“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,…

Chương 121: Chương 121

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… “Đồng chí, chiếc xe này trong vòng bảy ngày nếu có vấn đề gì về chất lượng có thể đem đến đổi lại, về nhà nhớ đi xe thường xuyên, nếu không cũng dễ bị hỏng” nhân viên bán hàng còn dặn dò thêm vài câu.“Được, tôi biết rồi, cảm ơn chị,” Vương Tiểu Thanh đẩy xe đạp ra khỏi cửa hàng.Cô thử leo lên xe, chiều cao vừa vặn với cô, may mà hôm nay không mặc váy, nếu không lúc đạp xe sẽ rất bất tiện.Vương Tiểu Thanh đạp xe đến cửa hàng thực phẩm mua thịt, mua năm cân thịt ba chỉ, hai cân rưỡi thịt nạc, năm cân sườn, năm cái móng giò.Cô còn nhờ người bán thịt chặt nhỏ sườn và móng giò ra, nếu không về nhà tự chặt rất khó.Một túi lưới đầy thịt, quầy hàng sạch trơn vì Vương Tiểu Thanh đã mua hết.Vương Tiểu Thanh đưa tay vào túi, đưa thịt vào không gian, chỉ để lại hai cái móng giò buộc vào yên sau xe đạp.Không thể để hết vào không gian. Nếu không sẽ có người thắc mắc tại sao cô chẳng mua gì mà ngày nào cũng có thịt để ăn.Cô quyết định đi chào hỏi Trương Vũ một tiếng để anh khỏi phải đợi mình.Đi đến chỗ để xe kéo, đã gần một giờ rưỡi, Trương Vũ vẫn chưa về, nhiều dân làng đã quay lại xe, Hoàng Cẩm và Chương Giang Bắc cũng ở đó.Vương Tiểu Thanh đạp xe đạp tới, gây ra một trận xôn xao.“Oa, Vương Tiểu Thanh mua xe đạp rồi.”“Là cô ấy tự mua sao? Không phải là mượn đấy chứ?”Vương Tiểu Thanh nghe được mấy lời bàn tán lập tức nảy ra một ý.“Đúng vậy, là tôi mượn của người khác đấy, mượn đi vài ngày thôi, tôi làm gì có tiền mà mua”.Cô không thể biểu hiện ra mình rất có tiền, bằng không sẽ có người đỏ mắt ghen tị, sinh sự, về sau khi ăn thịt đều phải đóng cửa lại.“Đấy, tôi đã nói rồi mà, cô ấy làm gì có nhiều tiền như vậy,” dân làng tiếp tục bàn tán.Vương Tiểu Thanh đi tới trước mặt Hoàng Cẩm.“Anh Hoàng, anh Chương, tôi đạp xe về trước, lát nữa Trương Vũ về, nhờ các anh nói với anh ấy tôi đã về trước rồi.”“Được, không vấn đề gì, cô đoán xem một lát xe kéo có đuổi kịp cô không,” Hoàng Cẩm nói đùa.“Rất có thể, tôi đi trước đây,” Vương Tiểu Thanh nghĩ xe kéo chắc chắn nhanh hơn xe đạp, nhưng cô đi trước nên khẳng định bọn họ không thể đuổi kịp cô.Vương Tiểu Thanh đội nón lá, đạp xe đạp đi trong gió, rất vui vẻ.“Sau này không cần phải dậy sớm nữa,” Vương Tiểu Thanh từng phải dậy rất sớm để kịp đi xe kéo.Hơn nữa, gần như lần nào cũng gặp Trương Vũ ở chợ đen, thật sự rất là bất tiện.Vương Tiểu Thanh càng ngày càng cảm thấy không yên lòng, nên sau này cô phải tránh gặp Trương Vũ.Đạp xe đạp nửa tiếng mới về đến nhà, về đến nhà, cô cất xe đạp vào trong không gian, sau đó vào không gian để trồng cây và hạt giống.Hôm nay cô đã bán được khá nhiều lương thực, rau và trứng, đoán chừng lần sau lại có trái cây để bán.Anh mặt sẹo nói rằng căn nhà nhỏ của anh ta đã chật cứng, hôm nay anh ta nói sắp tới sẽ thuê một nhà kho để thuận tiện cất giữ hàng hóa.Dọn dẹp không gian xong, Vương Tiểu Thanh đi tắm rửa, thay quần áo xong lên giường ngủ bù. Hôm nay cô đã dậy từ rất sớm để tiễn Lưu Hiểu Yên nên chưa ngủ đủ giấc.Mặc bộ quần áo cũ đi ngủ thật không thoải mái, lần sau lên thị trấn cô phải mua bộ đồ ngủ mới.Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Tiểu Thanh chìm vào giấc ngủ.Vương Mộng Mộng xách túi lớn túi nhỏ về phòng ngủ, thấy Trương Hồng Châu vẫn như cũ nằm trên giường, không biết là đang ngủ thật hay là đang giả vờ ngủ.Từ sau vụ việc lần trước, Vương Mộng Mộng cũng không thèm quan tâm đến cô ta nữa, các nam đồng chí cũng vậy, không ai để ý đến cô ta.Mấy ngày trước, hai nam đồng chí tổ chức họp lại với nhau, quyết định sau này sẽ luân phiên nhau nấu ăn, các nữ đồng chí cũng phải đi chặt củi, vì chỉ còn lại có bốn người.

“Đồng chí, chiếc xe này trong vòng bảy ngày nếu có vấn đề gì về chất lượng có thể đem đến đổi lại, về nhà nhớ đi xe thường xuyên, nếu không cũng dễ bị hỏng” nhân viên bán hàng còn dặn dò thêm vài câu.

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn chị,” Vương Tiểu Thanh đẩy xe đạp ra khỏi cửa hàng.

Cô thử leo lên xe, chiều cao vừa vặn với cô, may mà hôm nay không mặc váy, nếu không lúc đạp xe sẽ rất bất tiện.

Vương Tiểu Thanh đạp xe đến cửa hàng thực phẩm mua thịt, mua năm cân thịt ba chỉ, hai cân rưỡi thịt nạc, năm cân sườn, năm cái móng giò.

Cô còn nhờ người bán thịt chặt nhỏ sườn và móng giò ra, nếu không về nhà tự chặt rất khó.

Một túi lưới đầy thịt, quầy hàng sạch trơn vì Vương Tiểu Thanh đã mua hết.

Vương Tiểu Thanh đưa tay vào túi, đưa thịt vào không gian, chỉ để lại hai cái móng giò buộc vào yên sau xe đạp.

Không thể để hết vào không gian. Nếu không sẽ có người thắc mắc tại sao cô chẳng mua gì mà ngày nào cũng có thịt để ăn.

Cô quyết định đi chào hỏi Trương Vũ một tiếng để anh khỏi phải đợi mình.

Đi đến chỗ để xe kéo, đã gần một giờ rưỡi, Trương Vũ vẫn chưa về, nhiều dân làng đã quay lại xe, Hoàng Cẩm và Chương Giang Bắc cũng ở đó.

Vương Tiểu Thanh đạp xe đạp tới, gây ra một trận xôn xao.

“Oa, Vương Tiểu Thanh mua xe đạp rồi.”

“Là cô ấy tự mua sao? Không phải là mượn đấy chứ?”

Vương Tiểu Thanh nghe được mấy lời bàn tán lập tức nảy ra một ý.

“Đúng vậy, là tôi mượn của người khác đấy, mượn đi vài ngày thôi, tôi làm gì có tiền mà mua”.

Cô không thể biểu hiện ra mình rất có tiền, bằng không sẽ có người đỏ mắt ghen tị, sinh sự, về sau khi ăn thịt đều phải đóng cửa lại.

“Đấy, tôi đã nói rồi mà, cô ấy làm gì có nhiều tiền như vậy,” dân làng tiếp tục bàn tán.

Vương Tiểu Thanh đi tới trước mặt Hoàng Cẩm.

“Anh Hoàng, anh Chương, tôi đạp xe về trước, lát nữa Trương Vũ về, nhờ các anh nói với anh ấy tôi đã về trước rồi.”

“Được, không vấn đề gì, cô đoán xem một lát xe kéo có đuổi kịp cô không,” Hoàng Cẩm nói đùa.

“Rất có thể, tôi đi trước đây,” Vương Tiểu Thanh nghĩ xe kéo chắc chắn nhanh hơn xe đạp, nhưng cô đi trước nên khẳng định bọn họ không thể đuổi kịp cô.

Vương Tiểu Thanh đội nón lá, đạp xe đạp đi trong gió, rất vui vẻ.

“Sau này không cần phải dậy sớm nữa,” Vương Tiểu Thanh từng phải dậy rất sớm để kịp đi xe kéo.

Hơn nữa, gần như lần nào cũng gặp Trương Vũ ở chợ đen, thật sự rất là bất tiện.

Vương Tiểu Thanh càng ngày càng cảm thấy không yên lòng, nên sau này cô phải tránh gặp Trương Vũ.

Đạp xe đạp nửa tiếng mới về đến nhà, về đến nhà, cô cất xe đạp vào trong không gian, sau đó vào không gian để trồng cây và hạt giống.

Hôm nay cô đã bán được khá nhiều lương thực, rau và trứng, đoán chừng lần sau lại có trái cây để bán.

Anh mặt sẹo nói rằng căn nhà nhỏ của anh ta đã chật cứng, hôm nay anh ta nói sắp tới sẽ thuê một nhà kho để thuận tiện cất giữ hàng hóa.

Dọn dẹp không gian xong, Vương Tiểu Thanh đi tắm rửa, thay quần áo xong lên giường ngủ bù. Hôm nay cô đã dậy từ rất sớm để tiễn Lưu Hiểu Yên nên chưa ngủ đủ giấc.

Mặc bộ quần áo cũ đi ngủ thật không thoải mái, lần sau lên thị trấn cô phải mua bộ đồ ngủ mới.

Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Tiểu Thanh chìm vào giấc ngủ.

Vương Mộng Mộng xách túi lớn túi nhỏ về phòng ngủ, thấy Trương Hồng Châu vẫn như cũ nằm trên giường, không biết là đang ngủ thật hay là đang giả vờ ngủ.

Từ sau vụ việc lần trước, Vương Mộng Mộng cũng không thèm quan tâm đến cô ta nữa, các nam đồng chí cũng vậy, không ai để ý đến cô ta.

Mấy ngày trước, hai nam đồng chí tổ chức họp lại với nhau, quyết định sau này sẽ luân phiên nhau nấu ăn, các nữ đồng chí cũng phải đi chặt củi, vì chỉ còn lại có bốn người.

Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông ChiềuTác giả: Trà Trà Ái Thượng ThưTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không“Ưm~” Vương Tiểu Thanh cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác đầu óc mơ hồ không tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, về phần đồ dùng trong phòng thì chỉ có một cái bàn, một cái rương gỗ và một cái giường mà cô đang nằm lên. “Mình đang ở đâu thế này, không phải đang ở nhà ngủ trưa sao” Vương Tiểu Thanh đỡ trán. Lúc này đây bỗng có một phần ký ức tràn vào trong đầu, mình thật sự xuyên qua rồi, hơn nữa số phận của nguyên chủ lại còn rất bi thảm. Nguyên chủ cũng tên là Vương Tiểu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Khi cô năm tuổi, mẹ ruột qua đời, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau. Những ngày đầu vẫn còn tốt đẹp, người cha cũng coi như khá quan tâm tới cô. Nhưng ba năm trước cha cô là Vương Đại Nghĩa vẫn là không chịu nổi tuổi trung niên tịch mịch, khi Vương Tiểu Thanh mười lăm tuổi, ông cưới mẹ kế là Lưu Thải Hồng. Lưu Thải Hồng khi cưới còn mang theo một cô con gái, con gái Lưu Thái Hồng lớn hơn Vương Tiểu Thanh một tháng,… “Đồng chí, chiếc xe này trong vòng bảy ngày nếu có vấn đề gì về chất lượng có thể đem đến đổi lại, về nhà nhớ đi xe thường xuyên, nếu không cũng dễ bị hỏng” nhân viên bán hàng còn dặn dò thêm vài câu.“Được, tôi biết rồi, cảm ơn chị,” Vương Tiểu Thanh đẩy xe đạp ra khỏi cửa hàng.Cô thử leo lên xe, chiều cao vừa vặn với cô, may mà hôm nay không mặc váy, nếu không lúc đạp xe sẽ rất bất tiện.Vương Tiểu Thanh đạp xe đến cửa hàng thực phẩm mua thịt, mua năm cân thịt ba chỉ, hai cân rưỡi thịt nạc, năm cân sườn, năm cái móng giò.Cô còn nhờ người bán thịt chặt nhỏ sườn và móng giò ra, nếu không về nhà tự chặt rất khó.Một túi lưới đầy thịt, quầy hàng sạch trơn vì Vương Tiểu Thanh đã mua hết.Vương Tiểu Thanh đưa tay vào túi, đưa thịt vào không gian, chỉ để lại hai cái móng giò buộc vào yên sau xe đạp.Không thể để hết vào không gian. Nếu không sẽ có người thắc mắc tại sao cô chẳng mua gì mà ngày nào cũng có thịt để ăn.Cô quyết định đi chào hỏi Trương Vũ một tiếng để anh khỏi phải đợi mình.Đi đến chỗ để xe kéo, đã gần một giờ rưỡi, Trương Vũ vẫn chưa về, nhiều dân làng đã quay lại xe, Hoàng Cẩm và Chương Giang Bắc cũng ở đó.Vương Tiểu Thanh đạp xe đạp tới, gây ra một trận xôn xao.“Oa, Vương Tiểu Thanh mua xe đạp rồi.”“Là cô ấy tự mua sao? Không phải là mượn đấy chứ?”Vương Tiểu Thanh nghe được mấy lời bàn tán lập tức nảy ra một ý.“Đúng vậy, là tôi mượn của người khác đấy, mượn đi vài ngày thôi, tôi làm gì có tiền mà mua”.Cô không thể biểu hiện ra mình rất có tiền, bằng không sẽ có người đỏ mắt ghen tị, sinh sự, về sau khi ăn thịt đều phải đóng cửa lại.“Đấy, tôi đã nói rồi mà, cô ấy làm gì có nhiều tiền như vậy,” dân làng tiếp tục bàn tán.Vương Tiểu Thanh đi tới trước mặt Hoàng Cẩm.“Anh Hoàng, anh Chương, tôi đạp xe về trước, lát nữa Trương Vũ về, nhờ các anh nói với anh ấy tôi đã về trước rồi.”“Được, không vấn đề gì, cô đoán xem một lát xe kéo có đuổi kịp cô không,” Hoàng Cẩm nói đùa.“Rất có thể, tôi đi trước đây,” Vương Tiểu Thanh nghĩ xe kéo chắc chắn nhanh hơn xe đạp, nhưng cô đi trước nên khẳng định bọn họ không thể đuổi kịp cô.Vương Tiểu Thanh đội nón lá, đạp xe đạp đi trong gió, rất vui vẻ.“Sau này không cần phải dậy sớm nữa,” Vương Tiểu Thanh từng phải dậy rất sớm để kịp đi xe kéo.Hơn nữa, gần như lần nào cũng gặp Trương Vũ ở chợ đen, thật sự rất là bất tiện.Vương Tiểu Thanh càng ngày càng cảm thấy không yên lòng, nên sau này cô phải tránh gặp Trương Vũ.Đạp xe đạp nửa tiếng mới về đến nhà, về đến nhà, cô cất xe đạp vào trong không gian, sau đó vào không gian để trồng cây và hạt giống.Hôm nay cô đã bán được khá nhiều lương thực, rau và trứng, đoán chừng lần sau lại có trái cây để bán.Anh mặt sẹo nói rằng căn nhà nhỏ của anh ta đã chật cứng, hôm nay anh ta nói sắp tới sẽ thuê một nhà kho để thuận tiện cất giữ hàng hóa.Dọn dẹp không gian xong, Vương Tiểu Thanh đi tắm rửa, thay quần áo xong lên giường ngủ bù. Hôm nay cô đã dậy từ rất sớm để tiễn Lưu Hiểu Yên nên chưa ngủ đủ giấc.Mặc bộ quần áo cũ đi ngủ thật không thoải mái, lần sau lên thị trấn cô phải mua bộ đồ ngủ mới.Nghĩ đi nghĩ lại, Vương Tiểu Thanh chìm vào giấc ngủ.Vương Mộng Mộng xách túi lớn túi nhỏ về phòng ngủ, thấy Trương Hồng Châu vẫn như cũ nằm trên giường, không biết là đang ngủ thật hay là đang giả vờ ngủ.Từ sau vụ việc lần trước, Vương Mộng Mộng cũng không thèm quan tâm đến cô ta nữa, các nam đồng chí cũng vậy, không ai để ý đến cô ta.Mấy ngày trước, hai nam đồng chí tổ chức họp lại với nhau, quyết định sau này sẽ luân phiên nhau nấu ăn, các nữ đồng chí cũng phải đi chặt củi, vì chỉ còn lại có bốn người.

Chương 121: Chương 121