"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 517: Chương 517

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Đây rõ ràng là một sự khiêu khích trắng trợn đối với uy tín của cảnh sát.Chu Phong Húc mặt lạnh tanh."Chu cảnh sát." Vương Tín cười đắc ý, "Hy vọng anh phá án nhanh hơn một chút, đừng lãng phí thời gian của mọi người."DTVNói xong, hắn ta đẩy cửa văn phòng tổ D ra một cách nịnh nọt, nhìn về phía sau: "La tiểu thư, hãy nghỉ ngơi một lát trước. Cứ giao vụ án cho tôi, cô hoàn toàn có thể yên tâm. Chúng ta chờ vài tiếng nữa là có thể đi spa tẩy tế bào c.h.ế.t đen đủi rồi."Bên trường Đại học Khoa học Kỹ thuật.La Thất Trung và Cam Nhất Tổ đã đến hiện trường, bắt đầu kiểm tra và phỏng vấn các giáo viên, nhân viên và học sinh trong khu giảng đường, hỏi họ về thông tin liên quan đến thallium.Tại một giảng đường không có người, một vị giáo viên đầu trọc cao gầy mặc áo khoác lông vũ mỏng, khuỷu tay kẹp bình giữ nhiệt, đi từ văn phòng ra ngoài và đi về phía ký túc xá một cách chậm rãi.Tình cờ, ông gặp hai học sinh trên đường, cả hai đều dừng lại chào hỏi thầy giáo."Thầy Khổng.""Ừm." Khổng Vân Sơn đẩy đẩy kính cận trên khuôn mặt gầy gò, đáp lại lời chào hỏi của học sinh, mỉm cười chậm rãi, "Tiến độ đề tài thực nghiệm tuyển chọn như thế nào?"Cậu nam sinh trăm triệu lần không ngờ tới, sau khi tan học còn bị thầy giáo hỏi về bài tập. Nhìn sang người bạn bên cạnh với vẻ mặt thoáng chút xấu hổ, cậu ta lúng túng nói: "Vẫn chưa tìm được ai làm chung.""Hả?" Khổng Vân Sơn ngạc nhiên, "Hai ngày rồi mà vẫn chưa tìm được ai? Cả lớp học đều lười biếng à?"Cậu nam sinh cười khổ: "Cả lớp chỉ có Trần Tư Vũ và cộng sự của bạn ấy đã chọn đề tài ưng ý và hoàn thành bài tập. Mọi người đều chưa vội vì thời hạn nộp bài còn xa.""Ôi, thầy đã bảo các em học tập theo Tư Vũ đi, đã học tốt mà còn chăm chỉ." Khổng Vân Sơn thở dài, cảm thấy hận sắt không thành thép với đám học trò của mình.Ông vẫy tay chào và chuẩn bị rời đi. Hai học sinh ngoan ngoãn chào thầy giáo và tiếp tục bàn tán về vụ đầu độc vừa xảy ra."Cảnh sát đã đến trường điều tra rồi.""La Du Du thật độc ác.""Bình thường nhìn mấy cô ta rất hòa đồng, cùng ở chung phòng ngủ, ai mà nghĩ đến chuyện đầu độc chứ?"Một nam sinh cảm thán: "Chất độc là Thallium, chậc chậc, chỉ cần liều lượng hơi quá một chút là có thể khiến người ta nằm liệt giường suốt đời. Nếu không phải Trần Tư Vũ phát hiện kịp thời, có lẽ đã c.h.ế.t mà không biết nguyên nhân rồi.""Thallium?" Người bạn nghi ngờ, cậu ta nhớ lại một sự kiện, nhìn xung quanh và nhỏ giọng nói: "Mình nghi ngờ vụ việc này có liên quan đến việc phòng thí nghiệm mất Thallium trước đây."Vừa lúc đó, Khổng Vân Sơn còn chưa đi xa, ông tình cờ nghe được cuộc trò chuyện. Ông sững sờ như bị sét đánh, đồng tử co lại run rẩy nhìn sang hai học sinh: "Các em... Vừa rồi nói La Du Du... đầu độc Trần Tư Vũ? Chất độc là Thallium?"Nam sinh và người bạn nhìn nhau, "Đúng vậy, chúng em nghi ngờ La Du Du lấy Thallium từ phòng thí nghiệm."Thallium là một kim loại nguy hiểm nghiêm trọng, đôi khi được sử dụng trong các thí nghiệm khoa học ở trường học. Sau mỗi lần sử dụng, nhân viên quản lý phòng thí nghiệm đều phải niêm phong cẩn thận.Khoảng hai tuần trước, nhân viên quản lý phát hiện lượng Thallium thiếu vài gam. Do số lượng mất đi không lớn nên trường học không báo cáo sự việc, và cũng nghĩ rằng lượng hóa chất đó có thể đã bị hao hụt trong quá trình thí nghiệm.Nhiều học sinh đều biết chuyện này."Thầy? Thầy?"Khổng Vân Sơn lấy lại tinh thần, đẩy đẩy kính và thong thả bước đi về phía phòng giáo viên."Thallium..."Ông lẩm bẩm lặp lại từ này, từng bước đi lên cầu thang, trong đầu nhớ lại việc La Du Du đến gặp mình đêm khuya trước khi vụ đầu độc xảy ra.Ông và La Thông, cha của La Du Du, quen biết nhau tại một buổi tụ họp doanh nhân. La Thông đã đề nghị ông tham gia một thí nghiệm. Hơn 50 tuổi, ông luôn khao khát có một tri kỷ, và La Thông chính là người mà ông tìm kiếm.

Đây rõ ràng là một sự khiêu khích trắng trợn đối với uy tín của cảnh sát.

Chu Phong Húc mặt lạnh tanh.

"Chu cảnh sát." Vương Tín cười đắc ý, "Hy vọng anh phá án nhanh hơn một chút, đừng lãng phí thời gian của mọi người."

DTV

Nói xong, hắn ta đẩy cửa văn phòng tổ D ra một cách nịnh nọt, nhìn về phía sau: "La tiểu thư, hãy nghỉ ngơi một lát trước. Cứ giao vụ án cho tôi, cô hoàn toàn có thể yên tâm. Chúng ta chờ vài tiếng nữa là có thể đi spa tẩy tế bào c.h.ế.t đen đủi rồi."

Bên trường Đại học Khoa học Kỹ thuật.

La Thất Trung và Cam Nhất Tổ đã đến hiện trường, bắt đầu kiểm tra và phỏng vấn các giáo viên, nhân viên và học sinh trong khu giảng đường, hỏi họ về thông tin liên quan đến thallium.

Tại một giảng đường không có người, một vị giáo viên đầu trọc cao gầy mặc áo khoác lông vũ mỏng, khuỷu tay kẹp bình giữ nhiệt, đi từ văn phòng ra ngoài và đi về phía ký túc xá một cách chậm rãi.

Tình cờ, ông gặp hai học sinh trên đường, cả hai đều dừng lại chào hỏi thầy giáo.

"Thầy Khổng."

"Ừm." Khổng Vân Sơn đẩy đẩy kính cận trên khuôn mặt gầy gò, đáp lại lời chào hỏi của học sinh, mỉm cười chậm rãi, "Tiến độ đề tài thực nghiệm tuyển chọn như thế nào?"

Cậu nam sinh trăm triệu lần không ngờ tới, sau khi tan học còn bị thầy giáo hỏi về bài tập. Nhìn sang người bạn bên cạnh với vẻ mặt thoáng chút xấu hổ, cậu ta lúng túng nói: "Vẫn chưa tìm được ai làm chung."

"Hả?" Khổng Vân Sơn ngạc nhiên, "Hai ngày rồi mà vẫn chưa tìm được ai? Cả lớp học đều lười biếng à?"

Cậu nam sinh cười khổ: "Cả lớp chỉ có Trần Tư Vũ và cộng sự của bạn ấy đã chọn đề tài ưng ý và hoàn thành bài tập. Mọi người đều chưa vội vì thời hạn nộp bài còn xa."

"Ôi, thầy đã bảo các em học tập theo Tư Vũ đi, đã học tốt mà còn chăm chỉ." Khổng Vân Sơn thở dài, cảm thấy hận sắt không thành thép với đám học trò của mình.

Ông vẫy tay chào và chuẩn bị rời đi.

 

Hai học sinh ngoan ngoãn chào thầy giáo và tiếp tục bàn tán về vụ đầu độc vừa xảy ra.

"Cảnh sát đã đến trường điều tra rồi."

"La Du Du thật độc ác."

"Bình thường nhìn mấy cô ta rất hòa đồng, cùng ở chung phòng ngủ, ai mà nghĩ đến chuyện đầu độc chứ?"

Một nam sinh cảm thán: "Chất độc là Thallium, chậc chậc, chỉ cần liều lượng hơi quá một chút là có thể khiến người ta nằm liệt giường suốt đời. Nếu không phải Trần Tư Vũ phát hiện kịp thời, có lẽ đã c.h.ế.t mà không biết nguyên nhân rồi."

"Thallium?" Người bạn nghi ngờ, cậu ta nhớ lại một sự kiện, nhìn xung quanh và nhỏ giọng nói: "Mình nghi ngờ vụ việc này có liên quan đến việc phòng thí nghiệm mất Thallium trước đây."

Vừa lúc đó, Khổng Vân Sơn còn chưa đi xa, ông tình cờ nghe được cuộc trò chuyện. Ông sững sờ như bị sét đánh, đồng tử co lại run rẩy nhìn sang hai học sinh: "Các em... Vừa rồi nói La Du Du... đầu độc Trần Tư Vũ? Chất độc là Thallium?"

Nam sinh và người bạn nhìn nhau, "Đúng vậy, chúng em nghi ngờ La Du Du lấy Thallium từ phòng thí nghiệm."

Thallium là một kim loại nguy hiểm nghiêm trọng, đôi khi được sử dụng trong các thí nghiệm khoa học ở trường học. Sau mỗi lần sử dụng, nhân viên quản lý phòng thí nghiệm đều phải niêm phong cẩn thận.

Khoảng hai tuần trước, nhân viên quản lý phát hiện lượng Thallium thiếu vài gam. Do số lượng mất đi không lớn nên trường học không báo cáo sự việc, và cũng nghĩ rằng lượng hóa chất đó có thể đã bị hao hụt trong quá trình thí nghiệm.

Nhiều học sinh đều biết chuyện này.

"Thầy? Thầy?"

Khổng Vân Sơn lấy lại tinh thần, đẩy đẩy kính và thong thả bước đi về phía phòng giáo viên.

"Thallium..."

Ông lẩm bẩm lặp lại từ này, từng bước đi lên cầu thang, trong đầu nhớ lại việc La Du Du đến gặp mình đêm khuya trước khi vụ đầu độc xảy ra.

Ông và La Thông, cha của La Du Du, quen biết nhau tại một buổi tụ họp doanh nhân. La Thông đã đề nghị ông tham gia một thí nghiệm. Hơn 50 tuổi, ông luôn khao khát có một tri kỷ, và La Thông chính là người mà ông tìm kiếm.

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… Đây rõ ràng là một sự khiêu khích trắng trợn đối với uy tín của cảnh sát.Chu Phong Húc mặt lạnh tanh."Chu cảnh sát." Vương Tín cười đắc ý, "Hy vọng anh phá án nhanh hơn một chút, đừng lãng phí thời gian của mọi người."DTVNói xong, hắn ta đẩy cửa văn phòng tổ D ra một cách nịnh nọt, nhìn về phía sau: "La tiểu thư, hãy nghỉ ngơi một lát trước. Cứ giao vụ án cho tôi, cô hoàn toàn có thể yên tâm. Chúng ta chờ vài tiếng nữa là có thể đi spa tẩy tế bào c.h.ế.t đen đủi rồi."Bên trường Đại học Khoa học Kỹ thuật.La Thất Trung và Cam Nhất Tổ đã đến hiện trường, bắt đầu kiểm tra và phỏng vấn các giáo viên, nhân viên và học sinh trong khu giảng đường, hỏi họ về thông tin liên quan đến thallium.Tại một giảng đường không có người, một vị giáo viên đầu trọc cao gầy mặc áo khoác lông vũ mỏng, khuỷu tay kẹp bình giữ nhiệt, đi từ văn phòng ra ngoài và đi về phía ký túc xá một cách chậm rãi.Tình cờ, ông gặp hai học sinh trên đường, cả hai đều dừng lại chào hỏi thầy giáo."Thầy Khổng.""Ừm." Khổng Vân Sơn đẩy đẩy kính cận trên khuôn mặt gầy gò, đáp lại lời chào hỏi của học sinh, mỉm cười chậm rãi, "Tiến độ đề tài thực nghiệm tuyển chọn như thế nào?"Cậu nam sinh trăm triệu lần không ngờ tới, sau khi tan học còn bị thầy giáo hỏi về bài tập. Nhìn sang người bạn bên cạnh với vẻ mặt thoáng chút xấu hổ, cậu ta lúng túng nói: "Vẫn chưa tìm được ai làm chung.""Hả?" Khổng Vân Sơn ngạc nhiên, "Hai ngày rồi mà vẫn chưa tìm được ai? Cả lớp học đều lười biếng à?"Cậu nam sinh cười khổ: "Cả lớp chỉ có Trần Tư Vũ và cộng sự của bạn ấy đã chọn đề tài ưng ý và hoàn thành bài tập. Mọi người đều chưa vội vì thời hạn nộp bài còn xa.""Ôi, thầy đã bảo các em học tập theo Tư Vũ đi, đã học tốt mà còn chăm chỉ." Khổng Vân Sơn thở dài, cảm thấy hận sắt không thành thép với đám học trò của mình.Ông vẫy tay chào và chuẩn bị rời đi. Hai học sinh ngoan ngoãn chào thầy giáo và tiếp tục bàn tán về vụ đầu độc vừa xảy ra."Cảnh sát đã đến trường điều tra rồi.""La Du Du thật độc ác.""Bình thường nhìn mấy cô ta rất hòa đồng, cùng ở chung phòng ngủ, ai mà nghĩ đến chuyện đầu độc chứ?"Một nam sinh cảm thán: "Chất độc là Thallium, chậc chậc, chỉ cần liều lượng hơi quá một chút là có thể khiến người ta nằm liệt giường suốt đời. Nếu không phải Trần Tư Vũ phát hiện kịp thời, có lẽ đã c.h.ế.t mà không biết nguyên nhân rồi.""Thallium?" Người bạn nghi ngờ, cậu ta nhớ lại một sự kiện, nhìn xung quanh và nhỏ giọng nói: "Mình nghi ngờ vụ việc này có liên quan đến việc phòng thí nghiệm mất Thallium trước đây."Vừa lúc đó, Khổng Vân Sơn còn chưa đi xa, ông tình cờ nghe được cuộc trò chuyện. Ông sững sờ như bị sét đánh, đồng tử co lại run rẩy nhìn sang hai học sinh: "Các em... Vừa rồi nói La Du Du... đầu độc Trần Tư Vũ? Chất độc là Thallium?"Nam sinh và người bạn nhìn nhau, "Đúng vậy, chúng em nghi ngờ La Du Du lấy Thallium từ phòng thí nghiệm."Thallium là một kim loại nguy hiểm nghiêm trọng, đôi khi được sử dụng trong các thí nghiệm khoa học ở trường học. Sau mỗi lần sử dụng, nhân viên quản lý phòng thí nghiệm đều phải niêm phong cẩn thận.Khoảng hai tuần trước, nhân viên quản lý phát hiện lượng Thallium thiếu vài gam. Do số lượng mất đi không lớn nên trường học không báo cáo sự việc, và cũng nghĩ rằng lượng hóa chất đó có thể đã bị hao hụt trong quá trình thí nghiệm.Nhiều học sinh đều biết chuyện này."Thầy? Thầy?"Khổng Vân Sơn lấy lại tinh thần, đẩy đẩy kính và thong thả bước đi về phía phòng giáo viên."Thallium..."Ông lẩm bẩm lặp lại từ này, từng bước đi lên cầu thang, trong đầu nhớ lại việc La Du Du đến gặp mình đêm khuya trước khi vụ đầu độc xảy ra.Ông và La Thông, cha của La Du Du, quen biết nhau tại một buổi tụ họp doanh nhân. La Thông đã đề nghị ông tham gia một thí nghiệm. Hơn 50 tuổi, ông luôn khao khát có một tri kỷ, và La Thông chính là người mà ông tìm kiếm.

Chương 517: Chương 517