Đường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như…
Chương 157: Chương 157
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Mưa rơi trên lá chuối, màn mưa lạnh lẽo.Xuân hàn se lạnh, các cung nhân mang đến đồ rửa mặt súc miệng, hầu hạ Ngu Ấu Ninh thay quần áo.Còn tự tay mang đến bữa trưa.Cháo cá nấu mềm ngọt, còn thêm sò điệp khô, cua biển và tôm.Đa Phúc cúi người đặt đũa cho Ngu Ấu Ninh: “Nương nương, đây là bệ hạ đặc biệt dặn dò ngự phòng làm, cháo cá này là món nương nương yêu thích nhất...”Nói chưa dứt lời, Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên hừ một tiếng: “Ai nói ta thích nhất? Ta không ăn cái này, mang xuống đi.”Đa Phúc biến sắc, khó xử nhìn về phía Thẩm Kinh Châu: “Cái này... Vậy nương nương muốn ăn cái gì, nô tài bảo bọn họ làm đưa tới.”Ngu Ấu Ninh nhất thời không biết nói gì, suy nghĩ một hồi, cố tình chọn những món ăn nhiều dầu mỡ.Chưa dứt lời, đã nghe Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nói: “Đều lui hết đi.”Đa Phúc không hiểu lý do, không dám trái ý Thẩm Kinh Châu, cúi người cáo lui: “Vâng.”Noãn các yên tĩnh, chỉ còn động tĩnh Thẩm Kinh Châu múc cháo.Cháo cá quả thật ngọt ngào, Ngu Ấu Ninh lén nhìn một cái, vừa vặn thấy sò điệp khô ở trên cùng.Trước đây nàng thích ăn sò điệp khô nhất.Mỗi bước mỗi xaDư quang nhìn thấy Thẩm Kinh Châu ngẩng đầu, Ngu Ấu Ninh vội vàng thu hồi ánh mắt, hai tay để ngay ngắn trên đùi.Gương mặt nghiêm nghị, vẻ mặt như “Ta không ăn, chàng cũng không làm gì được ta”.Cuối cùng, bỗng nghe Thẩm Kinh Châu cầm muỗng lên, rồi...Cho cháo cá vào miệng.Ngu Ấu Ninh:???Ngu Ấu Ninh:!!!Nàng tức giận đến mức không kiềm chế được mà đập bàn đứng dậy: “Chàng——”Trong mắt Thẩm Kinh Châu mang ý cười, từ tốn: “Chẳng phải nương nương nói không ăn sao?”Ngu Ấu Ninh thẹn quá thành giận: “Ta, ta......”Đối diện với đôi mắt cười của Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh càng thêm tức giận.Nàng lại hừ một tiếng, quay mặt đi, tức tối nhìn vào đầu ngón tay mình.“Hiếm có, chàng bây giờ có thể hiểu ta nói gì rồi sao?”Thẩm Kinh Châu biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Ta không hiểu khi nào?” Ngu Ấu Ninh lập tức nổ tung, liệt kê từng “tội trạng” của Thẩm Kinh Châu.“Đêm qua, còn sáng nay, sáng nay......”Ngu Ấu Ninh mặt đỏ tới mang tai, không nói tiếp được.Khuôn mặt nhỏ nhắn bực tức của nàng, như thể đã chịu đựng một sự oan ức lớn.Ngu Ấu Ninh không thể so bì độ vô liêm sỉ với Thẩm Kinh Châu, có thể thản nhiên nói ra những lời như vậy.“Dù sao, chàng......”Ngu Ấu Ninh quay đầu.Thẩm Kinh Châu không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng nàng, ngón tay thon gầy nâng cằm Ngu Ấu Ninh lên.Thẩm Kinh Châu cúi đầu xuống.......Một lúc lâu.Hai má Ngu Ấu Ninh ửng hồng, đến cả phương hướng cũng không phân biệt rõ, cảm thấy choáng váng.“Nương nương còn giận không?”“Ta...”Quay đầu nhìn thấy Thẩm Kinh Châu với đôi mày kiếm và ánh mắt sáng, hắn đẹp đến mức không thể tin nổi, tướng mạo của hơn cả Phan An, chỉ sợ là Thám hoa lang, cũng không thể bằng Thẩm Kinh Châu nửa phần.Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng nuốt cơn giận sắp nói ra miệng, thầm nghĩ quả thật sắc đẹp hại người không ít.Nàng vừa chán ghét sự nông cạn của mình, vừa giả vờ giả vịt nói.“Đương nhiên là giận.” Nàng đột ngột quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Kinh Châu.Bỗng dưng lại không có cốt khí mà nói.“Nếu sau này chàng không tái phạm, ta sẽ không truy cứu nữa, không còn giận nữa.”Ngu Ấu Ninh rất rộng lượng.Thẩm Kinh Châu nâng mày: “Ừm.”Ngu Ấu Ninh rầm rì, đôi mắt đen láy lấp lánh xoay vòng: “‘Ừm’ có nghĩa là gì?”Thẩm Kinh Châu cười, ăn ngay nói thật.“E rằng lại làm nương nương thất vọng rồi.”Hắn sẽ không sửa.
Mưa rơi trên lá chuối, màn mưa lạnh lẽo.
Xuân hàn se lạnh, các cung nhân mang đến đồ rửa mặt súc miệng, hầu hạ Ngu Ấu Ninh thay quần áo.
Còn tự tay mang đến bữa trưa.
Cháo cá nấu mềm ngọt, còn thêm sò điệp khô, cua biển và tôm.
Đa Phúc cúi người đặt đũa cho Ngu Ấu Ninh: “Nương nương, đây là bệ hạ đặc biệt dặn dò ngự phòng làm, cháo cá này là món nương nương yêu thích nhất...”
Nói chưa dứt lời, Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên hừ một tiếng: “Ai nói ta thích nhất? Ta không ăn cái này, mang xuống đi.”
Đa Phúc biến sắc, khó xử nhìn về phía Thẩm Kinh Châu: “Cái này... Vậy nương nương muốn ăn cái gì, nô tài bảo bọn họ làm đưa tới.”
Ngu Ấu Ninh nhất thời không biết nói gì, suy nghĩ một hồi, cố tình chọn những món ăn nhiều dầu mỡ.
Chưa dứt lời, đã nghe Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nói: “Đều lui hết đi.”
Đa Phúc không hiểu lý do, không dám trái ý Thẩm Kinh Châu, cúi người cáo lui: “Vâng.”
Noãn các yên tĩnh, chỉ còn động tĩnh Thẩm Kinh Châu múc cháo.
Cháo cá quả thật ngọt ngào, Ngu Ấu Ninh lén nhìn một cái, vừa vặn thấy sò điệp khô ở trên cùng.
Trước đây nàng thích ăn sò điệp khô nhất.
Mỗi bước mỗi xa
Dư quang nhìn thấy Thẩm Kinh Châu ngẩng đầu, Ngu Ấu Ninh vội vàng thu hồi ánh mắt, hai tay để ngay ngắn trên đùi.
Gương mặt nghiêm nghị, vẻ mặt như “Ta không ăn, chàng cũng không làm gì được ta”.
Cuối cùng, bỗng nghe Thẩm Kinh Châu cầm muỗng lên, rồi...
Cho cháo cá vào miệng.
Ngu Ấu Ninh:???
Ngu Ấu Ninh:!!!
Nàng tức giận đến mức không kiềm chế được mà đập bàn đứng dậy: “Chàng——”
Trong mắt Thẩm Kinh Châu mang ý cười, từ tốn: “Chẳng phải nương nương nói không ăn sao?”
Ngu Ấu Ninh thẹn quá thành giận: “Ta, ta......”
Đối diện với đôi mắt cười của Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh càng thêm tức giận.
Nàng lại hừ một tiếng, quay mặt đi, tức tối nhìn vào đầu ngón tay mình.
“Hiếm có, chàng bây giờ có thể hiểu ta nói gì rồi sao?”
Thẩm Kinh Châu biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Ta không hiểu khi nào?”
Ngu Ấu Ninh lập tức nổ tung, liệt kê từng “tội trạng” của Thẩm Kinh Châu.
“Đêm qua, còn sáng nay, sáng nay......”
Ngu Ấu Ninh mặt đỏ tới mang tai, không nói tiếp được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bực tức của nàng, như thể đã chịu đựng một sự oan ức lớn.
Ngu Ấu Ninh không thể so bì độ vô liêm sỉ với Thẩm Kinh Châu, có thể thản nhiên nói ra những lời như vậy.
“Dù sao, chàng......”
Ngu Ấu Ninh quay đầu.
Thẩm Kinh Châu không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng nàng, ngón tay thon gầy nâng cằm Ngu Ấu Ninh lên.
Thẩm Kinh Châu cúi đầu xuống.
......
Một lúc lâu.
Hai má Ngu Ấu Ninh ửng hồng, đến cả phương hướng cũng không phân biệt rõ, cảm thấy choáng váng.
“Nương nương còn giận không?”
“Ta...”
Quay đầu nhìn thấy Thẩm Kinh Châu với đôi mày kiếm và ánh mắt sáng, hắn đẹp đến mức không thể tin nổi, tướng mạo của hơn cả Phan An, chỉ sợ là Thám hoa lang, cũng không thể bằng Thẩm Kinh Châu nửa phần.
Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng nuốt cơn giận sắp nói ra miệng, thầm nghĩ quả thật sắc đẹp hại người không ít.
Nàng vừa chán ghét sự nông cạn của mình, vừa giả vờ giả vịt nói.
“Đương nhiên là giận.” Nàng đột ngột quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Kinh Châu.
Bỗng dưng lại không có cốt khí mà nói.
“Nếu sau này chàng không tái phạm, ta sẽ không truy cứu nữa, không còn giận nữa.”
Ngu Ấu Ninh rất rộng lượng.
Thẩm Kinh Châu nâng mày: “Ừm.”
Ngu Ấu Ninh rầm rì, đôi mắt đen láy lấp lánh xoay vòng: “‘Ừm’ có nghĩa là gì?”
Thẩm Kinh Châu cười, ăn ngay nói thật.
“E rằng lại làm nương nương thất vọng rồi.”
Hắn sẽ không sửa.
Đế Thai Kiều - Nhu Đoàn TửTác giả: Nhu Đoàn TửTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngĐường lát đá xanh, rêu phong đậm nhạt. Gió lay động ngọn cây, những giọt mưa lách tách từ mái hiên rơi xuống, trượt theo hai bên sườn chiếc chuông chảy xuống mặt đất. Những giọt nước trong suốt rơi xuống hai bên cột trụ màu đỏ đã phai màu. Nơi đây đã lâu không được sửa chữa, những tấm vải che cửa sổ đã rách nát, gió lạnh tràn vào, cửa gỗ trong gió mưa lung lay sắp đổ. Một tiếng kêu kẽo kẹt, cửa gỗ lại một lần nữa bị gió thổi mở, lộ ra cảnh vật bên trong. Sau tầng tầng lớp lớp lụa mỏng, bên trong phòng không có vật gì, chỉ còn bốn bức tường trống rỗng, ở góc mái đều có mạng nhện lớn nhỏ. Trong phòng không thắp đèn, chân nến rỉ sét và mốc meo đổ trên bàn gỗ đã phai màu, trên bàn còn có những giọt nến khô, không biết được để lại từ năm nào tháng nào. Trên bàn trang điểm cũ nát có một chiếc gương hoa văn nứt nẻ, mặt gương vỡ vụn, nhờ ánh sáng mờ ảo của sắc thu bên ngoài, có thể mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp trong gương. Da như ngọc, mày như cung trăng, đôi mắt màu sáng lấp lánh như… Mưa rơi trên lá chuối, màn mưa lạnh lẽo.Xuân hàn se lạnh, các cung nhân mang đến đồ rửa mặt súc miệng, hầu hạ Ngu Ấu Ninh thay quần áo.Còn tự tay mang đến bữa trưa.Cháo cá nấu mềm ngọt, còn thêm sò điệp khô, cua biển và tôm.Đa Phúc cúi người đặt đũa cho Ngu Ấu Ninh: “Nương nương, đây là bệ hạ đặc biệt dặn dò ngự phòng làm, cháo cá này là món nương nương yêu thích nhất...”Nói chưa dứt lời, Ngu Ấu Ninh bỗng nhiên hừ một tiếng: “Ai nói ta thích nhất? Ta không ăn cái này, mang xuống đi.”Đa Phúc biến sắc, khó xử nhìn về phía Thẩm Kinh Châu: “Cái này... Vậy nương nương muốn ăn cái gì, nô tài bảo bọn họ làm đưa tới.”Ngu Ấu Ninh nhất thời không biết nói gì, suy nghĩ một hồi, cố tình chọn những món ăn nhiều dầu mỡ.Chưa dứt lời, đã nghe Thẩm Kinh Châu nhẹ nhàng nói: “Đều lui hết đi.”Đa Phúc không hiểu lý do, không dám trái ý Thẩm Kinh Châu, cúi người cáo lui: “Vâng.”Noãn các yên tĩnh, chỉ còn động tĩnh Thẩm Kinh Châu múc cháo.Cháo cá quả thật ngọt ngào, Ngu Ấu Ninh lén nhìn một cái, vừa vặn thấy sò điệp khô ở trên cùng.Trước đây nàng thích ăn sò điệp khô nhất.Mỗi bước mỗi xaDư quang nhìn thấy Thẩm Kinh Châu ngẩng đầu, Ngu Ấu Ninh vội vàng thu hồi ánh mắt, hai tay để ngay ngắn trên đùi.Gương mặt nghiêm nghị, vẻ mặt như “Ta không ăn, chàng cũng không làm gì được ta”.Cuối cùng, bỗng nghe Thẩm Kinh Châu cầm muỗng lên, rồi...Cho cháo cá vào miệng.Ngu Ấu Ninh:???Ngu Ấu Ninh:!!!Nàng tức giận đến mức không kiềm chế được mà đập bàn đứng dậy: “Chàng——”Trong mắt Thẩm Kinh Châu mang ý cười, từ tốn: “Chẳng phải nương nương nói không ăn sao?”Ngu Ấu Ninh thẹn quá thành giận: “Ta, ta......”Đối diện với đôi mắt cười của Thẩm Kinh Châu, Ngu Ấu Ninh càng thêm tức giận.Nàng lại hừ một tiếng, quay mặt đi, tức tối nhìn vào đầu ngón tay mình.“Hiếm có, chàng bây giờ có thể hiểu ta nói gì rồi sao?”Thẩm Kinh Châu biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Ta không hiểu khi nào?” Ngu Ấu Ninh lập tức nổ tung, liệt kê từng “tội trạng” của Thẩm Kinh Châu.“Đêm qua, còn sáng nay, sáng nay......”Ngu Ấu Ninh mặt đỏ tới mang tai, không nói tiếp được.Khuôn mặt nhỏ nhắn bực tức của nàng, như thể đã chịu đựng một sự oan ức lớn.Ngu Ấu Ninh không thể so bì độ vô liêm sỉ với Thẩm Kinh Châu, có thể thản nhiên nói ra những lời như vậy.“Dù sao, chàng......”Ngu Ấu Ninh quay đầu.Thẩm Kinh Châu không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng nàng, ngón tay thon gầy nâng cằm Ngu Ấu Ninh lên.Thẩm Kinh Châu cúi đầu xuống.......Một lúc lâu.Hai má Ngu Ấu Ninh ửng hồng, đến cả phương hướng cũng không phân biệt rõ, cảm thấy choáng váng.“Nương nương còn giận không?”“Ta...”Quay đầu nhìn thấy Thẩm Kinh Châu với đôi mày kiếm và ánh mắt sáng, hắn đẹp đến mức không thể tin nổi, tướng mạo của hơn cả Phan An, chỉ sợ là Thám hoa lang, cũng không thể bằng Thẩm Kinh Châu nửa phần.Ngu Ấu Ninh ngượng ngùng nuốt cơn giận sắp nói ra miệng, thầm nghĩ quả thật sắc đẹp hại người không ít.Nàng vừa chán ghét sự nông cạn của mình, vừa giả vờ giả vịt nói.“Đương nhiên là giận.” Nàng đột ngột quay đầu, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Kinh Châu.Bỗng dưng lại không có cốt khí mà nói.“Nếu sau này chàng không tái phạm, ta sẽ không truy cứu nữa, không còn giận nữa.”Ngu Ấu Ninh rất rộng lượng.Thẩm Kinh Châu nâng mày: “Ừm.”Ngu Ấu Ninh rầm rì, đôi mắt đen láy lấp lánh xoay vòng: “‘Ừm’ có nghĩa là gì?”Thẩm Kinh Châu cười, ăn ngay nói thật.“E rằng lại làm nương nương thất vọng rồi.”Hắn sẽ không sửa.