Thích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện…

Chương 130: Chương 130

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu SinhTác giả: Lưu Lãng Hàm Chi SĩTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngThích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện… Đám thợ săn gắng sức truy đuổi, toàn bộ đường phố cũng vang vọng tin con mồi số 17 đã bắt cóc "Thực".Sau nhiều lần truy đuổi không thành công, biết không thể đuổi kịp Thích Mê nên những thợ săn đó quyết định sẽ chia nhau đi tìm cô.Năng lực của Hình Thiết Quân chính là theo dõi, cho dù không thể theo kịp, gã vẫn có thể nắm bắt được hơi thở của Thích Mê trong thành phố rộng lớn này. Sau khi lần theo mười phút, gã đã đứng trước một khách sạn cổ kính và trang nhã.Đó chính là cái khách sạn mà gã tìm kiếm suốt nửa tiếng đồng hồ mà không tìm thấy gì. Sắc mặt của gã đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, gã không khỏi bước nhanh hơn, muốn nhìn xem người phụ nữ này đang làm cái quái gì.Theo hơi thở của cô, Hình Thiết Quân bước vào căn phòng trẻ em mà trước đó đã bị gã lật tung lên.Bước chân của gã làm lộn xộn tất cả những con búp bê trên sàn, Thích Mê và bốn đứa nhỏ ngồi trên đệm chơi đùa, như thể biết chắc chắn gã sẽ đến nên mọi người đều tỏ ra bình tĩnh."Anh không phải muốn biết tôi giấu học sinh của mình ở đâu sao? Tôi có thể nói cho anh biết, chúng ngay trong căn phòng này, tiểu Thành chủ của các người cũng đang trốn ở nơi đó, anh có thể cẩn thận tìm kiếm một chút." Vừa nói, Thích Mê vừa cười nói với bốn đứa nhỏ, "Chúng ta cổ vũ cho chú ấy nhé, có được không?" "Chú— cố gắng lên —" Bốn đứa nhỏ miệng còn vương mùi sữa cổ vũ cho gã."..."Hình Thiết Quân cảm thấy xấu hổ c.h.ế.t đi được, nhìn họ bằng ánh mắt hung ác.Gã nhìn quanh, có thể nhìn thấy mọi thứ trong căn phòng chỉ rộng vài mét vuông này, ngoại trừ những con búp bê này ra, còn lại đều là các đồ chơi nhỏ, bọn trẻ hẳn là cũng không thể biến nhỏ lại rồi chui vào những món đồ chơi này lẩn trốn được.Mắt Hình Thiết Quân đảo qua đảo lại, rõ ràng là gã không biết đứa bé kia ở đâu, nhưng dưới ánh mắt chằm chằm của Thích Mê và bọn nhóc, gã chỉ có thể cắn răng tiếp tục kiểm tra những con búp bê nằm rải rác trên mặt đất.Có một số loại búp bê to và cao đến độ có thể chứa được một người.Thích Mê thở dài, cô thật sự không chịu nổi: “Tiểu Thành chủ không trốn trong mấy con búp bê đó đâu, anh là người làm hỏng chúng, chẳng lẽ trong đó có ai hay không anh cũng không rõ sao?”Cô vừa nói câu này, Hình Thiết Quân lại tức giận trừng mắt: "Đừng giở trò nữa! Nói thẳng cho tôi biết, tiểu Thành chủ ở đâu?!"Cuối cùng, gã chợt nghĩ đến điều gì đó, vội nhìn về phía tấm rèm phía sau Thích Mê.Lúc gã vừa định đi tới thì đã bị Thích Mê giơ tay ngăn lại: “Chậc chậc chậc, vừa nhìn là biết anh không biết chơi trốn tìm rồi, đã gọi là trốn tìm, vậy mấu chốt của trò chơi đương nhiên là trốn, mục đích là phải ngụy trang, đánh lừa con mắt của người tìm kiếm. Anh có thể nhìn lại xung quanh xem, những nơi nào mà anh chưa bao giờ nghĩ đến việc có người trốn?"Hình Thiết Quân sửng sốt một lúc, im lặng nhìn đống ô tô biến dạng trên mặt đất.Lúc này, ngay cả Vương Tiểu Hổ cũng không nhịn được nữa, vỗ vào trán mình: "Aiz, cô Thích, sao chú này ngốc thế?"Thích Mê cười khúc khích: "Chú ấy không biết chơi trốn tìm. Các em chỉ cho chú ấy nơi mà mọi người vừa trốn nhé, được không?"“Dạ!” Bốn đứa trẻ cùng nhau giơ tay chỉ về phía góc tường đối diện cửa.Hình Thiết Quân giật mình, gã chưa bao giờ nghĩ rằng bức tường trong phòng có thể che giấu người, gã nhanh chóng bước tới, dùng tay chạm vào nó——Mềm mại, trơn nhẵn, đó là một mảnh vải trắng!Gã không thể tin được, nhìn kỹ lại.Mảnh vải này được trải thẳng đứng từ trần nhà xuống sàn, trải dài rất thẳng, không hề có một nếp nhăn nào, hơn nữa còn có vài đường màu đen, trong ánh sáng mờ ảo lại trông giống như góc của bức tường. Gã căn bản không thể tưởng tượng được đây chỉ là một mảnh vải chứ đừng nói đến việc đoán ra rằng đằng sau nó có một căn phòng kín.Hình Thiết Quân càng nghĩ càng tức giận, gã dùng sức kéo tấm vải trắng ra.Tiểu Thành chủ ngồi xếp bằng ở phía sau vải, thất vọng lắc đầu.Hình Thiết Quân tức giận đến lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, muốn xé nát tấm vải trắng trong tay: “Lần này do tôi sơ ý mà thôi!”"Sơ ý? Tôi đã cho anh thêm vài cơ hội rồi, anh cũng không tìm được..." Thích Mê chậm rãi đứng dậy, vén một mảnh vải trắng ở bức tường bên cạnh ra, để lộ ra góc tường hình bán nguyệt.Cùng với góc tường bán nguyệt bên cạnh Hình Thiết Quân hợp lại, sẽ tạo thành một cái cổng mặt trăng."Căn phòng này vốn không phải hình vuông. Tôi đã bỏ ra chút công sức và cố tình biến nó thành những gì anh đã thấy." Thích Mê nói, "Anh hẳn có thể nhận ra rằng, ngoài căn phòng này ra, tất cả những phòng khác cũng đều là hình vuông. Theo suy nghĩ thông thường, người ta sẽ không hề nghi ngờ cách bố trí của căn phòng này chút nào. Đây lại là căn phòng mà chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn thấy mọi thứ trong phòng, tôi đoán anh sẽ không tốn thời gian ở đây tìm kiếm, chứ đừng nói đến việc đoán được nơi mọi người đang ẩn náu…”

Đám thợ săn gắng sức truy đuổi, toàn bộ đường phố cũng vang vọng tin con mồi số 17 đã bắt cóc "Thực".

Sau nhiều lần truy đuổi không thành công, biết không thể đuổi kịp Thích Mê nên những thợ săn đó quyết định sẽ chia nhau đi tìm cô.

Năng lực của Hình Thiết Quân chính là theo dõi, cho dù không thể theo kịp, gã vẫn có thể nắm bắt được hơi thở của Thích Mê trong thành phố rộng lớn này. Sau khi lần theo mười phút, gã đã đứng trước một khách sạn cổ kính và trang nhã.

Đó chính là cái khách sạn mà gã tìm kiếm suốt nửa tiếng đồng hồ mà không tìm thấy gì.

 

Sắc mặt của gã đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, gã không khỏi bước nhanh hơn, muốn nhìn xem người phụ nữ này đang làm cái quái gì.

Theo hơi thở của cô, Hình Thiết Quân bước vào căn phòng trẻ em mà trước đó đã bị gã lật tung lên.

Bước chân của gã làm lộn xộn tất cả những con búp bê trên sàn, Thích Mê và bốn đứa nhỏ ngồi trên đệm chơi đùa, như thể biết chắc chắn gã sẽ đến nên mọi người đều tỏ ra bình tĩnh.

"Anh không phải muốn biết tôi giấu học sinh của mình ở đâu sao? Tôi có thể nói cho anh biết, chúng ngay trong căn phòng này, tiểu Thành chủ của các người cũng đang trốn ở nơi đó, anh có thể cẩn thận tìm kiếm một chút." Vừa nói, Thích Mê vừa cười nói với bốn đứa nhỏ, "Chúng ta cổ vũ cho chú ấy nhé, có được không?"

 

"Chú— cố gắng lên —" Bốn đứa nhỏ miệng còn vương mùi sữa cổ vũ cho gã.

"..."

Hình Thiết Quân cảm thấy xấu hổ c.h.ế.t đi được, nhìn họ bằng ánh mắt hung ác.

Gã nhìn quanh, có thể nhìn thấy mọi thứ trong căn phòng chỉ rộng vài mét vuông này, ngoại trừ những con búp bê này ra, còn lại đều là các đồ chơi nhỏ, bọn trẻ hẳn là cũng không thể biến nhỏ lại rồi chui vào những món đồ chơi này lẩn trốn được.

Mắt Hình Thiết Quân đảo qua đảo lại, rõ ràng là gã không biết đứa bé kia ở đâu, nhưng dưới ánh mắt chằm chằm của Thích Mê và bọn nhóc, gã chỉ có thể cắn răng tiếp tục kiểm tra những con búp bê nằm rải rác trên mặt đất.

Có một số loại búp bê to và cao đến độ có thể chứa được một người.

Thích Mê thở dài, cô thật sự không chịu nổi: “Tiểu Thành chủ không trốn trong mấy con búp bê đó đâu, anh là người làm hỏng chúng, chẳng lẽ trong đó có ai hay không anh cũng không rõ sao?”

Cô vừa nói câu này, Hình Thiết Quân lại tức giận trừng mắt: "Đừng giở trò nữa! Nói thẳng cho tôi biết, tiểu Thành chủ ở đâu?!"

Cuối cùng, gã chợt nghĩ đến điều gì đó, vội nhìn về phía tấm rèm phía sau Thích Mê.

Lúc gã vừa định đi tới thì đã bị Thích Mê giơ tay ngăn lại: “Chậc chậc chậc, vừa nhìn là biết anh không biết chơi trốn tìm rồi, đã gọi là trốn tìm, vậy mấu chốt của trò chơi đương nhiên là trốn, mục đích là phải ngụy trang, đánh lừa con mắt của người tìm kiếm. Anh có thể nhìn lại xung quanh xem, những nơi nào mà anh chưa bao giờ nghĩ đến việc có người trốn?"

Hình Thiết Quân sửng sốt một lúc, im lặng nhìn đống ô tô biến dạng trên mặt đất.

Lúc này, ngay cả Vương Tiểu Hổ cũng không nhịn được nữa, vỗ vào trán mình: "Aiz, cô Thích, sao chú này ngốc thế?"

Thích Mê cười khúc khích: "Chú ấy không biết chơi trốn tìm. Các em chỉ cho chú ấy nơi mà mọi người vừa trốn nhé, được không?"

“Dạ!” Bốn đứa trẻ cùng nhau giơ tay chỉ về phía góc tường đối diện cửa.

Hình Thiết Quân giật mình, gã chưa bao giờ nghĩ rằng bức tường trong phòng có thể che giấu người, gã nhanh chóng bước tới, dùng tay chạm vào nó——

Mềm mại, trơn nhẵn, đó là một mảnh vải trắng!

Gã không thể tin được, nhìn kỹ lại.

Mảnh vải này được trải thẳng đứng từ trần nhà xuống sàn, trải dài rất thẳng, không hề có một nếp nhăn nào, hơn nữa còn có vài đường màu đen, trong ánh sáng mờ ảo lại trông giống như góc của bức tường. Gã căn bản không thể tưởng tượng được đây chỉ là một mảnh vải chứ đừng nói đến việc đoán ra rằng đằng sau nó có một căn phòng kín.

Hình Thiết Quân càng nghĩ càng tức giận, gã dùng sức kéo tấm vải trắng ra.

Tiểu Thành chủ ngồi xếp bằng ở phía sau vải, thất vọng lắc đầu.

Hình Thiết Quân tức giận đến lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, muốn xé nát tấm vải trắng trong tay: “Lần này do tôi sơ ý mà thôi!”

"Sơ ý? Tôi đã cho anh thêm vài cơ hội rồi, anh cũng không tìm được..." Thích Mê chậm rãi đứng dậy, vén một mảnh vải trắng ở bức tường bên cạnh ra, để lộ ra góc tường hình bán nguyệt.

Cùng với góc tường bán nguyệt bên cạnh Hình Thiết Quân hợp lại, sẽ tạo thành một cái cổng mặt trăng.

"Căn phòng này vốn không phải hình vuông. Tôi đã bỏ ra chút công sức và cố tình biến nó thành những gì anh đã thấy." Thích Mê nói, "Anh hẳn có thể nhận ra rằng, ngoài căn phòng này ra, tất cả những phòng khác cũng đều là hình vuông. Theo suy nghĩ thông thường, người ta sẽ không hề nghi ngờ cách bố trí của căn phòng này chút nào. Đây lại là căn phòng mà chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn thấy mọi thứ trong phòng, tôi đoán anh sẽ không tốn thời gian ở đây tìm kiếm, chứ đừng nói đến việc đoán được nơi mọi người đang ẩn náu…”

Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu SinhTác giả: Lưu Lãng Hàm Chi SĩTruyện Dị Năng, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngThích Mê đang thu dọn cặp sách cho bọn trẻ lớp Đậu Đinh. Sắp năm giờ, trường mẫu giáo chuẩn bị tan học. Bầu trời đột nhiên tối sầm lại, không có dấu hiệu báo trước. Không trung như bị phủ lên một tấm vải đen, không thể vén lên cũng không thể xé ra, bao trùm lên mọi thứ một cách ngột ngạt. "Cô Thích, đây là nhật thực sao?" Trịnh Viện Viện, giáo viên chính của lớp Đậu Đinh đang đứng ở hành lang duy trì trật tự. Cô ấy đứng dựa vào tường sợ hãi, giọng hỏi hơi cao hơn bình thường. Quả thực rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình. Thích Mê chỉ cảm thấy có một đứa trẻ hoảng sợ va vào cô nhưng không thể nhìn ra là đứa nào. Bọn trẻ vừa khóc vừa la, ban nãy còn nắm tay nhau xếp thành hàng, bỗng chốc đã lộn xộn. Thích Mê hắng giọng, cố ý nói to để át đi tiếng khóc của bọn trẻ: “Chúng ta đều là người gỗ—“ Cô dừng lại, tầm mắt đảo qua từng người. Có lẽ bình thường vẫn quen trả lời những câu như vậy, mười đứa trẻ lớp Đậu Đinh lập tức đồng thanh nói lớn: "Không được nói chuyện… Đám thợ săn gắng sức truy đuổi, toàn bộ đường phố cũng vang vọng tin con mồi số 17 đã bắt cóc "Thực".Sau nhiều lần truy đuổi không thành công, biết không thể đuổi kịp Thích Mê nên những thợ săn đó quyết định sẽ chia nhau đi tìm cô.Năng lực của Hình Thiết Quân chính là theo dõi, cho dù không thể theo kịp, gã vẫn có thể nắm bắt được hơi thở của Thích Mê trong thành phố rộng lớn này. Sau khi lần theo mười phút, gã đã đứng trước một khách sạn cổ kính và trang nhã.Đó chính là cái khách sạn mà gã tìm kiếm suốt nửa tiếng đồng hồ mà không tìm thấy gì. Sắc mặt của gã đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, gã không khỏi bước nhanh hơn, muốn nhìn xem người phụ nữ này đang làm cái quái gì.Theo hơi thở của cô, Hình Thiết Quân bước vào căn phòng trẻ em mà trước đó đã bị gã lật tung lên.Bước chân của gã làm lộn xộn tất cả những con búp bê trên sàn, Thích Mê và bốn đứa nhỏ ngồi trên đệm chơi đùa, như thể biết chắc chắn gã sẽ đến nên mọi người đều tỏ ra bình tĩnh."Anh không phải muốn biết tôi giấu học sinh của mình ở đâu sao? Tôi có thể nói cho anh biết, chúng ngay trong căn phòng này, tiểu Thành chủ của các người cũng đang trốn ở nơi đó, anh có thể cẩn thận tìm kiếm một chút." Vừa nói, Thích Mê vừa cười nói với bốn đứa nhỏ, "Chúng ta cổ vũ cho chú ấy nhé, có được không?" "Chú— cố gắng lên —" Bốn đứa nhỏ miệng còn vương mùi sữa cổ vũ cho gã."..."Hình Thiết Quân cảm thấy xấu hổ c.h.ế.t đi được, nhìn họ bằng ánh mắt hung ác.Gã nhìn quanh, có thể nhìn thấy mọi thứ trong căn phòng chỉ rộng vài mét vuông này, ngoại trừ những con búp bê này ra, còn lại đều là các đồ chơi nhỏ, bọn trẻ hẳn là cũng không thể biến nhỏ lại rồi chui vào những món đồ chơi này lẩn trốn được.Mắt Hình Thiết Quân đảo qua đảo lại, rõ ràng là gã không biết đứa bé kia ở đâu, nhưng dưới ánh mắt chằm chằm của Thích Mê và bọn nhóc, gã chỉ có thể cắn răng tiếp tục kiểm tra những con búp bê nằm rải rác trên mặt đất.Có một số loại búp bê to và cao đến độ có thể chứa được một người.Thích Mê thở dài, cô thật sự không chịu nổi: “Tiểu Thành chủ không trốn trong mấy con búp bê đó đâu, anh là người làm hỏng chúng, chẳng lẽ trong đó có ai hay không anh cũng không rõ sao?”Cô vừa nói câu này, Hình Thiết Quân lại tức giận trừng mắt: "Đừng giở trò nữa! Nói thẳng cho tôi biết, tiểu Thành chủ ở đâu?!"Cuối cùng, gã chợt nghĩ đến điều gì đó, vội nhìn về phía tấm rèm phía sau Thích Mê.Lúc gã vừa định đi tới thì đã bị Thích Mê giơ tay ngăn lại: “Chậc chậc chậc, vừa nhìn là biết anh không biết chơi trốn tìm rồi, đã gọi là trốn tìm, vậy mấu chốt của trò chơi đương nhiên là trốn, mục đích là phải ngụy trang, đánh lừa con mắt của người tìm kiếm. Anh có thể nhìn lại xung quanh xem, những nơi nào mà anh chưa bao giờ nghĩ đến việc có người trốn?"Hình Thiết Quân sửng sốt một lúc, im lặng nhìn đống ô tô biến dạng trên mặt đất.Lúc này, ngay cả Vương Tiểu Hổ cũng không nhịn được nữa, vỗ vào trán mình: "Aiz, cô Thích, sao chú này ngốc thế?"Thích Mê cười khúc khích: "Chú ấy không biết chơi trốn tìm. Các em chỉ cho chú ấy nơi mà mọi người vừa trốn nhé, được không?"“Dạ!” Bốn đứa trẻ cùng nhau giơ tay chỉ về phía góc tường đối diện cửa.Hình Thiết Quân giật mình, gã chưa bao giờ nghĩ rằng bức tường trong phòng có thể che giấu người, gã nhanh chóng bước tới, dùng tay chạm vào nó——Mềm mại, trơn nhẵn, đó là một mảnh vải trắng!Gã không thể tin được, nhìn kỹ lại.Mảnh vải này được trải thẳng đứng từ trần nhà xuống sàn, trải dài rất thẳng, không hề có một nếp nhăn nào, hơn nữa còn có vài đường màu đen, trong ánh sáng mờ ảo lại trông giống như góc của bức tường. Gã căn bản không thể tưởng tượng được đây chỉ là một mảnh vải chứ đừng nói đến việc đoán ra rằng đằng sau nó có một căn phòng kín.Hình Thiết Quân càng nghĩ càng tức giận, gã dùng sức kéo tấm vải trắng ra.Tiểu Thành chủ ngồi xếp bằng ở phía sau vải, thất vọng lắc đầu.Hình Thiết Quân tức giận đến lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, muốn xé nát tấm vải trắng trong tay: “Lần này do tôi sơ ý mà thôi!”"Sơ ý? Tôi đã cho anh thêm vài cơ hội rồi, anh cũng không tìm được..." Thích Mê chậm rãi đứng dậy, vén một mảnh vải trắng ở bức tường bên cạnh ra, để lộ ra góc tường hình bán nguyệt.Cùng với góc tường bán nguyệt bên cạnh Hình Thiết Quân hợp lại, sẽ tạo thành một cái cổng mặt trăng."Căn phòng này vốn không phải hình vuông. Tôi đã bỏ ra chút công sức và cố tình biến nó thành những gì anh đã thấy." Thích Mê nói, "Anh hẳn có thể nhận ra rằng, ngoài căn phòng này ra, tất cả những phòng khác cũng đều là hình vuông. Theo suy nghĩ thông thường, người ta sẽ không hề nghi ngờ cách bố trí của căn phòng này chút nào. Đây lại là căn phòng mà chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn thấy mọi thứ trong phòng, tôi đoán anh sẽ không tốn thời gian ở đây tìm kiếm, chứ đừng nói đến việc đoán được nơi mọi người đang ẩn náu…”

Chương 130: Chương 130