Tác giả:

Trời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời…

Chương 374: Chương 374

Bạch Nguyệt Quang Của Nữ PhụTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời… Lời này vừa nói ra, sắc mặt Chung Ý và Hạo Mẫn đều trở nên khó coi.Vạn Chân Chân này nói năng khó nghe cũng thôi đi, còn thích xen vào chuyện của người khác.“Vạn Chân Chân, cô không nói thì không ai coi cô là câm đâu!”Chung Ý tức muốn chết, Vạn Chân Chân này, thật sự còn đáng ghét hơn cả Thư Bình, thế mà lại dám nói cô ta như vậy.Dương Tư Vũ bên cạnh mím chặt môi, sợ mình bật cười thành tiếng, lặng lẽ dựng cuốn sách lên, che đi nửa khuôn mặt bên dưới.Vạn Chân Chân liếc nhìn bọn họ, “Tôi có nói chuyện với các cô đâu.”Cố Sương cũng hơi muốn cười.TBCCô không ngờ còn chưa chính thức lên lớp, mâu thuẫn trong ký túc xá đã bộc lộ.Quá nhanh rồi.Nhiều người thì dễ nảy sinh mâu thuẫn, bạn cùng phòng tốt thì khó mà tìm được.May là bình thường cô đều ở nhà, chỉ coi ký túc xá là nơi nghỉ ngơi tạm thời.Chỉ mới gặp thoáng qua, Cố Sương đã biết mình không hợp với hai người tên Chung Ý và Hạo Mẫn này.Chung Ý thấy khóe miệng Cố Sương nhếch lên, cho rằng cô đang cười nhạo mình, vì thế càng tức giận hơn, không nhịn được trừng mắt nhìn cô, “Cô cười cái gì!”Cố Sương liếc cô ta một cái, bình tĩnh nói: “Tôi muốn cười thì cười thôi, cần gì phải có lý do sao?”Đứa nịnh nọt Hạo Mẫn bên cạnh lại muốn lên tiếng, nói đỡ cho Chung Ý.Cố Sương cong môi, thiện ý nhắc nhở: “Tôi không nói chuyện với cô, tốt nhất là cô nên ngậm miệng lại.”“...”Hạo Mẫn vừa há miệng, do dự nuốt lời định nói trở lại. Cô ta nghiến răng.Thư Bình nhìn bọn họ, lên tiếng chuyển chủ đề: “Cố Sương, còn một giường nữa, ngay trên giường chị, em ngủ quen giường tầng trên không? Nếu không được thì chị có thể đổi với em.”Cố Sương không để ý đến Chung Ý và Hạo Mẫn nữa, nhìn giường tầng trên, nói: “Không cần đâu, thực ra em cũng chỉ thỉnh thoảng ở đây thôi.”“Thỉnh thoảng? Cô không thường ở ký túc xá à, vậy cô ở đâu, trường đồng ý không?” Vạn Chân Chân tò mò.Cố Sương cười với cô ta, nói: “Tôi về nhà ở, trường đã đồng ý rồi.”“Hả? Nhà cô không phải ở quê sao?”“Đó là quê tôi, chồng tôi là người Kinh Thị.”Vạn Chân Chân mở to mắt, không thể tin nổi: “Cô đã kết hôn rồi à?”Chung Ý và Hạo Mẫn bên cạnh cũng ngây người nhưng trọng điểm không phải ở chỗ cô đã kết hôn, kết hôn thì có gì lạ.Năm nay là năm *****ên khôi phục kỳ thi đại học, điều kiện nới lỏng, thậm chí có cả cha con cùng thi đỗ đại học.Người đã kết hôn không phải là ít.Điều khiến họ không ngờ là Cố Sương, một cô gái nhà quê, lại lấy được chồng là người địa phương ở Kinh Thị.Hơn nữa còn không ở trường, mà trường còn đồng ý.Đột nhiên khiến họ cảm thấy không đơn giản.Hạo Mẫn hơi hối hận, vừa rồi không nên không hiểu rõ tình hình mà tùy tiện nói chuyện.Hôm qua lúc đăng ký, Thư Bình đã biết, vừa rồi thấy cô đến, còn tưởng trường không đồng ý.Nghĩ đến hai đứa con nhỏ ở nhà, Cố Sương cong môi, nói: “Đúng vậy, đã có hai đứa con rồi, con gái còn nhỏ nên không tiện ở trường thường xuyên.”Vạn Chân Chân gật đầu, vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc. “Hai người quen nhau thế nào vậy?”“Anh ấy là thanh niên trí thức xuống nông thôn, tình cờ đến đội của chúng tôi.” Cố Sương nói đơn giản.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Chung Ý và Hạo Mẫn đều trở nên khó coi.

Vạn Chân Chân này nói năng khó nghe cũng thôi đi, còn thích xen vào chuyện của người khác.

“Vạn Chân Chân, cô không nói thì không ai coi cô là câm đâu!”

Chung Ý tức muốn chết, Vạn Chân Chân này, thật sự còn đáng ghét hơn cả Thư Bình, thế mà lại dám nói cô ta như vậy.

Dương Tư Vũ bên cạnh mím chặt môi, sợ mình bật cười thành tiếng, lặng lẽ dựng cuốn sách lên, che đi nửa khuôn mặt bên dưới.

Vạn Chân Chân liếc nhìn bọn họ, “Tôi có nói chuyện với các cô đâu.”

Cố Sương cũng hơi muốn cười.

TBC

Cô không ngờ còn chưa chính thức lên lớp, mâu thuẫn trong ký túc xá đã bộc lộ.

Quá nhanh rồi.

Nhiều người thì dễ nảy sinh mâu thuẫn, bạn cùng phòng tốt thì khó mà tìm được.

May là bình thường cô đều ở nhà, chỉ coi ký túc xá là nơi nghỉ ngơi tạm thời.

Chỉ mới gặp thoáng qua, Cố Sương đã biết mình không hợp với hai người tên Chung Ý và Hạo Mẫn này.

Chung Ý thấy khóe miệng Cố Sương nhếch lên, cho rằng cô đang cười nhạo mình, vì thế càng tức giận hơn, không nhịn được trừng mắt nhìn cô, “Cô cười cái gì!”

Cố Sương liếc cô ta một cái, bình tĩnh nói: “Tôi muốn cười thì cười thôi, cần gì phải có lý do sao?”

Đứa nịnh nọt Hạo Mẫn bên cạnh lại muốn lên tiếng, nói đỡ cho Chung Ý.

Cố Sương cong môi, thiện ý nhắc nhở: “Tôi không nói chuyện với cô, tốt nhất là cô nên ngậm miệng lại.”

“...”

Hạo Mẫn vừa há miệng, do dự nuốt lời định nói trở lại.

 

Cô ta nghiến răng.

Thư Bình nhìn bọn họ, lên tiếng chuyển chủ đề: “Cố Sương, còn một giường nữa, ngay trên giường chị, em ngủ quen giường tầng trên không? Nếu không được thì chị có thể đổi với em.”

Cố Sương không để ý đến Chung Ý và Hạo Mẫn nữa, nhìn giường tầng trên, nói: “Không cần đâu, thực ra em cũng chỉ thỉnh thoảng ở đây thôi.”

“Thỉnh thoảng? Cô không thường ở ký túc xá à, vậy cô ở đâu, trường đồng ý không?” Vạn Chân Chân tò mò.

Cố Sương cười với cô ta, nói: “Tôi về nhà ở, trường đã đồng ý rồi.”

“Hả? Nhà cô không phải ở quê sao?”

“Đó là quê tôi, chồng tôi là người Kinh Thị.”

Vạn Chân Chân mở to mắt, không thể tin nổi: “Cô đã kết hôn rồi à?”

Chung Ý và Hạo Mẫn bên cạnh cũng ngây người nhưng trọng điểm không phải ở chỗ cô đã kết hôn, kết hôn thì có gì lạ.

Năm nay là năm *****ên khôi phục kỳ thi đại học, điều kiện nới lỏng, thậm chí có cả cha con cùng thi đỗ đại học.

Người đã kết hôn không phải là ít.

Điều khiến họ không ngờ là Cố Sương, một cô gái nhà quê, lại lấy được chồng là người địa phương ở Kinh Thị.

Hơn nữa còn không ở trường, mà trường còn đồng ý.

Đột nhiên khiến họ cảm thấy không đơn giản.

Hạo Mẫn hơi hối hận, vừa rồi không nên không hiểu rõ tình hình mà tùy tiện nói chuyện.

Hôm qua lúc đăng ký, Thư Bình đã biết, vừa rồi thấy cô đến, còn tưởng trường không đồng ý.

Nghĩ đến hai đứa con nhỏ ở nhà, Cố Sương cong môi, nói: “Đúng vậy, đã có hai đứa con rồi, con gái còn nhỏ nên không tiện ở trường thường xuyên.”

Vạn Chân Chân gật đầu, vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc. “Hai người quen nhau thế nào vậy?”

“Anh ấy là thanh niên trí thức xuống nông thôn, tình cờ đến đội của chúng tôi.” Cố Sương nói đơn giản.

Bạch Nguyệt Quang Của Nữ PhụTác giả: Triệu Linh NhiTruyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTrời đã sáng rõ, gà đã gáy mấy lần, những người chăm chỉ đã đi làm, còn Cố Sương vẫn nằm trên giường chưa dậy. Không phải Cố Sương ham ngủ, mà là cô không thể chấp nhận được tất cả những điều này. Cố Sương quay đầu nhìn xung quanh, căn nhà đất xám xịt, trên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ đặt một chiếc gương nhựa màu đỏ, còn có một số dây buộc tóc các thứ. Bên cạnh còn có một chiếc cốc tráng men, Cố Sương có thị lực rất tốt, nhìn thấy trên đó có dòng chữ “Vì nhân dân phục vụ.” Còn có cả những ký ức xa lạ phức tạp tràn ngập trong đầu… Cố Sương hoàn toàn choáng váng, cô đã xuyên không rồi sao? Đối với Cố Sương mà nói, đây quả thực là sét đánh giữa trời quang. Nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật trừng phạt cô. Đừng ném cô đến thập niên 70 thiếu thốn cả quần áo lẫn thức ăn, vật tư khan hiếm. Cô đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng cơ bản đạt được tự do tài chính, nhà cửa cũng đã mua và sửa sang xong, chỉ chờ dọn vào ở, tháng sau sẽ nghỉ việc để hướng tới cuộc sống mới tươi đẹp. Vào thời… Lời này vừa nói ra, sắc mặt Chung Ý và Hạo Mẫn đều trở nên khó coi.Vạn Chân Chân này nói năng khó nghe cũng thôi đi, còn thích xen vào chuyện của người khác.“Vạn Chân Chân, cô không nói thì không ai coi cô là câm đâu!”Chung Ý tức muốn chết, Vạn Chân Chân này, thật sự còn đáng ghét hơn cả Thư Bình, thế mà lại dám nói cô ta như vậy.Dương Tư Vũ bên cạnh mím chặt môi, sợ mình bật cười thành tiếng, lặng lẽ dựng cuốn sách lên, che đi nửa khuôn mặt bên dưới.Vạn Chân Chân liếc nhìn bọn họ, “Tôi có nói chuyện với các cô đâu.”Cố Sương cũng hơi muốn cười.TBCCô không ngờ còn chưa chính thức lên lớp, mâu thuẫn trong ký túc xá đã bộc lộ.Quá nhanh rồi.Nhiều người thì dễ nảy sinh mâu thuẫn, bạn cùng phòng tốt thì khó mà tìm được.May là bình thường cô đều ở nhà, chỉ coi ký túc xá là nơi nghỉ ngơi tạm thời.Chỉ mới gặp thoáng qua, Cố Sương đã biết mình không hợp với hai người tên Chung Ý và Hạo Mẫn này.Chung Ý thấy khóe miệng Cố Sương nhếch lên, cho rằng cô đang cười nhạo mình, vì thế càng tức giận hơn, không nhịn được trừng mắt nhìn cô, “Cô cười cái gì!”Cố Sương liếc cô ta một cái, bình tĩnh nói: “Tôi muốn cười thì cười thôi, cần gì phải có lý do sao?”Đứa nịnh nọt Hạo Mẫn bên cạnh lại muốn lên tiếng, nói đỡ cho Chung Ý.Cố Sương cong môi, thiện ý nhắc nhở: “Tôi không nói chuyện với cô, tốt nhất là cô nên ngậm miệng lại.”“...”Hạo Mẫn vừa há miệng, do dự nuốt lời định nói trở lại. Cô ta nghiến răng.Thư Bình nhìn bọn họ, lên tiếng chuyển chủ đề: “Cố Sương, còn một giường nữa, ngay trên giường chị, em ngủ quen giường tầng trên không? Nếu không được thì chị có thể đổi với em.”Cố Sương không để ý đến Chung Ý và Hạo Mẫn nữa, nhìn giường tầng trên, nói: “Không cần đâu, thực ra em cũng chỉ thỉnh thoảng ở đây thôi.”“Thỉnh thoảng? Cô không thường ở ký túc xá à, vậy cô ở đâu, trường đồng ý không?” Vạn Chân Chân tò mò.Cố Sương cười với cô ta, nói: “Tôi về nhà ở, trường đã đồng ý rồi.”“Hả? Nhà cô không phải ở quê sao?”“Đó là quê tôi, chồng tôi là người Kinh Thị.”Vạn Chân Chân mở to mắt, không thể tin nổi: “Cô đã kết hôn rồi à?”Chung Ý và Hạo Mẫn bên cạnh cũng ngây người nhưng trọng điểm không phải ở chỗ cô đã kết hôn, kết hôn thì có gì lạ.Năm nay là năm *****ên khôi phục kỳ thi đại học, điều kiện nới lỏng, thậm chí có cả cha con cùng thi đỗ đại học.Người đã kết hôn không phải là ít.Điều khiến họ không ngờ là Cố Sương, một cô gái nhà quê, lại lấy được chồng là người địa phương ở Kinh Thị.Hơn nữa còn không ở trường, mà trường còn đồng ý.Đột nhiên khiến họ cảm thấy không đơn giản.Hạo Mẫn hơi hối hận, vừa rồi không nên không hiểu rõ tình hình mà tùy tiện nói chuyện.Hôm qua lúc đăng ký, Thư Bình đã biết, vừa rồi thấy cô đến, còn tưởng trường không đồng ý.Nghĩ đến hai đứa con nhỏ ở nhà, Cố Sương cong môi, nói: “Đúng vậy, đã có hai đứa con rồi, con gái còn nhỏ nên không tiện ở trường thường xuyên.”Vạn Chân Chân gật đầu, vẫn cảm thấy hơi kinh ngạc. “Hai người quen nhau thế nào vậy?”“Anh ấy là thanh niên trí thức xuống nông thôn, tình cờ đến đội của chúng tôi.” Cố Sương nói đơn giản.

Chương 374: Chương 374