Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…

Chương 135

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Ai biết cô vừa mới ngồi xuống giường, Cố Hoài An vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên ngồi dậy, lập tức đè cô ở trên chăn.“Anh làm gì vậy?”“Anh muốn hôn em”Đôi mắt đen của Cố Hoài An sáng quắc, bàn tay to nóng bỏng nắm chặt cái eo nhỏ mảnh khảnh của cô, thanh âm trầm thấp vang lên.Lâm Vãn Thanh: “”Lâm Vãn Thanh không cho anh táy máy tay chân, lập tức chụp lấy tay người nào đó đang muốn thò lại đây:“Chuyện nhà Tang Tiểu Lan là làm sao vậy?”“Cái gì làm sao cơ?” Cố Hoài An cong môi cười. “Đừng đánh trống lảng” Lâm Vãn Thanh trừng mắt liếc anh một cái.“Sau này không được như vậy nữa, lỡ hai đứa lớn trong nhà học hư thì sao?”“Được, nghe bà xã hết” Cố Hoài An hôn cô.“Được rồi, không có chuyện gì thì đi ngủ thôi”Lâm Vãn Thanh dạy bảo xong liền quay sang bên kia, ôm Tiểu Cố An nhắm mắt lại.Bây giờ trời đã trở lạnh, chăn mỏng và màn trong phòng đều đã tháo xuống cất đi, Tiểu Cố An cũng sang ngủ cùng chú thím.Tiểu Cố An trắng trẻo mềm mại, lúc ôm vào cảm giác y hệt như đang ôm một cục thịt mềm vậy, vô cùng thoải mái.Lâm Vãn Thanh rất thích ôm Tiểu Cố An ngủ.“Thím ơi, ngủ ngủTiểu Cố An đang ngủ mơ hồ liu dịu hé mắt, thanh âm mềm mại nói.“Ừm, ngoan, ngủ đi.”“Cố Hoài An, anh ra tắt đèn điPhó đoàn trưởng Cố: ””Sau khi bước vào tháng mười hai, thời tiết ngày một lạnh hơn.Rừng cây nhỏ ở quân khu cũng dần trơ trọi lá, lá khô rơi xuống phủ kín cả mặt đất.Chị dâu Kim Hoa đã đẻ hồi tháng mười một, nhưng phải khiến Đại Đản, Nhị Đản và hai anh trai nhỏ thất vọng rồi, vì đứa thứ ba mới sinh này vẫn là một cậu nhóc béo mũm, không phải em gái nhỏ mà mấy bé luôn mong đợi. Tuy rằng là thế, Phó Tham mưu trưởng Tôn khi ôm lấy đứa con thứ ba này vẫn cười không khép được miệng, đặt biệt danh cho em bé mới sinh là Đản Đản.Tuy rằng Đản Đản là bé trai, nhưng sinh ra khỏe mạnh kháu khỉnh, nên được một đám anh trai chị gái yêu thương hết mực.Đặc biệt là Tiểu Xảo Xảo nhà chị dâu Tào, quả thật xem Đản Đản không khác gì em trai ruột, mỗi ngày đều chạy tới nhà chị dâu Kim Hoa thăm em trai nhỏ, kể chuyện cổ tích cho em trai nghe, líu ríu cả buổi.Cuối tháng mười hai, trong nhà đã đắp xong giường đất, mùa đông tới sẽ làm nóng giường đất để sưởi ấm, nhóc cả Cố Trạch lại được nghỉ đông, có đứa lớn ở nhà, Cố Tiểu Nhị không thể tiếp tục lười biếng nữa, mỗi ngày không những phải đi theo chú dậy sớm rèn luyện, trở về ăn sáng xong còn phải học bài.Hôm nay mới sáng sớm bên ngoài đã có trận tuyết nhỏ, Lâm Vãn Thanh mặc áo bông cùng với quần bông vào, thêm lửa cho giường đất để ấm áp hơn.Ngoài kia đất trời phủ kín tuyết, trong nhà lại ấm áp như thể mùa xuân.Buổi sáng mùa đông, mấy đứa nhỏ trong nhà đều muốn ăn món gì đó nóng hổi, Lâm Vãn Thanh ở sau bếp nhổ một cây củ cải trắng, rửa sạch cắt lát, lấy miếng thịt ba chỉ đông cứng đang treo ngoài hiên nhà xuống, dùng nước ấm rửa qua, làm bánh nhân thịt, cùng với bánh rau chiên, còn chưng thêm cháo bát bảo ngon ngọt, phù hợp với việc chế biến những món thịt làm tại nhà.Trên bàn đầy ắp bánh cùng cháo nóng hổi, bọn nhỏ cũng được một bữa ngon lành.Cuối cùng chỉ dư lại một ít thịt vụn, bánh rau chiên cũng ăn hết, Cố Tiểu Nhị còn lấy bánh ngô làm nóng lại để chấm với thịt vụn ăn bằng sạch thì thôi.“Ngon quá đi, thím ơi, ngày mai còn được ăn không ạ?”Lâm Vãn Thanh thu dọn bát đũa: “Ngày mai thì không được, vì trong nhà không còn nhiều thịt lắm, đợi chú con mua thịt về đã nh锓Vâng ạ.Cố Tiểu Nhị gật đầu, cùng Cố Trạch bắt đầu cầm giẻ giúp thím lau bàn.

Ai biết cô vừa mới ngồi xuống giường, Cố Hoài An vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên ngồi dậy, lập tức đè cô ở trên chăn.

“Anh làm gì vậy?”

“Anh muốn hôn em”

Đôi mắt đen của Cố Hoài An sáng quắc, bàn tay to nóng bỏng nắm chặt cái eo nhỏ mảnh khảnh của cô, thanh âm trầm thấp vang lên.

Lâm Vãn Thanh: “”

Lâm Vãn Thanh không cho anh táy máy tay chân, lập tức chụp lấy tay người nào đó đang muốn thò lại đây:

“Chuyện nhà Tang Tiểu Lan là làm sao vậy?”

“Cái gì làm sao cơ?” Cố Hoài An cong môi cười. “Đừng đánh trống lảng” Lâm Vãn Thanh trừng mắt liếc anh một cái.

“Sau này không được như vậy nữa, lỡ hai đứa lớn trong nhà học hư thì sao?”

“Được, nghe bà xã hết” Cố Hoài An hôn cô.

“Được rồi, không có chuyện gì thì đi ngủ thôi”

Lâm Vãn Thanh dạy bảo xong liền quay sang bên kia, ôm Tiểu Cố An nhắm mắt lại.

Bây giờ trời đã trở lạnh, chăn mỏng và màn trong phòng đều đã tháo xuống cất đi, Tiểu Cố An cũng sang ngủ cùng chú thím.

Tiểu Cố An trắng trẻo mềm mại, lúc ôm vào cảm giác y hệt như đang ôm một cục thịt mềm vậy, vô cùng thoải mái.

Lâm Vãn Thanh rất thích ôm Tiểu Cố An ngủ.

“Thím ơi, ngủ ngủ

Tiểu Cố An đang ngủ mơ hồ liu dịu hé mắt, thanh âm mềm mại nói.

“Ừm, ngoan, ngủ đi.”“Cố Hoài An, anh ra tắt đèn đi

Phó đoàn trưởng Cố: ””

Sau khi bước vào tháng mười hai, thời tiết ngày một lạnh hơn.

Rừng cây nhỏ ở quân khu cũng dần trơ trọi lá, lá khô rơi xuống phủ kín cả mặt đất.

Chị dâu Kim Hoa đã đẻ hồi tháng mười một, nhưng phải khiến Đại Đản, Nhị Đản và hai anh trai nhỏ thất vọng rồi, vì đứa thứ ba mới sinh này vẫn là một cậu nhóc béo mũm, không phải em gái nhỏ mà mấy bé luôn mong đợi. Tuy rằng là thế, Phó Tham mưu trưởng Tôn khi ôm lấy đứa con thứ ba này vẫn cười không khép được miệng, đặt biệt danh cho em bé mới sinh là Đản Đản.

Tuy rằng Đản Đản là bé trai, nhưng sinh ra khỏe mạnh kháu khỉnh, nên được một đám anh trai chị gái yêu thương hết mực.

Đặc biệt là Tiểu Xảo Xảo nhà chị dâu Tào, quả thật xem Đản Đản không khác gì em trai ruột, mỗi ngày đều chạy tới nhà chị dâu Kim Hoa thăm em trai nhỏ, kể chuyện cổ tích cho em trai nghe, líu ríu cả buổi.

Cuối tháng mười hai, trong nhà đã đắp xong giường đất, mùa đông tới sẽ làm nóng giường đất để sưởi ấm, nhóc cả Cố Trạch lại được nghỉ đông, có đứa lớn ở nhà, Cố Tiểu Nhị không thể tiếp tục lười biếng nữa, mỗi ngày không những phải đi theo chú dậy sớm rèn luyện, trở về ăn sáng xong còn phải học bài.

Hôm nay mới sáng sớm bên ngoài đã có trận tuyết nhỏ, Lâm Vãn Thanh mặc áo bông cùng với quần bông vào, thêm lửa cho giường đất để ấm áp hơn.

Ngoài kia đất trời phủ kín tuyết, trong nhà lại ấm áp như thể mùa xuân.

Buổi sáng mùa đông, mấy đứa nhỏ trong nhà đều muốn ăn món gì đó nóng hổi, Lâm Vãn Thanh ở sau bếp nhổ một cây củ cải trắng, rửa sạch cắt lát, lấy miếng thịt ba chỉ đông cứng đang treo ngoài hiên nhà xuống, dùng nước ấm rửa qua, làm bánh nhân thịt, cùng với bánh rau chiên, còn chưng thêm cháo bát bảo ngon ngọt, phù hợp với việc chế biến những món thịt làm tại nhà.

Trên bàn đầy ắp bánh cùng cháo nóng hổi, bọn nhỏ cũng được một bữa ngon lành.

Cuối cùng chỉ dư lại một ít thịt vụn, bánh rau chiên cũng ăn hết, Cố Tiểu Nhị còn lấy bánh ngô làm nóng lại để chấm với thịt vụn ăn bằng sạch thì thôi.

“Ngon quá đi, thím ơi, ngày mai còn được ăn không ạ?”

Lâm Vãn Thanh thu dọn bát đũa: “Ngày mai thì không được, vì trong nhà không còn nhiều thịt lắm, đợi chú con mua thịt về đã nhé”

“Vâng ạ.

Cố Tiểu Nhị gật đầu, cùng Cố Trạch bắt đầu cầm giẻ giúp thím lau bàn.

Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Ai biết cô vừa mới ngồi xuống giường, Cố Hoài An vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên ngồi dậy, lập tức đè cô ở trên chăn.“Anh làm gì vậy?”“Anh muốn hôn em”Đôi mắt đen của Cố Hoài An sáng quắc, bàn tay to nóng bỏng nắm chặt cái eo nhỏ mảnh khảnh của cô, thanh âm trầm thấp vang lên.Lâm Vãn Thanh: “”Lâm Vãn Thanh không cho anh táy máy tay chân, lập tức chụp lấy tay người nào đó đang muốn thò lại đây:“Chuyện nhà Tang Tiểu Lan là làm sao vậy?”“Cái gì làm sao cơ?” Cố Hoài An cong môi cười. “Đừng đánh trống lảng” Lâm Vãn Thanh trừng mắt liếc anh một cái.“Sau này không được như vậy nữa, lỡ hai đứa lớn trong nhà học hư thì sao?”“Được, nghe bà xã hết” Cố Hoài An hôn cô.“Được rồi, không có chuyện gì thì đi ngủ thôi”Lâm Vãn Thanh dạy bảo xong liền quay sang bên kia, ôm Tiểu Cố An nhắm mắt lại.Bây giờ trời đã trở lạnh, chăn mỏng và màn trong phòng đều đã tháo xuống cất đi, Tiểu Cố An cũng sang ngủ cùng chú thím.Tiểu Cố An trắng trẻo mềm mại, lúc ôm vào cảm giác y hệt như đang ôm một cục thịt mềm vậy, vô cùng thoải mái.Lâm Vãn Thanh rất thích ôm Tiểu Cố An ngủ.“Thím ơi, ngủ ngủTiểu Cố An đang ngủ mơ hồ liu dịu hé mắt, thanh âm mềm mại nói.“Ừm, ngoan, ngủ đi.”“Cố Hoài An, anh ra tắt đèn điPhó đoàn trưởng Cố: ””Sau khi bước vào tháng mười hai, thời tiết ngày một lạnh hơn.Rừng cây nhỏ ở quân khu cũng dần trơ trọi lá, lá khô rơi xuống phủ kín cả mặt đất.Chị dâu Kim Hoa đã đẻ hồi tháng mười một, nhưng phải khiến Đại Đản, Nhị Đản và hai anh trai nhỏ thất vọng rồi, vì đứa thứ ba mới sinh này vẫn là một cậu nhóc béo mũm, không phải em gái nhỏ mà mấy bé luôn mong đợi. Tuy rằng là thế, Phó Tham mưu trưởng Tôn khi ôm lấy đứa con thứ ba này vẫn cười không khép được miệng, đặt biệt danh cho em bé mới sinh là Đản Đản.Tuy rằng Đản Đản là bé trai, nhưng sinh ra khỏe mạnh kháu khỉnh, nên được một đám anh trai chị gái yêu thương hết mực.Đặc biệt là Tiểu Xảo Xảo nhà chị dâu Tào, quả thật xem Đản Đản không khác gì em trai ruột, mỗi ngày đều chạy tới nhà chị dâu Kim Hoa thăm em trai nhỏ, kể chuyện cổ tích cho em trai nghe, líu ríu cả buổi.Cuối tháng mười hai, trong nhà đã đắp xong giường đất, mùa đông tới sẽ làm nóng giường đất để sưởi ấm, nhóc cả Cố Trạch lại được nghỉ đông, có đứa lớn ở nhà, Cố Tiểu Nhị không thể tiếp tục lười biếng nữa, mỗi ngày không những phải đi theo chú dậy sớm rèn luyện, trở về ăn sáng xong còn phải học bài.Hôm nay mới sáng sớm bên ngoài đã có trận tuyết nhỏ, Lâm Vãn Thanh mặc áo bông cùng với quần bông vào, thêm lửa cho giường đất để ấm áp hơn.Ngoài kia đất trời phủ kín tuyết, trong nhà lại ấm áp như thể mùa xuân.Buổi sáng mùa đông, mấy đứa nhỏ trong nhà đều muốn ăn món gì đó nóng hổi, Lâm Vãn Thanh ở sau bếp nhổ một cây củ cải trắng, rửa sạch cắt lát, lấy miếng thịt ba chỉ đông cứng đang treo ngoài hiên nhà xuống, dùng nước ấm rửa qua, làm bánh nhân thịt, cùng với bánh rau chiên, còn chưng thêm cháo bát bảo ngon ngọt, phù hợp với việc chế biến những món thịt làm tại nhà.Trên bàn đầy ắp bánh cùng cháo nóng hổi, bọn nhỏ cũng được một bữa ngon lành.Cuối cùng chỉ dư lại một ít thịt vụn, bánh rau chiên cũng ăn hết, Cố Tiểu Nhị còn lấy bánh ngô làm nóng lại để chấm với thịt vụn ăn bằng sạch thì thôi.“Ngon quá đi, thím ơi, ngày mai còn được ăn không ạ?”Lâm Vãn Thanh thu dọn bát đũa: “Ngày mai thì không được, vì trong nhà không còn nhiều thịt lắm, đợi chú con mua thịt về đã nh锓Vâng ạ.Cố Tiểu Nhị gật đầu, cùng Cố Trạch bắt đầu cầm giẻ giúp thím lau bàn.

Chương 135