Tác giả:

Vào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra…

Chương 459: Chương 459

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên ĐảoTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhVào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra… Hôm đó, cặp vợ chồng đến trại trẻ mồ côi, tầm năm mươi tuổi, cả hai đều là phần tử trí thức, nói năng lịch sự có lễ. Con trai họ, mấy năm trước bị bệnh qua đời, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vợ chồng họ gần như không chịu nổi, trong một thời gian dài, bọn họ chìm trong đau khổ. Người thân và bạn bè thấy bọn họ mãi không vượt qua được nỗi đau, nên đề nghị bọn họ đến trại trẻ mồ côi, nhận nuôi một đứa trẻ.Khi cặp vợ chồng này đến trại trẻ mồ côi, người *****ên bọn họ nhìn thấy là Yểu Yểu. Khuôn mặt nhỏ của Yểu Yểu mềm mại, giọng nói ngọt ngào, rất lễ phép, họ thích ngay từ cái nhìn *****ên, bàn bạc muốn đón cô bé về nhà.Nhưng Yểu Yểu không đồng ý, khác với sự ngoan ngoãn hàng ngày, cô bé khóc rất dữ dội.Viện trưởng đành phải để cặp vợ chồng về trước, tự mình khuyên giải đứa trẻ.“Sống ở trại trẻ mồ côi, dù sao cũng không bằng sống ở nhà.”“Đồng chí Ninh Kiều, nếu có thể, cô hãy khuyên Yểu Yểu nhé.”“Cặp vợ chồng này trông có vẻ đáng tin cậy, cả hai đều là giáo viên, nếu đứa trẻ theo bọn họ, điều kiện sống sẽ tốt hơn nhiều, cũng có thể nhận được sự giáo dục tốt hơn.”“Hoặc, cô cũng không cần khuyên, trước hết giúp tôi hiểu suy nghĩ thật sự của đứa trẻ. Sau đó tôi sẽ tìm cách, nói chuyện với cô bé, trẻ em ở trại trẻ mồ côi trưởng thành hơn những đứa trẻ có cha mẹ, Yểu Yểu chắc chắn sẽ hiểu.”Ninh Kiều im lặng một lúc: “Bọn họ sẽ không giống Phạm Chấn Quốc và vợ ông ta, chưa được bao lâu đã đưa Yểu Yểu trở lại chứ?”“Chắc là không.” Viện trưởng nói, “Tôi không thể đảm bảo, nhưng bây giờ chúng ga hầu như không thể tìm thấy cha mẹ ruột của Yểu Yểu, nếu có một cặp cha mẹ nuôi thích hợp, muốn nhận nuôi cô bé…”Về chuyện này, viện trưởng rất khó xử.Là viện trưởng, bà ta phải có trách nhiệm, một mặt hy vọng các em được nhận nuôi, có cuộc sống tốt hơn, mặt khác lại lo lắng gia đình bên kia không đáng tin, sẽ khiến các em bị thiệt thòi. Trường hợp như vậy, không phải chưa từng xảy ra, nhưng bọn họ không thể vì một lần sợ mà bỏ qua.Khi Ninh Kiều quay lại, Giang Hành đang bị các em nhỏ vây quanh.Các em nhỏ quây quanh đoàn trưởng Giang, mong anh kể thêm những câu chuyện mạo hiểm trên chiến trường.Giang Hành không giỏi kể chuyện.Sự hiểu biết về "mạo hiểm" của anh khác với các em nhỏ, vừa mở miệng, suýt chút nữa làm các em sợ.Vài em sợ đến mức miệng méo xệch.Muốn chú kể chuyện trên chiến trường, nhưng sao những câu chuyện trên chiến trường này lại kinh khủng thế!Yểu Yểu co rúm lại, hai tay ôm lấy đôi chân ngắn, cằm tựa vào đầu gối, muốn nghe mà không dám nghe.Ninh Kiều không hài lòng liếc nhìn đoàn trưởng Giang.Đoàn trưởng Giang không nói gì.Chính bọn trẻ đòi nghe mà.Thật oan cho anh quá!Một đứa trẻ lớn thấy vậy, giải thích: "Có gì mà sợ chứ? Cảnh chiến tranh trong phim cũng thế mà!""Phim là gì?""Phim có đẹp không?"Đứa trẻ lớn này mất cả cha lẫn mẹ, nhưng trước khi đến trại trẻ mồ côi, đã từng thấy thế giới bên ngoài.Cậu bé tự hào giải thích phim là gì.Phim có hai loại, có phim chiếu ngoài trời và có phim chiếu trong rạp, diễn viên trên màn hình nói chuyện và diễn xuất, thể hiện cốt truyện.Yểu Yểu nghe không chớp mắt."Diễn viên là gì?""Diễn viên trong hãng phim, xinh lắm!"Lúc này, Ninh Kiều và Giang Hành nhìn nhau, cả hai đột nhiên hiểu ra.Ấn tượng của Yểu Yểu về mẹ ruột của mình liên quan đến TV.Cô bé nói, một chiếc TV rất lớn.Mọi người đều nghĩ, đó là vì nhà Yểu Yểu có TV.Nhưng bây giờ, Ninh Kiều chợt nhận ra, có lẽ chiếc TV lớn mà Yểu Yểu nói đến là phim.Có thể mẹ cô bé là diễn viên, hoặc làm việc trong hãng phim, liên quan đến phim ảnh.Thu hẹp phạm vi này lại, hy vọng tìm được cha mẹ ruột của Yểu Yểu sẽ lớn hơn.Tối đến, ông cụ Giang nghe nói cặp vợ chồng trẻ lại đi tìm công an.Ông cụ thắc mắc hỏi Giang Quả Quả: "Dạo này sao bọn họ cứ đi trại trẻ mồ côi và công an suốt thế?""Anh cả và chị dâu nhỏ của cháu đang giúp một đứa trẻ tên là Yểu Yểu." Giang Quả Quả nói."Giúp được không?" Ông cụ Giang hỏi."Chắc là được." Giang Quả Quả nói, "Cháu thấy họ vui lắm.""Chưa chắc đâu, hai đứa nó mà tụ lại với nhau, ngày nào mà chẳng cười ngốc nghếch?" Ông cụ Giang hỏi lại.Giang Quả Quả đặt bút xuống, nghiêm túc nói: "Ông nội, ông nói xấu sau lưng anh cả thì cháu không quản. Nhưng nếu nói xấu chị dâu nhỏ, cháu sẽ có biện pháp đấy."Ông cụ Giang: "Đừng dọa ông, ông là người đã trải qua sóng gió lớn, không ăn cái chiêu này đâu."

Hôm đó, cặp vợ chồng đến trại trẻ mồ côi, tầm năm mươi tuổi, cả hai đều là phần tử trí thức, nói năng lịch sự có lễ. Con trai họ, mấy năm trước bị bệnh qua đời, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vợ chồng họ gần như không chịu nổi, trong một thời gian dài, bọn họ chìm trong đau khổ. Người thân và bạn bè thấy bọn họ mãi không vượt qua được nỗi đau, nên đề nghị bọn họ đến trại trẻ mồ côi, nhận nuôi một đứa trẻ.

Khi cặp vợ chồng này đến trại trẻ mồ côi, người *****ên bọn họ nhìn thấy là Yểu Yểu. Khuôn mặt nhỏ của Yểu Yểu mềm mại, giọng nói ngọt ngào, rất lễ phép, họ thích ngay từ cái nhìn *****ên, bàn bạc muốn đón cô bé về nhà.

Nhưng Yểu Yểu không đồng ý, khác với sự ngoan ngoãn hàng ngày, cô bé khóc rất dữ dội.

Viện trưởng đành phải để cặp vợ chồng về trước, tự mình khuyên giải đứa trẻ.

“Sống ở trại trẻ mồ côi, dù sao cũng không bằng sống ở nhà.”

“Đồng chí Ninh Kiều, nếu có thể, cô hãy khuyên Yểu Yểu nhé.”

“Cặp vợ chồng này trông có vẻ đáng tin cậy, cả hai đều là giáo viên, nếu đứa trẻ theo bọn họ, điều kiện sống sẽ tốt hơn nhiều, cũng có thể nhận được sự giáo dục tốt hơn.”

“Hoặc, cô cũng không cần khuyên, trước hết giúp tôi hiểu suy nghĩ thật sự của đứa trẻ. Sau đó tôi sẽ tìm cách, nói chuyện với cô bé, trẻ em ở trại trẻ mồ côi trưởng thành hơn những đứa trẻ có cha mẹ, Yểu Yểu chắc chắn sẽ hiểu.”

Ninh Kiều im lặng một lúc: “Bọn họ sẽ không giống Phạm Chấn Quốc và vợ ông ta, chưa được bao lâu đã đưa Yểu Yểu trở lại chứ?”

“Chắc là không.” Viện trưởng nói, “Tôi không thể đảm bảo, nhưng bây giờ chúng ga hầu như không thể tìm thấy cha mẹ ruột của Yểu Yểu, nếu có một cặp cha mẹ nuôi thích hợp, muốn nhận nuôi cô bé…”

Về chuyện này, viện trưởng rất khó xử.

Là viện trưởng, bà ta phải có trách nhiệm, một mặt hy vọng các em được nhận nuôi, có cuộc sống tốt hơn, mặt khác lại lo lắng gia đình bên kia không đáng tin, sẽ khiến các em bị thiệt thòi. Trường hợp như vậy, không phải chưa từng xảy ra, nhưng bọn họ không thể vì một lần sợ mà bỏ qua.

Khi Ninh Kiều quay lại, Giang Hành đang bị các em nhỏ vây quanh.

Các em nhỏ quây quanh đoàn trưởng Giang, mong anh kể thêm những câu chuyện mạo hiểm trên chiến trường.

Giang Hành không giỏi kể chuyện.

Sự hiểu biết về "mạo hiểm" của anh khác với các em nhỏ, vừa mở miệng, suýt chút nữa làm các em sợ.

Vài em sợ đến mức miệng méo xệch.

Muốn chú kể chuyện trên chiến trường, nhưng sao những câu chuyện trên chiến trường này lại kinh khủng thế!

Yểu Yểu co rúm lại, hai tay ôm lấy đôi chân ngắn, cằm tựa vào đầu gối, muốn nghe mà không dám nghe.

Ninh Kiều không hài lòng liếc nhìn đoàn trưởng Giang.

Đoàn trưởng Giang không nói gì.

Chính bọn trẻ đòi nghe mà.

Thật oan cho anh quá!

Một đứa trẻ lớn thấy vậy, giải thích: "Có gì mà sợ chứ? Cảnh chiến tranh trong phim cũng thế mà!"

"Phim là gì?"

"Phim có đẹp không?"

Đứa trẻ lớn này mất cả cha lẫn mẹ, nhưng trước khi đến trại trẻ mồ côi, đã từng thấy thế giới bên ngoài.

Cậu bé tự hào giải thích phim là gì.

Phim có hai loại, có phim chiếu ngoài trời và có phim chiếu trong rạp, diễn viên trên màn hình nói chuyện và diễn xuất, thể hiện cốt truyện.

Yểu Yểu nghe không chớp mắt.

"Diễn viên là gì?"

"Diễn viên trong hãng phim, xinh lắm!"

Lúc này, Ninh Kiều và Giang Hành nhìn nhau, cả hai đột nhiên hiểu ra.

Ấn tượng của Yểu Yểu về mẹ ruột của mình liên quan đến TV.

Cô bé nói, một chiếc TV rất lớn.

Mọi người đều nghĩ, đó là vì nhà Yểu Yểu có TV.

Nhưng bây giờ, Ninh Kiều chợt nhận ra, có lẽ chiếc TV lớn mà Yểu Yểu nói đến là phim.

Có thể mẹ cô bé là diễn viên, hoặc làm việc trong hãng phim, liên quan đến phim ảnh.

Thu hẹp phạm vi này lại, hy vọng tìm được cha mẹ ruột của Yểu Yểu sẽ lớn hơn.

Tối đến, ông cụ Giang nghe nói cặp vợ chồng trẻ lại đi tìm công an.

Ông cụ thắc mắc hỏi Giang Quả Quả: "Dạo này sao bọn họ cứ đi trại trẻ mồ côi và công an suốt thế?"

"Anh cả và chị dâu nhỏ của cháu đang giúp một đứa trẻ tên là Yểu Yểu." Giang Quả Quả nói.

"Giúp được không?" Ông cụ Giang hỏi.

"Chắc là được." Giang Quả Quả nói, "Cháu thấy họ vui lắm."

"Chưa chắc đâu, hai đứa nó mà tụ lại với nhau, ngày nào mà chẳng cười ngốc nghếch?" Ông cụ Giang hỏi lại.

Giang Quả Quả đặt bút xuống, nghiêm túc nói: "Ông nội, ông nói xấu sau lưng anh cả thì cháu không quản. Nhưng nếu nói xấu chị dâu nhỏ, cháu sẽ có biện pháp đấy."

Ông cụ Giang: "Đừng dọa ông, ông là người đã trải qua sóng gió lớn, không ăn cái chiêu này đâu."

Thập Niên: Tiểu Mỹ Nhân Ngọt Ngào Và Mềm Mại Của Đại Lão Sống Trên ĐảoTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhVào đầu thu năm 1973. Buổi chiều, trong khu nhà của công nhân nhà máy luyện kim An Thành, lá cây vàng khô bay theo gió, rơi lặng lẽ trên mái tóc đen bóng dày đặc của cô gái, nằm lệch lạch trên đầu. Ninh Kiều nghiêng đầu, nhẹ nhàng lấy lá rơi trên đầu xuống. Một tia nắng chiếu xuống, ấm áp, làm cho làn da trắng mịn càng thêm trong veo, cô yên lặng nhìn những người đi qua đi lại trong sân, đôi mắt hạnh trong veo ướt át. “Nhìn những đứa trèo cây và nhảy dây trong sân, còn có những đứa trẻ hẹn nhau ra ngoài chơi, chắc làm cho cô con gái nhà họ Ninh ghen tị chết mất.” Cách đó không xa, thím Lưu nói thầm, “Cô bé nhìn thèm thuồng, cũng khá đáng thương.” Thím Lưu là vợ của công nhân Tần Công Đích ở nhà máy, một mình nuôi hai cô con gái lớn lên ở trong thôn, sau khi hai cô con gái lấy chồng, bà ta thu xếp hành lý vào thành, chuyển vào khu nhà công nhân viên chức và sống cùng chồng. Ban ngày khi chồng bà ta đi làm, bà ta liền đi khắp nơi, ban đầu bà ta lấy chuyện nhỏ nhặt ở trong nhà mình ra… Hôm đó, cặp vợ chồng đến trại trẻ mồ côi, tầm năm mươi tuổi, cả hai đều là phần tử trí thức, nói năng lịch sự có lễ. Con trai họ, mấy năm trước bị bệnh qua đời, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vợ chồng họ gần như không chịu nổi, trong một thời gian dài, bọn họ chìm trong đau khổ. Người thân và bạn bè thấy bọn họ mãi không vượt qua được nỗi đau, nên đề nghị bọn họ đến trại trẻ mồ côi, nhận nuôi một đứa trẻ.Khi cặp vợ chồng này đến trại trẻ mồ côi, người *****ên bọn họ nhìn thấy là Yểu Yểu. Khuôn mặt nhỏ của Yểu Yểu mềm mại, giọng nói ngọt ngào, rất lễ phép, họ thích ngay từ cái nhìn *****ên, bàn bạc muốn đón cô bé về nhà.Nhưng Yểu Yểu không đồng ý, khác với sự ngoan ngoãn hàng ngày, cô bé khóc rất dữ dội.Viện trưởng đành phải để cặp vợ chồng về trước, tự mình khuyên giải đứa trẻ.“Sống ở trại trẻ mồ côi, dù sao cũng không bằng sống ở nhà.”“Đồng chí Ninh Kiều, nếu có thể, cô hãy khuyên Yểu Yểu nhé.”“Cặp vợ chồng này trông có vẻ đáng tin cậy, cả hai đều là giáo viên, nếu đứa trẻ theo bọn họ, điều kiện sống sẽ tốt hơn nhiều, cũng có thể nhận được sự giáo dục tốt hơn.”“Hoặc, cô cũng không cần khuyên, trước hết giúp tôi hiểu suy nghĩ thật sự của đứa trẻ. Sau đó tôi sẽ tìm cách, nói chuyện với cô bé, trẻ em ở trại trẻ mồ côi trưởng thành hơn những đứa trẻ có cha mẹ, Yểu Yểu chắc chắn sẽ hiểu.”Ninh Kiều im lặng một lúc: “Bọn họ sẽ không giống Phạm Chấn Quốc và vợ ông ta, chưa được bao lâu đã đưa Yểu Yểu trở lại chứ?”“Chắc là không.” Viện trưởng nói, “Tôi không thể đảm bảo, nhưng bây giờ chúng ga hầu như không thể tìm thấy cha mẹ ruột của Yểu Yểu, nếu có một cặp cha mẹ nuôi thích hợp, muốn nhận nuôi cô bé…”Về chuyện này, viện trưởng rất khó xử.Là viện trưởng, bà ta phải có trách nhiệm, một mặt hy vọng các em được nhận nuôi, có cuộc sống tốt hơn, mặt khác lại lo lắng gia đình bên kia không đáng tin, sẽ khiến các em bị thiệt thòi. Trường hợp như vậy, không phải chưa từng xảy ra, nhưng bọn họ không thể vì một lần sợ mà bỏ qua.Khi Ninh Kiều quay lại, Giang Hành đang bị các em nhỏ vây quanh.Các em nhỏ quây quanh đoàn trưởng Giang, mong anh kể thêm những câu chuyện mạo hiểm trên chiến trường.Giang Hành không giỏi kể chuyện.Sự hiểu biết về "mạo hiểm" của anh khác với các em nhỏ, vừa mở miệng, suýt chút nữa làm các em sợ.Vài em sợ đến mức miệng méo xệch.Muốn chú kể chuyện trên chiến trường, nhưng sao những câu chuyện trên chiến trường này lại kinh khủng thế!Yểu Yểu co rúm lại, hai tay ôm lấy đôi chân ngắn, cằm tựa vào đầu gối, muốn nghe mà không dám nghe.Ninh Kiều không hài lòng liếc nhìn đoàn trưởng Giang.Đoàn trưởng Giang không nói gì.Chính bọn trẻ đòi nghe mà.Thật oan cho anh quá!Một đứa trẻ lớn thấy vậy, giải thích: "Có gì mà sợ chứ? Cảnh chiến tranh trong phim cũng thế mà!""Phim là gì?""Phim có đẹp không?"Đứa trẻ lớn này mất cả cha lẫn mẹ, nhưng trước khi đến trại trẻ mồ côi, đã từng thấy thế giới bên ngoài.Cậu bé tự hào giải thích phim là gì.Phim có hai loại, có phim chiếu ngoài trời và có phim chiếu trong rạp, diễn viên trên màn hình nói chuyện và diễn xuất, thể hiện cốt truyện.Yểu Yểu nghe không chớp mắt."Diễn viên là gì?""Diễn viên trong hãng phim, xinh lắm!"Lúc này, Ninh Kiều và Giang Hành nhìn nhau, cả hai đột nhiên hiểu ra.Ấn tượng của Yểu Yểu về mẹ ruột của mình liên quan đến TV.Cô bé nói, một chiếc TV rất lớn.Mọi người đều nghĩ, đó là vì nhà Yểu Yểu có TV.Nhưng bây giờ, Ninh Kiều chợt nhận ra, có lẽ chiếc TV lớn mà Yểu Yểu nói đến là phim.Có thể mẹ cô bé là diễn viên, hoặc làm việc trong hãng phim, liên quan đến phim ảnh.Thu hẹp phạm vi này lại, hy vọng tìm được cha mẹ ruột của Yểu Yểu sẽ lớn hơn.Tối đến, ông cụ Giang nghe nói cặp vợ chồng trẻ lại đi tìm công an.Ông cụ thắc mắc hỏi Giang Quả Quả: "Dạo này sao bọn họ cứ đi trại trẻ mồ côi và công an suốt thế?""Anh cả và chị dâu nhỏ của cháu đang giúp một đứa trẻ tên là Yểu Yểu." Giang Quả Quả nói."Giúp được không?" Ông cụ Giang hỏi."Chắc là được." Giang Quả Quả nói, "Cháu thấy họ vui lắm.""Chưa chắc đâu, hai đứa nó mà tụ lại với nhau, ngày nào mà chẳng cười ngốc nghếch?" Ông cụ Giang hỏi lại.Giang Quả Quả đặt bút xuống, nghiêm túc nói: "Ông nội, ông nói xấu sau lưng anh cả thì cháu không quản. Nhưng nếu nói xấu chị dâu nhỏ, cháu sẽ có biện pháp đấy."Ông cụ Giang: "Đừng dọa ông, ông là người đã trải qua sóng gió lớn, không ăn cái chiêu này đâu."

Chương 459: Chương 459