“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn…

Chương 811: Chương 811

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diệp Ninh nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế, mắt không thấy tâm không phiền.Sau khi hai người Cố Phong và Mục Văn Hạo đạt thành hiệp nghị “quyết đấu” xong, cũng không ai nói gì nữa, nhưng chỉ cần ánh mắt chạm vào nhau, sẽ phát sinh một cuộc c.h.é.m g.i.ế.c giữa không trung.TBCBọn họ cứ im lặng suốt ba tiếng đồng hồ, đến trưa, trong xe lại trở nên nhộn nhịp lần nữa.Không ít người đều lấy lương khô mình tự mang ra, nhân viên tàu cũng xách theo đủ loại đồ ăn đi tới đi lui giữa lối đi nhỏ hẹp bán.Cố Phong mở hành lý, lấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, đặt lên trên mặt bàn.Bánh nướng, thịt bò, trứng gà ngâm, còn có một ít dưa muối.“Tiểu Ninh, anh đi múc một ít nước ấm.”Anh chủ động báo cho Diệp Ninh biết, dù sao thì mấy đồ ăn này cũng rất khô khốc, chờ lát nữa cô chắc chắn sẽ muốn uống nước.Diệp Ninh gật đầu.Trước khi rời đi, Cố Phong vẫn không quá yên tâm nhìn Mục Văn Hạo.Mục Văn Hạo ôm tay trước ngực, vẫn không nhúc nhích.Cố Phong nhanh chóng rời đi.Chờ anh rời đi, Mục Văn Hạo lập tức mất kiên nhẫn.“Diệp Ninh, cô đã nói là cô không thích tôi, cũng không thích anh ta, đúng không?”Diệp Ninh trợn trắng mắt, cạn lời với anh ta.“Anh có thể bình thường một chút không?”“Trừ phi cô trả lời câu hỏi của tôi.” Mục Văn Hạo đột nhiên rất chấp nhất vấn đề này.Diệp Ninh vốn dĩ không muốn để ý đến anh ta, nhưng mà lại nghĩ đến cái tình lì đòn thích hỏi tới hỏi lui mãi của anh ta.Nếu cô không trả lời, chỉ sợ sau này anh ta đều sẽ tập trung toàn bộ lực chú ý lên người Cố Phong.“Cho dù là anh hay là Cố Phong thì tôi đều không thích.”Không ngờ Mục Văn Hạo lại lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, cho dù anh ta không chiếm được thì Cố Phong cũng đừng mơ có được. Nếu như thế, cảm giác vặn vẹo trong lòng anh ta cũng cân bằng một chút.“Trước khi tôi đến đây, Mộng Kiều Nhụy đã gây ra chuyện lớn, là cô chỉ cô ta làm thế đúng không?”Cũng không biết có phải vì cảm xúc đã bình tĩnh lại rồi không, cho nên khi nhắc đến đề tài này, anh ta cũng không còn cảm thấy quá tức giận.“Là tôi thì sao?” Diệp Ninh biết cô sẽ không thể giấu được anh ta.Mục Văn Hạo nghe cô thừa nhận, lại cảm thấy rất đương nhiên.“Cô tính kế tôi như thế à?”“Là anh tính kế tôi trước, bắt đầu từ giây phút anh và Mộng Kiều Nhụy đính hôn thì cũng đang tính kế tôi rồi.” Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh trần thuật sự thật này.Cô chẳng qua chỉ là đang tự cứu mà thôi.Mục Văn Hạo chỉ lo tự nói một mình: “Đúng vậy, chúng ta tính kế lẫn nhau. Cho nên cô còn không cảm thấy chúng ta mới là cùng một loại người, hiểu biết rõ lẫn nhau sao?”Diệp Ninh không ngờ anh lại quay về vấn đề này: “Không thấy.”Ít nhất xuất phát điểm của bọn họ hoàn toàn khác nhau.“Có phải cô cảm thấy chỉ cần thoát khỏi thân phận Diệp Tử thì tôi không thể làm gì cô nữa hay không?” Hiện tại Mục Văn Hạo chỉ là đang nổi hứng nói chuyện phiếm mà thôi.Diệp Ninh không bày tỏ ý kiến gì.“Vậy nếu bắt đầu từ bây giờ tôi đổi cách làm việc khác, bắt đầu quan tâm cô, đối xử tốt với cô, chuyện gì cũng nhường nhịn cô giống như thằng nhóc kia thì sao?”Diệp Ninh nhíu mày nhìn Mục Văn Hạo, rõ ràng không ngờ rằng anh ta sẽ nói ra những lời như thế.Xem ra anh ta cũng nghe lọt tai những lời Cố Phong vừa mới nói à?“Anh thật sự không cần lãng phí thời gian và sức lực trên người tôi, bên ngoài có hàng tá phụ nữ chờ anh thích, anh đi thích mấy người bọn họ đi, được chưa?”Mục Văn Hạo bật cười thành tiếng.Tuy rằng cô cũng đang từ chối, nhưng thái độ đã tốt hơn trước kia rất nhiều.Thật ra anh ta đã sớm biết loại người như Diệp Ninh chỉ ăn mềm không ăn cứng, có lẽ anh ta thật sự đã dùng sai cách rồi nhỉ?“Nhưng mấy người bọn họ có phải cô đâu.”Diệp Ninh cạn lời. 

Diệp Ninh nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế, mắt không thấy tâm không phiền.

Sau khi hai người Cố Phong và Mục Văn Hạo đạt thành hiệp nghị “quyết đấu” xong, cũng không ai nói gì nữa, nhưng chỉ cần ánh mắt chạm vào nhau, sẽ phát sinh một cuộc c.h.é.m g.i.ế.c giữa không trung.

TBC

Bọn họ cứ im lặng suốt ba tiếng đồng hồ, đến trưa, trong xe lại trở nên nhộn nhịp lần nữa.

Không ít người đều lấy lương khô mình tự mang ra, nhân viên tàu cũng xách theo đủ loại đồ ăn đi tới đi lui giữa lối đi nhỏ hẹp bán.

Cố Phong mở hành lý, lấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, đặt lên trên mặt bàn.

Bánh nướng, thịt bò, trứng gà ngâm, còn có một ít dưa muối.

“Tiểu Ninh, anh đi múc một ít nước ấm.”

Anh chủ động báo cho Diệp Ninh biết, dù sao thì mấy đồ ăn này cũng rất khô khốc, chờ lát nữa cô chắc chắn sẽ muốn uống nước.

Diệp Ninh gật đầu.

Trước khi rời đi, Cố Phong vẫn không quá yên tâm nhìn Mục Văn Hạo.

Mục Văn Hạo ôm tay trước ngực, vẫn không nhúc nhích.

Cố Phong nhanh chóng rời đi.

Chờ anh rời đi, Mục Văn Hạo lập tức mất kiên nhẫn.

“Diệp Ninh, cô đã nói là cô không thích tôi, cũng không thích anh ta, đúng không?”

Diệp Ninh trợn trắng mắt, cạn lời với anh ta.

“Anh có thể bình thường một chút không?”

“Trừ phi cô trả lời câu hỏi của tôi.” Mục Văn Hạo đột nhiên rất chấp nhất vấn đề này.

Diệp Ninh vốn dĩ không muốn để ý đến anh ta, nhưng mà lại nghĩ đến cái tình lì đòn thích hỏi tới hỏi lui mãi của anh ta.

Nếu cô không trả lời, chỉ sợ sau này anh ta đều sẽ tập trung toàn bộ lực chú ý lên người Cố Phong.

“Cho dù là anh hay là Cố Phong thì tôi đều không thích.”

Không ngờ Mục Văn Hạo lại lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, cho dù anh ta không chiếm được thì Cố Phong cũng đừng mơ có được.

 

Nếu như thế, cảm giác vặn vẹo trong lòng anh ta cũng cân bằng một chút.

“Trước khi tôi đến đây, Mộng Kiều Nhụy đã gây ra chuyện lớn, là cô chỉ cô ta làm thế đúng không?”

Cũng không biết có phải vì cảm xúc đã bình tĩnh lại rồi không, cho nên khi nhắc đến đề tài này, anh ta cũng không còn cảm thấy quá tức giận.

“Là tôi thì sao?” Diệp Ninh biết cô sẽ không thể giấu được anh ta.

Mục Văn Hạo nghe cô thừa nhận, lại cảm thấy rất đương nhiên.

“Cô tính kế tôi như thế à?”

“Là anh tính kế tôi trước, bắt đầu từ giây phút anh và Mộng Kiều Nhụy đính hôn thì cũng đang tính kế tôi rồi.” Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh trần thuật sự thật này.

Cô chẳng qua chỉ là đang tự cứu mà thôi.

Mục Văn Hạo chỉ lo tự nói một mình: “Đúng vậy, chúng ta tính kế lẫn nhau. Cho nên cô còn không cảm thấy chúng ta mới là cùng một loại người, hiểu biết rõ lẫn nhau sao?”

Diệp Ninh không ngờ anh lại quay về vấn đề này: “Không thấy.”

Ít nhất xuất phát điểm của bọn họ hoàn toàn khác nhau.

“Có phải cô cảm thấy chỉ cần thoát khỏi thân phận Diệp Tử thì tôi không thể làm gì cô nữa hay không?” Hiện tại Mục Văn Hạo chỉ là đang nổi hứng nói chuyện phiếm mà thôi.

Diệp Ninh không bày tỏ ý kiến gì.

“Vậy nếu bắt đầu từ bây giờ tôi đổi cách làm việc khác, bắt đầu quan tâm cô, đối xử tốt với cô, chuyện gì cũng nhường nhịn cô giống như thằng nhóc kia thì sao?”

Diệp Ninh nhíu mày nhìn Mục Văn Hạo, rõ ràng không ngờ rằng anh ta sẽ nói ra những lời như thế.

Xem ra anh ta cũng nghe lọt tai những lời Cố Phong vừa mới nói à?

“Anh thật sự không cần lãng phí thời gian và sức lực trên người tôi, bên ngoài có hàng tá phụ nữ chờ anh thích, anh đi thích mấy người bọn họ đi, được chưa?”

Mục Văn Hạo bật cười thành tiếng.

Tuy rằng cô cũng đang từ chối, nhưng thái độ đã tốt hơn trước kia rất nhiều.

Thật ra anh ta đã sớm biết loại người như Diệp Ninh chỉ ăn mềm không ăn cứng, có lẽ anh ta thật sự đã dùng sai cách rồi nhỉ?

“Nhưng mấy người bọn họ có phải cô đâu.”

Diệp Ninh cạn lời.

 

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có DễTác giả: Cẩm Lí Già PhêTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Xuống!” “Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…” Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống. Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn. “...” Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ. Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông. Lần *****ên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá. Hoa mắt chóng mặt. Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống. “Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa. Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn… Diệp Ninh nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế, mắt không thấy tâm không phiền.Sau khi hai người Cố Phong và Mục Văn Hạo đạt thành hiệp nghị “quyết đấu” xong, cũng không ai nói gì nữa, nhưng chỉ cần ánh mắt chạm vào nhau, sẽ phát sinh một cuộc c.h.é.m g.i.ế.c giữa không trung.TBCBọn họ cứ im lặng suốt ba tiếng đồng hồ, đến trưa, trong xe lại trở nên nhộn nhịp lần nữa.Không ít người đều lấy lương khô mình tự mang ra, nhân viên tàu cũng xách theo đủ loại đồ ăn đi tới đi lui giữa lối đi nhỏ hẹp bán.Cố Phong mở hành lý, lấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, đặt lên trên mặt bàn.Bánh nướng, thịt bò, trứng gà ngâm, còn có một ít dưa muối.“Tiểu Ninh, anh đi múc một ít nước ấm.”Anh chủ động báo cho Diệp Ninh biết, dù sao thì mấy đồ ăn này cũng rất khô khốc, chờ lát nữa cô chắc chắn sẽ muốn uống nước.Diệp Ninh gật đầu.Trước khi rời đi, Cố Phong vẫn không quá yên tâm nhìn Mục Văn Hạo.Mục Văn Hạo ôm tay trước ngực, vẫn không nhúc nhích.Cố Phong nhanh chóng rời đi.Chờ anh rời đi, Mục Văn Hạo lập tức mất kiên nhẫn.“Diệp Ninh, cô đã nói là cô không thích tôi, cũng không thích anh ta, đúng không?”Diệp Ninh trợn trắng mắt, cạn lời với anh ta.“Anh có thể bình thường một chút không?”“Trừ phi cô trả lời câu hỏi của tôi.” Mục Văn Hạo đột nhiên rất chấp nhất vấn đề này.Diệp Ninh vốn dĩ không muốn để ý đến anh ta, nhưng mà lại nghĩ đến cái tình lì đòn thích hỏi tới hỏi lui mãi của anh ta.Nếu cô không trả lời, chỉ sợ sau này anh ta đều sẽ tập trung toàn bộ lực chú ý lên người Cố Phong.“Cho dù là anh hay là Cố Phong thì tôi đều không thích.”Không ngờ Mục Văn Hạo lại lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, cho dù anh ta không chiếm được thì Cố Phong cũng đừng mơ có được. Nếu như thế, cảm giác vặn vẹo trong lòng anh ta cũng cân bằng một chút.“Trước khi tôi đến đây, Mộng Kiều Nhụy đã gây ra chuyện lớn, là cô chỉ cô ta làm thế đúng không?”Cũng không biết có phải vì cảm xúc đã bình tĩnh lại rồi không, cho nên khi nhắc đến đề tài này, anh ta cũng không còn cảm thấy quá tức giận.“Là tôi thì sao?” Diệp Ninh biết cô sẽ không thể giấu được anh ta.Mục Văn Hạo nghe cô thừa nhận, lại cảm thấy rất đương nhiên.“Cô tính kế tôi như thế à?”“Là anh tính kế tôi trước, bắt đầu từ giây phút anh và Mộng Kiều Nhụy đính hôn thì cũng đang tính kế tôi rồi.” Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh trần thuật sự thật này.Cô chẳng qua chỉ là đang tự cứu mà thôi.Mục Văn Hạo chỉ lo tự nói một mình: “Đúng vậy, chúng ta tính kế lẫn nhau. Cho nên cô còn không cảm thấy chúng ta mới là cùng một loại người, hiểu biết rõ lẫn nhau sao?”Diệp Ninh không ngờ anh lại quay về vấn đề này: “Không thấy.”Ít nhất xuất phát điểm của bọn họ hoàn toàn khác nhau.“Có phải cô cảm thấy chỉ cần thoát khỏi thân phận Diệp Tử thì tôi không thể làm gì cô nữa hay không?” Hiện tại Mục Văn Hạo chỉ là đang nổi hứng nói chuyện phiếm mà thôi.Diệp Ninh không bày tỏ ý kiến gì.“Vậy nếu bắt đầu từ bây giờ tôi đổi cách làm việc khác, bắt đầu quan tâm cô, đối xử tốt với cô, chuyện gì cũng nhường nhịn cô giống như thằng nhóc kia thì sao?”Diệp Ninh nhíu mày nhìn Mục Văn Hạo, rõ ràng không ngờ rằng anh ta sẽ nói ra những lời như thế.Xem ra anh ta cũng nghe lọt tai những lời Cố Phong vừa mới nói à?“Anh thật sự không cần lãng phí thời gian và sức lực trên người tôi, bên ngoài có hàng tá phụ nữ chờ anh thích, anh đi thích mấy người bọn họ đi, được chưa?”Mục Văn Hạo bật cười thành tiếng.Tuy rằng cô cũng đang từ chối, nhưng thái độ đã tốt hơn trước kia rất nhiều.Thật ra anh ta đã sớm biết loại người như Diệp Ninh chỉ ăn mềm không ăn cứng, có lẽ anh ta thật sự đã dùng sai cách rồi nhỉ?“Nhưng mấy người bọn họ có phải cô đâu.”Diệp Ninh cạn lời. 

Chương 811: Chương 811