Sở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất…
Chương 566: Chương 566
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Ma ma thân cận quỳ trên mặt đất run rẩy, bà ta biết nghe những lời này thì mình cũng không sống được.Cảnh Huy Đế cả người chấn động, không thể tin mẫu thân vì muốn thoát khỏi cơn ác mộng mà đẩy ông ta ra như vậy, cho dù trước đó đã lạnh lòng nhưng cũng không bằng sự thất vọng cùng cực lúc này.Ông ta nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn nữ nhân trên giường đang chìm trong ác mộng, hất tay áo quay người, ánh mắt lạnh lẽo như đao nhìn về phía ma ma trên mặt đất: "Thái hậu bị điên rồi, từ nay về sau ngươi phải hầu hạ thái hậu cho tốt, không được ra khỏi Vĩnh Thọ Cung nửa bước."Ma ma ngã gục xuống đất, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng, bệ hạ đây là muốn phong tỏa toàn bộ Vĩnh Thọ Cung, chỉ để bà ta hầu hạ thái hậu, thái hậu sống, bà ta sống, thái hậu chết, bà ta cũng không sống được, quãng đời còn lại chỉ có thể ở trong Vĩnh Thọ Cung.*Sở Du Ninh xách ba con cá vàng béo tốt đi ra khỏi hoàng cung, thấy Thẩm Vô Cữu đang đợi nàng ở cổng cung, hắn vẫn mặc quan phục vào triều, có lẽ là sau khi tan triều thì không về phủ.Nàng vội chạy tới, nóng lòng muốn khoe với hắn ba con cá vàng trong tay: "Thẩm Vô Cữu, ngươi xem, ta bắt được ba con cá béo."Cấm quân canh giữ cổng cung nghe thấy suýt nữa tưởng công chúa lại bắt được ba tên tham quan, đợi đến khi thấy nàng xách ba con cá vàng trong tay thì đều lặng lẽ dời mắt đi.Thẩm Vô Cữu cũng bước nhanh tới, nhìn nàng khoe khoang cá vàng với hắn, xem ra nỗi lo lắng của hắn là dư thừa, thái hậu đụng phải nàng thì chỉ có thái hậu chịu thiệt.Ừm, nàng chỉ bắt ba con đã là kết quả rất kiềm chế rồi.Hắn đưa tay nhận lấy, tay kia nắm tay nàng, dẫn nàng đi về phía xe ngựa: "Cá vàng ăn không ngon, nếu công chúa thích bắt cá, đợi về ta sẽ cho người đào một cái ao trong phủ chuyên nuôi những con cá ngon.""Phụ hoàng không phải đã ban cho ta phủ công chúa sao? Chính là nơi Đại hoàng tử từng ở, lúc ta đi đòi nợ đã xem qua, trong đó có rất nhiều ao, nếu muốn nuôi cá có thể nuôi ở đó.""Công bộ đã bắt tay vào sửa sang, công chúa không định vào ở phủ công chúa sao?""Ở phủ tướng quân cũng tốt, náo nhiệt. Phủ công chúa cứ để nuôi cá trồng rau là được, để không cũng là để không."Thẩm Vô Cữu cười cưng chiều: "Sau này công chúa muốn ở đâu, ta đều ở cùng công chúa."Sở Du Ninh được dỗ dành vui vẻ, nắm tay Thẩm Vô Cữu lắc lắc, nhỏ giọng khoe công với hắn: "Thẩm Vô Cữu, ta thay Thẩm gia chúng ta báo thù rồi. Thẩm gia chúng ta không thể chịu tội oan uổng, tội đồ chính là thái hậu, vậy thì để bà ta ở trong ác mộng chuộc tội đi."Thẩm Vô Cữu biết bọn họ có oán thái hậu đến mấy cũng không thể làm gì, huống hồ bệ hạ đã tuyên bố sau này thái hậu chỉ có thể ở trong Vĩnh Thọ Cung lễ Phật.Chỉ là không ngờ thái hậu không cam lòng, nhất định phải tìm công chúa vào cung lập uy, quả thực là ứng với câu tự làm bậy không thể sống."Ninh Ninh, thật sợ cả đời này cũng không đủ để ta yêu nàng." Hắn đưa tay nàng lên miệng hôn.Sở Du Ninh rụt tay lại: "Tay ta vừa mới bắt cá."Thẩm Vô Cữu: "Ta không chê."Hai người nắm tay nhau, đón gió đi ra khỏi hoàng cung. ...Sau đó trong cung truyền ra tin tức, thái hậu triệu Du Ninh công chúa vào cung là muốn gặp mấy đứa cháu gái, để tỏ lòng từ ái còn ban hôn cho Tứ công chúa và mưu sĩ Khương Trần bên cạnh Du Ninh công chúa, lại ban cho Nhị công chúa một hoàng trang để dưỡng bệnh, còn ban cho Du Ninh công chúa ba con cá vàng được tẩm hương Phật.
Ma ma thân cận quỳ trên mặt đất run rẩy, bà ta biết nghe những lời này thì mình cũng không sống được.
Cảnh Huy Đế cả người chấn động, không thể tin mẫu thân vì muốn thoát khỏi cơn ác mộng mà đẩy ông ta ra như vậy, cho dù trước đó đã lạnh lòng nhưng cũng không bằng sự thất vọng cùng cực lúc này.
Ông ta nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn nữ nhân trên giường đang chìm trong ác mộng, hất tay áo quay người, ánh mắt lạnh lẽo như đao nhìn về phía ma ma trên mặt đất: "Thái hậu bị điên rồi, từ nay về sau ngươi phải hầu hạ thái hậu cho tốt, không được ra khỏi Vĩnh Thọ Cung nửa bước."
Ma ma ngã gục xuống đất, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng, bệ hạ đây là muốn phong tỏa toàn bộ Vĩnh Thọ Cung, chỉ để bà ta hầu hạ thái hậu, thái hậu sống, bà ta sống, thái hậu chết, bà ta cũng không sống được, quãng đời còn lại chỉ có thể ở trong Vĩnh Thọ Cung.
*
Sở Du Ninh xách ba con cá vàng béo tốt đi ra khỏi hoàng cung, thấy Thẩm Vô Cữu đang đợi nàng ở cổng cung, hắn vẫn mặc quan phục vào triều, có lẽ là sau khi tan triều thì không về phủ.
Nàng vội chạy tới, nóng lòng muốn khoe với hắn ba con cá vàng trong tay: "Thẩm Vô Cữu, ngươi xem, ta bắt được ba con cá béo."
Cấm quân canh giữ cổng cung nghe thấy suýt nữa tưởng công chúa lại bắt được ba tên tham quan, đợi đến khi thấy nàng xách ba con cá vàng trong tay thì đều lặng lẽ dời mắt đi.
Thẩm Vô Cữu cũng bước nhanh tới, nhìn nàng khoe khoang cá vàng với hắn, xem ra nỗi lo lắng của hắn là dư thừa, thái hậu đụng phải nàng thì chỉ có thái hậu chịu thiệt.
Ừm, nàng chỉ bắt ba con đã là kết quả rất kiềm chế rồi.
Hắn đưa tay nhận lấy, tay kia nắm tay nàng, dẫn nàng đi về phía xe ngựa: "Cá vàng ăn không ngon, nếu công chúa thích bắt cá, đợi về ta sẽ cho người đào một cái ao trong phủ chuyên nuôi những con cá ngon."
"Phụ hoàng không phải đã ban cho ta phủ công chúa sao? Chính là nơi Đại hoàng tử từng ở, lúc ta đi đòi nợ đã xem qua, trong đó có rất nhiều ao, nếu muốn nuôi cá có thể nuôi ở đó."
"Công bộ đã bắt tay vào sửa sang, công chúa không định vào ở phủ công chúa sao?"
"Ở phủ tướng quân cũng tốt, náo nhiệt. Phủ công chúa cứ để nuôi cá trồng rau là được, để không cũng là để không."
Thẩm Vô Cữu cười cưng chiều: "Sau này công chúa muốn ở đâu, ta đều ở cùng công chúa."
Sở Du Ninh được dỗ dành vui vẻ, nắm tay Thẩm Vô Cữu lắc lắc, nhỏ giọng khoe công với hắn: "Thẩm Vô Cữu, ta thay Thẩm gia chúng ta báo thù rồi. Thẩm gia chúng ta không thể chịu tội oan uổng, tội đồ chính là thái hậu, vậy thì để bà ta ở trong ác mộng chuộc tội đi."
Thẩm Vô Cữu biết bọn họ có oán thái hậu đến mấy cũng không thể làm gì, huống hồ bệ hạ đã tuyên bố sau này thái hậu chỉ có thể ở trong Vĩnh Thọ Cung lễ Phật.
Chỉ là không ngờ thái hậu không cam lòng, nhất định phải tìm công chúa vào cung lập uy, quả thực là ứng với câu tự làm bậy không thể sống.
"Ninh Ninh, thật sợ cả đời này cũng không đủ để ta yêu nàng." Hắn đưa tay nàng lên miệng hôn.
Sở Du Ninh rụt tay lại: "Tay ta vừa mới bắt cá."
Thẩm Vô Cữu: "Ta không chê."
Hai người nắm tay nhau, đón gió đi ra khỏi hoàng cung. ...
Sau đó trong cung truyền ra tin tức, thái hậu triệu Du Ninh công chúa vào cung là muốn gặp mấy đứa cháu gái, để tỏ lòng từ ái còn ban hôn cho Tứ công chúa và mưu sĩ Khương Trần bên cạnh Du Ninh công chúa, lại ban cho Nhị công chúa một hoàng trang để dưỡng bệnh, còn ban cho Du Ninh công chúa ba con cá vàng được tẩm hương Phật.
Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?Tác giả: Thiền MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngSở Du Ninh vừa mở mắt đã cảm thấy cổ bị siết chặt không thở được. Nàng bị treo cổ! Chẳng lẽ nàng và con tang thi cấp mười kia đồng quy vu tận là ảo cảnh do tang thi dùng tinh thần lực tạo ra? Nhân cơ hội treo cổ nàng mới là thật? Sở Du Ninh lập tức ngưng tụ tinh thần đao để chém đứt lụa trắng, lụa trắng đứt đoạn, nàng cũng vì tinh thần lực cạn kiệt mà ngất đi, đồng thời, ký ức kiếp trước kiếp này của một nữ tử tràn vào đầu nàng. "Mau gọi người đến! Công chúa treo cổ rồi!" ! Một canh giờ sau, Sở Du Ninh vừa gặm đùi gà, vừa ngắm nghía ngọc bội trên tay. Ngọc bội là vật nguyên chủ đeo trên người, hình quạt, điêu khắc tinh xảo bằng ngọc bích Hòa Điền, là thứ nàng phát hiện trên người nguyên chủ sau khi xuyên không đến đây. Nhìn thấy ngọc bội này, Sở Du Ninh đại khái hiểu được tại sao mình lại xuyên không. Nàng là đứa trẻ sinh ra sau mạt thế, được đội Bá Vương Hoa nhặt về nuôi lớn, lúc đó ngay cả người lớn cũng khó sống huống chi là trẻ con, đội Bá Vương Hoa được gọi là Bá Vương Hoa vì tất… Ma ma thân cận quỳ trên mặt đất run rẩy, bà ta biết nghe những lời này thì mình cũng không sống được.Cảnh Huy Đế cả người chấn động, không thể tin mẫu thân vì muốn thoát khỏi cơn ác mộng mà đẩy ông ta ra như vậy, cho dù trước đó đã lạnh lòng nhưng cũng không bằng sự thất vọng cùng cực lúc này.Ông ta nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn nữ nhân trên giường đang chìm trong ác mộng, hất tay áo quay người, ánh mắt lạnh lẽo như đao nhìn về phía ma ma trên mặt đất: "Thái hậu bị điên rồi, từ nay về sau ngươi phải hầu hạ thái hậu cho tốt, không được ra khỏi Vĩnh Thọ Cung nửa bước."Ma ma ngã gục xuống đất, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng, bệ hạ đây là muốn phong tỏa toàn bộ Vĩnh Thọ Cung, chỉ để bà ta hầu hạ thái hậu, thái hậu sống, bà ta sống, thái hậu chết, bà ta cũng không sống được, quãng đời còn lại chỉ có thể ở trong Vĩnh Thọ Cung.*Sở Du Ninh xách ba con cá vàng béo tốt đi ra khỏi hoàng cung, thấy Thẩm Vô Cữu đang đợi nàng ở cổng cung, hắn vẫn mặc quan phục vào triều, có lẽ là sau khi tan triều thì không về phủ.Nàng vội chạy tới, nóng lòng muốn khoe với hắn ba con cá vàng trong tay: "Thẩm Vô Cữu, ngươi xem, ta bắt được ba con cá béo."Cấm quân canh giữ cổng cung nghe thấy suýt nữa tưởng công chúa lại bắt được ba tên tham quan, đợi đến khi thấy nàng xách ba con cá vàng trong tay thì đều lặng lẽ dời mắt đi.Thẩm Vô Cữu cũng bước nhanh tới, nhìn nàng khoe khoang cá vàng với hắn, xem ra nỗi lo lắng của hắn là dư thừa, thái hậu đụng phải nàng thì chỉ có thái hậu chịu thiệt.Ừm, nàng chỉ bắt ba con đã là kết quả rất kiềm chế rồi.Hắn đưa tay nhận lấy, tay kia nắm tay nàng, dẫn nàng đi về phía xe ngựa: "Cá vàng ăn không ngon, nếu công chúa thích bắt cá, đợi về ta sẽ cho người đào một cái ao trong phủ chuyên nuôi những con cá ngon.""Phụ hoàng không phải đã ban cho ta phủ công chúa sao? Chính là nơi Đại hoàng tử từng ở, lúc ta đi đòi nợ đã xem qua, trong đó có rất nhiều ao, nếu muốn nuôi cá có thể nuôi ở đó.""Công bộ đã bắt tay vào sửa sang, công chúa không định vào ở phủ công chúa sao?""Ở phủ tướng quân cũng tốt, náo nhiệt. Phủ công chúa cứ để nuôi cá trồng rau là được, để không cũng là để không."Thẩm Vô Cữu cười cưng chiều: "Sau này công chúa muốn ở đâu, ta đều ở cùng công chúa."Sở Du Ninh được dỗ dành vui vẻ, nắm tay Thẩm Vô Cữu lắc lắc, nhỏ giọng khoe công với hắn: "Thẩm Vô Cữu, ta thay Thẩm gia chúng ta báo thù rồi. Thẩm gia chúng ta không thể chịu tội oan uổng, tội đồ chính là thái hậu, vậy thì để bà ta ở trong ác mộng chuộc tội đi."Thẩm Vô Cữu biết bọn họ có oán thái hậu đến mấy cũng không thể làm gì, huống hồ bệ hạ đã tuyên bố sau này thái hậu chỉ có thể ở trong Vĩnh Thọ Cung lễ Phật.Chỉ là không ngờ thái hậu không cam lòng, nhất định phải tìm công chúa vào cung lập uy, quả thực là ứng với câu tự làm bậy không thể sống."Ninh Ninh, thật sợ cả đời này cũng không đủ để ta yêu nàng." Hắn đưa tay nàng lên miệng hôn.Sở Du Ninh rụt tay lại: "Tay ta vừa mới bắt cá."Thẩm Vô Cữu: "Ta không chê."Hai người nắm tay nhau, đón gió đi ra khỏi hoàng cung. ...Sau đó trong cung truyền ra tin tức, thái hậu triệu Du Ninh công chúa vào cung là muốn gặp mấy đứa cháu gái, để tỏ lòng từ ái còn ban hôn cho Tứ công chúa và mưu sĩ Khương Trần bên cạnh Du Ninh công chúa, lại ban cho Nhị công chúa một hoàng trang để dưỡng bệnh, còn ban cho Du Ninh công chúa ba con cá vàng được tẩm hương Phật.