Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…
Chương 154
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Ăn Tết ở quân khu, nhà nào cũng phải hấp một nồi bánh bao cuộn trắng lớn, mang theo mong ước vui vẻ và yên bình.Giò hoa được Lâm Vãn Thanh đảm nhận cuốn cùng với hấp, sáng sớm hôm nay, sau khi nhào bột xong, cả nhà bắt đầu hấp bánh bao cuộn.Tất nhiên là ba đứa trẻ trong nhà cũng góp sức.Nhưng người làm chính món bánh bao cuộn hấp là Cố Hoài An và Lâm Vãn Thanh.Mặc dù Phó đoàn trưởng Cố chưa từng hấp bánh bao cuộn bao giờ, nhưng anh ấy rất tỉ mỉ nên học một chút sẽ thạo.Lâm Vãn Thanh chỉ làm mẫu một lần, anh đã nắm được cách làm.Nhào bột thật kỹ, vo thành lớp vỏ, gấp theo một chiều để tạo thành một bông hoa, cho những quả táo đỏ đã rửa sạch vào để trang trí.Những chiếc bánh bao cuộn xinh xắn đẹp mắt đã được làm xong, ở quê Lâm Vãn Thanh gọi đây là bánh bao hoa. So với bánh bao nhỏ xinh xắn của vợ, bánh bao hoa của Phó đoàn trưởng Cố lớn hơn nhiều, đặt ở trong nồi hấp, một tầng chỉ có thể xếp được hai cái, mùa đông trong nhà vẫn dùng bếp củi để nấu cơm cùng với sinh hoạt, bánh bao hấp bếp củi vừa thơm vừa mềm, lúc hấp cơm còn có thể nấu cơm rang, cơm cháy, siêu thơm. Bánh bao hoa đặt trên nồi, ba cuộn hoa nhỏ có hình thù kỳ quái.Cả nhà cùng nhau đốt lửa, canh giữ nồi hấp, chỉ mong bánh bao hoa trong nồi có thể càng chín sớm càng tốt. Hơn nửa giờ sau, bánh bao hoa trong nồi nóng hổi bốc lên khói trắng.Lâm Vãn Thanh rửa tay sạch sẽ, nhúng ngón tay vào nước, nhanh chóng vớt những chiếc bánh bao hoa trong nồi lên, cho vào trong giỏ tre tròn, phía dưới lồng trải vải, mùi lúa mì nóng hổi tản ra.Ba đứa nhỏ ngồi chen chúc bên cạnh, mở to hai mắt tìm cuộn hoa nhỏ của mình.“Con thỏ nhỏ này là của con.” Cố Tiểu Nhị cực kỳ vui vẻ.Lâm Vãn Thanh dùng đũa gắp cho cậu nhóc: “Tự mình hấp tự mình ăn”“Được ạ? Cố Tiểu Nhị vui vẻ cầm lên ăn.Bánh của Cố Trạch là một con mèo nhỏ, của Tiểu Cố An là một con chim nhỏ, tuy rằng bốn cái đều không giống nhau, nhưng bọn nhỏ vẫn ăn rất ngon.“Nào, đây là bánh bao hoa siêu lớn của Phó đoàn trưởng Cố, mời anh thưởng thức.”Lâm Vãn Thanh gắp một cái bánh bao hoa lớn đặt lên đĩa, để cho Phó đoàn trưởng Cố ăn.Mấy đứa trẻ đều đồng loạt nhìn sang.Cố Hoài An giật mày, mặt không đổi sắc cắn một miếng.“Chú ăn có ngon không?”“Ngon”“Có ngọt không?”“Ngọt”“Chú muốn ăn thêm cái khác nữa không?”“… Không cần”Cả nhà đều cười ha ha.Ba đứa nhỏ trong nhà đều thích ăn ngọt, lúc trộn bột mì Lâm Vãn Thanh cho chút đường trắng, bánh hoa hấp đương nhiên sẽ ngọt.Một chiếc bánh bao hoa lớn như vậy, Phó trưởng đoàn Cố không thích ăn ngọt nên miễn cưỡng ăn một nửa, một nửa còn lại chia cho Lâm Vãn Thanh cùng bọn nhỏ bẻ ra ăn, ngọt đến mức bọn trẻ ăn hết lại lấy một cái nữa chia nhau ăn.Mắt thấy Tiểu Cố An sắp ợ, Lâm Vãn Thanh kiên quyết không cậu nhóc ăn nữa.Một lát nữa là bữa trưa, cô chuẩn bị làm cá hấp cùng thịt kho tàu, nếu không ngăn cản, ba anh em nhất định sẽ không ăn được nữa.Sau bữa trưa ngon miệng, cả gia đình lại ngủ trưa như thường lệ.Có lẽ là thói quen dưỡng thành từ mùa hè, trước kia cả nhà này đều không thích ngủ trưa, hiện giờ vừa đến một giờ chiều, bắt đầu đồng loạt nằm trên giường thoải mái ngủ trưa.Tiểu Cố An như thường lệ ngủ trên giường lớn của hai vợ chồng, cậu nhóc ngủ ngon lành hơn hai tiếng đồng hồ.Cố Hoài An ôm lấy vợ, đột nhiên nói: “Bụng hình như có tròn lên một chút.“Ha?”Vừa rồi Lâm Vãn Thanh còn buồn ngủ mở mắt ra, mơ mơ màng đánh giá bụng mình, hình như thật sự tròn hơn một chút, không chỉ tròn mà hình như cũng lớn hơn thì phải?
Ăn Tết ở quân khu, nhà nào cũng phải hấp một nồi bánh bao cuộn trắng lớn, mang theo mong ước vui vẻ và yên bình.
Giò hoa được Lâm Vãn Thanh đảm nhận cuốn cùng với hấp, sáng sớm hôm nay, sau khi nhào bột xong, cả nhà bắt đầu hấp bánh bao cuộn.
Tất nhiên là ba đứa trẻ trong nhà cũng góp sức.
Nhưng người làm chính món bánh bao cuộn hấp là Cố Hoài An và Lâm Vãn Thanh.
Mặc dù Phó đoàn trưởng Cố chưa từng hấp bánh bao cuộn bao giờ, nhưng anh ấy rất tỉ mỉ nên học một chút sẽ thạo.
Lâm Vãn Thanh chỉ làm mẫu một lần, anh đã nắm được cách làm.
Nhào bột thật kỹ, vo thành lớp vỏ, gấp theo một chiều để tạo thành một bông hoa, cho những quả táo đỏ đã rửa sạch vào để trang trí.
Những chiếc bánh bao cuộn xinh xắn đẹp mắt đã được làm xong, ở quê Lâm Vãn Thanh gọi đây là bánh bao hoa. So với bánh bao nhỏ xinh xắn của vợ, bánh bao hoa của Phó đoàn trưởng Cố lớn hơn nhiều, đặt ở trong nồi hấp, một tầng chỉ có thể xếp được hai cái, mùa đông trong nhà vẫn dùng bếp củi để nấu cơm cùng với sinh hoạt, bánh bao hấp bếp củi vừa thơm vừa mềm, lúc hấp cơm còn có thể nấu cơm rang, cơm cháy, siêu thơm. Bánh bao hoa đặt trên nồi, ba cuộn hoa nhỏ có hình thù kỳ quái.
Cả nhà cùng nhau đốt lửa, canh giữ nồi hấp, chỉ mong bánh bao hoa trong nồi có thể càng chín sớm càng tốt. Hơn nửa giờ sau, bánh bao hoa trong nồi nóng hổi bốc lên khói trắng.
Lâm Vãn Thanh rửa tay sạch sẽ, nhúng ngón tay vào nước, nhanh chóng vớt những chiếc bánh bao hoa trong nồi lên, cho vào trong giỏ tre tròn, phía dưới lồng trải vải, mùi lúa mì nóng hổi tản ra.
Ba đứa nhỏ ngồi chen chúc bên cạnh, mở to hai mắt tìm cuộn hoa nhỏ của mình.
“Con thỏ nhỏ này là của con.” Cố Tiểu Nhị cực kỳ vui vẻ.
Lâm Vãn Thanh dùng đũa gắp cho cậu nhóc: “Tự mình hấp tự mình ăn”
“Được ạ? Cố Tiểu Nhị vui vẻ cầm lên ăn.
Bánh của Cố Trạch là một con mèo nhỏ, của Tiểu Cố An là một con chim nhỏ, tuy rằng bốn cái đều không giống nhau, nhưng bọn nhỏ vẫn ăn rất ngon.
“Nào, đây là bánh bao hoa siêu lớn của Phó đoàn trưởng Cố, mời anh thưởng thức.”
Lâm Vãn Thanh gắp một cái bánh bao hoa lớn đặt lên đĩa, để cho Phó đoàn trưởng Cố ăn.
Mấy đứa trẻ đều đồng loạt nhìn sang.
Cố Hoài An giật mày, mặt không đổi sắc cắn một miếng.
“Chú ăn có ngon không?”
“Ngon”
“Có ngọt không?”
“Ngọt”
“Chú muốn ăn thêm cái khác nữa không?”
“… Không cần”
Cả nhà đều cười ha ha.
Ba đứa nhỏ trong nhà đều thích ăn ngọt, lúc trộn bột mì Lâm Vãn Thanh cho chút đường trắng, bánh hoa hấp đương nhiên sẽ ngọt.
Một chiếc bánh bao hoa lớn như vậy, Phó trưởng đoàn Cố không thích ăn ngọt nên miễn cưỡng ăn một nửa, một nửa còn lại chia cho Lâm Vãn Thanh cùng bọn nhỏ bẻ ra ăn, ngọt đến mức bọn trẻ ăn hết lại lấy một cái nữa chia nhau ăn.
Mắt thấy Tiểu Cố An sắp ợ, Lâm Vãn Thanh kiên quyết không cậu nhóc ăn nữa.
Một lát nữa là bữa trưa, cô chuẩn bị làm cá hấp cùng thịt kho tàu, nếu không ngăn cản, ba anh em nhất định sẽ không ăn được nữa.
Sau bữa trưa ngon miệng, cả gia đình lại ngủ trưa như thường lệ.
Có lẽ là thói quen dưỡng thành từ mùa hè, trước kia cả nhà này đều không thích ngủ trưa, hiện giờ vừa đến một giờ chiều, bắt đầu đồng loạt nằm trên giường thoải mái ngủ trưa.
Tiểu Cố An như thường lệ ngủ trên giường lớn của hai vợ chồng, cậu nhóc ngủ ngon lành hơn hai tiếng đồng hồ.
Cố Hoài An ôm lấy vợ, đột nhiên nói: “Bụng hình như có tròn lên một chút.
“Ha?”
Vừa rồi Lâm Vãn Thanh còn buồn ngủ mở mắt ra, mơ mơ màng đánh giá bụng mình, hình như thật sự tròn hơn một chút, không chỉ tròn mà hình như cũng lớn hơn thì phải?
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Ăn Tết ở quân khu, nhà nào cũng phải hấp một nồi bánh bao cuộn trắng lớn, mang theo mong ước vui vẻ và yên bình.Giò hoa được Lâm Vãn Thanh đảm nhận cuốn cùng với hấp, sáng sớm hôm nay, sau khi nhào bột xong, cả nhà bắt đầu hấp bánh bao cuộn.Tất nhiên là ba đứa trẻ trong nhà cũng góp sức.Nhưng người làm chính món bánh bao cuộn hấp là Cố Hoài An và Lâm Vãn Thanh.Mặc dù Phó đoàn trưởng Cố chưa từng hấp bánh bao cuộn bao giờ, nhưng anh ấy rất tỉ mỉ nên học một chút sẽ thạo.Lâm Vãn Thanh chỉ làm mẫu một lần, anh đã nắm được cách làm.Nhào bột thật kỹ, vo thành lớp vỏ, gấp theo một chiều để tạo thành một bông hoa, cho những quả táo đỏ đã rửa sạch vào để trang trí.Những chiếc bánh bao cuộn xinh xắn đẹp mắt đã được làm xong, ở quê Lâm Vãn Thanh gọi đây là bánh bao hoa. So với bánh bao nhỏ xinh xắn của vợ, bánh bao hoa của Phó đoàn trưởng Cố lớn hơn nhiều, đặt ở trong nồi hấp, một tầng chỉ có thể xếp được hai cái, mùa đông trong nhà vẫn dùng bếp củi để nấu cơm cùng với sinh hoạt, bánh bao hấp bếp củi vừa thơm vừa mềm, lúc hấp cơm còn có thể nấu cơm rang, cơm cháy, siêu thơm. Bánh bao hoa đặt trên nồi, ba cuộn hoa nhỏ có hình thù kỳ quái.Cả nhà cùng nhau đốt lửa, canh giữ nồi hấp, chỉ mong bánh bao hoa trong nồi có thể càng chín sớm càng tốt. Hơn nửa giờ sau, bánh bao hoa trong nồi nóng hổi bốc lên khói trắng.Lâm Vãn Thanh rửa tay sạch sẽ, nhúng ngón tay vào nước, nhanh chóng vớt những chiếc bánh bao hoa trong nồi lên, cho vào trong giỏ tre tròn, phía dưới lồng trải vải, mùi lúa mì nóng hổi tản ra.Ba đứa nhỏ ngồi chen chúc bên cạnh, mở to hai mắt tìm cuộn hoa nhỏ của mình.“Con thỏ nhỏ này là của con.” Cố Tiểu Nhị cực kỳ vui vẻ.Lâm Vãn Thanh dùng đũa gắp cho cậu nhóc: “Tự mình hấp tự mình ăn”“Được ạ? Cố Tiểu Nhị vui vẻ cầm lên ăn.Bánh của Cố Trạch là một con mèo nhỏ, của Tiểu Cố An là một con chim nhỏ, tuy rằng bốn cái đều không giống nhau, nhưng bọn nhỏ vẫn ăn rất ngon.“Nào, đây là bánh bao hoa siêu lớn của Phó đoàn trưởng Cố, mời anh thưởng thức.”Lâm Vãn Thanh gắp một cái bánh bao hoa lớn đặt lên đĩa, để cho Phó đoàn trưởng Cố ăn.Mấy đứa trẻ đều đồng loạt nhìn sang.Cố Hoài An giật mày, mặt không đổi sắc cắn một miếng.“Chú ăn có ngon không?”“Ngon”“Có ngọt không?”“Ngọt”“Chú muốn ăn thêm cái khác nữa không?”“… Không cần”Cả nhà đều cười ha ha.Ba đứa nhỏ trong nhà đều thích ăn ngọt, lúc trộn bột mì Lâm Vãn Thanh cho chút đường trắng, bánh hoa hấp đương nhiên sẽ ngọt.Một chiếc bánh bao hoa lớn như vậy, Phó trưởng đoàn Cố không thích ăn ngọt nên miễn cưỡng ăn một nửa, một nửa còn lại chia cho Lâm Vãn Thanh cùng bọn nhỏ bẻ ra ăn, ngọt đến mức bọn trẻ ăn hết lại lấy một cái nữa chia nhau ăn.Mắt thấy Tiểu Cố An sắp ợ, Lâm Vãn Thanh kiên quyết không cậu nhóc ăn nữa.Một lát nữa là bữa trưa, cô chuẩn bị làm cá hấp cùng thịt kho tàu, nếu không ngăn cản, ba anh em nhất định sẽ không ăn được nữa.Sau bữa trưa ngon miệng, cả gia đình lại ngủ trưa như thường lệ.Có lẽ là thói quen dưỡng thành từ mùa hè, trước kia cả nhà này đều không thích ngủ trưa, hiện giờ vừa đến một giờ chiều, bắt đầu đồng loạt nằm trên giường thoải mái ngủ trưa.Tiểu Cố An như thường lệ ngủ trên giường lớn của hai vợ chồng, cậu nhóc ngủ ngon lành hơn hai tiếng đồng hồ.Cố Hoài An ôm lấy vợ, đột nhiên nói: “Bụng hình như có tròn lên một chút.“Ha?”Vừa rồi Lâm Vãn Thanh còn buồn ngủ mở mắt ra, mơ mơ màng đánh giá bụng mình, hình như thật sự tròn hơn một chút, không chỉ tròn mà hình như cũng lớn hơn thì phải?