Ngay khi Mộc Dương vùng vẫy thoát ra khỏi bóng tối vô biên, cô lại bị những lời chửi rủa sắc bén bên tai làm cho sợ hãi. Điều này thực sự rất tệ. Giọng nói sắc bén, nội dung khó nghe đến Mộc không thể nào nuốt nổi. Cái gì mà con đ.i.ế.m, thứ kém cỏi, không biết xấu hổ, lần lượt như nước sông Hoàng Hà, chảy không ngừng vào tai cô. Mộc Dương không khỏi lẩm bẩm trong lòng, mắng lâu như vậy, không cảm thấy khó thở sao? Mộc Dương vừa cố gắng nhớ lại thì lại nghe đối phương chửi bới: “Mộc Dương, tao nói cho mày biết, nếu mày còn tiếp tục nằm giả c.h.ế.t không dậy nổi đi làm thì hôm nay ra khỏi nhà đi!" Mộc Dương bỗng nhiên mở mắt. Khi Mộc Dương mở mắt như vậy, bà ta liền giật mình. Sau đó là một loạt lời chửi bới: "Con khốn vô liêm sỉ này, mở mắt to như vậy dọa ai vậy?" Mộc Dương có chút bối rối trong giây lát. Cô chưa bao giờ phải chịu sự bất công như vậy kể từ khi còn nhỏ. Dù lúc đầu cô bị coi như một con rối nhưng luôn sống một cuộc sống thoải mái, cơm ăn áo mặc ngon lành, không ai dám…
Chương 33
Xuyên Về Thập Niên 80, Thôn Nữ Cật Lực Làm Giàu Đổi ĐờiTác giả: Mặc PhiTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgay khi Mộc Dương vùng vẫy thoát ra khỏi bóng tối vô biên, cô lại bị những lời chửi rủa sắc bén bên tai làm cho sợ hãi. Điều này thực sự rất tệ. Giọng nói sắc bén, nội dung khó nghe đến Mộc không thể nào nuốt nổi. Cái gì mà con đ.i.ế.m, thứ kém cỏi, không biết xấu hổ, lần lượt như nước sông Hoàng Hà, chảy không ngừng vào tai cô. Mộc Dương không khỏi lẩm bẩm trong lòng, mắng lâu như vậy, không cảm thấy khó thở sao? Mộc Dương vừa cố gắng nhớ lại thì lại nghe đối phương chửi bới: “Mộc Dương, tao nói cho mày biết, nếu mày còn tiếp tục nằm giả c.h.ế.t không dậy nổi đi làm thì hôm nay ra khỏi nhà đi!" Mộc Dương bỗng nhiên mở mắt. Khi Mộc Dương mở mắt như vậy, bà ta liền giật mình. Sau đó là một loạt lời chửi bới: "Con khốn vô liêm sỉ này, mở mắt to như vậy dọa ai vậy?" Mộc Dương có chút bối rối trong giây lát. Cô chưa bao giờ phải chịu sự bất công như vậy kể từ khi còn nhỏ. Dù lúc đầu cô bị coi như một con rối nhưng luôn sống một cuộc sống thoải mái, cơm ăn áo mặc ngon lành, không ai dám… Rõ ràng vẫn còn là một thằng nhóc choai choai mà cách nói chuyện nhanh nhẹn tháo vát cứ như là người quyền thế danh vọng vậy. Vẻ mặt cẩn trọng, lời đã nói ra chắc chắn sẽ làm.Mộc Dương nhìn mà không nhịn được cười thầm trong lòng. Nhưng mà cô cũng không dám cười lời nói của Lôi Hướng Dương.Nói thật, kiểu người như Lôi Hướng Dương chỉ cần tương lai có cơ hội nhất định có thể sống tốt. Hơn nữa Mộc Dương cảm thấy có lẽ mình đã tìm được người bạn cùng làm ăn buôn bán thích hợp nhất rồi.Loại chuyện như buôn bán này, muốn một mình gánh việc gần như là điều không thể. Chỉ có thể xem xem ai cầm được bao nhiêu phần trăm cổ phần mới có quyền quyết định.Hơn nữa, bây giờ bản thân tay nhỏ chân nhỏ được mấy cân mấy lạng, chính Mộc Dương cũng rõ.Chuyện này coi như đã bàn xong, Mộc Dương nói lưu loát gãy gọn: “Tôi còn phải đi cắt ngải cứu nữa. Trưa mai ăn cơm xong tôi sẽ sang nhà cậu giúp em gái cậu gội đầu.”Lôi Hướng Dương lại nghiêm túc lặp lại lời hứa của mình. Mộc Dương bèn quay đầu cười: “Giao cho cậu tôi cũng yên tâm.”Nói xong câu này, Mộc Dương đeo sọt lên, mau chân đi cắt rau ngải cứu. Dĩ nhiên là cô không biết những lời này đã ảnh hưởng như thế nào đến Lôi Hướng Dương.Lôi Hướng Dương vì câu nói ấy mà đứng lặng tại chỗ một hồi lâu.Đối với anh mà nói, Mộc Dương là người đầu tiên nói vậy với anh, cho anh động lực vô cùng to lớn.Đối với Mộc Dương thì quả thật cô rất tin tưởng Lôi Hướng Dương. Tuy rằng tuổi anh không lớn nhưng tính cách rất đáng tin. Có lẽ là đứa trẻ nhà nghèo nên sớm biết lo liệu việc nhà. Dù thế nào cũng không thấy giống cậu trai trẻ ở cái tuổi 15.Bởi vì có lời hứa của Lôi Hướng Dương cho nên Mộc Dương cũng tạm thời thả lỏng chuyện này.Mộc Dương ra bờ ruộng cắt rau, cắt đủ một sọt rồi vác về nhà.Nhà họ Mộc lúc này đang yên tĩnh đến lạ. Lúc Mộc Dương về nhà, hai anh em Mộc Trung Quốc đã về rồi. Cả nhà mỗi người lo làm việc của mình.Tối đến lúc ăn cơm, mọi người cũng không nói nhiều. Trái lại, Trần Xuân Hoa tự nhiên lại nói một câu: “Hai hôm nữa, người nhà họ Vương sang thì nhà ta chiêu đãi như nào đây? Có cần đi chia cắt trước hai chân thịt không nhỉ!”Dương Thục Phương lập tức lườm Trần Xuân Hoa: “Thịt gì mà thịt? Tiền đâu mà mua thịt? Bọn họ mà sang kiểu gì chẳng mang đồ sang, bọn họ cũng không phải không biết tình hình nhà chúng ta. Vả lại, nói không chừng cũng sẽ không ăn cơm ở nhà đâu, dù sao lão thầy bói Trần ở xa như vậy…”Đột nhiên nghe thấy Dương Thục Phương nhắc đến thầy bói Trần, Mộc Dương cười thầm, sau đó khẽ nói thầm một câu, Lôi Hướng Dương quả nhiên không lừa mình.Đã nghèo đến thế này rồi mà còn không quên phải đi xem bói.Mộc Dương nhìn thoáng qua Dương Thục Phương, dò ngầm: “Thầy bói Trần có ở xa hay không thì liên quan gì đến nhà mình? Chẳng lẽ bọn họ đến lại không cần ăn trưa? Cháu cũng nghĩ bà nội vẫn cứ đi cắt hai cân thịt về đi, cháu trông điều kiện nhà bọn họ tốt lắm.”Không nói những cái khác, có thể hưởng ké chút thịt ăn cũng tốt.Mộc Dương đã ăn cháo khoai lang suốt hai ngày rồi, quả thật hơi khó nuốt. Trong bụng không có tí chất béo nào, chỉ vừa nghĩ đến chuyện ăn thịt là miệng đã tứa nước miếng rồi.Mộc Dương cảm thấy Trần Xuân Hoa nhắc đến chuyện này chắc chắn không phải vì chu toàn chuyện chiêu đãi khách mà là có mục đích giống cô.
Rõ ràng vẫn còn là một thằng nhóc choai choai mà cách nói chuyện nhanh nhẹn tháo vát cứ như là người quyền thế danh vọng vậy. Vẻ mặt cẩn trọng, lời đã nói ra chắc chắn sẽ làm.
Mộc Dương nhìn mà không nhịn được cười thầm trong lòng. Nhưng mà cô cũng không dám cười lời nói của Lôi Hướng Dương.
Nói thật, kiểu người như Lôi Hướng Dương chỉ cần tương lai có cơ hội nhất định có thể sống tốt. Hơn nữa Mộc Dương cảm thấy có lẽ mình đã tìm được người bạn cùng làm ăn buôn bán thích hợp nhất rồi.
Loại chuyện như buôn bán này, muốn một mình gánh việc gần như là điều không thể. Chỉ có thể xem xem ai cầm được bao nhiêu phần trăm cổ phần mới có quyền quyết định.
Hơn nữa, bây giờ bản thân tay nhỏ chân nhỏ được mấy cân mấy lạng, chính Mộc Dương cũng rõ.
Chuyện này coi như đã bàn xong, Mộc Dương nói lưu loát gãy gọn: “Tôi còn phải đi cắt ngải cứu nữa. Trưa mai ăn cơm xong tôi sẽ sang nhà cậu giúp em gái cậu gội đầu.”
Lôi Hướng Dương lại nghiêm túc lặp lại lời hứa của mình. Mộc Dương bèn quay đầu cười: “Giao cho cậu tôi cũng yên tâm.”
Nói xong câu này, Mộc Dương đeo sọt lên, mau chân đi cắt rau ngải cứu. Dĩ nhiên là cô không biết những lời này đã ảnh hưởng như thế nào đến Lôi Hướng Dương.
Lôi Hướng Dương vì câu nói ấy mà đứng lặng tại chỗ một hồi lâu.
Đối với anh mà nói, Mộc Dương là người đầu tiên nói vậy với anh, cho anh động lực vô cùng to lớn.
Đối với Mộc Dương thì quả thật cô rất tin tưởng Lôi Hướng Dương. Tuy rằng tuổi anh không lớn nhưng tính cách rất đáng tin. Có lẽ là đứa trẻ nhà nghèo nên sớm biết lo liệu việc nhà. Dù thế nào cũng không thấy giống cậu trai trẻ ở cái tuổi 15.
Bởi vì có lời hứa của Lôi Hướng Dương cho nên Mộc Dương cũng tạm thời thả lỏng chuyện này.
Mộc Dương ra bờ ruộng cắt rau, cắt đủ một sọt rồi vác về nhà.
Nhà họ Mộc lúc này đang yên tĩnh đến lạ. Lúc Mộc Dương về nhà, hai anh em Mộc Trung Quốc đã về rồi. Cả nhà mỗi người lo làm việc của mình.
Tối đến lúc ăn cơm, mọi người cũng không nói nhiều. Trái lại, Trần Xuân Hoa tự nhiên lại nói một câu: “Hai hôm nữa, người nhà họ Vương sang thì nhà ta chiêu đãi như nào đây? Có cần đi chia cắt trước hai chân thịt không nhỉ!”
Dương Thục Phương lập tức lườm Trần Xuân Hoa: “Thịt gì mà thịt? Tiền đâu mà mua thịt? Bọn họ mà sang kiểu gì chẳng mang đồ sang, bọn họ cũng không phải không biết tình hình nhà chúng ta. Vả lại, nói không chừng cũng sẽ không ăn cơm ở nhà đâu, dù sao lão thầy bói Trần ở xa như vậy…”
Đột nhiên nghe thấy Dương Thục Phương nhắc đến thầy bói Trần, Mộc Dương cười thầm, sau đó khẽ nói thầm một câu, Lôi Hướng Dương quả nhiên không lừa mình.
Đã nghèo đến thế này rồi mà còn không quên phải đi xem bói.
Mộc Dương nhìn thoáng qua Dương Thục Phương, dò ngầm: “Thầy bói Trần có ở xa hay không thì liên quan gì đến nhà mình? Chẳng lẽ bọn họ đến lại không cần ăn trưa? Cháu cũng nghĩ bà nội vẫn cứ đi cắt hai cân thịt về đi, cháu trông điều kiện nhà bọn họ tốt lắm.”
Không nói những cái khác, có thể hưởng ké chút thịt ăn cũng tốt.
Mộc Dương đã ăn cháo khoai lang suốt hai ngày rồi, quả thật hơi khó nuốt. Trong bụng không có tí chất béo nào, chỉ vừa nghĩ đến chuyện ăn thịt là miệng đã tứa nước miếng rồi.
Mộc Dương cảm thấy Trần Xuân Hoa nhắc đến chuyện này chắc chắn không phải vì chu toàn chuyện chiêu đãi khách mà là có mục đích giống cô.
Xuyên Về Thập Niên 80, Thôn Nữ Cật Lực Làm Giàu Đổi ĐờiTác giả: Mặc PhiTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgay khi Mộc Dương vùng vẫy thoát ra khỏi bóng tối vô biên, cô lại bị những lời chửi rủa sắc bén bên tai làm cho sợ hãi. Điều này thực sự rất tệ. Giọng nói sắc bén, nội dung khó nghe đến Mộc không thể nào nuốt nổi. Cái gì mà con đ.i.ế.m, thứ kém cỏi, không biết xấu hổ, lần lượt như nước sông Hoàng Hà, chảy không ngừng vào tai cô. Mộc Dương không khỏi lẩm bẩm trong lòng, mắng lâu như vậy, không cảm thấy khó thở sao? Mộc Dương vừa cố gắng nhớ lại thì lại nghe đối phương chửi bới: “Mộc Dương, tao nói cho mày biết, nếu mày còn tiếp tục nằm giả c.h.ế.t không dậy nổi đi làm thì hôm nay ra khỏi nhà đi!" Mộc Dương bỗng nhiên mở mắt. Khi Mộc Dương mở mắt như vậy, bà ta liền giật mình. Sau đó là một loạt lời chửi bới: "Con khốn vô liêm sỉ này, mở mắt to như vậy dọa ai vậy?" Mộc Dương có chút bối rối trong giây lát. Cô chưa bao giờ phải chịu sự bất công như vậy kể từ khi còn nhỏ. Dù lúc đầu cô bị coi như một con rối nhưng luôn sống một cuộc sống thoải mái, cơm ăn áo mặc ngon lành, không ai dám… Rõ ràng vẫn còn là một thằng nhóc choai choai mà cách nói chuyện nhanh nhẹn tháo vát cứ như là người quyền thế danh vọng vậy. Vẻ mặt cẩn trọng, lời đã nói ra chắc chắn sẽ làm.Mộc Dương nhìn mà không nhịn được cười thầm trong lòng. Nhưng mà cô cũng không dám cười lời nói của Lôi Hướng Dương.Nói thật, kiểu người như Lôi Hướng Dương chỉ cần tương lai có cơ hội nhất định có thể sống tốt. Hơn nữa Mộc Dương cảm thấy có lẽ mình đã tìm được người bạn cùng làm ăn buôn bán thích hợp nhất rồi.Loại chuyện như buôn bán này, muốn một mình gánh việc gần như là điều không thể. Chỉ có thể xem xem ai cầm được bao nhiêu phần trăm cổ phần mới có quyền quyết định.Hơn nữa, bây giờ bản thân tay nhỏ chân nhỏ được mấy cân mấy lạng, chính Mộc Dương cũng rõ.Chuyện này coi như đã bàn xong, Mộc Dương nói lưu loát gãy gọn: “Tôi còn phải đi cắt ngải cứu nữa. Trưa mai ăn cơm xong tôi sẽ sang nhà cậu giúp em gái cậu gội đầu.”Lôi Hướng Dương lại nghiêm túc lặp lại lời hứa của mình. Mộc Dương bèn quay đầu cười: “Giao cho cậu tôi cũng yên tâm.”Nói xong câu này, Mộc Dương đeo sọt lên, mau chân đi cắt rau ngải cứu. Dĩ nhiên là cô không biết những lời này đã ảnh hưởng như thế nào đến Lôi Hướng Dương.Lôi Hướng Dương vì câu nói ấy mà đứng lặng tại chỗ một hồi lâu.Đối với anh mà nói, Mộc Dương là người đầu tiên nói vậy với anh, cho anh động lực vô cùng to lớn.Đối với Mộc Dương thì quả thật cô rất tin tưởng Lôi Hướng Dương. Tuy rằng tuổi anh không lớn nhưng tính cách rất đáng tin. Có lẽ là đứa trẻ nhà nghèo nên sớm biết lo liệu việc nhà. Dù thế nào cũng không thấy giống cậu trai trẻ ở cái tuổi 15.Bởi vì có lời hứa của Lôi Hướng Dương cho nên Mộc Dương cũng tạm thời thả lỏng chuyện này.Mộc Dương ra bờ ruộng cắt rau, cắt đủ một sọt rồi vác về nhà.Nhà họ Mộc lúc này đang yên tĩnh đến lạ. Lúc Mộc Dương về nhà, hai anh em Mộc Trung Quốc đã về rồi. Cả nhà mỗi người lo làm việc của mình.Tối đến lúc ăn cơm, mọi người cũng không nói nhiều. Trái lại, Trần Xuân Hoa tự nhiên lại nói một câu: “Hai hôm nữa, người nhà họ Vương sang thì nhà ta chiêu đãi như nào đây? Có cần đi chia cắt trước hai chân thịt không nhỉ!”Dương Thục Phương lập tức lườm Trần Xuân Hoa: “Thịt gì mà thịt? Tiền đâu mà mua thịt? Bọn họ mà sang kiểu gì chẳng mang đồ sang, bọn họ cũng không phải không biết tình hình nhà chúng ta. Vả lại, nói không chừng cũng sẽ không ăn cơm ở nhà đâu, dù sao lão thầy bói Trần ở xa như vậy…”Đột nhiên nghe thấy Dương Thục Phương nhắc đến thầy bói Trần, Mộc Dương cười thầm, sau đó khẽ nói thầm một câu, Lôi Hướng Dương quả nhiên không lừa mình.Đã nghèo đến thế này rồi mà còn không quên phải đi xem bói.Mộc Dương nhìn thoáng qua Dương Thục Phương, dò ngầm: “Thầy bói Trần có ở xa hay không thì liên quan gì đến nhà mình? Chẳng lẽ bọn họ đến lại không cần ăn trưa? Cháu cũng nghĩ bà nội vẫn cứ đi cắt hai cân thịt về đi, cháu trông điều kiện nhà bọn họ tốt lắm.”Không nói những cái khác, có thể hưởng ké chút thịt ăn cũng tốt.Mộc Dương đã ăn cháo khoai lang suốt hai ngày rồi, quả thật hơi khó nuốt. Trong bụng không có tí chất béo nào, chỉ vừa nghĩ đến chuyện ăn thịt là miệng đã tứa nước miếng rồi.Mộc Dương cảm thấy Trần Xuân Hoa nhắc đến chuyện này chắc chắn không phải vì chu toàn chuyện chiêu đãi khách mà là có mục đích giống cô.