Trên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng…
Chương 858
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên HạTác giả: Ma Mị Hồng TrầnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng… Nhìn đám người nhà họ Trần đang thèm ***** dãi, Lâm Phong cũng không keo kiệt. Dù gì những người này cũng là người thân của anh. Với lại uống canh linh dược này vào rất tốt cho sức khoẻ, cũng nên chia một chút cho mọi người. “Anh vợ, anh vào bếp lấy một thùng nước ra đây! Tiện thể lấy thêm vài cái bát luôn nhé.” AdvLâm Phong nói. “Tôi đi ngay!” Trần Thiên Hủ vô cùng kích động, lập tức đi vào bếp lấy một thùng nước đầy và mười cái bát lớn. Anh ta hí hửng nói: Adv “Lại đây lại đây, mọi người lấy nước rửa bát chuẩn bị uống canh nhanh nào!” “Nói vớ vẩn gì vậy! Ai lại dùng cái này để rửa bát chứ!” Lâm Phong trợn mắt. Sau đó anh múc một thìa canh linh dược trong nồi cho vào thùng, cười bảo: “Xong rồi! Mọi người tự lấy bát múc canh trong thùng uống đi nhé!” Anh vừa dứt lời. Tất cả mọi người đều sững sờ, sau đó nhìn Lâm Phong với vẻ mặt khó tin, còn tưởng mình nghe nhầm. “Canh này rất bổ, mọi người không được uống quá nhiều, bắt buộc phải pha loãng, nếu không rất dễ xảy ra sự cố!” Lâm Phong giải thích một câu. Mọi người nghe vậy bèn nửa tin nửa ngờ đi qua lấy bát, xếp hàng múc nước trong thùng uống… Vừa uống vào. Mặt của các thành viên nhà họ Trần lập tức trở nên đỏ bừng, họ chỉ cảm thấy nóng trong người, toát mồ hôi. Dù đã pha loãng đến mức này, họ vẫn nếm được vị ngọt, rất nhuận cổ họng, rất ngon… Khó có thể tưởng tượng nếu không pha loãng sẽ có mùi vị như thế nào nhỉ? Lúc này họ chợt nghe thấy tiếng “ừng ực” vang lên bên cạnh, nhìn qua thì thấy Lâm Phong đang ôm nồi uống! … Đêm nay chắc chắn sẽ không được yên bình! Sau khi người nhà họ Trần uống canh linh dược xong, ai nấy cũng đều như phát điên, vô cùng kích động. Không còn cách nào khác. Cả đám đành phải tập thể dục thể thao ngay lúc nửa đêm để phóng thích năng lượng trong cơ thể. Đặc biệt là Trần Thiên Hủ, anh ta ở trong phòng cứ kêu la om sòm, nói là một cái không đủ, phải đánh mười cái mới chịu! Đối với những điều này, Lâm Phong đã đoán trước được nên cũng không bất ngờ gì. Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Nhìn đám người nhà họ Trần đang thèm ***** dãi, Lâm Phong cũng không keo kiệt.
Dù gì những người này cũng là người thân của anh.
Với lại uống canh linh dược này vào rất tốt cho sức khoẻ, cũng nên chia một chút cho mọi người.
“Anh vợ, anh vào bếp lấy một thùng nước ra đây! Tiện thể lấy thêm vài cái bát luôn nhé.”
Adv
Lâm Phong nói.
“Tôi đi ngay!”
Trần Thiên Hủ vô cùng kích động, lập tức đi vào bếp lấy một thùng nước đầy và mười cái bát lớn.
Anh ta hí hửng nói:
Adv
“Lại đây lại đây, mọi người lấy nước rửa bát chuẩn bị uống canh nhanh nào!”
“Nói vớ vẩn gì vậy! Ai lại dùng cái này để rửa bát chứ!”
Lâm Phong trợn mắt.
Sau đó anh múc một thìa canh linh dược trong nồi cho vào thùng, cười bảo:
“Xong rồi! Mọi người tự lấy bát múc canh trong thùng uống đi nhé!”
Anh vừa dứt lời.
Tất cả mọi người đều sững sờ, sau đó nhìn Lâm Phong với vẻ mặt khó tin, còn tưởng mình nghe nhầm.
“Canh này rất bổ, mọi người không được uống quá nhiều, bắt buộc phải pha loãng, nếu không rất dễ xảy ra sự cố!”
Lâm Phong giải thích một câu.
Mọi người nghe vậy bèn nửa tin nửa ngờ đi qua lấy bát, xếp hàng múc nước trong thùng uống…
Vừa uống vào.
Mặt của các thành viên nhà họ Trần lập tức trở nên đỏ bừng, họ chỉ cảm thấy nóng trong người, toát mồ hôi.
Dù đã pha loãng đến mức này, họ vẫn nếm được vị ngọt, rất nhuận cổ họng, rất ngon…
Khó có thể tưởng tượng nếu không pha loãng sẽ có mùi vị như thế nào nhỉ?
Lúc này họ chợt nghe thấy tiếng “ừng ực” vang lên bên cạnh, nhìn qua thì thấy Lâm Phong đang ôm nồi uống!
…
Đêm nay chắc chắn sẽ không được yên bình!
Sau khi người nhà họ Trần uống canh linh dược xong, ai nấy cũng đều như phát điên, vô cùng kích động.
Không còn cách nào khác.
Cả đám đành phải tập thể dục thể thao ngay lúc nửa đêm để phóng thích năng lượng trong cơ thể.
Đặc biệt là Trần Thiên Hủ, anh ta ở trong phòng cứ kêu la om sòm, nói là một cái không đủ, phải đánh mười cái mới chịu!
Đối với những điều này, Lâm Phong đã đoán trước được nên cũng không bất ngờ gì.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên HạTác giả: Ma Mị Hồng TrầnTruyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên một ngọn núi lớn ít người lui tới ở phía đông nam nước Đại Hạ có một toà đạo quán đổ nát. Một ông lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trước cổng đạo quán. Đối diện ông ta là một thanh niên áo đen với đôi mắt u buồn, nét mặt chán chường đang đứng. “Lâm Phong, mười năm đã trôi qua, cậu có thể xuống núi rồi.” Ông lão nói. “Ông lại định đánh tôi nữa đấy à?” Lâm Phong lạnh lùng đáp. Ông lão im lặng một lúc rồi bảo: “Thật ra tôi đánh cậu là vì tốt cho cậu thôi!” Nghe vậy, Lâm Phong cười khẩy một tiếng, không trả lời. “Lâm Phong, cậu hận tôi lắm phải không?” Ông lão đột nhiên hỏi. “Lúc trước rất hận!” “Giờ thì sao?” “Giờ không còn quan trọng nữa, đã qua mười năm rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả.” “Đúng nhỉ, chẳng có ý nghĩa! Đời người có được bao nhiêu lần mười năm đâu chứ…” “Thời gian như một con dao diệt sạch tất cả những người anh hùng. Mạnh như ta cũng không thể nhảy qua tới bờ vực xa không thể với ở phía đối diện kia.” Ông lão thở dài một hơi. Ông ta khó khăn ngẩng… Nhìn đám người nhà họ Trần đang thèm ***** dãi, Lâm Phong cũng không keo kiệt. Dù gì những người này cũng là người thân của anh. Với lại uống canh linh dược này vào rất tốt cho sức khoẻ, cũng nên chia một chút cho mọi người. “Anh vợ, anh vào bếp lấy một thùng nước ra đây! Tiện thể lấy thêm vài cái bát luôn nhé.” AdvLâm Phong nói. “Tôi đi ngay!” Trần Thiên Hủ vô cùng kích động, lập tức đi vào bếp lấy một thùng nước đầy và mười cái bát lớn. Anh ta hí hửng nói: Adv “Lại đây lại đây, mọi người lấy nước rửa bát chuẩn bị uống canh nhanh nào!” “Nói vớ vẩn gì vậy! Ai lại dùng cái này để rửa bát chứ!” Lâm Phong trợn mắt. Sau đó anh múc một thìa canh linh dược trong nồi cho vào thùng, cười bảo: “Xong rồi! Mọi người tự lấy bát múc canh trong thùng uống đi nhé!” Anh vừa dứt lời. Tất cả mọi người đều sững sờ, sau đó nhìn Lâm Phong với vẻ mặt khó tin, còn tưởng mình nghe nhầm. “Canh này rất bổ, mọi người không được uống quá nhiều, bắt buộc phải pha loãng, nếu không rất dễ xảy ra sự cố!” Lâm Phong giải thích một câu. Mọi người nghe vậy bèn nửa tin nửa ngờ đi qua lấy bát, xếp hàng múc nước trong thùng uống… Vừa uống vào. Mặt của các thành viên nhà họ Trần lập tức trở nên đỏ bừng, họ chỉ cảm thấy nóng trong người, toát mồ hôi. Dù đã pha loãng đến mức này, họ vẫn nếm được vị ngọt, rất nhuận cổ họng, rất ngon… Khó có thể tưởng tượng nếu không pha loãng sẽ có mùi vị như thế nào nhỉ? Lúc này họ chợt nghe thấy tiếng “ừng ực” vang lên bên cạnh, nhìn qua thì thấy Lâm Phong đang ôm nồi uống! … Đêm nay chắc chắn sẽ không được yên bình! Sau khi người nhà họ Trần uống canh linh dược xong, ai nấy cũng đều như phát điên, vô cùng kích động. Không còn cách nào khác. Cả đám đành phải tập thể dục thể thao ngay lúc nửa đêm để phóng thích năng lượng trong cơ thể. Đặc biệt là Trần Thiên Hủ, anh ta ở trong phòng cứ kêu la om sòm, nói là một cái không đủ, phải đánh mười cái mới chịu! Đối với những điều này, Lâm Phong đã đoán trước được nên cũng không bất ngờ gì. Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!