Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…
Chương 553: Chương 553
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Giờ biết Việt Quốc đã mất, không chỉ vậy, chuyện nhầm lẫn huyết mạch hoàng gia cũng đã bị bóp méo, cho dù sau này có người nghi ngờ cũng không sợ nên lại muốn hưởng tôn vinh của thái hậu sao?Bảo sao bà ta thắp hương niệm kinh mà Phật tổ không nhận.Nghĩ thông suốt, Cảnh Huy Đế cứng rắn như sắt, lấy thái độ như đối xử với thần tử: "Không phải còn có Trịnh phi và An tần cùng quản lý sao, mẫu hậu chuyên tâm lễ Phật, không cần mẫu hậu bận tâm."Thái hậu dường như đã sớm đoán được ông ta sẽ nói như vậy: "Được, hậu cung ai gia có thể không quản, còn một chuyện nữa về nha đầu Du Ninh kia."Đáy mắt Cảnh Huy Đế ánh lên vẻ lạnh lẽo, quản lý hậu cung là giả, đây mới là mục đích thái hậu vội vàng đến gặp ông ta."Một công chúa vốn đã có thực ấp vượt quá mức, lại còn ban thêm năm thành, nếu nàng ta có ý thì có thể tự lập làm vua, huống chi còn có Thẩm gia một nhà bốn tướng ủng hộ, bệ hạ hồ đồ rồi!"Cảnh Huy Đế lộ vẻ lạnh nhạt và không kiên nhẫn trên mặt, thái hậu vội vàng muốn che giấu chuyện xấu của mình nên liên thủ với Việt Quốc diệt Thẩm gia, mấy huynh đệ Thẩm Vô Cữu tuy ngoài mặt không nói nhưng trong lòng không biết đang tính toán thế nào."Mẫu hậu cho rằng lần này trở về từ Việt Quốc, bốn huynh đệ Thẩm gia không biết gì sao? Nếu trẫm là mẫu hậu thì nên ở lại Vĩnh Thọ Cung tiếp tục lễ Phật."Cuối cùng sắc mặt thái hậu cũng thay đổi, trở nên có chút hoảng loạn: "Thẩm gia sao có thể biết được? Vậy ngươi còn chờ gì mà không diệt khẩu bọn họ? Trên đời này chỉ có người c.h.ế.t mới có thể giữ được bí mật! Thẩm Nhị và Thẩm Tam ở Việt Quốc nhiều năm, cứ luận tội phản quốc tịch biên tài sản diệt môn là được."Cảnh Huy Đế biết ngay ý nghĩ *****ên của bà ta sẽ là như vậy, giống như lúc trước khi biết Thẩm Nhị điều tra đến Việt Quốc, bà ta hoảng sợ chỉ muốn diệt khẩu.Cảnh Huy Đế không nhịn được hỏi: "Mẫu hậu không thấy hổ thẹn với Thẩm gia, hổ thẹn với tiên đế sao?"Lúc này thái hậu chỉ nghĩ đến cách diệt khẩu Thẩm gia, bà ta cười lạnh: "Hổ thẹn? Nếu ai gia không làm như vậy, hai mẹ con chúng ta có ngày hôm nay không? Chỉ cần trở thành thiên tử, có thể khiến thiên hạ câm miệng, ai gia không nhớ đã từng dạy ngươi làm đế vương có thể mềm lòng.""Mẫu hậu không dạy trẫm, mẫu hậu chỉ nói với trẫm mẫu hậu đã vất vả thế nào, hôm nay lại bị ai bắt nạt, luôn nói nếu không vì trẫm thì mẫu hậu đã không chịu nổi. Từ khi trẫm hiểu chuyện, những lời nghe được nhiều nhất chính là những lời này, giờ trẫm đã hiểu, đó chỉ là để trẫm đi hận, đi tranh, đi cướp một vùng trời cho mẫu thân đã chịu nhiều đau khổ."Dưới ánh mắt bức bách của Cảnh Huy Đế, thái hậu không khỏi né tránh: "Nếu không có ai gia như vậy, làm sao có thể k1ch thích ngươi đi tranh, sự thật chứng minh, lương khổ dụng tâm của ai gia không uổng phí."Cảnh Huy Đế thoáng thấy một tia chán ghét trong lòng: "Không uổng phí, nhưng từ đó trẫm phải mang tiếng cướp ngôi, mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc, trẫm luôn thấy ánh mắt của tiên đế trước khi băng hà.""Chỉ cần có thể trở thành thiên tử, xuất thân là gì chẳng phải do ngươi quyết định sao! Trong lịch sử có ít người mưu phản đoạt ngôi sao?"Thái hậu hận sắt không thành thép, nghi ngờ năm xưa mình có phải đã dạy sai ở bước nào không, sao lại dạy ra một tính tình mềm lòng như vậy.
Giờ biết Việt Quốc đã mất, không chỉ vậy, chuyện nhầm lẫn huyết mạch hoàng gia cũng đã bị bóp méo, cho dù sau này có người nghi ngờ cũng không sợ nên lại muốn hưởng tôn vinh của thái hậu sao?
Bảo sao bà ta thắp hương niệm kinh mà Phật tổ không nhận.
Nghĩ thông suốt, Cảnh Huy Đế cứng rắn như sắt, lấy thái độ như đối xử với thần tử: "Không phải còn có Trịnh phi và An tần cùng quản lý sao, mẫu hậu chuyên tâm lễ Phật, không cần mẫu hậu bận tâm."
Thái hậu dường như đã sớm đoán được ông ta sẽ nói như vậy: "Được, hậu cung ai gia có thể không quản, còn một chuyện nữa về nha đầu Du Ninh kia."
Đáy mắt Cảnh Huy Đế ánh lên vẻ lạnh lẽo, quản lý hậu cung là giả, đây mới là mục đích thái hậu vội vàng đến gặp ông ta.
"Một công chúa vốn đã có thực ấp vượt quá mức, lại còn ban thêm năm thành, nếu nàng ta có ý thì có thể tự lập làm vua, huống chi còn có Thẩm gia một nhà bốn tướng ủng hộ, bệ hạ hồ đồ rồi!"
Cảnh Huy Đế lộ vẻ lạnh nhạt và không kiên nhẫn trên mặt, thái hậu vội vàng muốn che giấu chuyện xấu của mình nên liên thủ với Việt Quốc diệt Thẩm gia, mấy huynh đệ Thẩm Vô Cữu tuy ngoài mặt không nói nhưng trong lòng không biết đang tính toán thế nào.
"Mẫu hậu cho rằng lần này trở về từ Việt Quốc, bốn huynh đệ Thẩm gia không biết gì sao? Nếu trẫm là mẫu hậu thì nên ở lại Vĩnh Thọ Cung tiếp tục lễ Phật."
Cuối cùng sắc mặt thái hậu cũng thay đổi, trở nên có chút hoảng loạn: "Thẩm gia sao có thể biết được? Vậy ngươi còn chờ gì mà không diệt khẩu bọn họ? Trên đời này chỉ có người c.h.ế.t mới có thể giữ được bí mật! Thẩm Nhị và Thẩm Tam ở Việt Quốc nhiều năm, cứ luận tội phản quốc tịch biên tài sản diệt môn là được."
Cảnh Huy Đế biết ngay ý nghĩ *****ên của bà ta sẽ là như vậy, giống như lúc trước khi biết Thẩm Nhị điều tra đến Việt Quốc, bà ta hoảng sợ chỉ muốn diệt khẩu.
Cảnh Huy Đế không nhịn được hỏi: "Mẫu hậu không thấy hổ thẹn với Thẩm gia, hổ thẹn với tiên đế sao?"
Lúc này thái hậu chỉ nghĩ đến cách diệt khẩu Thẩm gia, bà ta cười lạnh: "Hổ thẹn? Nếu ai gia không làm như vậy, hai mẹ con chúng ta có ngày hôm nay không? Chỉ cần trở thành thiên tử, có thể khiến thiên hạ câm miệng, ai gia không nhớ đã từng dạy ngươi làm đế vương có thể mềm lòng."
"Mẫu hậu không dạy trẫm, mẫu hậu chỉ nói với trẫm mẫu hậu đã vất vả thế nào, hôm nay lại bị ai bắt nạt, luôn nói nếu không vì trẫm thì mẫu hậu đã không chịu nổi. Từ khi trẫm hiểu chuyện, những lời nghe được nhiều nhất chính là những lời này, giờ trẫm đã hiểu, đó chỉ là để trẫm đi hận, đi tranh, đi cướp một vùng trời cho mẫu thân đã chịu nhiều đau khổ."
Dưới ánh mắt bức bách của Cảnh Huy Đế, thái hậu không khỏi né tránh: "Nếu không có ai gia như vậy, làm sao có thể k1ch thích ngươi đi tranh, sự thật chứng minh, lương khổ dụng tâm của ai gia không uổng phí."
Cảnh Huy Đế thoáng thấy một tia chán ghét trong lòng: "Không uổng phí, nhưng từ đó trẫm phải mang tiếng cướp ngôi, mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc, trẫm luôn thấy ánh mắt của tiên đế trước khi băng hà."
"Chỉ cần có thể trở thành thiên tử, xuất thân là gì chẳng phải do ngươi quyết định sao! Trong lịch sử có ít người mưu phản đoạt ngôi sao?"
Thái hậu hận sắt không thành thép, nghi ngờ năm xưa mình có phải đã dạy sai ở bước nào không, sao lại dạy ra một tính tình mềm lòng như vậy.
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Giờ biết Việt Quốc đã mất, không chỉ vậy, chuyện nhầm lẫn huyết mạch hoàng gia cũng đã bị bóp méo, cho dù sau này có người nghi ngờ cũng không sợ nên lại muốn hưởng tôn vinh của thái hậu sao?Bảo sao bà ta thắp hương niệm kinh mà Phật tổ không nhận.Nghĩ thông suốt, Cảnh Huy Đế cứng rắn như sắt, lấy thái độ như đối xử với thần tử: "Không phải còn có Trịnh phi và An tần cùng quản lý sao, mẫu hậu chuyên tâm lễ Phật, không cần mẫu hậu bận tâm."Thái hậu dường như đã sớm đoán được ông ta sẽ nói như vậy: "Được, hậu cung ai gia có thể không quản, còn một chuyện nữa về nha đầu Du Ninh kia."Đáy mắt Cảnh Huy Đế ánh lên vẻ lạnh lẽo, quản lý hậu cung là giả, đây mới là mục đích thái hậu vội vàng đến gặp ông ta."Một công chúa vốn đã có thực ấp vượt quá mức, lại còn ban thêm năm thành, nếu nàng ta có ý thì có thể tự lập làm vua, huống chi còn có Thẩm gia một nhà bốn tướng ủng hộ, bệ hạ hồ đồ rồi!"Cảnh Huy Đế lộ vẻ lạnh nhạt và không kiên nhẫn trên mặt, thái hậu vội vàng muốn che giấu chuyện xấu của mình nên liên thủ với Việt Quốc diệt Thẩm gia, mấy huynh đệ Thẩm Vô Cữu tuy ngoài mặt không nói nhưng trong lòng không biết đang tính toán thế nào."Mẫu hậu cho rằng lần này trở về từ Việt Quốc, bốn huynh đệ Thẩm gia không biết gì sao? Nếu trẫm là mẫu hậu thì nên ở lại Vĩnh Thọ Cung tiếp tục lễ Phật."Cuối cùng sắc mặt thái hậu cũng thay đổi, trở nên có chút hoảng loạn: "Thẩm gia sao có thể biết được? Vậy ngươi còn chờ gì mà không diệt khẩu bọn họ? Trên đời này chỉ có người c.h.ế.t mới có thể giữ được bí mật! Thẩm Nhị và Thẩm Tam ở Việt Quốc nhiều năm, cứ luận tội phản quốc tịch biên tài sản diệt môn là được."Cảnh Huy Đế biết ngay ý nghĩ *****ên của bà ta sẽ là như vậy, giống như lúc trước khi biết Thẩm Nhị điều tra đến Việt Quốc, bà ta hoảng sợ chỉ muốn diệt khẩu.Cảnh Huy Đế không nhịn được hỏi: "Mẫu hậu không thấy hổ thẹn với Thẩm gia, hổ thẹn với tiên đế sao?"Lúc này thái hậu chỉ nghĩ đến cách diệt khẩu Thẩm gia, bà ta cười lạnh: "Hổ thẹn? Nếu ai gia không làm như vậy, hai mẹ con chúng ta có ngày hôm nay không? Chỉ cần trở thành thiên tử, có thể khiến thiên hạ câm miệng, ai gia không nhớ đã từng dạy ngươi làm đế vương có thể mềm lòng.""Mẫu hậu không dạy trẫm, mẫu hậu chỉ nói với trẫm mẫu hậu đã vất vả thế nào, hôm nay lại bị ai bắt nạt, luôn nói nếu không vì trẫm thì mẫu hậu đã không chịu nổi. Từ khi trẫm hiểu chuyện, những lời nghe được nhiều nhất chính là những lời này, giờ trẫm đã hiểu, đó chỉ là để trẫm đi hận, đi tranh, đi cướp một vùng trời cho mẫu thân đã chịu nhiều đau khổ."Dưới ánh mắt bức bách của Cảnh Huy Đế, thái hậu không khỏi né tránh: "Nếu không có ai gia như vậy, làm sao có thể k1ch thích ngươi đi tranh, sự thật chứng minh, lương khổ dụng tâm của ai gia không uổng phí."Cảnh Huy Đế thoáng thấy một tia chán ghét trong lòng: "Không uổng phí, nhưng từ đó trẫm phải mang tiếng cướp ngôi, mỗi khi nửa đêm tỉnh giấc, trẫm luôn thấy ánh mắt của tiên đế trước khi băng hà.""Chỉ cần có thể trở thành thiên tử, xuất thân là gì chẳng phải do ngươi quyết định sao! Trong lịch sử có ít người mưu phản đoạt ngôi sao?"Thái hậu hận sắt không thành thép, nghi ngờ năm xưa mình có phải đã dạy sai ở bước nào không, sao lại dạy ra một tính tình mềm lòng như vậy.