Thanh Châu. Màn đêm dần buông xuống. Bên trong biệt thự nhà họ Liễu là đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo. Hôm nay là ngày mừng sinh nhật bốn mươi sáu tuổi của bà chủ nhà họ Liễu, Thẩm Tú Phương, chớ có thấy bà ta đã lớn tuổi như vậy chứ nét mặn mà không hề phai giảm, sắc đẹp lẫn tư thái đều không tâm thường, quan trọng nhất chính là, bà ta đã sinh được hai người con gái, một người là mỹ nữ đẹp nhất Thanh Châu, người thì lại là hoa hậu giảng đường của đại học Thanh Châu, người nào người nấy đều có sắc đẹp khiến vô số người dõi mắt ngưỡng mộ, cũng nhân dịp này mà đều đến chúc mừng. "Bà Liễu, đây là ngọc trai Đông Hải, đeo vào sẽ khiến da thịt trắng như tuyết, chúc bà sinh nhật vui vẻ!" "Dì ạ, con tặng dì một viên ngọc như ý, chúc dì trẻ mãi không già, mọi chuyện như ý..” Từng món quà được dâng lên, Thẩm Tú Phương mặt mày hớn hở, lòng vui như mở cờ. Đúng lúc này. Có một người thanh niên tự dưng chạy vọt vào trong biệt thự, trên người anh ta mặc một chiếc quần bò đã bị giặt đến…
Chương 92
Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại GiaTác giả: 1815Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhThanh Châu. Màn đêm dần buông xuống. Bên trong biệt thự nhà họ Liễu là đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo. Hôm nay là ngày mừng sinh nhật bốn mươi sáu tuổi của bà chủ nhà họ Liễu, Thẩm Tú Phương, chớ có thấy bà ta đã lớn tuổi như vậy chứ nét mặn mà không hề phai giảm, sắc đẹp lẫn tư thái đều không tâm thường, quan trọng nhất chính là, bà ta đã sinh được hai người con gái, một người là mỹ nữ đẹp nhất Thanh Châu, người thì lại là hoa hậu giảng đường của đại học Thanh Châu, người nào người nấy đều có sắc đẹp khiến vô số người dõi mắt ngưỡng mộ, cũng nhân dịp này mà đều đến chúc mừng. "Bà Liễu, đây là ngọc trai Đông Hải, đeo vào sẽ khiến da thịt trắng như tuyết, chúc bà sinh nhật vui vẻ!" "Dì ạ, con tặng dì một viên ngọc như ý, chúc dì trẻ mãi không già, mọi chuyện như ý..” Từng món quà được dâng lên, Thẩm Tú Phương mặt mày hớn hở, lòng vui như mở cờ. Đúng lúc này. Có một người thanh niên tự dưng chạy vọt vào trong biệt thự, trên người anh ta mặc một chiếc quần bò đã bị giặt đến… Mã Trần Phong và Thiên Khải Hậu đều trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin nổi.Trùng Hư chân nhân lại nhìn về phía Lâm Dương, vốn còn cho rằng có thể nhìn thấy vẻ mặt chấn động hoảng sợ gì của anh nhưng sao mà biết được, thằng nhóc này lại vừa cắn hạt dưa vừa cười hì hì, giống như đang xem xiếc.Trong nháy mắt, lửa giận xộc lên đ ỉnh đầu Trùng Hư chân nhân, suýt chút nữa ảnh hưởng đến pháp lực.Ông ta vội vàng ổn định lại tâm tình, hét to một tiếng, khống chế phù lực từ từ bay xuống.Bay xuống chỗ Hoa Hải Ninh bị lệ quỷ cắn.Chỉ thấy phù lục đó, với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, ánh sáng dần tối đi, cuối cùng “tách!” một tiếng, vỡ tan thành mảnh nhỏ. Những vệt đen to bằng đồng xu kia rõ ràng đã nhạt đi một chút.“Hải Ninh, em cảm thấy thế nào?” Thiên Khải Hậu vội vàng hỏi Hoa Hải Ninh.Hoa Hải Ninh khẽ gật đầu: “Đỡ hơn chút rồi.”Nhưng nhìn thì thần sắc vẫn vô cùng khó chịu như cũ.Trùng Hư chân nhân nói: “Bệnh nhân trúng phải độc âm khá lợi hại, với pháp lực của bản chân nhân thì không thể nào chỉ trong một ngày thanh trừ hết toàn bộ. Nhưng các người cứ yên tâm, không quá một tuần bản chân nhân nhất định có thể chữa hết độc âm, hoàn toàn hồi phục.”Thiên Khải Hậu vội vàng nói: “Cảm ơn chân nhân đã ra tay tương trợ.”Mã Trần Phong cũng tỏ vẻ cung kính: “Chân nhân, ngài đã vất vả rồi, nghỉ ngơi trước một chút đã.”Trùng Hư chân nhân thở phào nhẹ nhõm, kiêu ngạo nhìn về phía Lâm Dương: “Nhóc con, mở mang tầm mắt rồi chứ! Đây mới là pháp lực vô biên.”Lâm Dương cười khúc khích, thuận miệng phun ra vỏ hạt dưa, còn vỗ tay mấy cái: “Lợi hại lợi hại, đạo trưởng pháp lực vô biên, bội phục bội phục.”Trùng Hư chân nhân tối sầm mặt.Mặc dù Lâm Dương đen nói lời khen ngợi nhưng cảm giác cứ như ông ta trong mắt anh chỉ là một con khỉ đang nhảy nhót, quả là vô cùng hay ho.Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vang “Uỳnh!”Ngay sau đó lại vang lên hai tiếng kêu thảm thiết.Tất cả người trong phòng đều giật mình.Thiên Khải Hậu lập tức bật dậy: “Con ra ngoài xem thử.”Rất nhanh liên truyền đến tiếng đánh nhau, còn có cả một tiếng gầm như sấm: “Mã Trần Phong, lăn ra đây cho tôi.”Sắc mặt Mã Trần Phong âm trầm.Ông ta lập tức ra ngoài.Trùng Hư chân nhân nhướng mày, sau đó đuổi theo.Lâm Dương nhìn Hoa Hải Ninh, rồi cũng không nhanh không chậm bước theo ra ngoài, miệng còn không quên cắn hạt dưa.Giờ phút này Thiên Khải Hậu và mấy người bên phe liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý cùng nhào vào đánh người. Thiên Khải Hậu luyện Ngạnh Khí Công, mình đồng da sắt, vô cùng hung hãn, từng đấm từng đám vô cùng ác liệt, đánh cho mấy kẻ đến đây phải liên tục lùi về sau.Mã Trần Phong cười lạnh: “Tôi cứ tưởng là ai, Dương Thành Tài, ông xem Mã Trần Phong tôi là người chết rồi à? Còn dám xông vào Tụ Hiền Trang của tôi.”Ở cổng vào, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, có râu hình chữ bát (八), chính là Dương Thành Tài. Ông ta lớn tiếng cười nói: “Mã Trần Phong, tôi đúng là xem ông thành người chết rồi đấy, sao hả? Bởi vì chẳng mấy chốc nữa ông sẽ chết thôi.”“Cho mời Viên sư phụ ra quân!”Từ phía sau ông ta, có một người đàn ông trung niên cao gầy, âm khí quấn quanh người, một đôi mắt tròng trắng chiếm phần nhiều hơn phần đen, đi lướt qua đám người, lôi một cái bình có tạo hình kỳ quái đen thui như mực ra, rồi giương lên.“Vù…”Một đám khói đen bay ra từ trong bình, hóa thành một cái đầu lâu giữa không tủng, vọt về phía Thiên Khải Hậu.
Mã Trần Phong và Thiên Khải Hậu đều trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Trùng Hư chân nhân lại nhìn về phía Lâm Dương, vốn còn cho rằng có thể nhìn thấy vẻ mặt chấn động hoảng sợ gì của anh nhưng sao mà biết được, thằng nhóc này lại vừa cắn hạt dưa vừa cười hì hì, giống như đang xem xiếc.
Trong nháy mắt, lửa giận xộc lên đ ỉnh đầu Trùng Hư chân nhân, suýt chút nữa ảnh hưởng đến pháp lực.
Ông ta vội vàng ổn định lại tâm tình, hét to một tiếng, khống chế phù lực từ từ bay xuống.
Bay xuống chỗ Hoa Hải Ninh bị lệ quỷ cắn.
Chỉ thấy phù lục đó, với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, ánh sáng dần tối đi, cuối cùng “tách!” một tiếng, vỡ tan thành mảnh nhỏ. Những vệt đen to bằng đồng xu kia rõ ràng đã nhạt đi một chút.
“Hải Ninh, em cảm thấy thế nào?” Thiên Khải Hậu vội vàng hỏi Hoa Hải Ninh.
Hoa Hải Ninh khẽ gật đầu: “Đỡ hơn chút rồi.”
Nhưng nhìn thì thần sắc vẫn vô cùng khó chịu như cũ.
Trùng Hư chân nhân nói: “Bệnh nhân trúng phải độc âm khá lợi hại, với pháp lực của bản chân nhân thì không thể nào chỉ trong một ngày thanh trừ hết toàn bộ. Nhưng các người cứ yên tâm, không quá một tuần bản chân nhân nhất định có thể chữa hết độc âm, hoàn toàn hồi phục.”
Thiên Khải Hậu vội vàng nói: “Cảm ơn chân nhân đã ra tay tương trợ.”
Mã Trần Phong cũng tỏ vẻ cung kính: “Chân nhân, ngài đã vất vả rồi, nghỉ ngơi trước một chút đã.”
Trùng Hư chân nhân thở phào nhẹ nhõm, kiêu ngạo nhìn về phía Lâm Dương: “Nhóc con, mở mang tầm mắt rồi chứ! Đây mới là pháp lực vô biên.”
Lâm Dương cười khúc khích, thuận miệng phun ra vỏ hạt dưa, còn vỗ tay mấy cái: “Lợi hại lợi hại, đạo trưởng pháp lực vô biên, bội phục bội phục.”
Trùng Hư chân nhân tối sầm mặt.
Mặc dù Lâm Dương đen nói lời khen ngợi nhưng cảm giác cứ như ông ta trong mắt anh chỉ là một con khỉ đang nhảy nhót, quả là vô cùng hay ho.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vang “Uỳnh!”
Ngay sau đó lại vang lên hai tiếng kêu thảm thiết.
Tất cả người trong phòng đều giật mình.
Thiên Khải Hậu lập tức bật dậy: “Con ra ngoài xem thử.”
Rất nhanh liên truyền đến tiếng đánh nhau, còn có cả một tiếng gầm như sấm: “Mã Trần Phong, lăn ra đây cho tôi.”
Sắc mặt Mã Trần Phong âm trầm.
Ông ta lập tức ra ngoài.
Trùng Hư chân nhân nhướng mày, sau đó đuổi theo.
Lâm Dương nhìn Hoa Hải Ninh, rồi cũng không nhanh không chậm bước theo ra ngoài, miệng còn không quên cắn hạt dưa.
Giờ phút này Thiên Khải Hậu và mấy người bên phe liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý cùng nhào vào đánh người. Thiên Khải Hậu luyện Ngạnh Khí Công, mình đồng da sắt, vô cùng hung hãn, từng đấm từng đám vô cùng ác liệt, đánh cho mấy kẻ đến đây phải liên tục lùi về sau.
Mã Trần Phong cười lạnh: “Tôi cứ tưởng là ai, Dương Thành Tài, ông xem Mã Trần Phong tôi là người chết rồi à? Còn dám xông vào Tụ Hiền Trang của tôi.”
Ở cổng vào, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, có râu hình chữ bát (八), chính là Dương Thành Tài. Ông ta lớn tiếng cười nói: “Mã Trần Phong, tôi đúng là xem ông thành người chết rồi đấy, sao hả? Bởi vì chẳng mấy chốc nữa ông sẽ chết thôi.”
“Cho mời Viên sư phụ ra quân!”
Từ phía sau ông ta, có một người đàn ông trung niên cao gầy, âm khí quấn quanh người, một đôi mắt tròng trắng chiếm phần nhiều hơn phần đen, đi lướt qua đám người, lôi một cái bình có tạo hình kỳ quái đen thui như mực ra, rồi giương lên.
“Vù…”
Một đám khói đen bay ra từ trong bình, hóa thành một cái đầu lâu giữa không tủng, vọt về phía Thiên Khải Hậu.
Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại GiaTác giả: 1815Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhThanh Châu. Màn đêm dần buông xuống. Bên trong biệt thự nhà họ Liễu là đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo. Hôm nay là ngày mừng sinh nhật bốn mươi sáu tuổi của bà chủ nhà họ Liễu, Thẩm Tú Phương, chớ có thấy bà ta đã lớn tuổi như vậy chứ nét mặn mà không hề phai giảm, sắc đẹp lẫn tư thái đều không tâm thường, quan trọng nhất chính là, bà ta đã sinh được hai người con gái, một người là mỹ nữ đẹp nhất Thanh Châu, người thì lại là hoa hậu giảng đường của đại học Thanh Châu, người nào người nấy đều có sắc đẹp khiến vô số người dõi mắt ngưỡng mộ, cũng nhân dịp này mà đều đến chúc mừng. "Bà Liễu, đây là ngọc trai Đông Hải, đeo vào sẽ khiến da thịt trắng như tuyết, chúc bà sinh nhật vui vẻ!" "Dì ạ, con tặng dì một viên ngọc như ý, chúc dì trẻ mãi không già, mọi chuyện như ý..” Từng món quà được dâng lên, Thẩm Tú Phương mặt mày hớn hở, lòng vui như mở cờ. Đúng lúc này. Có một người thanh niên tự dưng chạy vọt vào trong biệt thự, trên người anh ta mặc một chiếc quần bò đã bị giặt đến… Mã Trần Phong và Thiên Khải Hậu đều trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin nổi.Trùng Hư chân nhân lại nhìn về phía Lâm Dương, vốn còn cho rằng có thể nhìn thấy vẻ mặt chấn động hoảng sợ gì của anh nhưng sao mà biết được, thằng nhóc này lại vừa cắn hạt dưa vừa cười hì hì, giống như đang xem xiếc.Trong nháy mắt, lửa giận xộc lên đ ỉnh đầu Trùng Hư chân nhân, suýt chút nữa ảnh hưởng đến pháp lực.Ông ta vội vàng ổn định lại tâm tình, hét to một tiếng, khống chế phù lực từ từ bay xuống.Bay xuống chỗ Hoa Hải Ninh bị lệ quỷ cắn.Chỉ thấy phù lục đó, với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, ánh sáng dần tối đi, cuối cùng “tách!” một tiếng, vỡ tan thành mảnh nhỏ. Những vệt đen to bằng đồng xu kia rõ ràng đã nhạt đi một chút.“Hải Ninh, em cảm thấy thế nào?” Thiên Khải Hậu vội vàng hỏi Hoa Hải Ninh.Hoa Hải Ninh khẽ gật đầu: “Đỡ hơn chút rồi.”Nhưng nhìn thì thần sắc vẫn vô cùng khó chịu như cũ.Trùng Hư chân nhân nói: “Bệnh nhân trúng phải độc âm khá lợi hại, với pháp lực của bản chân nhân thì không thể nào chỉ trong một ngày thanh trừ hết toàn bộ. Nhưng các người cứ yên tâm, không quá một tuần bản chân nhân nhất định có thể chữa hết độc âm, hoàn toàn hồi phục.”Thiên Khải Hậu vội vàng nói: “Cảm ơn chân nhân đã ra tay tương trợ.”Mã Trần Phong cũng tỏ vẻ cung kính: “Chân nhân, ngài đã vất vả rồi, nghỉ ngơi trước một chút đã.”Trùng Hư chân nhân thở phào nhẹ nhõm, kiêu ngạo nhìn về phía Lâm Dương: “Nhóc con, mở mang tầm mắt rồi chứ! Đây mới là pháp lực vô biên.”Lâm Dương cười khúc khích, thuận miệng phun ra vỏ hạt dưa, còn vỗ tay mấy cái: “Lợi hại lợi hại, đạo trưởng pháp lực vô biên, bội phục bội phục.”Trùng Hư chân nhân tối sầm mặt.Mặc dù Lâm Dương đen nói lời khen ngợi nhưng cảm giác cứ như ông ta trong mắt anh chỉ là một con khỉ đang nhảy nhót, quả là vô cùng hay ho.Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vang “Uỳnh!”Ngay sau đó lại vang lên hai tiếng kêu thảm thiết.Tất cả người trong phòng đều giật mình.Thiên Khải Hậu lập tức bật dậy: “Con ra ngoài xem thử.”Rất nhanh liên truyền đến tiếng đánh nhau, còn có cả một tiếng gầm như sấm: “Mã Trần Phong, lăn ra đây cho tôi.”Sắc mặt Mã Trần Phong âm trầm.Ông ta lập tức ra ngoài.Trùng Hư chân nhân nhướng mày, sau đó đuổi theo.Lâm Dương nhìn Hoa Hải Ninh, rồi cũng không nhanh không chậm bước theo ra ngoài, miệng còn không quên cắn hạt dưa.Giờ phút này Thiên Khải Hậu và mấy người bên phe liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý cùng nhào vào đánh người. Thiên Khải Hậu luyện Ngạnh Khí Công, mình đồng da sắt, vô cùng hung hãn, từng đấm từng đám vô cùng ác liệt, đánh cho mấy kẻ đến đây phải liên tục lùi về sau.Mã Trần Phong cười lạnh: “Tôi cứ tưởng là ai, Dương Thành Tài, ông xem Mã Trần Phong tôi là người chết rồi à? Còn dám xông vào Tụ Hiền Trang của tôi.”Ở cổng vào, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, có râu hình chữ bát (八), chính là Dương Thành Tài. Ông ta lớn tiếng cười nói: “Mã Trần Phong, tôi đúng là xem ông thành người chết rồi đấy, sao hả? Bởi vì chẳng mấy chốc nữa ông sẽ chết thôi.”“Cho mời Viên sư phụ ra quân!”Từ phía sau ông ta, có một người đàn ông trung niên cao gầy, âm khí quấn quanh người, một đôi mắt tròng trắng chiếm phần nhiều hơn phần đen, đi lướt qua đám người, lôi một cái bình có tạo hình kỳ quái đen thui như mực ra, rồi giương lên.“Vù…”Một đám khói đen bay ra từ trong bình, hóa thành một cái đầu lâu giữa không tủng, vọt về phía Thiên Khải Hậu.