Trên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng…
Chương 856
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên HạTác giả: Ma Mị Hồng TrầnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng… Cứ như thế chừng ba mươi giây sau, Vệ Tử Húc đột nhiên giật mình, thở hắt ra một hơi. Ông ấy kinh ngạc phát hiện trong đầu mình xuất hiện một cái trận thuật vi diệu tên “Tạo Hóa trận quyết”. Khắp cả thế gian, sông núi mọi nơi đều có thể dùng để bày trận! Thần niệm làm dẫn, địa mạch làm hình, bày trận… Một trận này, có thể tru tiên, chém thần, hủy thiên diệt địa… “Cậu Lâm, thế này là…” AdvVệ Tử Húc kinh ngạc nhìn Lâm Phong! Ông ấy am hiểu phong thủy, xu thế núi sông rõ như lòng bàn tay. Mà trận quyết này dựa vào sông núi để bày binh bố trận, hoàn toàn phù hợp với khả năng của ông ấy, nếu có thể hiểu được đạo lý trong đó, quả thực không dám tưởng sau này mình đắc đạo sẽ mạnh tới mức nào! “Không cần nhiều lời, nghiên cứu cho kĩ đi.” “Dù sao trận pháp cũng chỉ là một đường dẫn, sau này thế nào phải xem chính bản thân ông. Tôi chỉ có thể nói, kiên trì đi tới cuối con đường sẽ cực kì phi phàm.” Adv“Nếu như một ngày nào đó ông có thể ngộ ra được trận đạo, mới là có bản lĩnh thật sự!” Lâm Phong chậm rãi nói. Rầm! Vệ Tử Húc đột nhiên quỳ xuống dập đầu ba cái với Lâm Phong! “Cảm ơn cậu Lâm giúp đỡ!” “Quên lời tôi nói rồi sao? Cảm ơn là câu nói vô dụng nhất thế giới!” Lâm Phong trả lời. Sau một thời gian ngắn ở cạnh, Vệ Tử Húc cũng coi như biết tính cách của Lâm Phong, nên gật đầu đứng lên, không nói nhiều nữa. Giờ phút này ông ấy đang kích động vô cùng! Cảm giác mình như tro tàn được tái sinh, xuất hiện một con đường sáng sủa mới dẫn ông ấy đi. Tiếp theo, Lâm Phong thu hết linh dịch về mình. Anh cũng không phá hỏng cái hố xanh biếc kia, bởi vì địa thế nơi này chưa bị phá hỏng, trải qua nhiều năm tháng gột rửa, không chừng nơi này sẽ sinh ra linh mạch và linh dịch tiếp! Chỉ là với tình trạng linh khí thiếu thốn hiện nay của trái đất thì hẳn là mấy vạn năm sau mới xuất hiện! Mọi người quay trở lại mặt đất. Lâm Phong mở ra bàn tay to che trời, quay về phía ngọn núi nắm một cái, biến nó về trạng thái ban đầu. Sau đó anh nhìn Vệ Tử Húc, nói: “Bây giờ ông muốn đi đâu?” “Tôi định về thương hội xử lý vài chuyện trước, rồi tìm chỗ nào đó nghiên cứu trận pháp.” Vệ Tử Húc cung kính trả lời. Lúc này, trong lòng ông ấy đã coi Lâm Phong như sư phụ của mình. Chỉ là ông ấy biết với bản lĩnh hiện tại ông ấy còn chưa xứng để gọi câu sư phụ này, định ít hôm nữa học ra được cái gì đó rồi mới quay về tìm Lâm Phong! “Được, tạm biệt.” Lâm Phong gật đầu, ôm lấy con gái, biến thành một luồng sáng bay thẳng về Vân Xuyên! Vệ Tử Húc nhìn Lâm Phong đi xa, lẩm bẩm: “Cậu Lâm cũng là kỳ tài.” … Không lâu sau Lâm Phong đã đem con gái về nhà họ Trần. Lần này quả nhiên là bội thu! Ao linh dịch tràn ngập linh khí kia có thể sánh ngang một tỷ viên linh thạch loại xấu! Thế này nghĩa là gì? Đừng nói là thời mạt pháp, dù là ở thời thượng cổ, một tỷ viên linh thạch loại xấu cũng là một khối tài sản khổng lồ. Hơn nữa, linh dịch có thể cầu chứ khó gặp! Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Cứ như thế chừng ba mươi giây sau, Vệ Tử Húc đột nhiên giật mình, thở hắt ra một hơi.
Ông ấy kinh ngạc phát hiện trong đầu mình xuất hiện một cái trận thuật vi diệu tên “Tạo Hóa trận quyết”.
Khắp cả thế gian, sông núi mọi nơi đều có thể dùng để bày trận!
Thần niệm làm dẫn, địa mạch làm hình, bày trận…
Một trận này, có thể tru tiên, chém thần, hủy thiên diệt địa…
“Cậu Lâm, thế này là…”
Adv
Vệ Tử Húc kinh ngạc nhìn Lâm Phong!
Ông ấy am hiểu phong thủy, xu thế núi sông rõ như lòng bàn tay.
Mà trận quyết này dựa vào sông núi để bày binh bố trận, hoàn toàn phù hợp với khả năng của ông ấy, nếu có thể hiểu được đạo lý trong đó, quả thực không dám tưởng sau này mình đắc đạo sẽ mạnh tới mức nào!
“Không cần nhiều lời, nghiên cứu cho kĩ đi.”
“Dù sao trận pháp cũng chỉ là một đường dẫn, sau này thế nào phải xem chính bản thân ông. Tôi chỉ có thể nói, kiên trì đi tới cuối con đường sẽ cực kì phi phàm.”
Adv
“Nếu như một ngày nào đó ông có thể ngộ ra được trận đạo, mới là có bản lĩnh thật sự!”
Lâm Phong chậm rãi nói.
Rầm!
Vệ Tử Húc đột nhiên quỳ xuống dập đầu ba cái với Lâm Phong!
“Cảm ơn cậu Lâm giúp đỡ!”
“Quên lời tôi nói rồi sao? Cảm ơn là câu nói vô dụng nhất thế giới!”
Lâm Phong trả lời.
Sau một thời gian ngắn ở cạnh, Vệ Tử Húc cũng coi như biết tính cách của Lâm Phong, nên gật đầu đứng lên, không nói nhiều nữa.
Giờ phút này ông ấy đang kích động vô cùng!
Cảm giác mình như tro tàn được tái sinh, xuất hiện một con đường sáng sủa mới dẫn ông ấy đi.
Tiếp theo, Lâm Phong thu hết linh dịch về mình.
Anh cũng không phá hỏng cái hố xanh biếc kia, bởi vì địa thế nơi này chưa bị phá hỏng, trải qua nhiều năm tháng gột rửa, không chừng nơi này sẽ sinh ra linh mạch và linh dịch tiếp!
Chỉ là với tình trạng linh khí thiếu thốn hiện nay của trái đất thì hẳn là mấy vạn năm sau mới xuất hiện!
Mọi người quay trở lại mặt đất.
Lâm Phong mở ra bàn tay to che trời, quay về phía ngọn núi nắm một cái, biến nó về trạng thái ban đầu.
Sau đó anh nhìn Vệ Tử Húc, nói:
“Bây giờ ông muốn đi đâu?”
“Tôi định về thương hội xử lý vài chuyện trước, rồi tìm chỗ nào đó nghiên cứu trận pháp.”
Vệ Tử Húc cung kính trả lời.
Lúc này, trong lòng ông ấy đã coi Lâm Phong như sư phụ của mình.
Chỉ là ông ấy biết với bản lĩnh hiện tại ông ấy còn chưa xứng để gọi câu sư phụ này, định ít hôm nữa học ra được cái gì đó rồi mới quay về tìm Lâm Phong!
“Được, tạm biệt.”
Lâm Phong gật đầu, ôm lấy con gái, biến thành một luồng sáng bay thẳng về Vân Xuyên!
Vệ Tử Húc nhìn Lâm Phong đi xa, lẩm bẩm:
“Cậu Lâm cũng là kỳ tài.”
…
Không lâu sau Lâm Phong đã đem con gái về nhà họ Trần.
Lần này quả nhiên là bội thu!
Ao linh dịch tràn ngập linh khí kia có thể sánh ngang một tỷ viên linh thạch loại xấu!
Thế này nghĩa là gì?
Đừng nói là thời mạt pháp, dù là ở thời thượng cổ, một tỷ viên linh thạch loại xấu cũng là một khối tài sản khổng lồ.
Hơn nữa, linh dịch có thể cầu chứ khó gặp!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên HạTác giả: Ma Mị Hồng TrầnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng… Cứ như thế chừng ba mươi giây sau, Vệ Tử Húc đột nhiên giật mình, thở hắt ra một hơi. Ông ấy kinh ngạc phát hiện trong đầu mình xuất hiện một cái trận thuật vi diệu tên “Tạo Hóa trận quyết”. Khắp cả thế gian, sông núi mọi nơi đều có thể dùng để bày trận! Thần niệm làm dẫn, địa mạch làm hình, bày trận… Một trận này, có thể tru tiên, chém thần, hủy thiên diệt địa… “Cậu Lâm, thế này là…” AdvVệ Tử Húc kinh ngạc nhìn Lâm Phong! Ông ấy am hiểu phong thủy, xu thế núi sông rõ như lòng bàn tay. Mà trận quyết này dựa vào sông núi để bày binh bố trận, hoàn toàn phù hợp với khả năng của ông ấy, nếu có thể hiểu được đạo lý trong đó, quả thực không dám tưởng sau này mình đắc đạo sẽ mạnh tới mức nào! “Không cần nhiều lời, nghiên cứu cho kĩ đi.” “Dù sao trận pháp cũng chỉ là một đường dẫn, sau này thế nào phải xem chính bản thân ông. Tôi chỉ có thể nói, kiên trì đi tới cuối con đường sẽ cực kì phi phàm.” Adv“Nếu như một ngày nào đó ông có thể ngộ ra được trận đạo, mới là có bản lĩnh thật sự!” Lâm Phong chậm rãi nói. Rầm! Vệ Tử Húc đột nhiên quỳ xuống dập đầu ba cái với Lâm Phong! “Cảm ơn cậu Lâm giúp đỡ!” “Quên lời tôi nói rồi sao? Cảm ơn là câu nói vô dụng nhất thế giới!” Lâm Phong trả lời. Sau một thời gian ngắn ở cạnh, Vệ Tử Húc cũng coi như biết tính cách của Lâm Phong, nên gật đầu đứng lên, không nói nhiều nữa. Giờ phút này ông ấy đang kích động vô cùng! Cảm giác mình như tro tàn được tái sinh, xuất hiện một con đường sáng sủa mới dẫn ông ấy đi. Tiếp theo, Lâm Phong thu hết linh dịch về mình. Anh cũng không phá hỏng cái hố xanh biếc kia, bởi vì địa thế nơi này chưa bị phá hỏng, trải qua nhiều năm tháng gột rửa, không chừng nơi này sẽ sinh ra linh mạch và linh dịch tiếp! Chỉ là với tình trạng linh khí thiếu thốn hiện nay của trái đất thì hẳn là mấy vạn năm sau mới xuất hiện! Mọi người quay trở lại mặt đất. Lâm Phong mở ra bàn tay to che trời, quay về phía ngọn núi nắm một cái, biến nó về trạng thái ban đầu. Sau đó anh nhìn Vệ Tử Húc, nói: “Bây giờ ông muốn đi đâu?” “Tôi định về thương hội xử lý vài chuyện trước, rồi tìm chỗ nào đó nghiên cứu trận pháp.” Vệ Tử Húc cung kính trả lời. Lúc này, trong lòng ông ấy đã coi Lâm Phong như sư phụ của mình. Chỉ là ông ấy biết với bản lĩnh hiện tại ông ấy còn chưa xứng để gọi câu sư phụ này, định ít hôm nữa học ra được cái gì đó rồi mới quay về tìm Lâm Phong! “Được, tạm biệt.” Lâm Phong gật đầu, ôm lấy con gái, biến thành một luồng sáng bay thẳng về Vân Xuyên! Vệ Tử Húc nhìn Lâm Phong đi xa, lẩm bẩm: “Cậu Lâm cũng là kỳ tài.” … Không lâu sau Lâm Phong đã đem con gái về nhà họ Trần. Lần này quả nhiên là bội thu! Ao linh dịch tràn ngập linh khí kia có thể sánh ngang một tỷ viên linh thạch loại xấu! Thế này nghĩa là gì? Đừng nói là thời mạt pháp, dù là ở thời thượng cổ, một tỷ viên linh thạch loại xấu cũng là một khối tài sản khổng lồ. Hơn nữa, linh dịch có thể cầu chứ khó gặp! Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!