“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 410: Chương 410

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diệp Ninh vẫn không dám mở mắt, nhưng mà những âm thanh liên tục vang lên bên tai làm cô biết được rõ ràng đã có chuyện gì xảy ra.Cô nhanh chóng nghe được tiếng bước chân Sở Mục đi ra ngoài, sau đó lại là vài tiếng đánh nhau ngắn ngủi, rồi lại có hai tiếng kêu rên thê thảm vang lên.Một lúc sau, toàn bộ thế giới giống như đều yên lặng lại.Sở Mục lại quay về trước mặt Diệp Ninh, chuyện *****ên anh làm chính là cởi bỏ mớ dây thừng đang cột trên người cô ra.Diệp Ninh cảm nhận được động tác của anh, cuối cùng cũng mở bừng mắt.Gương mặt lạnh nhạt của người đàn ông ở ngay trước mặt, chỉ cần cô duỗi tay là có thể chạm đến.Có trong chớp mắt nào đó, cô đột nhiên vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.Sở Mục nhìn thấy mắt cô đỏ lên, giọng nói theo bản năng cũng dịu đi.“Không sao rồi.”Trải qua chuyện như thế này, cô có sợ hãi, mất khống chế cũng rất bình thường.“Ừm, tôi biết rồi.” Trong giọng nói của Diệp Ninh mang theo chút nghẹn ngào.Cô có rất nhiều thứ muốn nói, nhưng cũng biết hiện tại không phải lúc nói chuyện.Cô đảo mắt nhìn lướt qua Sở Mục, nhìn thấy Lưu Hạt Tử đang nằm trong vũng máu, cảm giác có chút nghẹt thở.“Anh g.i.ế.c bọn họ như thế, thật sự không có việc gì sao?”Có ảnh hưởng đến nhiệm vụ không? Sau đó phải xử lý như thế nào?Sở Mục lại không thèm liếc nhìn Lưu Hạt Tử cái nào, khom lưng ôm Diệp Ninh rời khỏi giường.“Tôi dẫn cô rời khỏi nơi này trước đã.”Diệp Ninh bị anh ôm chặt trong lòng, toàn bộ sợ hãi bất an đều biến mất sạch sẽ.“Được.”Từ trước đến nay cô không phải loại con gái thích dây dưa dài dòng.Sở Mục đi vừa ổn lại vừa nhìn, lúc đi ra phòng khách bên ngoài, quả nhiên hai tên đàn em kia cũng đều đã c.h.ế.t hết rồi.Anh cố ý tránh đi tầm nhìn của Diệp Ninh, không làm cô nhìn thấy cảnh tượng m.á.u me kia.Đi ra khỏi hẻm nhỏ, Sở Mục cản lại một chiếc xe taxi trên đường, cẩn thận bỏ Diệp Ninh vào trong, hơn nữa còn nói cho tài xế biết địa chỉ của nhà nghỉ.Ánh mắt của Diệp Ninh chưa từng rời khỏi người anh.Thì ra anh thật sự biết được tất cả mọi chuyện.“Nghe tôi nói đây.” Sở Mục nhích lại gần cô hơn, hai tay ôm lấy mặt cô, nhìn chằm chằm vào hai mắt cô, sợ cô nghe không rõ những gì anh sắp nói: “Sau khi quay về cô lập tức gọi điện thoại cho đồn công an, bảo bọn họ cho người bảo vệ cô an toàn. Sau đó lập tức liên lạc với Từ Minh Vũ, nói cho anh ấy biết tình hình hiện tại của cô, bảo anh ấy đến đón cô về. Những chuyện còn lại cứ giao hết cho tôi, cô đã hiểu chữ?”Giọng nói của anh rất nặng, trong ánh mắt sâu thẳm kia đè nén quá nhiều cảm xúc.Diệp Ninh gật đầu thật mạnh nói: “Được, tôi đã nhớ hết rồi.”Hình như Sở Mục đã thở phào nhẹ nhõm, đồng thời buông lỏng cánh tay đang nâng má của cô ra, chuẩn bị đóng cửa xe lại cho cô.Anh cần phải lập tức quay về xử lý Lưu Hạt Tử, không thể để Trịnh Toàn Cường phát hiện ra bất cứ điểm khác thường nào.Diệp Ninh đột nhiên kéo tay anh lại.Tay của anh lạnh đến thấu xương.Sở Mục ngơ ngẩn, trong ánh mắt chạm nhau của hai người tràn đầy điều muốn nói.Nhưng mà giờ phút này thì lại không cần phải nói gì nữa.Cuối cùng, Diệp Ninh áp sức vô số lời muốn nói thành một câu.“Anh phải bình an.”Bốn chữ này chịu tải tất cả nỗi bất an, chờ mong và lời cầu nguyện của cô.Cuối cùng Sở Mục vẫn gật đầu, rút tay về, đóng cửa xe, nhanh chóng rời đi.Diệp Ninh nhìn bóng dáng ra đi dứt khoát không hề quay đầu lại của anh, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc chua xót.Anh nói cứ giao hết tất cả mọi chuyện nơi này cho anh xử lý, cho nên nhiệm vụ của anh cũng sẽ không vì cái c.h.ế.t của Lưu Hạt Tử mà dừng lại, tiếp theo đây chỉ e là anh sẽ phải đối mặt với tình hình càng thêm nguy hiểmMọi chuyện sẽ thành ra như thế này, tất cả đều là vì cô.Từ trước đến nay, chưa bao giờ tâm trạng của Diệp Ninh hỗn loạn như bây giờ.Xe nhanh chóng khởi động, nhưng mà ánh mắt của cô vẫn cứ nhìn về phía hẻm nhỏ kia, mãi đến khi nó hoàn toàn biến mất không nhìn thấy được nữa. 

Diệp Ninh vẫn không dám mở mắt, nhưng mà những âm thanh liên tục vang lên bên tai làm cô biết được rõ ràng đã có chuyện gì xảy ra.

Cô nhanh chóng nghe được tiếng bước chân Sở Mục đi ra ngoài, sau đó lại là vài tiếng đánh nhau ngắn ngủi, rồi lại có hai tiếng kêu rên thê thảm vang lên.

Một lúc sau, toàn bộ thế giới giống như đều yên lặng lại.

Sở Mục lại quay về trước mặt Diệp Ninh, chuyện *****ên anh làm chính là cởi bỏ mớ dây thừng đang cột trên người cô ra.

Diệp Ninh cảm nhận được động tác của anh, cuối cùng cũng mở bừng mắt.

Gương mặt lạnh nhạt của người đàn ông ở ngay trước mặt, chỉ cần cô duỗi tay là có thể chạm đến.

Có trong chớp mắt nào đó, cô đột nhiên vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.

Sở Mục nhìn thấy mắt cô đỏ lên, giọng nói theo bản năng cũng dịu đi.

“Không sao rồi.”

Trải qua chuyện như thế này, cô có sợ hãi, mất khống chế cũng rất bình thường.

“Ừm, tôi biết rồi.” Trong giọng nói của Diệp Ninh mang theo chút nghẹn ngào.

Cô có rất nhiều thứ muốn nói, nhưng cũng biết hiện tại không phải lúc nói chuyện.

Cô đảo mắt nhìn lướt qua Sở Mục, nhìn thấy Lưu Hạt Tử đang nằm trong vũng máu, cảm giác có chút nghẹt thở.

“Anh g.i.ế.c bọn họ như thế, thật sự không có việc gì sao?”

Có ảnh hưởng đến nhiệm vụ không? Sau đó phải xử lý như thế nào?

Sở Mục lại không thèm liếc nhìn Lưu Hạt Tử cái nào, khom lưng ôm Diệp Ninh rời khỏi giường.

“Tôi dẫn cô rời khỏi nơi này trước đã.”

Diệp Ninh bị anh ôm chặt trong lòng, toàn bộ sợ hãi bất an đều biến mất sạch sẽ.

“Được.”

Từ trước đến nay cô không phải loại con gái thích dây dưa dài dòng.

Sở Mục đi vừa ổn lại vừa nhìn, lúc đi ra phòng khách bên ngoài, quả nhiên hai tên đàn em kia cũng đều đã c.h.ế.t hết rồi.

Anh cố ý tránh đi tầm nhìn của Diệp Ninh, không làm cô nhìn thấy cảnh tượng m.á.u me kia.

Đi ra khỏi hẻm nhỏ, Sở Mục cản lại một chiếc xe taxi trên đường, cẩn thận bỏ Diệp Ninh vào trong, hơn nữa còn nói cho tài xế biết địa chỉ của nhà nghỉ.

Ánh mắt của Diệp Ninh chưa từng rời khỏi người anh.

Thì ra anh thật sự biết được tất cả mọi chuyện.

“Nghe tôi nói đây.” Sở Mục nhích lại gần cô hơn, hai tay ôm lấy mặt cô, nhìn chằm chằm vào hai mắt cô, sợ cô nghe không rõ những gì anh sắp nói: “Sau khi quay về cô lập tức gọi điện thoại cho đồn công an, bảo bọn họ cho người bảo vệ cô an toàn. Sau đó lập tức liên lạc với Từ Minh Vũ, nói cho anh ấy biết tình hình hiện tại của cô, bảo anh ấy đến đón cô về. Những chuyện còn lại cứ giao hết cho tôi, cô đã hiểu chữ?”

Giọng nói của anh rất nặng, trong ánh mắt sâu thẳm kia đè nén quá nhiều cảm xúc.

Diệp Ninh gật đầu thật mạnh nói: “Được, tôi đã nhớ hết rồi.”

Hình như Sở Mục đã thở phào nhẹ nhõm, đồng thời buông lỏng cánh tay đang nâng má của cô ra, chuẩn bị đóng cửa xe lại cho cô.

Anh cần phải lập tức quay về xử lý Lưu Hạt Tử, không thể để Trịnh Toàn Cường phát hiện ra bất cứ điểm khác thường nào.

Diệp Ninh đột nhiên kéo tay anh lại.

Tay của anh lạnh đến thấu xương.

Sở Mục ngơ ngẩn, trong ánh mắt chạm nhau của hai người tràn đầy điều muốn nói.

Nhưng mà giờ phút này thì lại không cần phải nói gì nữa.

Cuối cùng, Diệp Ninh áp sức vô số lời muốn nói thành một câu.

“Anh phải bình an.”

Bốn chữ này chịu tải tất cả nỗi bất an, chờ mong và lời cầu nguyện của cô.

Cuối cùng Sở Mục vẫn gật đầu, rút tay về, đóng cửa xe, nhanh chóng rời đi.

Diệp Ninh nhìn bóng dáng ra đi dứt khoát không hề quay đầu lại của anh, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc chua xót.

Anh nói cứ giao hết tất cả mọi chuyện nơi này cho anh xử lý, cho nên nhiệm vụ của anh cũng sẽ không vì cái c.h.ế.t của Lưu Hạt Tử mà dừng lại, tiếp theo đây chỉ e là anh sẽ phải đối mặt với tình hình càng thêm nguy hiểm

Mọi chuyện sẽ thành ra như thế này, tất cả đều là vì cô.

Từ trước đến nay, chưa bao giờ tâm trạng của Diệp Ninh hỗn loạn như bây giờ.

Xe nhanh chóng khởi động, nhưng mà ánh mắt của cô vẫn cứ nhìn về phía hẻm nhỏ kia, mãi đến khi nó hoàn toàn biến mất không nhìn thấy được nữa.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diệp Ninh vẫn không dám mở mắt, nhưng mà những âm thanh liên tục vang lên bên tai làm cô biết được rõ ràng đã có chuyện gì xảy ra.Cô nhanh chóng nghe được tiếng bước chân Sở Mục đi ra ngoài, sau đó lại là vài tiếng đánh nhau ngắn ngủi, rồi lại có hai tiếng kêu rên thê thảm vang lên.Một lúc sau, toàn bộ thế giới giống như đều yên lặng lại.Sở Mục lại quay về trước mặt Diệp Ninh, chuyện *****ên anh làm chính là cởi bỏ mớ dây thừng đang cột trên người cô ra.Diệp Ninh cảm nhận được động tác của anh, cuối cùng cũng mở bừng mắt.Gương mặt lạnh nhạt của người đàn ông ở ngay trước mặt, chỉ cần cô duỗi tay là có thể chạm đến.Có trong chớp mắt nào đó, cô đột nhiên vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.Sở Mục nhìn thấy mắt cô đỏ lên, giọng nói theo bản năng cũng dịu đi.“Không sao rồi.”Trải qua chuyện như thế này, cô có sợ hãi, mất khống chế cũng rất bình thường.“Ừm, tôi biết rồi.” Trong giọng nói của Diệp Ninh mang theo chút nghẹn ngào.Cô có rất nhiều thứ muốn nói, nhưng cũng biết hiện tại không phải lúc nói chuyện.Cô đảo mắt nhìn lướt qua Sở Mục, nhìn thấy Lưu Hạt Tử đang nằm trong vũng máu, cảm giác có chút nghẹt thở.“Anh g.i.ế.c bọn họ như thế, thật sự không có việc gì sao?”Có ảnh hưởng đến nhiệm vụ không? Sau đó phải xử lý như thế nào?Sở Mục lại không thèm liếc nhìn Lưu Hạt Tử cái nào, khom lưng ôm Diệp Ninh rời khỏi giường.“Tôi dẫn cô rời khỏi nơi này trước đã.”Diệp Ninh bị anh ôm chặt trong lòng, toàn bộ sợ hãi bất an đều biến mất sạch sẽ.“Được.”Từ trước đến nay cô không phải loại con gái thích dây dưa dài dòng.Sở Mục đi vừa ổn lại vừa nhìn, lúc đi ra phòng khách bên ngoài, quả nhiên hai tên đàn em kia cũng đều đã c.h.ế.t hết rồi.Anh cố ý tránh đi tầm nhìn của Diệp Ninh, không làm cô nhìn thấy cảnh tượng m.á.u me kia.Đi ra khỏi hẻm nhỏ, Sở Mục cản lại một chiếc xe taxi trên đường, cẩn thận bỏ Diệp Ninh vào trong, hơn nữa còn nói cho tài xế biết địa chỉ của nhà nghỉ.Ánh mắt của Diệp Ninh chưa từng rời khỏi người anh.Thì ra anh thật sự biết được tất cả mọi chuyện.“Nghe tôi nói đây.” Sở Mục nhích lại gần cô hơn, hai tay ôm lấy mặt cô, nhìn chằm chằm vào hai mắt cô, sợ cô nghe không rõ những gì anh sắp nói: “Sau khi quay về cô lập tức gọi điện thoại cho đồn công an, bảo bọn họ cho người bảo vệ cô an toàn. Sau đó lập tức liên lạc với Từ Minh Vũ, nói cho anh ấy biết tình hình hiện tại của cô, bảo anh ấy đến đón cô về. Những chuyện còn lại cứ giao hết cho tôi, cô đã hiểu chữ?”Giọng nói của anh rất nặng, trong ánh mắt sâu thẳm kia đè nén quá nhiều cảm xúc.Diệp Ninh gật đầu thật mạnh nói: “Được, tôi đã nhớ hết rồi.”Hình như Sở Mục đã thở phào nhẹ nhõm, đồng thời buông lỏng cánh tay đang nâng má của cô ra, chuẩn bị đóng cửa xe lại cho cô.Anh cần phải lập tức quay về xử lý Lưu Hạt Tử, không thể để Trịnh Toàn Cường phát hiện ra bất cứ điểm khác thường nào.Diệp Ninh đột nhiên kéo tay anh lại.Tay của anh lạnh đến thấu xương.Sở Mục ngơ ngẩn, trong ánh mắt chạm nhau của hai người tràn đầy điều muốn nói.Nhưng mà giờ phút này thì lại không cần phải nói gì nữa.Cuối cùng, Diệp Ninh áp sức vô số lời muốn nói thành một câu.“Anh phải bình an.”Bốn chữ này chịu tải tất cả nỗi bất an, chờ mong và lời cầu nguyện của cô.Cuối cùng Sở Mục vẫn gật đầu, rút tay về, đóng cửa xe, nhanh chóng rời đi.Diệp Ninh nhìn bóng dáng ra đi dứt khoát không hề quay đầu lại của anh, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc chua xót.Anh nói cứ giao hết tất cả mọi chuyện nơi này cho anh xử lý, cho nên nhiệm vụ của anh cũng sẽ không vì cái c.h.ế.t của Lưu Hạt Tử mà dừng lại, tiếp theo đây chỉ e là anh sẽ phải đối mặt với tình hình càng thêm nguy hiểmMọi chuyện sẽ thành ra như thế này, tất cả đều là vì cô.Từ trước đến nay, chưa bao giờ tâm trạng của Diệp Ninh hỗn loạn như bây giờ.Xe nhanh chóng khởi động, nhưng mà ánh mắt của cô vẫn cứ nhìn về phía hẻm nhỏ kia, mãi đến khi nó hoàn toàn biến mất không nhìn thấy được nữa. 

Chương 410: Chương 410