: "Phó viện trưởng, hôm nay tuần tra đến đây là kết thúc, có bất kỳ gì thay đổi xin cứ liên hệ với tôi."DTVPhó viện trưởng cũng lịch sự đáp lại: "La tiên sinh thật quá khách sáo, hôm nay đã vất vả La tiên sinh đi một chuyến."La Thông còn định khách sáo thêm vài câu nữa thì trợ lý cầm điện thoại rung lên.Trợ lý nghe xong sự việc sau đó đi đến bên La Thông, vẻ mặt khó xử nói: "Là tiểu thư gọi điện... Cô ấy... Cô ấy nói bị đưa vào đồn cảnh sát."La Thông không biểu lộ cảm xúc gì, ông ta cáo biệt viện trưởng với nụ cười tươi tắn và dành thời gian trò chuyện xã giao với các phóng viên truyền thông đang chờ bên ngoài, sau đó mới lên xe.Lúc lên xe, nụ cười của ông ta dần dần thu lại, vẻ mặt tàn nhẫn không ít khi nghe điện thoại: "Du Du? Xảy ra chuyện gì vậy?"Nghe thấy giọng nói sợ hãi của La Du Du ở đầu dây bên kia, ông ta hỏi rõ ràng mọi chuyện.La Thông vẻ mặt âm trầm nói: "Không được thừa nhận bất cứ điều gì, cho dù c.h.ế.t cũng nói vụ hạ độc không liên quan đến con.""Yên tâm, ba nhất định sẽ cứu con ra ngoài."Sau khi cúp điện thoại, La Thông lập tức trầm giọng ra lệnh cho trợ lý: "Đặt vé máy bay đi Anh cho tiểu thư, và gọi cho đoàn luật sư giỏi nhất toàn Hương Giang đến đồn cảnh sát Cửu Long."Ông ta cười lạnh.Sau khi bị hạ độc còn muốn hãm hại con gái ông ta sao?Thật là nằm mơ!Hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ cả bầu trời Cửu Long. Trên nóc sở cảnh sát, những tán cây già đang dần nhú chồi non, báo hiệu mùa xuân đã đến. Gần giờ tan tầm, tổ trọng án vẫn còn náo nhiệt, tiếng người nói chuyện ồn ào vang vọng khắp nơi.Từ văn phòng tổ D, một giọng nói vang lên:"Thế nào? Có chụp được ảnh không?"Bóng người lấp ló qua ô cửa sổ màu xanh lục cao ngang người, đó là Thi Bác Nhân. Anh ta đang nửa ngồi xổm, hai tay đỡ lấy máy ảnh, tóc mái lòa xòa che khuất khuôn mặt.Nhiếp ảnh gia dở khóc dở cười:“Sếp à, có ảnh là có ảnh rồi, nhưng mà...""Nhưng mà cái gì?" Thi Bác Nhân thở dài, vuốt tóc mái lòa xòa sang hai bên, "Không đủ đẹp trai à? Nói thật nhé, ai cũng bảo anh đẹp trai như Kim Thành Vũ, phong độ như Lưu Đức Hoa đấy."Nhiếp ảnh gia chỉ vào mắt anh ta:"Có ghèn kìa."Thi Bác Nhân: "..."Anh ta cứng người, bỏ dở việc sửa sang tóc mái, đứng dậy, chợt nhớ ra gì đó, anh ta quay lại vỗ vỗ vào máy quay phim, lia mắt nhìn qua nhìn lại, rồi nói nhỏ:"Nhiếp ảnh gia, phiền anh cắt bớt đoạn vừa nãy."Nói xong, Thi Bác Nhân khụ khụ hai tiếng, vỗ vỗ vào cánh tay như không có chuyện gì xảy ra, rồi huýt sáo đi về phía tủ, mở cửa lấy ra một chiếc cốc mới.Chỉ có anh ta mới biết, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.Trần Tư Vũ ngồi tựa vào ghế bên cửa sổ, ngay cạnh bàn làm việc lộn xộn hồ sơ của Thi Bác Nhân. Ánh mắt cô ta đăm chiêu nhìn những trang kết quả điều tra.Sở Nguyệt Nịnh cũng ngồi ở một bên. Theo quy định, vì có người tham gia báo án, cô cần phối hợp với cảnh sát ghi chép.Dư Quý Thanh dựa vào bệ cửa sổ, cầm micro quay qua quay lại, quan sát mọi người trong tổ trọng án. Chỉ mới hai tiếng đồng hồ trôi qua, anh ta đã phỏng vấn một vài nhân viên.Là một phóng viên, anh ta không thể bỏ lỡ bất kỳ nguồn tin nào.

*Thái Bình thân sĩ ở Hongkong chủ yếu là có chức trách như nhân viên trại giam, bắt giữ những kẻ bị tố cáo, thi hành hình phạt của pháp viện.

Ở Hương Giang, Thái Bình thân sĩ cũng giống như các quốc gia Âu Mỹ khác, là những nhân sĩ được chính phủ ủy nhiệm đảm nhiệm chức vụ và quân hàm duy trì an ninh khu vực.

Dù là ở khu vực Hương Giang hay các quốc gia khác, Thái Bình thân sĩ đều là một chức vụ và quân hàm được người dân vô cùng tôn trọng.

Sau khi thị sát xong bệnh viện, La Thông bắt tay viện trưởng, nở nụ cười đạo mạo và nói: "Phó viện trưởng, hôm nay tuần tra đến đây là kết thúc, có bất kỳ gì thay đổi xin cứ liên hệ với tôi."

DTV

Phó viện trưởng cũng lịch sự đáp lại: "La tiên sinh thật quá khách sáo, hôm nay đã vất vả La tiên sinh đi một chuyến."

La Thông còn định khách sáo thêm vài câu nữa thì trợ lý cầm điện thoại rung lên.

Trợ lý nghe xong sự việc sau đó đi đến bên La Thông, vẻ mặt khó xử nói: "Là tiểu thư gọi điện... Cô ấy... Cô ấy nói bị đưa vào đồn cảnh sát."

La Thông không biểu lộ cảm xúc gì, ông ta cáo biệt viện trưởng với nụ cười tươi tắn và dành thời gian trò chuyện xã giao với các phóng viên truyền thông đang chờ bên ngoài, sau đó mới lên xe.

Lúc lên xe, nụ cười của ông ta dần dần thu lại, vẻ mặt tàn nhẫn không ít khi nghe điện thoại: "Du Du? Xảy ra chuyện gì vậy?"

Nghe thấy giọng nói sợ hãi của La Du Du ở đầu dây bên kia, ông ta hỏi rõ ràng mọi chuyện.

La Thông vẻ mặt âm trầm nói: "Không được thừa nhận bất cứ điều gì, cho dù c.h.ế.t cũng nói vụ hạ độc không liên quan đến con."

"Yên tâm, ba nhất định sẽ cứu con ra ngoài."

Sau khi cúp điện thoại, La Thông lập tức trầm giọng ra lệnh cho trợ lý: "Đặt vé máy bay đi Anh cho tiểu thư, và gọi cho đoàn luật sư giỏi nhất toàn Hương Giang đến đồn cảnh sát Cửu Long."

Ông ta cười lạnh.

Sau khi bị hạ độc còn muốn hãm hại con gái ông ta sao?

Thật là nằm mơ!

Hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ cả bầu trời Cửu Long. Trên nóc sở cảnh sát, những tán cây già đang dần nhú chồi non, báo hiệu mùa xuân đã đến.

 

Gần giờ tan tầm, tổ trọng án vẫn còn náo nhiệt, tiếng người nói chuyện ồn ào vang vọng khắp nơi.

Từ văn phòng tổ D, một giọng nói vang lên:

"Thế nào? Có chụp được ảnh không?"

Bóng người lấp ló qua ô cửa sổ màu xanh lục cao ngang người, đó là Thi Bác Nhân. Anh ta đang nửa ngồi xổm, hai tay đỡ lấy máy ảnh, tóc mái lòa xòa che khuất khuôn mặt.

Nhiếp ảnh gia dở khóc dở cười:

“Sếp à, có ảnh là có ảnh rồi, nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?" Thi Bác Nhân thở dài, vuốt tóc mái lòa xòa sang hai bên, "Không đủ đẹp trai à? Nói thật nhé, ai cũng bảo anh đẹp trai như Kim Thành Vũ, phong độ như Lưu Đức Hoa đấy."

Nhiếp ảnh gia chỉ vào mắt anh ta:

"Có ghèn kìa."

Thi Bác Nhân: "..."

Anh ta cứng người, bỏ dở việc sửa sang tóc mái, đứng dậy, chợt nhớ ra gì đó, anh ta quay lại vỗ vỗ vào máy quay phim, lia mắt nhìn qua nhìn lại, rồi nói nhỏ:

"Nhiếp ảnh gia, phiền anh cắt bớt đoạn vừa nãy."

Nói xong, Thi Bác Nhân khụ khụ hai tiếng, vỗ vỗ vào cánh tay như không có chuyện gì xảy ra, rồi huýt sáo đi về phía tủ, mở cửa lấy ra một chiếc cốc mới.

Chỉ có anh ta mới biết, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.

Trần Tư Vũ ngồi tựa vào ghế bên cửa sổ, ngay cạnh bàn làm việc lộn xộn hồ sơ của Thi Bác Nhân. Ánh mắt cô ta đăm chiêu nhìn những trang kết quả điều tra.

Sở Nguyệt Nịnh cũng ngồi ở một bên. Theo quy định, vì có người tham gia báo án, cô cần phối hợp với cảnh sát ghi chép.

Dư Quý Thanh dựa vào bệ cửa sổ, cầm micro quay qua quay lại, quan sát mọi người trong tổ trọng án. Chỉ mới hai tiếng đồng hồ trôi qua, anh ta đã phỏng vấn một vài nhân viên.

Là một phóng viên, anh ta không thể bỏ lỡ bất kỳ nguồn tin nào.

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… *Thái Bình thân sĩ ở Hongkong chủ yếu là có chức trách như nhân viên trại giam, bắt giữ những kẻ bị tố cáo, thi hành hình phạt của pháp viện.Ở Hương Giang, Thái Bình thân sĩ cũng giống như các quốc gia Âu Mỹ khác, là những nhân sĩ được chính phủ ủy nhiệm đảm nhiệm chức vụ và quân hàm duy trì an ninh khu vực.Dù là ở khu vực Hương Giang hay các quốc gia khác, Thái Bình thân sĩ đều là một chức vụ và quân hàm được người dân vô cùng tôn trọng.Sau khi thị sát xong bệnh viện, La Thông bắt tay viện trưởng, nở nụ cười đạo mạo và nói: "Phó viện trưởng, hôm nay tuần tra đến đây là kết thúc, có bất kỳ gì thay đổi xin cứ liên hệ với tôi."DTVPhó viện trưởng cũng lịch sự đáp lại: "La tiên sinh thật quá khách sáo, hôm nay đã vất vả La tiên sinh đi một chuyến."La Thông còn định khách sáo thêm vài câu nữa thì trợ lý cầm điện thoại rung lên.Trợ lý nghe xong sự việc sau đó đi đến bên La Thông, vẻ mặt khó xử nói: "Là tiểu thư gọi điện... Cô ấy... Cô ấy nói bị đưa vào đồn cảnh sát."La Thông không biểu lộ cảm xúc gì, ông ta cáo biệt viện trưởng với nụ cười tươi tắn và dành thời gian trò chuyện xã giao với các phóng viên truyền thông đang chờ bên ngoài, sau đó mới lên xe.Lúc lên xe, nụ cười của ông ta dần dần thu lại, vẻ mặt tàn nhẫn không ít khi nghe điện thoại: "Du Du? Xảy ra chuyện gì vậy?"Nghe thấy giọng nói sợ hãi của La Du Du ở đầu dây bên kia, ông ta hỏi rõ ràng mọi chuyện.La Thông vẻ mặt âm trầm nói: "Không được thừa nhận bất cứ điều gì, cho dù c.h.ế.t cũng nói vụ hạ độc không liên quan đến con.""Yên tâm, ba nhất định sẽ cứu con ra ngoài."Sau khi cúp điện thoại, La Thông lập tức trầm giọng ra lệnh cho trợ lý: "Đặt vé máy bay đi Anh cho tiểu thư, và gọi cho đoàn luật sư giỏi nhất toàn Hương Giang đến đồn cảnh sát Cửu Long."Ông ta cười lạnh.Sau khi bị hạ độc còn muốn hãm hại con gái ông ta sao?Thật là nằm mơ!Hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ cả bầu trời Cửu Long. Trên nóc sở cảnh sát, những tán cây già đang dần nhú chồi non, báo hiệu mùa xuân đã đến. Gần giờ tan tầm, tổ trọng án vẫn còn náo nhiệt, tiếng người nói chuyện ồn ào vang vọng khắp nơi.Từ văn phòng tổ D, một giọng nói vang lên:"Thế nào? Có chụp được ảnh không?"Bóng người lấp ló qua ô cửa sổ màu xanh lục cao ngang người, đó là Thi Bác Nhân. Anh ta đang nửa ngồi xổm, hai tay đỡ lấy máy ảnh, tóc mái lòa xòa che khuất khuôn mặt.Nhiếp ảnh gia dở khóc dở cười:“Sếp à, có ảnh là có ảnh rồi, nhưng mà...""Nhưng mà cái gì?" Thi Bác Nhân thở dài, vuốt tóc mái lòa xòa sang hai bên, "Không đủ đẹp trai à? Nói thật nhé, ai cũng bảo anh đẹp trai như Kim Thành Vũ, phong độ như Lưu Đức Hoa đấy."Nhiếp ảnh gia chỉ vào mắt anh ta:"Có ghèn kìa."Thi Bác Nhân: "..."Anh ta cứng người, bỏ dở việc sửa sang tóc mái, đứng dậy, chợt nhớ ra gì đó, anh ta quay lại vỗ vỗ vào máy quay phim, lia mắt nhìn qua nhìn lại, rồi nói nhỏ:"Nhiếp ảnh gia, phiền anh cắt bớt đoạn vừa nãy."Nói xong, Thi Bác Nhân khụ khụ hai tiếng, vỗ vỗ vào cánh tay như không có chuyện gì xảy ra, rồi huýt sáo đi về phía tủ, mở cửa lấy ra một chiếc cốc mới.Chỉ có anh ta mới biết, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.Trần Tư Vũ ngồi tựa vào ghế bên cửa sổ, ngay cạnh bàn làm việc lộn xộn hồ sơ của Thi Bác Nhân. Ánh mắt cô ta đăm chiêu nhìn những trang kết quả điều tra.Sở Nguyệt Nịnh cũng ngồi ở một bên. Theo quy định, vì có người tham gia báo án, cô cần phối hợp với cảnh sát ghi chép.Dư Quý Thanh dựa vào bệ cửa sổ, cầm micro quay qua quay lại, quan sát mọi người trong tổ trọng án. Chỉ mới hai tiếng đồng hồ trôi qua, anh ta đã phỏng vấn một vài nhân viên.Là một phóng viên, anh ta không thể bỏ lỡ bất kỳ nguồn tin nào.

Chương 513: Chương 513