Chạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời…
Chương 182
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Cha Cố ghi nhớ những lời này trong lòng, tính xem còn bao lâu nữa thì đến Tết, để con trai ông mang bà vợ già và gia đình nó trở về. Không chỉ được nhìn thấy hai đứa cháu trai cháu gái nhỏ ngày đêm mong nhớ, còn có thể gặp lại bà vợ già, cũng có thể được ăn bánh bao hấp nhân thịt dê rất ngon do Thanh Thanh làm nữa.Nhưng mà hình như ông trời lại không chiều lòng người…Đoàn Đoàn Viên Viên vừa mới tròn một tuổi thì gặp phải trận bão tuyết lớn mấy chục năm qua chưa từng thấy đổ bộ vào quân khu, đường sắt đã bị ngừng hoạt động hơn một tháng rồi.Kế hoạch trở về Kinh Thị ăn Tết lần này của nhà họ Cố tự nhiên bị thất bại.Mãi cho đến khi cặp song sinh được hai tuổi, cả nhà Cố Hoài An mới có dịp đi tàu trở về Kinh Thị.Lần trở về Kinh Thị này, mẹ Cố cũng sẽ ở lại nhà luôn.Trước khi đi, Lâm Vãn Thanh đã đóng gói hàng chục cân chân giò hun khói và lạp xưởng cho vào vali, còn có cả chiếc áo khoác lông dê mà cô làm cho cha Cố và đôi giày da mới mua cũng cho vào hết cả..Vài năm trở lại đây, năm nào Lâm Vãn Thanh cũng đều cùng mẹ chồng làm một cái áo khoác lông dê, sau đó chọn một đôi giày da thoải mái dễ đi để gửi đến Kinh Thị cho cha chồng.Hai vợ chồng nhiều năm không thể ở bên cạnh báo hiếu cha mẹ, chỉ có thể bù thêm vào một hai cái ăn, cái mặc. Mọi việc trong nhà đã thu dọn gọn gàng, gà vịt trong sân đã nhờ chị dâu Trương chăm sóc giúp, xong xuôi tất thảy thì cả nhà mới mang theo túi lớn túi nhỏ cùng nhau lên tàu đi Kinh Thị.Cả một đoạn đường xóc nảy, đi tàu hết hơn hai mươi giờ đồng hồ.Đến sáng sớm ngày thứ hai, tàu cuối cùng cũng dừng ở lối vào ga Kinh Thị.Bên ngoài cửa sổ, cả trời đều lạnh như băng.Các hành khách lần lượt cầm theo hành lý bước xuống tàu.Mẹ Cố nhìn ra ngoài cửa sổ, lớp tuyết bay như lông ngỗng cả đêm cuối cũng đã ngừng lại, mặt trời ló dạng, nhưng mà sau trận tuyết mới là lạnh nhất, bà vội nói với các con:“Tiểu Hoài, Thanh Thanh, bên ngoài tuyết rơi dày quá, mặc thêm áo bông cho bọn trẻ đi, kẻo đông cứng hết bây giờ.Lâm Vãn Thanh nghe lời, bọc hai đứa nhỏ thành những quả bóng mập mạp, vô cùng ấm áp.Cố Hoài An mặc thêm áo khoác cho ba đứa lớn, Cố Trạch chín tuổi, trông chững chạc lại nhã nhặn, rất ra dáng của bậc anh lớn.Cậu nhóc tự mặc áo khoác lên, đi vào chân đôi ủng bông nhỏ sau đó giúp hai đứa em trai mặc quần áo vào.Cố Tiểu Nhị mặc vào một cái áo bông, cúc áo còn chưa đóng chặt, cái đầu trọc nhỏ cũng không đội mũ, chiếc khăn quàng cổ cũng bị buông lỏng, định lao ra bên ngoài.“Kinh Thị, ta tới đây! Ha ha!” Tiếng ha ha của đứa trẻ còn ở trong cổ họng, cổ áo cậu đã bị một đôi bàn tay to nắm lấy.“Chú?”Cố Tiểu Nhị đá chân ở giữa không trung, vội vàng la lên: “Con muốn đi ra ngoài.“Trước tiên mặc quần áo cho cẩn thận đã.Cố Hoài An cài cúc áo cho cậu bé, đội mũ len lên, xếp lại cẩn thận khăn quàng cổ, xoa cái đầu trần của cậu bé rồi cong môi cười nói: “Bây giờ thì đi được rồi”Cố Tiểu Nhị hoan hô một tiếng, chưa kịp bước đi thì lại bị thím gọi quay lại.“Tiểu Cảnh, con chưa có thoa thuốc nẻ đâu”“Tiểu Trạch, Tiểu An, hai đứa không cười trộm nữa, lại đây thoa cùng điBa anh em đồng thanh kêu lên: “Không được”Tiểu Cố An vội vàng chạy tới, ngẩng khuôn mặt mập mạp lên, đôi mắt to tròn chớp chớp, cố ý tỏ vẻ đáng yêu:“Thím à, con là con trai, không cần thoa thuốc nẻ.“Con trai cũng cần phải thoa.Lâm Vãn Thanh giả vờ nghiêm túc, lấy một chút thuốc ở trong lòng bàn tay, thoa lên mặt của Tiểu Cố An.Bên ngoài trời rất lạnh, da mấy đứa trẻ trong nhà còn non mềm, nếu không thoa thuốc nẻ lên, trên mặt bị nứt nẻ thì sẽ không tốt.
Cha Cố ghi nhớ những lời này trong lòng, tính xem còn bao lâu nữa thì đến Tết, để con trai ông mang bà vợ già và gia đình nó trở về. Không chỉ được nhìn thấy hai đứa cháu trai cháu gái nhỏ ngày đêm mong nhớ, còn có thể gặp lại bà vợ già, cũng có thể được ăn bánh bao hấp nhân thịt dê rất ngon do Thanh Thanh làm nữa.
Nhưng mà hình như ông trời lại không chiều lòng người…Đoàn Đoàn Viên Viên vừa mới tròn một tuổi thì gặp phải trận bão tuyết lớn mấy chục năm qua chưa từng thấy đổ bộ vào quân khu, đường sắt đã bị ngừng hoạt động hơn một tháng rồi.
Kế hoạch trở về Kinh Thị ăn Tết lần này của nhà họ Cố tự nhiên bị thất bại.
Mãi cho đến khi cặp song sinh được hai tuổi, cả nhà Cố Hoài An mới có dịp đi tàu trở về Kinh Thị.
Lần trở về Kinh Thị này, mẹ Cố cũng sẽ ở lại nhà luôn.
Trước khi đi, Lâm Vãn Thanh đã đóng gói hàng chục cân chân giò hun khói và lạp xưởng cho vào vali, còn có cả chiếc áo khoác lông dê mà cô làm cho cha Cố và đôi giày da mới mua cũng cho vào hết cả..
Vài năm trở lại đây, năm nào Lâm Vãn Thanh cũng đều cùng mẹ chồng làm một cái áo khoác lông dê, sau đó chọn một đôi giày da thoải mái dễ đi để gửi đến Kinh Thị cho cha chồng.
Hai vợ chồng nhiều năm không thể ở bên cạnh báo hiếu cha mẹ, chỉ có thể bù thêm vào một hai cái ăn, cái mặc. Mọi việc trong nhà đã thu dọn gọn gàng, gà vịt trong sân đã nhờ chị dâu Trương chăm sóc giúp, xong xuôi tất thảy thì cả nhà mới mang theo túi lớn túi nhỏ cùng nhau lên tàu đi Kinh Thị.
Cả một đoạn đường xóc nảy, đi tàu hết hơn hai mươi giờ đồng hồ.
Đến sáng sớm ngày thứ hai, tàu cuối cùng cũng dừng ở lối vào ga Kinh Thị.
Bên ngoài cửa sổ, cả trời đều lạnh như băng.
Các hành khách lần lượt cầm theo hành lý bước xuống tàu.
Mẹ Cố nhìn ra ngoài cửa sổ, lớp tuyết bay như lông ngỗng cả đêm cuối cũng đã ngừng lại, mặt trời ló dạng, nhưng mà sau trận tuyết mới là lạnh nhất, bà vội nói với các con:“Tiểu Hoài, Thanh Thanh, bên ngoài tuyết rơi dày quá, mặc thêm áo bông cho bọn trẻ đi, kẻo đông cứng hết bây giờ.
Lâm Vãn Thanh nghe lời, bọc hai đứa nhỏ thành những quả bóng mập mạp, vô cùng ấm áp.
Cố Hoài An mặc thêm áo khoác cho ba đứa lớn, Cố Trạch chín tuổi, trông chững chạc lại nhã nhặn, rất ra dáng của bậc anh lớn.
Cậu nhóc tự mặc áo khoác lên, đi vào chân đôi ủng bông nhỏ sau đó giúp hai đứa em trai mặc quần áo vào.
Cố Tiểu Nhị mặc vào một cái áo bông, cúc áo còn chưa đóng chặt, cái đầu trọc nhỏ cũng không đội mũ, chiếc khăn quàng cổ cũng bị buông lỏng, định lao ra bên ngoài.
“Kinh Thị, ta tới đây! Ha ha!” Tiếng ha ha của đứa trẻ còn ở trong cổ họng, cổ áo cậu đã bị một đôi bàn tay to nắm lấy.
“Chú?”
Cố Tiểu Nhị đá chân ở giữa không trung, vội vàng la lên: “Con muốn đi ra ngoài.
“Trước tiên mặc quần áo cho cẩn thận đã.
Cố Hoài An cài cúc áo cho cậu bé, đội mũ len lên, xếp lại cẩn thận khăn quàng cổ, xoa cái đầu trần của cậu bé rồi cong môi cười nói: “Bây giờ thì đi được rồi”
Cố Tiểu Nhị hoan hô một tiếng, chưa kịp bước đi thì lại bị thím gọi quay lại.
“Tiểu Cảnh, con chưa có thoa thuốc nẻ đâu”
“Tiểu Trạch, Tiểu An, hai đứa không cười trộm nữa, lại đây thoa cùng đi
Ba anh em đồng thanh kêu lên: “Không được”
Tiểu Cố An vội vàng chạy tới, ngẩng khuôn mặt mập mạp lên, đôi mắt to tròn chớp chớp, cố ý tỏ vẻ đáng yêu:
“Thím à, con là con trai, không cần thoa thuốc nẻ.
“Con trai cũng cần phải thoa.
Lâm Vãn Thanh giả vờ nghiêm túc, lấy một chút thuốc ở trong lòng bàn tay, thoa lên mặt của Tiểu Cố An.
Bên ngoài trời rất lạnh, da mấy đứa trẻ trong nhà còn non mềm, nếu không thoa thuốc nẻ lên, trên mặt bị nứt nẻ thì sẽ không tốt.
Thập Niên 70, Những Ngày Tươi Đẹp Của Người Vợ Quân NhânTác giả: Thiên Sơn Trà Tân Quán/天山茶賓館Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChạng vạng, chân trời âm u vì bị mây đen bao phủ, sau khi kết thúc một ngày lao động, các thôn dân đều khiêng nông cụ về nhà ăn cơm. Lâm Vãn Thanh xách theo ấm nước bước trên đường về nhà, cô mặc trên người một bộ quần áo màu hồng thắt eo, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành b.í.m tóc như bánh quai chèo, eo thon và đôi chân dài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn trông cực kì thu hút. Dưới tán cây dương liễu cách đó không xa, mấy bà lão ở trong thôn đang ngồi trên ghế dài, vừa thắt dây đeo vừa nói chuyện phiếm, trong đó có một bà lão thấy Lâm Vãn Thanh ở phía trước, không khỏi thở dài: “Số của con bé Vãn Thanh cũng thật khổ.” “Ai nói không phải đâu, hai vợ chồng nhà họ Lâm đều là người tốt, làm sao bọn họ có thể ra đi như thế được….” “Haiz, mẹ của Vãn Thanh cũng là một người hiền lành. Tôi nhìn đứa nhỏ này lớn lên, từ trước đến nay cô ấy luôn dịu dàng, nói chuyện cũng cực kì nhỏ nhẹ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nổi giận với bất kì ai.” “Đây đúng là số mệnh mà.” “Thôi, không nói nữa, nhìn trời… Cha Cố ghi nhớ những lời này trong lòng, tính xem còn bao lâu nữa thì đến Tết, để con trai ông mang bà vợ già và gia đình nó trở về. Không chỉ được nhìn thấy hai đứa cháu trai cháu gái nhỏ ngày đêm mong nhớ, còn có thể gặp lại bà vợ già, cũng có thể được ăn bánh bao hấp nhân thịt dê rất ngon do Thanh Thanh làm nữa.Nhưng mà hình như ông trời lại không chiều lòng người…Đoàn Đoàn Viên Viên vừa mới tròn một tuổi thì gặp phải trận bão tuyết lớn mấy chục năm qua chưa từng thấy đổ bộ vào quân khu, đường sắt đã bị ngừng hoạt động hơn một tháng rồi.Kế hoạch trở về Kinh Thị ăn Tết lần này của nhà họ Cố tự nhiên bị thất bại.Mãi cho đến khi cặp song sinh được hai tuổi, cả nhà Cố Hoài An mới có dịp đi tàu trở về Kinh Thị.Lần trở về Kinh Thị này, mẹ Cố cũng sẽ ở lại nhà luôn.Trước khi đi, Lâm Vãn Thanh đã đóng gói hàng chục cân chân giò hun khói và lạp xưởng cho vào vali, còn có cả chiếc áo khoác lông dê mà cô làm cho cha Cố và đôi giày da mới mua cũng cho vào hết cả..Vài năm trở lại đây, năm nào Lâm Vãn Thanh cũng đều cùng mẹ chồng làm một cái áo khoác lông dê, sau đó chọn một đôi giày da thoải mái dễ đi để gửi đến Kinh Thị cho cha chồng.Hai vợ chồng nhiều năm không thể ở bên cạnh báo hiếu cha mẹ, chỉ có thể bù thêm vào một hai cái ăn, cái mặc. Mọi việc trong nhà đã thu dọn gọn gàng, gà vịt trong sân đã nhờ chị dâu Trương chăm sóc giúp, xong xuôi tất thảy thì cả nhà mới mang theo túi lớn túi nhỏ cùng nhau lên tàu đi Kinh Thị.Cả một đoạn đường xóc nảy, đi tàu hết hơn hai mươi giờ đồng hồ.Đến sáng sớm ngày thứ hai, tàu cuối cùng cũng dừng ở lối vào ga Kinh Thị.Bên ngoài cửa sổ, cả trời đều lạnh như băng.Các hành khách lần lượt cầm theo hành lý bước xuống tàu.Mẹ Cố nhìn ra ngoài cửa sổ, lớp tuyết bay như lông ngỗng cả đêm cuối cũng đã ngừng lại, mặt trời ló dạng, nhưng mà sau trận tuyết mới là lạnh nhất, bà vội nói với các con:“Tiểu Hoài, Thanh Thanh, bên ngoài tuyết rơi dày quá, mặc thêm áo bông cho bọn trẻ đi, kẻo đông cứng hết bây giờ.Lâm Vãn Thanh nghe lời, bọc hai đứa nhỏ thành những quả bóng mập mạp, vô cùng ấm áp.Cố Hoài An mặc thêm áo khoác cho ba đứa lớn, Cố Trạch chín tuổi, trông chững chạc lại nhã nhặn, rất ra dáng của bậc anh lớn.Cậu nhóc tự mặc áo khoác lên, đi vào chân đôi ủng bông nhỏ sau đó giúp hai đứa em trai mặc quần áo vào.Cố Tiểu Nhị mặc vào một cái áo bông, cúc áo còn chưa đóng chặt, cái đầu trọc nhỏ cũng không đội mũ, chiếc khăn quàng cổ cũng bị buông lỏng, định lao ra bên ngoài.“Kinh Thị, ta tới đây! Ha ha!” Tiếng ha ha của đứa trẻ còn ở trong cổ họng, cổ áo cậu đã bị một đôi bàn tay to nắm lấy.“Chú?”Cố Tiểu Nhị đá chân ở giữa không trung, vội vàng la lên: “Con muốn đi ra ngoài.“Trước tiên mặc quần áo cho cẩn thận đã.Cố Hoài An cài cúc áo cho cậu bé, đội mũ len lên, xếp lại cẩn thận khăn quàng cổ, xoa cái đầu trần của cậu bé rồi cong môi cười nói: “Bây giờ thì đi được rồi”Cố Tiểu Nhị hoan hô một tiếng, chưa kịp bước đi thì lại bị thím gọi quay lại.“Tiểu Cảnh, con chưa có thoa thuốc nẻ đâu”“Tiểu Trạch, Tiểu An, hai đứa không cười trộm nữa, lại đây thoa cùng điBa anh em đồng thanh kêu lên: “Không được”Tiểu Cố An vội vàng chạy tới, ngẩng khuôn mặt mập mạp lên, đôi mắt to tròn chớp chớp, cố ý tỏ vẻ đáng yêu:“Thím à, con là con trai, không cần thoa thuốc nẻ.“Con trai cũng cần phải thoa.Lâm Vãn Thanh giả vờ nghiêm túc, lấy một chút thuốc ở trong lòng bàn tay, thoa lên mặt của Tiểu Cố An.Bên ngoài trời rất lạnh, da mấy đứa trẻ trong nhà còn non mềm, nếu không thoa thuốc nẻ lên, trên mặt bị nứt nẻ thì sẽ không tốt.