"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ…

Chương 528: Chương 528

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "À." Sở Nguyệt Nịnh mệt mỏi sau một ngày dài, cũng lười tranh cãi, quyết định đi nhờ xe về.Chu Phong Húc thanh toán tiền, năm người đi ra ngoài. Vừa ra khỏi quán ăn khuya, điện thoại treo n.g.ự.c Thi Bác Nhân reo lên. Anh ta lấy điện thoại ra, bấm nút nghe: "Alo?"Hai phút sau, vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm trọng.Chu Phong Húc thấy sắc mật anh ta không ổn, liền mở cửa xe và hỏi: "Có chuyện gì vậy?""Là madam gọi." Thi Bác Nhân tắt điện thoại, một lần nữa mặc lên áo khoác, vẻ mặt không tốt lắm: "Bến tàu phà phát hiện t.h.i t.h.ể nữ, ban đầu tổ B phụ trách hiện trường, nhưng giờ họ xin chuyển vụ án, madam muốn chúng ta đến hiện trường để tiếp tục điều tra."Chuyển vụ án, nghĩa là có điểm giống nhau với vụ án cũ.Chu Phong Húc không dám chần chừ nữa, lập tức lên xe, khởi động và cài dây an toàn. Nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh vẫn đứng bên cạnh, hắn hạ cửa sổ xe xuống: "Lên xe, chúng ta đi hiện trường trước rồi đưa co về nhà."Sở Nguyệt Nịnh không mất thời gian, cô đi theo lên xe. Ba người ở phía sau cũng nhanh chóng lên ghế sau.Bến phà Cửu Long, bóng đêm đen kịt, trên biển neo đậu một con tàu nhấp nháy đèn cảnh báo, khu vực hiện trường được phong tỏa, có cảnh sát biển phối hợp với tổ trọng án làm việc.Gió đêm thổi qua mang theo hơi lạnh.Người đàn ông đứng đầu dẫn họ qua khu vực phong tỏa, ba người Cam Nhất Tổ đi theo sau."A Nhân, Nhất Tổ, chú Trung, bắt tay làm việc nào.""Yes sir!" Ba người đồng thanh đáp.DTVCam Nhất Tổ lấy sổ tay và bút ra khỏi túi, tiếp cận cảnh sát biển để trao đổi thông tin. Anh ta giới thiệu bản thân: "Chào anh, tôi là cảnh sát CID Cam Nhất Tổ. Phiền anh cho tôi biết tình hình hiện trường và cách thức phát hiện thi thể."Cảnh sát biển lập tức trả lời: "Chuyện là như vậy, tối nay lúc 7 giờ 10 phút, tôi đang tuần tra qua bến phà thì phát hiện một chiếc vali trôi nổi trên mặt biển. Để tránh va chạm với những chiếc thuyền đánh cá gần đó, tôi đã cho vớt nó lên.""Chiếc vali rất nặng, nặng bất thường." Vì vậy, cảnh sát biển quyết định mở vali ra. Lúc này, hắn cũng có chút lo lắng, vì là tân binh nên chưa từng tiếp xúc với trường hợp t.h.i t.h.ể nạn nhân trên biển.Khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể bốc mùi hôi thối trong chiếc vali được vớt lên, cảnh sát biển hoảng hốt toát mồ hôi lạnh."Mở ra thì phát hiện ra thi thể."Chu Phong Húc đeo găng tay trắng do Thi Bác Nhân đưa cho, lấy khăn tay che mũi, hắn đi đến bên t.h.i t.h.ể đang ướt sũng.Hiện trường tràn ngập mùi tanh tưởi khó chịu.Thi thể nữ giới mặt bị tóc dài che khuất, thân thể bị phình to do nước ngấm, khác với những t.h.i t.h.ể thông thường khác, mọi khớp xương đều mềm oặt, dính chặt vào tấm ván gỗ, lộ ra cánh tay sưng to và một mảng lớn vết thương bầm tím.Hắn chỉ liếc mắt một cái là có thể xác định, cách c.h.ế.t của người này giống hệt như t.h.i t.h.ể trong công viên Thế Vận."Anh bạn, cho hỏi trong vali hành lý ngoài t.h.i t.h.ể còn có vật chứng khác hay không?"Cảnh sát biển lắc đầu: "Toàn bộ vali hành lý ngoài t.h.i t.h.ể không phát hiện thêm bất kỳ đồ vật nào.""Vậy à." Chu Phong Húc gật đầu, hắn đứng dậy bỏ khăn tay vào túi áo khoác, quay sang pháp y Tống Hằng đang hoàn thành bước *****ên khám nghiệm tử thi: "Tống pháp y, tình hình t.h.i t.h.ể thế nào?"Tống Hằng hút thuốc lá, vẻ mặt không tốt, ông tuy là pháp y nhưng liên tục nhìn thấy người chết, nhưng cũng cảm thấy đau lòng: "Bước *****ên phán đoán người c.h.ế.t tuổi tác từ 20 đến 25 tuổi, c.h.ế.t do ngạt thở do tác động cơ học, cũng giống như cũ, toàn bộ khớp xương đều bị người ta đánh nát, thông qua các vết thương và vết bầm tím trên toàn thân, có thể phán đoán người bị hại liên tục bị đánh đập trong hai tuần.""Manh mối khác cần chờ kết quả khám nghiệm tử thi mới rõ."“OK." Chu Phong Húc đứng bên cạnh nhìn về phía xa nơi con tàu lờ lửng trên mặt biển, lại nhìn về phía Tống Hằng: "Cảm ơn bác Tống, đêm nay lại phiền bác thêm rồi."

"À." Sở Nguyệt Nịnh mệt mỏi sau một ngày dài, cũng lười tranh cãi, quyết định đi nhờ xe về.

Chu Phong Húc thanh toán tiền, năm người đi ra ngoài. Vừa ra khỏi quán ăn khuya, điện thoại treo n.g.ự.c Thi Bác Nhân reo lên. Anh ta lấy điện thoại ra, bấm nút nghe: "Alo?"

Hai phút sau, vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm trọng.

Chu Phong Húc thấy sắc mật anh ta không ổn, liền mở cửa xe và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Là madam gọi." Thi Bác Nhân tắt điện thoại, một lần nữa mặc lên áo khoác, vẻ mặt không tốt lắm: "Bến tàu phà phát hiện t.h.i t.h.ể nữ, ban đầu tổ B phụ trách hiện trường, nhưng giờ họ xin chuyển vụ án, madam muốn chúng ta đến hiện trường để tiếp tục điều tra."

Chuyển vụ án, nghĩa là có điểm giống nhau với vụ án cũ.

Chu Phong Húc không dám chần chừ nữa, lập tức lên xe, khởi động và cài dây an toàn. Nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh vẫn đứng bên cạnh, hắn hạ cửa sổ xe xuống: "Lên xe, chúng ta đi hiện trường trước rồi đưa co về nhà."

Sở Nguyệt Nịnh không mất thời gian, cô đi theo lên xe. Ba người ở phía sau cũng nhanh chóng lên ghế sau.

Bến phà Cửu Long, bóng đêm đen kịt, trên biển neo đậu một con tàu nhấp nháy đèn cảnh báo, khu vực hiện trường được phong tỏa, có cảnh sát biển phối hợp với tổ trọng án làm việc.

Gió đêm thổi qua mang theo hơi lạnh.

Người đàn ông đứng đầu dẫn họ qua khu vực phong tỏa, ba người Cam Nhất Tổ đi theo sau.

"A Nhân, Nhất Tổ, chú Trung, bắt tay làm việc nào."

"Yes sir!" Ba người đồng thanh đáp.

DTV

Cam Nhất Tổ lấy sổ tay và bút ra khỏi túi, tiếp cận cảnh sát biển để trao đổi thông tin. Anh ta giới thiệu bản thân:

 

"Chào anh, tôi là cảnh sát CID Cam Nhất Tổ. Phiền anh cho tôi biết tình hình hiện trường và cách thức phát hiện thi thể."

Cảnh sát biển lập tức trả lời: "Chuyện là như vậy, tối nay lúc 7 giờ 10 phút, tôi đang tuần tra qua bến phà thì phát hiện một chiếc vali trôi nổi trên mặt biển. Để tránh va chạm với những chiếc thuyền đánh cá gần đó, tôi đã cho vớt nó lên."

"Chiếc vali rất nặng, nặng bất thường." Vì vậy, cảnh sát biển quyết định mở vali ra. Lúc này, hắn cũng có chút lo lắng, vì là tân binh nên chưa từng tiếp xúc với trường hợp t.h.i t.h.ể nạn nhân trên biển.

Khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể bốc mùi hôi thối trong chiếc vali được vớt lên, cảnh sát biển hoảng hốt toát mồ hôi lạnh.

"Mở ra thì phát hiện ra thi thể."

Chu Phong Húc đeo găng tay trắng do Thi Bác Nhân đưa cho, lấy khăn tay che mũi, hắn đi đến bên t.h.i t.h.ể đang ướt sũng.

Hiện trường tràn ngập mùi tanh tưởi khó chịu.

Thi thể nữ giới mặt bị tóc dài che khuất, thân thể bị phình to do nước ngấm, khác với những t.h.i t.h.ể thông thường khác, mọi khớp xương đều mềm oặt, dính chặt vào tấm ván gỗ, lộ ra cánh tay sưng to và một mảng lớn vết thương bầm tím.

Hắn chỉ liếc mắt một cái là có thể xác định, cách c.h.ế.t của người này giống hệt như t.h.i t.h.ể trong công viên Thế Vận.

"Anh bạn, cho hỏi trong vali hành lý ngoài t.h.i t.h.ể còn có vật chứng khác hay không?"

Cảnh sát biển lắc đầu: "Toàn bộ vali hành lý ngoài t.h.i t.h.ể không phát hiện thêm bất kỳ đồ vật nào."

"Vậy à." Chu Phong Húc gật đầu, hắn đứng dậy bỏ khăn tay vào túi áo khoác, quay sang pháp y Tống Hằng đang hoàn thành bước *****ên khám nghiệm tử thi: "Tống pháp y, tình hình t.h.i t.h.ể thế nào?"

Tống Hằng hút thuốc lá, vẻ mặt không tốt, ông tuy là pháp y nhưng liên tục nhìn thấy người chết, nhưng cũng cảm thấy đau lòng: "Bước *****ên phán đoán người c.h.ế.t tuổi tác từ 20 đến 25 tuổi, c.h.ế.t do ngạt thở do tác động cơ học, cũng giống như cũ, toàn bộ khớp xương đều bị người ta đánh nát, thông qua các vết thương và vết bầm tím trên toàn thân, có thể phán đoán người bị hại liên tục bị đánh đập trong hai tuần."

"Manh mối khác cần chờ kết quả khám nghiệm tử thi mới rõ."

“OK." Chu Phong Húc đứng bên cạnh nhìn về phía xa nơi con tàu lờ lửng trên mặt biển, lại nhìn về phía Tống Hằng: "Cảm ơn bác Tống, đêm nay lại phiền bác thêm rồi."

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm SốngTác giả: Trần Niên Nãi PhaoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Em gái nước đường, tỉnh lại đi." "Ai nha, thật là đáng thương, mấy tên lưu manh khốn kiếp này ra tay không hề nhẹ chút nào." "Đánh người bất tỉnh rồi bỏ chạy, chúng nó sẽ bị thiên lôi đánh chết." Phố Miếu ở Cửu Long nhộn nhịp xe cộ, biển hiệu mọc lên san sát, cửa hàng âm thanh làm sống dậy những ngày tháng huy hoàng của Beyond*, âm nhạc xuyên qua con phố sầm uất nhất Hương Giang này, các quầy hàng bán đồ lặt vặt và đồ ăn nhẹ nối tiếp nhau. (*tên một ban nhạc rock của Hồng Kông thập niên 80. Cre: wikipedia) Năm giờ chiều, tới gần giờ tan tầm của người dân thành phố Hương Giang, là thời điểm hoạt động kinh doanh nhộn nhịp nhất. Một số chủ quán lại không quan tâm đến việc kinh doanh của mình, đang tụ tập lại một chỗ, lo lắng nhìn cô gái bất tỉnh ở quán nước đường. “Dậy đi, dậy đi!” ông chủ nhà hàng Trương Ký hô lên. Sở Nguyệt Nịnh chậm rãi mở mắt ra, thanh âm ồn ào náo động. Cô nhìn những cái đầu tranh nhau ghé vào phía trên đầu mình, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Đây là đâu? Cô nhớ… "À." Sở Nguyệt Nịnh mệt mỏi sau một ngày dài, cũng lười tranh cãi, quyết định đi nhờ xe về.Chu Phong Húc thanh toán tiền, năm người đi ra ngoài. Vừa ra khỏi quán ăn khuya, điện thoại treo n.g.ự.c Thi Bác Nhân reo lên. Anh ta lấy điện thoại ra, bấm nút nghe: "Alo?"Hai phút sau, vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm trọng.Chu Phong Húc thấy sắc mật anh ta không ổn, liền mở cửa xe và hỏi: "Có chuyện gì vậy?""Là madam gọi." Thi Bác Nhân tắt điện thoại, một lần nữa mặc lên áo khoác, vẻ mặt không tốt lắm: "Bến tàu phà phát hiện t.h.i t.h.ể nữ, ban đầu tổ B phụ trách hiện trường, nhưng giờ họ xin chuyển vụ án, madam muốn chúng ta đến hiện trường để tiếp tục điều tra."Chuyển vụ án, nghĩa là có điểm giống nhau với vụ án cũ.Chu Phong Húc không dám chần chừ nữa, lập tức lên xe, khởi động và cài dây an toàn. Nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh vẫn đứng bên cạnh, hắn hạ cửa sổ xe xuống: "Lên xe, chúng ta đi hiện trường trước rồi đưa co về nhà."Sở Nguyệt Nịnh không mất thời gian, cô đi theo lên xe. Ba người ở phía sau cũng nhanh chóng lên ghế sau.Bến phà Cửu Long, bóng đêm đen kịt, trên biển neo đậu một con tàu nhấp nháy đèn cảnh báo, khu vực hiện trường được phong tỏa, có cảnh sát biển phối hợp với tổ trọng án làm việc.Gió đêm thổi qua mang theo hơi lạnh.Người đàn ông đứng đầu dẫn họ qua khu vực phong tỏa, ba người Cam Nhất Tổ đi theo sau."A Nhân, Nhất Tổ, chú Trung, bắt tay làm việc nào.""Yes sir!" Ba người đồng thanh đáp.DTVCam Nhất Tổ lấy sổ tay và bút ra khỏi túi, tiếp cận cảnh sát biển để trao đổi thông tin. Anh ta giới thiệu bản thân: "Chào anh, tôi là cảnh sát CID Cam Nhất Tổ. Phiền anh cho tôi biết tình hình hiện trường và cách thức phát hiện thi thể."Cảnh sát biển lập tức trả lời: "Chuyện là như vậy, tối nay lúc 7 giờ 10 phút, tôi đang tuần tra qua bến phà thì phát hiện một chiếc vali trôi nổi trên mặt biển. Để tránh va chạm với những chiếc thuyền đánh cá gần đó, tôi đã cho vớt nó lên.""Chiếc vali rất nặng, nặng bất thường." Vì vậy, cảnh sát biển quyết định mở vali ra. Lúc này, hắn cũng có chút lo lắng, vì là tân binh nên chưa từng tiếp xúc với trường hợp t.h.i t.h.ể nạn nhân trên biển.Khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể bốc mùi hôi thối trong chiếc vali được vớt lên, cảnh sát biển hoảng hốt toát mồ hôi lạnh."Mở ra thì phát hiện ra thi thể."Chu Phong Húc đeo găng tay trắng do Thi Bác Nhân đưa cho, lấy khăn tay che mũi, hắn đi đến bên t.h.i t.h.ể đang ướt sũng.Hiện trường tràn ngập mùi tanh tưởi khó chịu.Thi thể nữ giới mặt bị tóc dài che khuất, thân thể bị phình to do nước ngấm, khác với những t.h.i t.h.ể thông thường khác, mọi khớp xương đều mềm oặt, dính chặt vào tấm ván gỗ, lộ ra cánh tay sưng to và một mảng lớn vết thương bầm tím.Hắn chỉ liếc mắt một cái là có thể xác định, cách c.h.ế.t của người này giống hệt như t.h.i t.h.ể trong công viên Thế Vận."Anh bạn, cho hỏi trong vali hành lý ngoài t.h.i t.h.ể còn có vật chứng khác hay không?"Cảnh sát biển lắc đầu: "Toàn bộ vali hành lý ngoài t.h.i t.h.ể không phát hiện thêm bất kỳ đồ vật nào.""Vậy à." Chu Phong Húc gật đầu, hắn đứng dậy bỏ khăn tay vào túi áo khoác, quay sang pháp y Tống Hằng đang hoàn thành bước *****ên khám nghiệm tử thi: "Tống pháp y, tình hình t.h.i t.h.ể thế nào?"Tống Hằng hút thuốc lá, vẻ mặt không tốt, ông tuy là pháp y nhưng liên tục nhìn thấy người chết, nhưng cũng cảm thấy đau lòng: "Bước *****ên phán đoán người c.h.ế.t tuổi tác từ 20 đến 25 tuổi, c.h.ế.t do ngạt thở do tác động cơ học, cũng giống như cũ, toàn bộ khớp xương đều bị người ta đánh nát, thông qua các vết thương và vết bầm tím trên toàn thân, có thể phán đoán người bị hại liên tục bị đánh đập trong hai tuần.""Manh mối khác cần chờ kết quả khám nghiệm tử thi mới rõ."“OK." Chu Phong Húc đứng bên cạnh nhìn về phía xa nơi con tàu lờ lửng trên mặt biển, lại nhìn về phía Tống Hằng: "Cảm ơn bác Tống, đêm nay lại phiền bác thêm rồi."

Chương 528: Chương 528